Vừa vào trong nhà là tôi đã thấy bộ ghế salon to khủng bố trong phòng khách. Nhìn nó hết sức êm ái và hấp dẫn. Trong cơn mệt mỏi vì ngồi suốt mấy tiết ròng trên trường, tôi liền quăng ngay cặp sách mà phi thẳng lên ghế nằm luôn. Cảm giác êm ái dễ chịu khiến tôi chỉ muốn đánh luôn một giấc, đêm qua cũng có ngủ được bao nhiêu đâu. Bỗng Thúy từ ngoài đi vào thấy tôi nằm bẹp dí như con mèo lười ấy thì tiến lại vừa dựng tôi dậy vừa nói:
- Dậy đi!!! Trời ơi… Ăn cơm đã rồi ngủ chớ, đang đói mà ngủ là bị mất sức á…
Câu nói của Thúy làm tôi sực nhớ ra hôm qua tôi cũng đã nằm ngủ khi đang đói, và kết quả thì quả thực rất chi là kinh khủng. Thế nên sau đó dù 2 mắt mệt mỏi muốn díp lại nhưng tôi vẫn phải cố mà ngồi dậy cho tỉnh táo. Mặc dù cái mặt đã không còn lưu lại được chút thông minh nào, cứ đần thối ra y như đội hình quảng cáo trăm phần trăm của Vinamilk…
Bỏ tôi lại ở ghế, Thúy lon ton chạy vào trong bếp và lạch cạch nấu nướng gì đó. Tôi ngồi không cũng thấy ngại nên cũng đứng dậy vào bếp xem thử có việc gì để làm không. Cũng là cách để tránh buồn ngủ… Vào trong bếp tôi lên tiếng hỏi:
- Cần Ryu giúp gì không?
- Thôi ông ra ngoài đi cho tui nấu, ông thì chỉ biết chế mì tôm thôi chớ nấu nướng gì… Thúy cười trêu chọc tôi.
- Nhưng ngồi không thì buồn ngủ lắm… chán nữa.
- Vậy thì Ryu đi nhặt rau đi – Em chỉ vào bó rau cải để trên bàn.
Thấy có việc đơn giản dễ làm và quan trọng nhất là giết thời gian tốt nên tôi liền hăm hở sắn tay áo lên, gác hẳn 2 chân lên bàn mà bắt đầu nhặt rau với một phong cách rất… nghệ sĩ.
Khung cảnh bếp núc có nàng thì đang xào nấu mấy món ăn khói bay nghi ngút thơm lừng, chàng thì ngồi… nhặt rau, mang đến một cảm giác thật yên bình và ấm cúng. Cứ thỉnh thoảng tôi lại đưa mắt nhìn về phía Thúy thì bắt gặp được ánh mắt của em cũng hay nhìn qua mình và mỉm cười. Thấy tôi nhìn thì Thúy khẽ ngại ngùng quay mặt đi tiếp tục nấu. Khuôn mặt em đỏ hồng lên không biết do khói bếp hay do sự ngượng ngùng đáng yêu đang ngự trị trong lòng của cả hai đứa, nhưng tôi cảm thấy rất yêu những khoảnh khắc như thế này. Chỉ hi vọng rằng nó sẽ tồn tại mãi mãi…
Sau một hồi nấu nướng với công sức… nhặt và rửa rau của tôi cộng với tài nấu nướng của Thúy thì bàn ăn cũng đã hoàn thành với hương thơm hấp dẫn và màu sắc cũng rất bắt mắt. Đang lúc đói nữa nên dãi tôi cứ tuôn ra như liếm phải chanh. Những món Thúy làm tuy ít nhưng món nào ra món nấy. Nhìn thôi cũng biết công sức em bỏ ra nấu là không hề nhỏ chút nào. Tôi trầm trồ:
- WOW! Nhìn ngon mắt dữ ta…
- Hì! Quá khen… – Thúy cười tít mắt tít mũi.
