Tại một quán café…
- Sao anh nhìn em như sinh vật lạ vậy?
- … – Tôi vẫn trố mắt.
- Bắt đầu kì cục rồi á! – Hanako nheo mắt.
- Hừm… – Tôi vẫn tiếp tục soi ẻm xem thử có lòi ra “bộ phận lạ” nào không.
- Hix… Sao anh không nói gì hết z?
- Em ghê gớm quá! Đó là cách em đánh àh?
- Dạ!
- Ai dạy em vậy?
- Em tự học?
- Tự học á?? – Tôi trố mắt ếch.
- Dạ! Em ghiền phim võ thuật, toàn coi phim xong tự học thôi… hihi
- Sặc! Có chuyện đó nữa hả?
- Hihi… thật á! em xem họ đánh rồi ghi nhớ lại, sau đó tìm đối tượng để thực hành, dần dần cái nhuyễn…
- WOW! Vậy nên em hay đi săn đám trẩu ngoài đường àh?
- Dạ! hihi… không có cách luyện tập nào tốt hơn thực chiến mà…
- Biết là vậy nhưng phim với thực tế khán nhau lắm chứ!… Em biết bao nhiêu loại võ vậy…
- Hmm…em cũng chẳng nhớ nữa… mỗi loại em biết một ít, mà nhiều đến nỗi em đánh mà em cũng không biết nó là võ gì nữa…
- Hix… Em thú vật quá!
- … – Ẻm mỉm cười.
Sau cuộc so tài vừa rồi của Hanako và Yumi tôi mới mở rộng được tầm nhìn của mình. Không thể ngờ là có người chỉ nghiên cứu học hỏi qua phim ảnh mà lại mô phỏng lại được hoàn hảo đến vậy,… Gọi là thiên tài quả không sai, và thực tế “thiên tài” này còn trên cả bé Tiểu Ý một bậc nữa.
Điều tôi ngạc nhiên hơn cả là chiêu hổ tạp chưởng của mình được ẻm mô phỏng hoàn toàn chính xác cả cách giậm lẫn phong cách ra đòn. Đó chính xác là hổ tạp chưởng của thầy Shen và mang phong cách của tôi, nếu có khác thì có lẽ chỉ khác ở lực đánh mà thôi. Cảm thấy thắc mắc điều này, tôi liền lên tiếng hỏi:
- Nhưng mà… cái chưởng cuối cùng em dùng để hạ Yumi á… ai dạy cho em vậy?
- Hmmm! Àh! em học được của anh á!
- Nani? Thật á? anh đã dạy em bao giờ đâu?
- Em để ý lúc anh đánh với đám người kia, xong về nhà em nhớ lại rồi tập với bao cát suốt mấy ngày nay… hihihi… Anh thấy sao?
- Hơ…ơ… hix… – Tôi không biết nói gì hơn.
- Mà chiêu đó tên gì vậy? – Ẻm chớp mắt
- Sặc! là hổ tạp chưởng… đánh mà không biết tên của nó là gì! Lạy!
- Hihi… mà em thắng rồi á nhá! Anh phải làm theo yêu cầu của em!
- Yêu cầu gì?
- Hmmm! Em chưa nghĩ ra!
- Sặc!
- Nhưng khi nào nghĩ ra em sẽ nói! Híhí…
- Đừng bắt anh làm chuyện gì khó qua là được…
- Đã mất công rồi thì phải yêu cầu chuyện khó mới đáng chứ! – Ẻm chớp chớp mắt.
- Ậy!
- Nhưng trong khả năng của anh là được chứ gì nữa?
- Haiz… thôi được… – Tôi thở dài.
Không biết điều ẻm muốn ở tôi là gì nhưng điều đó không làm cho tôi lo lắng nhiều lắm, chắc ẻm không yêu cầu gì độc ác đâu. Công nhận là ẻm nai như…cáo đấy! nhưng tôi có thể cảm nhận được ẻm quả thực là một người tốt, tính tình còn ôn hòa hơn cô nàng đành hanh Yumi gấp vài chục lần…
Tôi gợi ý cho Hanako nên thỉnh thoảng đến bắt chuyện và kết bạn với Yumi để 2 người có thể thân thiết với nhau hơn. Dù gì thì trận vừa rồi cũng không xuất phát từ tư thù nên rất có thể sau trận này 2 ẻm lại thân nhau cũng nên. Có câu: “Không bem nhau không thành bằng hữu” mà!. Tôi chào tạm biệt Hanako để trở về nhà ông Marcus.
