Muốn Giấu Ánh Trăng Đi

Chương 23



Thư viện thành phố mở cửa lúc 9 giờ mà mới 8 rưỡi Kỳ Yến đã đến. Trên lưng còn mang theo cặp sách cùng xấp giấy kiểm tra nặng nề, anh đứng canh ở cửa nhưng ai ngờ chẳng thấy bóng dáng Thẩm Ý đâu.

Trái lại còn gặp An Qua trong ba ngày liên tiếp.

Khoé môi Kỳ Yến căng cứng, trong lòng giống như nuốt phải ruồi.

An Qua cũng chú ý đến anh, lần nào vẻ mặt cậu cũng do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng sáng nay không nhịn được nên lại đây hỏi: “Bạn học Kỳ, cậu đang chờ Ý Ý sao?”

“Ý Ý?” Ánh mắt Kỳ Yến nhìn cậu đầy nguy hiểm.

“Tớ nghe Địch Miên Miên gọi cậu ấy như vậy.” An Qua sờ mũi cười: “Nhưng mà bạn học Thẩm Ý đã về thành phố Tân Hà mấy hôm trước rồi, nghe nói sẽ ở lại một tháng, trong khoảng thời gian này chắc là sẽ không gặp cậu ấy được. Cậu chưa biết phải không?”

Cậu ấy không nói trước với mình một tiếng mà lại báo với người ngoài.

Cảm giác khó chịu không thể giải thích nổi trào dâng trong lòng Kỳ Yến, mắt anh liếc xéo An Qua, càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Anh đút tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn người trước mặt: “Sau này tránh xa Thẩm Ý ra, hiểu không?”

An Qua sửng sốt: “Tớ không hiểu ý cậu.”

Kỳ Yến chế nhạo, đột nhiên đè tay lên vai cậu, nhanh chóng đẩy An Qua vào tường. Lưng cậu kề sát gạch men sứ lạnh lẽo, tay trái Kỳ Yến lại ấn mạnh vào vai cậu, tay phải thì siết chặt thành nắm đấm mạnh vào bức tường bên tai. Cú đấm mạnh mẽ khiến sau tai An Qua vô thức nổi da gà.

Kỳ Yến nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm đầy sự kiêu ngạo: “Là ý này đấy, giờ thì hiểu chưa?”

An Qua không nói gì, sắc mặt tái nhợt, nhưng đáy mắt không hề có sự sợ hãi và rụt rè mà ngược lại còn mỉm cười.

Kỳ Yến thắc mắc: “Cậu cười cái gì?”

An Qua nói: “Bạn học Kỳ, ngay cả khi cậu thích Ý Ý thì cũng phải biết rằng cậu ấy không phải vật sở hữu của cậu, cậu ấy có quyền kết bạn với bất cứ ai.”

Kỳ Yến thả lỏng nắm đấm, lập tức phủ nhận: “Cậu nói cái quái gì đó?”

An Qua nhẹ nhàng gạt tay anh ra: “Theo quan sát nhiều ngày của tôi về Ý Ý, cậu ấy chỉ chú tâm vào việc học, căn bản không có ý định yêu đương. Cho nên bạn học Kỳ à, dù cậu có tình cảm này với cậu ấy thì cũng mong là cậu hãy tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy một chút đi.”

Tay Kỳ Yến buông xuống một cách vô lực. Anh nhìn chằm chằm An Qua, trong mắt bùng lên chút lửa giận nhưng cuối cùng ngọn lửa vừa phừng phừng đã bị dập tắt.

Kỳ Yến mỉa mai: “Tất nhiên tôi tôn trọng ý kiến của cậu ấy. Nhưng cậu không được lại gần cậu ấy dù chỉ một chút.”

An Qua nói: “Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm rồi. Tôi và Ý Ý chỉ là bạn học bình thường.”

Kỳ Yến tin Thẩm Ý chỉ một lòng hướng về học tập nhưng anh không tin An Qua không có tình cảm này. Hơn nữa, cậu ta hở tí là lại gọi Ý Ý làm anh rất khó chịu.