- Àh không! Đang nói rau cải ai lặt mà nhìn gọn gàng dữ z…
- Ghét… Thôi Ngồi zdô ăn đi… đói rồi…
- Ok… Itadakimasu! Ăn thôi!!!…
- Hihi… Ngôn ngữ của Ryu lộn xộn lung tung hết lên, ngộ ghê– Thúy phì cười.
- Hehe… Thúy ăn đi… Cứ tự nhiên… như ở nhà mình nhé – Nói rồi tôi cắm đầu ăn như trâu không còn biết trời đất là gì nữa.
Thúy cũng cười thật tươi rồi cùng ăn nhưng với một cách từ tốn và yểu điệu hơn. Tất nhiên rồi, vì người ta là con gái mà. Nhìn khung cảnh bữa ăn đó của chúng tôi chắc chắn sẽ có không ít người phải thốt lên “Người đẹp và quái vật có là thật!!!”
Sau bữa ăn tôi và Thúy cùng nhau dọn dẹp rồi ra ghế salon, Thúy mở vài bản Ballad rock nhẹ nhàng của nhiều nhóm khác nhau Như coldplay, ONE OK ROCK, Linkin park… rồi cũng lại ngồi cạnh tôi.
Lần đầu tiên tôi được ngồi sát với Thúy như thế này. Nhớ lần trước còn bị đạp lộn cổ vì tội lại gần người ta cơ mà. Cũng nhắc đến chuyện khoảng cách, đằng nào cũng là bài học để đời nên cũng nói luôn ở đây. Theo chuẩn mực quy tắc của thế giới, nghiên cứa dựa trên phản ứng sinh lý của con người. Người ta quy định khoảng cách tối thiểu giữa 2 người là 0,5m trở ra. Khoảng cách 0,5m trở vào chỉ được sử dụng với 2 mục đích, một là khi yêu nhau và một là khi… đánh nhau. Bất kì trường hợp khác vi phạm vào khoảng cách ấy đều là bất lịch sự. Bản thân tôi cũng đã gặp nhiều người con gái mặc dù đã có bồ rồi nhưng lại rất hồn nhiên ngồi với trai vượt quá khoảng cách cấm kị ấy. Mặc dù không có gì xấu cả nhưng lại tác động mạnh đến tâm lý bạn trai của cô gái ấy, có người im lặng, có người bực ra mặt nhưng chắc chắn tất cả đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Khi các nàng được hỏi đến thì mấy ẻm lại cau có, nào là anh ích kỉ thế này thế nọ, rồi trách móc này nọ: “Anh không tin em… Đồ hay ghen… đồ đàn bà… blah blah…” Mất bồ như chơi. Không hề có một chút phong kiến hay cổ hủ gì ở đây, mà nó đã được ngành tâm lý toàn thế giới công nhận và đưa ra khoảng cách có thể làm ảnh hưởng tới tâm lý ấy. Chính vì vậy chỉ muốn khuyên các bạn là khi gặp trường hợp ấy thì đừng trách người yêu mình vội. Hãy nhìn lại mình có vi phạm chuẩn mực ấy trước không đã. Vì họ giận dỗi là hoàn toàn là đúng chứ không sai chút nào đâu. Bởi vì chỉ có yêu thương nhau thật lòng người ta mới để ý đến những điều nhỏ nhặt ở nhau như vậy.
Thúy ngồi tựa đầu vào vai tôi một lúc thì thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài nên lên tiếng:
- Buồn ngủ lắm rồi hả Ryu?
- Ừ… Tối qua Ryu ngủ cứ chập dựt…
- Vậy ngủ đi, Gối lên đùi Thúy nè…
- Sướng z àh? Vậy Ryu không khách sáo nhé… hía hía…
- Cười gì dê zdữ z cha? Gớm quá àh…
- Hêhê… Đàn ông phải dê chứ…
- Xí… ngủ đi…