- Khen em mà cũng khó khăn!
- Hứ! ai mượn anh khen!
- Ờ… Nhớ đó!
- Hìhì…
Bữa tôi kết thúc, tôi và Nhi lại quay trở lại nhà Em. Đây là ý của tôi, bởi vì tình hình hiện giờ rất căng thẳng, không thể cứ lang thang ngoài đường lâu, sẽ bị úp sọt như lúc trước nữa là cái chắc…
Về đến nhà chúng tôi ngồi ở bàn ăn nhà bếp coi TV, tôi ngạc nhiên hỏi Em:
- Ủa mà nhà em dọn đi mà điện vẫn chưa cúp àh?
- Àh!... tại nhà em thanh toán qua ngân hàng, điện nước gì cứ tới tháng là trừ thôi…. không ai dùng nên cũng chả tốn bao nhiêu…
- Oh!... hiểu rồi!
Tôi ngồi ngay bên cạnh Nhi mà tim đập loạn cả lên, tay Em để ngay trên đùi mà lòng tôi cứ rộn cả lên, muốn đưa tay qua nắm mà mãi chả dám. Thật là kì lạ, lúc trước quen nhau làm tới cái gì rồi mà giờ đến nắm tay cũng làm cho chúng tôi ngại như là mới quen vậy. Có lẽ vì thời gian xa cách khá lâu nên tâm lý mỗi người đều lo lắng không biết người kia có còn yêu mình như ngày xưa không.
Cứ thế này mãi không ổn chút nào, tôi hít một hơi thật sâu lấy lại chí khí. Nếu cả 2 đứa cứ giữ khoảng cách thế này thì mãi chẳng có kết quả đâu, thậm chí có thể còn tệ hơn nữa. Mặc kệ Nhi có còn yêu thương mình được như ngày xưa hay không, nếu tôi không hành động luôn thì còn ai vào đây nữa…
Ánh mắt Nhi cứ chăm chú vào màn hình TV, Em có vẻ như không tỏ ra biểu hiện gì gọi là bối rối cả. Tôi hóng giọng rồi từ từ nhích ghế sát lại chỗ Nhi. Quan sát thấy Nhi khẽ bậm môi lại thì tôi mừng rỡ, đưa tay mình khẽ đặt lên tay Em. Nhi chỉ liếc nhìn xuống tay tôi lại bậm môi ngó TV, chỉ đến khi tôi đan từng ngón tay của mình vào bàn tay Em thì Nhi với cúi gằm mặt xuống, đỏ bừng lên tỏ vẻ xấu hổ.
Nở một nụ cười của kẻ chiến thắng, tôi cười thầm: “Anh hiểu em quá mà!”. Như một con hổ đói, tôi lồng lên ôm chặt Nhi vào lòng hôn tới tấp, hôn xong tôi cười cười lên tiếng:
- AAA! Đáng yêu chết mất!
- Trời trời! anh làm cái gì vậy?
- Anh đang nựng em á!
- Nựng cái đầu anh á! Không biết ngại là gì hết! Không lãng mạn gì hết! đồ dê xồm – Nhi mắng tôi tới tấp.
- Ể! Sao vậy?
- Hix… lâu không gặp ít nhất anh cũng phải tỏ ra rụt rè xíu chớ! Lỡ như em hết yêu anh rồi thì sao hả? Vô duyên.
- “Lỡ như” có nghĩa là “vẫn chưa”… haha… anh hiểu em quá mà… Đang nhớ gần chết mà biểu anh từ tốn được àh?
- … - Nhi cứng họng ngượng ngùng nhìn chỗ khác.
- Nhi… - Tôi gọi giọng dụ dỗ.
- Gì?
- A! sao trăng gì? Phải dạ chớ!
- Th… thì… dạ!
- AAA Đáng yêu!
Tôi gào lên rồi lại ôm mặt Em mà hôn như chưa bao giờ được hôn làm Nhi choáng ngợp. Giả vờ kháng cự được một lúc thì Nhi cũng đáp lại nụ hôn của tôi, một lúc sau nữa thì còn hôn nồng nhiệt hơn cả tôi nữa. Tôi cười thầm trong lòng: “Vậy mà còn giả nai, kháng cự đồ… mút muốn trôi luôn cái lưỡi của anh rồi! haha…”
Tôi bế Nhi ngồi lên đùi mình rồi lên tiếng hỏi:
- Hix… biết vậy anh đã chụp em hôn từ hồi sáng rồi!