Kỳ Yến xoay xoay cổ tay, đang định tiến lên nói chuyện với cậu một phen nhưng đúng vào lúc này, cách đó không xa có động tĩnh. Kỳ Yến quay đầu lại nhìn, có vài nữ sinh đi ngang qua, run rẩy nhìn về phía họ, ai đó lên tiếng: “Lớp trưởng, cậu không sao chứ?”

An Qua lắc đầu, cười nói: “Không có chuyện gì đâu. Bạn học Kỳ có chút tâm sự cần nói với tớ, các cậu đi vào trước đi.”

Hoá ra hôm nay người ở lớp 1 cũng đến thư viện mượn sách để học, ai ngờ tình cờ bắt gặp cảnh Kỳ Yến đe doạ An Qua. Các cô rất lo lắng nhưng sau khi nghe lớp trưởng giải thích xong thì đành không yên tâm liếc qua đó vài lần rồi đi vào.

Khi An Qua quay người lại thì thấy Kỳ Yến đã đi rồi. Chỉ thấy anh xách cặp sải bước lên xe máy, kèm theo đó là tiếng xe gầm rú và ánh mắt sắc lạnh.

———

Cố Ức đang ở nhà bật điều hòa rồi ăn dưa hấu do bảo mẫu vừa cắt.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại kéo cậu ra khỏi trò chơi. Cậu mất kiên nhẫn nhấn nút nghe, tay mắt không rời khỏi màn hình máy tính: “Ai đấy? Có chuyện gì?”

“Anh trai mười vạn, là tao đây.” Giọng của Đoàn Đắc Y từ bên kia truyền đến.

“Có chuyện gì?” Cố Ức lười biếng nói.

Đoàn Đắc Y thấp giọng nói: “Là chuyện của anh Yến. Mày không xem tin tức trên Tieba của trường chúng ta sao? Có người chụp ảnh anh ấy ấn một nam sinh lên trường hôn trước cổng thư viện!”

Tay Cố Ức đang cầm chuột trượt hẳn xuống: “Fuck! Cái quái gì vậy?!”

Cậu nhanh chóng thoát game rồi đăng nhập vào Tieba của trường Nhất Trung ở Nam Vu. Quả nhiên vừa vào đã nhìn thấy mấy bài post nằm top, dưới bài đăng còn bàn luận chuyện đại ca Nhất Trung cưỡng ép con trai nhà lành. Cố Ức toát mồ hôi lạnh, nhấp vào để xem rồi phát hiện toàn mấy cái tào lao. Một số tấm chụp ở góc độ xảo quyệt, độ phân giải thì cực thấp, chữ trong ảnh thì méo mó, có thể nói rằng chỉ người chụp mới dám gửi, chỉ người viết mới dám tin.

Nhưng Cố Ức vẫn rất lo lắng, từ khi đi theo anh Yến thì vị trí quản lý Tieba của trường được giao cho cậu. Ai mà ngờ dưới sự quản lý của cậu còn xuất hiện mấy tin đồn nhảm như vậy! Sơ suất quá, sơ suất quá!

Cố Ức nhanh chóng xóa bài post đi rồi cấm ngôn mấy tên lan truyền tin đồn. Sau đó cậu gọi cho Kỳ Yến định nhận tội nhưng nào ngờ đối phương chẳng hề hay biết gì.

Kỳ Yến: “Ông đây đang làm bài, đừng có làm phiền tao.”

Cố Ức: “….. Vâng, anh Yến! Tạm biệt anh Yến!”

———

Mùa hè ở thành phố Tân Hà nóng hơn một chút so với thành phố Nam Vu.

Thành phố nhỏ này giáp biển, trong gió lúc nào cũng thoang thoảng hương vị mằn mặn. Du khách nước ngoài có thể cảm thấy khó chịu khi lần đầu đặt chân đến đây nhưng với Thẩm Ý, đây là hương vị mang lại cảm giác an toàn nhất trong ký ức tuổi thơ.