Tôi có linh cảm như ở chung với những huyền thoại ở nhà tôi lại trở nên thừa thãi thì phải. Mục đích tôi đến Nhật là để cứu cha mà ông có cần phải cứu gì đâu!. Người phải cứu là tôi mới phải. Cha tôi bình an vô sự, có thể đã bị thương nhưng đã 6 tháng trôi qua để bình phục, ông lại trở nên bá đạo như xưa chứ không hề có dấu hiệu cần cầu cứu làm gì. Mấy ngày nay dù đã ra viện nhưng tôi cũng không được nhúng tay vào chuyện của họ nhiều lắm, đúng là trình độ của tôi so với nhóm Sanryu là một trời một vực. Điều đó làm tôi cảm thấy mình vô dụng, rất khó chịu…
Về đến trụ sở, tôi phi thẳng lên phòng mình mà ngả người xuống giường suy nghĩ vẩn vơ. Suy nghĩ mãi lại bắt đầu cảm thấy chán nản nên tôi bật dậy và mò lên phòng khách chính để xem thử mọi người có ở đó không. Quả đúng như tôi nghĩ, trừ sư phụ Hayabusa ra thì cha tôi, thím, và ông Marcus là đều có mặt ở đó, lại có thêm một vài người lạ mặt nữa nhìn cũng rất có đẳng cấp đang ngồi nói chuyện với nhau. Trông thấy tôi, ông Marcus liền mời vào, cha tôi thì vui vẻ giới thiệu với một ông nhìn có vẻ máu mặt nhất trong đám người lạ kia:
- Haha! Vừa mới nhắc! Giới thiệu với anh đây là con trai tôi, Ryu!
- Yo! chào cháu! – Ông ta mỉm cười với tôi – Mắt bị sao mà băng lại thế kia?
- Haiz… là do vụ khủng bố mấy ngày trước, nhưng cũng may là đạn chỉ sượt qua nếu không thì…
- Vậy àh? haiz… – Ông ta tỏ ra vẻ tiếc nuối.
- Àh! Ryu chào đi con! Đây là chú Hatakeyama, bạn cũ của cha ngày xưa… – Cha tôi quay qua tôi.
Tôi liền cúi đầu và chào người bạn của cha tôi rồi đi vào ngồi cạnh cha. Họ ngồi nói chuyện với nhau về những chuyện trong quá khứ được một lúc thì ông Hatakeyama xin phép mọi người:
- Thôi cũng muộn rồi! Tôi xin phép được về trước…
- Ừ! Cám ơn cậu nhé! Haha… – Ông Marcus trả lời.
- Chủ tịch khách sáo rồi! tôi chỉ muốn giúp người bạn của tôi thôi – Ông ta mỉm cười.
Ổng tiếp tục quay sang cha tôi và lên tiếng:
- Otoya này!
- Hai! Hatakeyama san!
- 2 ngày nữa anh có rảnh không?
- 2 ngày nữa àh?… tôi chưa có lịch gì cả…
- Oh! Vậy mời anh đến tham gia bữa tiệc họp mặt tại nhà tôi được không? Hiếm khi có dịp anh em trong hội gặp lại nhau… Haha…
- Rất sẵn lòng! – Cha tôi vui mừng gật đầu.
- Vậy hẹn anh tối hôm đó tới nhé! Tôi sẽ cho người tới đón..
- Hai! – Cha tôi cúi đầu.
Ông Hatakeyama cũng cúi đầu chào lại rồi ra hiệu cho những người khác ra đi theo mình ra về.