- Đồ điên! Ai cho mà hôn!
- Úi xời úi xời… - Tôi chề môi – Không cho mà nãy hôn như muốn nuốt anh luôn!
- Ghét! – Nhi phồng má!
- “Đáng yêu lắm rồi! không cần phải nũng nịu như vậy nữa đâu! hix..” – Tôi rên thầm. – Anh làm gì mà ghét anh?
- Làm… em nhớ!
- Hự… sến sền sệt!
- AAA! Không nói với anh nữa… Em đi ngủ đây… ngủ ngon…
Nhi đỏ bừng mặt rồi chạy luôn vô phòng, tôi gọi với vào:
- Ô! Anh ngủ đâu?
- Anh ngủ phòng bố em á! có chăn nệm trong tủ ấy! bọc trong túi hết nên không sợ bẩn đâu!
- Hix… anh tưởng…
- Tưởng con khỉ! em biết anh nghĩ gì á nhen! Đừng có mơ!...
- Hí hí… anh nghĩ gì vậy em? – Tôi trêu chọc.
- ĐI NGỦ! MỆT QUÁ! - Nhi gào lên.
- Haha… - Tôi đứng ngoài và bật cười.
Tôi ra ngoài dắt xe vô nhà rồi khóa cổng, khóa cửa sau đó rút điện thoại ra gọi cho Hanako:
- Moshi moshi, Date San! Anh đang ở đâu vậy?
- Àh! hôm nay em ngủ với chị Thúy nhé bé! Anh có việc!
- Sặc! KHÔNG! Ngực em vẫn còn đau đây nè!...
- Ực…
- Ê Ê! cái tiếng đó là sao hả? đồ biến thái!
- Àh ừh!... anh xin lỗi! nhưng chịu khó nhé! àh! ngủ với chị Simon cũng được á! Chỉ không khùng như mấy con quỷ đó đâu!
- Hix… để em hỏi chỉ thử…
- Ừ… chịu khó nhé! mai anh dắt đi anh kem bù!
- Thật nhé!
- Thật!
- Vậy còn được! hihi… - Giọng ẻm vui vẻ lên thấy rõ.
- Vậy thôi nhé! em lên hỏi chị Simon đi! Anh cúp máy đã!
- Bye anh!
- Ukm! Ngủ ngon!
- …
Tôi cúp máy rồi tiếp tục đóng hết cửa sổ, tắt điện rồi bước về phòng. Vừa bước vào căn phòng trống hoác là tôi liền thở dài mệt mỏi. Muốn ngủ được thì phải mở tủ ra, lấy chăn mền ra, trải xuống đất… “Mình ngu thiệt hay giả vờ ngu đây ta?”. Nghĩ bụng tôi đành tự đánh lừa bản thân là “Việc dọn chỗ ngủ cho đêm nay” mệt hơn là “ngủ với Nhi!” Thấy không? ngay cả lúc đang ngồi đánh máy thì cụm “Ngủ với Nhi” thậm chí cũng đơn giản mà ít nút hơn nữa… Muah hahahaha…!
Nghĩ làm liền, tôi hùng hục bước ra trước cửa phòng Nhi và gõ cửa. Không có tiếng trả lời, tôi liền lên tiếng:
- Nhi ơi! em ngủ chưa vậy?
- Em ngủ rồi!
- Sặc! àh ừm… mở cửa ra đi!
- Chi z?
- Àh ừ… có cái này anh quên chưa nói!
- Thì anh nói đi!
- Thì em cứ mở cửa ra đi!
- Hix…
Một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân lại cửa và cánh cửa mở ra, Nhi ló đầu ra và hỏi;
- Chuyện gì vậy anh?
- Anh làm biếng dọn giường quá!
- Muốn gì? – Nhi nheo mắt.
- Ihihi… - Tôi nhe răng vừa vừa gãi đầu.
- Haiz… vào đi! – Nhi mở cửa ra.
- Tuyệt! – Tôi nhảy cẫng lên.
- Cấm không được phá em ngủ nghe chưa?
- Tại anh nhớ em quá mà!
- Ở ngay bên kia mà nhớ nhung gì ở đây?
- Vậy mà vẫn nhớ mới hay chớ!
- Khùng quá!
Tôi mỉm cười rồi bước nhanh tới phía sau lưng Nhi ôm thật chặt. Nhi giật mình quay mặt lại thì ngay lập tức bị tôi bịt miệng bằng một nụ hôn. Nhi đứng hình một lúc rồi lắc đầu gỡ nụ hôn ra, Em ngượng ngùng bước lại giường và chui vào trong chăn, tôi cũng vào theo.
Nhi nằm quay mặt vào tường, quay lưng lại với tôi. Màn đêm tĩnh lặng khiến tôi nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch của cả 2 đứa. Tôi luồn tay ôm lấy Nhi từ đằng sau, được một lúc thì không chịu được bèn chồm lên hôn vào mặt Nhi. Em thấy vậy thì quay mặt lại định mắng tôi, ngay lúc ấy tôi chồm luôn lên trên, đè ngửa Nhi xuống giường. Em lắp lắp:
- R… Ryu! Đ… đã nói là… không được phá em ngủ mà… - Gương mặt Em đỏ ửng thấy rõ, ngay cả dưới ánh đèn mờ.
- Đáng lẽ anh phải đoán ra ngay từ đầu chớ ta!
- Ch… chuyện gì?
- Em cố tình bắt anh dọn nhà cả ngày để có chỗ hành sự đúng không? haha…
- Đ… đồ điên! Ai thèm nghĩ bậy như anh? Mà hành sự là hành sự cái gì? Đừng có nhiễu sự!
- Anh yêu em!
- … - Nhi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Tôi từ từ cúi xuống hôn lên môi em, Nhi thì vẫn cái bài ngượng ngùng lúc đầu, nồng nhiệt lúc sau diễn đi diễn lại mà lần nào cũng làm tôi yêu muốn phát điên. 2 tay tôi giữ chặt lấy 2 tay Nhi không cho cựa quậy, cứ như vậy tôi tha hồ mà thưởng thức đôi môi hồng căng mọng xinh đẹp của Em.
Tôi cầm tay em quàng ôm qua hông mình rồi cũng siết chặt vòng tay quanh cổ em, gắn chặt nụ hôn của mình được sâu hơn nữa. Hôn chán chê bên trên tôi lại lộn em nằm lên trên, vui cái là Nhi hưởng ứng còn ác hơn tôi nữa…
Tôi đưa tay mình vòng xuống dưới xoa cặp mông của em rồi tròn mắt thốt lên: “săn vãi!”. Nhi giật dứt môi ra và trừng mắt với tôi:
- Làm cái gì vậy hả?
- Ahaha… anh lỡ tay! – Tôi cười.
- Vậy mà kêu lỡ hả?
- Teehee! Mà mông em rờ sướng thật á!
- Tát chết anh giờ! cái thứ… mồm với mép…
- Haha… vòng 3 bao nhiêu vậy?
- 8… 85! – Nhi đỏ mặt.
- Haha…
- … - Nhi nhăn mặt phụng phịu.
Tôi một tay tiếp tục kéo đầu em xuống hôn thật sâu, một tay tiếp tục “thưởng thức” cái vòng 3 tuyệt vời đó. Nhi lúc đầu còn lấy tay gỡ gỡ tay tôi khỏi vòng 3 của mình nhưng vì tôi lầy quá nên đành chịu bó tay và chỉ ú ớ trong miệng: “Hết cách với anh rồi!”
Đã rờ được mông thì ngu sao mà không tới luôn cho nó… thuận theo tự nhiên. Tôi liều mạng luồn luôn tay vào quần em mà cảm nhận làn ra vòng 3 mẩy như… thạch rau câu của Em. Lần này thì Nhi chỉ “Nhẹ nhàng” đấm yêu vào bụng tôi một cái… muốn phọt cơm chứ không thấy phản đối gì…
Tôi lại đè Em nằm xuống dưới, dùng cả 2 tay để luồn vào áo em tìm đến thiên đường trong mơ, máu mũi tôi cứ chực trào ra ngoài. Khi bàn tay của tôi đã chạm được đến sự mềm mại thì Nhi thốt lên:
- Ui đau!