Qua câu chuyện vừa rồi của họ nói với nhau, tôi có thể hiểu ra được rằng ông Hatakeyama và cha tôi trước kia ở trong cùng một băng Yakuza ở Osaka này. Họ cùng nhau làm 2 cách tay đắc lực cho ông trùm băng lúc bấy giờ cho đến khi cha tôi được gửi đến làm vệ sĩ cho ông Marcus còn ông Hatakeyama thì ở lại dần dần lấy chỗ đứng trong băng rồi thừa hưởng được vị trí lãnh đạo băng hiện tại.
Những ngày qua là những ngày Sanryu cùng người của ông Marcus truy lùng tung tích của EOS cũng như chỗ ẩn náu của chúng tại Osaka nhưng không được. Và rồi hôm nay, Ông Haytakeyama tìm đến và nói rằng biết được thông tin của chúng và hứa sẽ giúp đỡ hết mình.
Vậy là phe ông Marcus lại có thêm được một nguồn lực trợ giúp của một băng Yakuza ở Osaka, việc đánh bại nhóm EOS đóng tại Osaka giờ chỉ nằm ở vấn đề có tìm được chúng hay không thôi…
Lâu không gặp lại được bạn cũ, tôi thấy cha vui ra mặt. Cũng phải thôi, lâu lâu mới được trở về quê hương, lại được gặp những người bạn cũ thì tất nhiên phải vui rồi…
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi chạy đi tìm sư phụ Hayabusa:
- Sư phụ!
- Hả? tìm thầy có chuyện gì vậy Ryu?
- Vụ đám khủng bố kia thế nào rồi ạ?
- Àh! mọi người vẫn đang tìm kiếm chỗ ẩn náu của EOS, nhưng thông tin ít quá!
- Hix… Vậy có việc gì cho con làm không?
- Haha… cảm thấy ngứa ngáy àh?
- Dạ! hehe…
- Tuy vậy nhưng con mới chỉ ra viện hôm nay, lại là ra viện sớm nữa nên chưa thể làm gì nguy hiểm được đâu…
- Ahhh… nhưng ở không chán quá!
- Haha… Chán àh?… được rồi! Theo thầy…
- Ớ!… Dạ! – Tôi mừng rỡ.
Sự phụ dẫn tôi lên sân thượng của tòa nhà, tại đây, thầy lên tiếng:
- Những thứ thầy dạy, con có chăm chỉ rèn luyện không vậy?
- Haha… có chứ!
- Vậy thử dùng xích cho thầy xem! – Sư phụ ném cho tôi một sợi xích sắt dài với một lưỡi dao ở đầu sáng loáng.
- Ậy! Cho con dùng Katana được không?
- Hở! Sao lại là Katana?
- Con thạo mình nó àh!
- Haiz… Thật là! Thế lỡ gặp trường hợp không có katana thì thế nào?
- Ờ thì… Dùng tay! Haha…- Tôi gãi đầu.
- Ngu xuẩn!
- Sặc!
- Con phải biết sử dụng tất cả những thứ xung quanh mình làm vũ khí, kể cả cái kẹp tóc hay cái lược chải đầu… Kẻ thù có thể xuất hiện ở bất kì đâu, bất kì lúc nào, con phải sẵn sàng chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ nhất…
- Ơ… dạ – Tôi cúi mặt.
- Haiz… – Sư phụ tỏ ra rất thất vọng.
Im lặng gãi đàu một lúc, tôi lên tiếng:
- Àh mà thầy ơi!
- Hả?
- Tối hôm đó…
- ?
- Lúc đánh với đám khủng bố, thầy có sử dụng chiêu gì vung vung cái tay ra ấy! Thầy làm thế nào vậy?
- … – Thầy nhìn tôi dò xét!
- …
- Muốn học không?
- Hở? siêu năng lực cũng học được ạ? – Tôi trố mắt.
- Haha… siêu năng lực gì chứ! nó giống với ảo thuật thôi…
- V…vậy dạy cho con được không?
- Được! nhưng với một điều kiện!
- “Sao bữa nay ai cũng ra điều kiện với mình vậy nhỉ? – Tôi nhủ thầm – là gì ạ?
- Con phải học cho đàng hoàng, không được lười biếng bỏ qua nữa…
- Dạ! hehe…. – Tôi mừng rỡ…
- Được rồi…