- Hả? anh còn chưa làm gì mà!
- Cái găng của anh…
- Àh àh! xin lỗi em… - Tôi tháo thiết thủ quẳng qua một bên.
- Ủa mà ai cho anh làm mà làm hả?
- Ủa chứ không phải em cho anh rồi hả?
- Cho khỉ á! hix…
- … - Tôi mỉm cười, im lặng nhìn Nhi.
- Nh… nhìn gì?
- Anh yêu em!
- T… tự nhiên nói lúc này…
- Mấy năm trời rồi anh nhớ em chịu không nổi luôn…
- Đừng có nịnh tui!
- Em thì sao?
- Àh thì… ờ… có nhớ chút chút…
- Chút chút được rồi!...
- … - Nhi đỏ mặt.
Tôi từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên môi em đồng thời 2 tay cởi lần lượt từng mảnh vải trên người Nhi và cả tôi ra cho đến khi cả 2 đã hoàn toàn tự nhiên. Tôi say mê ngắm nhìn thân hình bốc lửa của Nhi, bây giờ đã có những thay đổi đáng kể sau mấy năm. Tôi thốt lên:
- Đẹp quá!
- … - Nhi ngượng ngùng không nói gì cả.
- Ngực cũng bự nữa… bao nhiêu vậy?
- Sao anh cứ thích hỏi số đo của em vậy?
- Haha… sở thích của anh nó vậy!
- Ứ nói!
- Sặc!
Tôi bỏ qua chuyện điều tra xem thử số đo của Nhi là như thế nào, chỉ biết là tuy không thuộc hàng khủng như bò sữa Hanako nhưng cũng thuộc vào loại bự rồi. Tôi ôm thật chặt em vào lòng để cảm nhận sự hòa quyệt da thịt nóng bỏng giữa 2 cơ thể, 2 tâm hồn. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm và hương thơm đầy kích thích từ Nhi. Và điều gì đến cũng phải đến…
…
“…Và đây! Barca đang tấn công, bằng nhưng pha phối hợp “vờn” và “nhử” hàng phòng ngự của kẻ địch, Barca đã gần phá được hàng phòng ngự cuối cùng của đội bạn và tiến sát đến cửa… khung thành!
Là Iniesta thưa quý vị, Inieta đang dẫn bóng… vâng! Iniesta chuyền cho Neymar, neymar chuyền cho Suarez… giờ bóng đã ở trong chân Messi, messi đánh gót về cho Iniesta để Iniesta bật bóng lên cho messi bằng một pha “Chọt khe” hết sức “trơn tru”… CƠ HỘI!... GOAL DE MESSIIIIIIIII!
Vâng sau một pha “vờn” kiểu Tiki Taka đầy kích thích thì cuối cùng “bóng” đã được đưa vào “lưới”!… “vào rồi” thưa các bạn… Khắp sân giờ đây là những tiếng “rên la” àh nhầm… những tiếp reo hò đầy sung sướng, nhầm nữa… là vui sướng thưa các bạn!...” – Tiếng bình luạn viên đang phát trực tiếp trên TV.
Mọi người trong phòng nhảy cẫng lên sung sướng ăn mừng bàn thắng của Messi, nhất là thằng Duy. Nhỏ Hanako cũng reo lên vui sướng mặc dù hồi giờ chả mấy khi coi bóng đá. Chị Simon ngồi đó thì cũng tròn mắt rồi lên tiếng:
- Hèn gì tụi con trai ghiền vậy… có khi chị cũng mê bóng đá luôn rồi…
- Haha… em đã nói rồi! thấy sao? quyết định đi coi chung kết với em là không uổng chớ!
- Haha… Good! bữa sau đi nữa thì rủ chị với nhe…
- Ok ok!
Thằng Duy quay qua Hanako:
- Thấy sao bé? Thích chứ hả?
- Hihi… thích lắm anh!
- Haha… mà thằng Ryu đâu? sao bữa nay em lại qua chỗ chị Simon ngủ vậy?
- Àh… Date san nói là có việc…
- Việc quái gì! Nó đi bồ bịch thì có…
- Vậy á! oh!
- Em ngây thơ hay ngây thơ thật vậy? – Thằng Duy lắc đầu ngán ngẩm.
- … - Hanako nhìn nó ngơ ngác.