Sau khi về nhà, đầu tiên là Thẩm Ý đi chơi với Thẩm Lạp một ngày. Thẩm Quốc và Tôn Mỹ Linh vốn định dẫn cả hai đi chơi vào cuối tuần nhưng Thẩm Ý lắc đầu, nói rằng mình vẫn còn chuyện phải làm. Thẩm Quốc luôn chiều theo ý cô trong mọi việc, hơn nữa biết con gái vừa mới trở về Tân Hà, có thể còn gặp chút trở ngại tâm lý nên ông không hỏi, chỉ tìm chuyện vui để nói rồi cười ha hả. Còn Tôn Mỹ Linh thì làm một bàn thức ăn lớn toàn món mà cô thích.

Sáng hôm sau, Thẩm Ý bắt xe bus đến trường Trung học Thực nghiệm.

Hai hàng cây xanh mát trồng ngay ngắn trước cổng trường, đã một năm mà vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ việc mùa hè thì màu lá xanh đậm hơn. Cửa tự động của trường đóng chặt vì nghỉ hè nên không có ai.

Thẩm Ý xuống xe, không vào trường mà đi đến một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường. Trước cửa quán là bà cụ với mái tóc bạc phơ, tay đang đan mũ rơm, vài cọng rơm rụng xuống nằm chằng chịt dưới lòng bàn chân.

Thẩm Ý bước đến, giúp bà nhặt lên rồi thu dọn lại.

Nghe thấy tiếng động, bà lão tưởng có khách đến nên run rẩy đứng lên hỏi cô mua gì.

Hơn nửa năm không gặp, Thẩm Ý cảm thấy bà già đi trông thấy, cánh mũi chua xót: “Bà nội Diệp, là con đây.” 

“Ý Ý? Là Ý Ý sao?” Bà cụ khom lưng, mắt bị viễn thị nên nhìn gần không thấy người, phải mất một lúc lâu bà mới phân biệt được khuôn mặt cô, nở nụ cười trên khuôn mặt già nua nhăn nheo: “Bà đúng là già rồi, mắt càng ngày càng kém, ngay cả Ý Ý mà cũng không nhận ra.”

Thẩm Ý muốn đỡ bà ngồi lại trên ghế dựa nhưng bà nội Diệp lại xua tay rồi đi vào buồng trong. Bà nhanh chóng ôm một hộp sắt nhỏ từ bên trong ra, mở ra ngay trước mặt cô.

Thẩm Ý cúi đầu nhìn xuống thì thấy mấy miếng socola.

Bà nội Diệp cười nói: “Con với A Hoà cứ nhắc mãi, có phải thương hiệu socola này không? Bà không mua nhầm nhỉ? Mà thằng nhóc A Hoà này, lâu rồi không thấy về đây, học ở Nhất Trung bận rộn như vậy sao?”

Nước mắt Thẩm Ý không kìm được mà rơi xuống.

Bà nội Diệp luống cuống lau nước mắt cho cô: “Ý Ý, con làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Thẩm Ý cắn môi, cố gắng ngăn cho mình không khóc thành tiếng, cô lấy hết sức lau nước mắt, liên tục nói: “Con không sao đâu. Con ổn mà.”

Mặc dù cô không nghe thấy nhưng nhìn vẻ mặt của bà nội Diệp, cô biết bà đang nhắc đến Diệp Hoà.

Cô không bao giờ có thể nhẫn tâm để nói được: “Diệp Hoà cậu ấy, đã đi rồi.”

———

Một cơn giông bão vào tháng tám đã phần nào xua đi cái khô nóng.

Khi Thẩm Ý đến nghĩa trang, góc váy của cô đã lấm tấm những giọt nước dính từ bụi cây, hơi ướt. Nhưng cô không quan tâm, chỉ cầm một bó hoa cúc rồi đi thẳng đến ngôi mộ của một chàng trai.

Tuy là ảnh đen trắng nhưng vẫn khó che giấu khuôn mặt tươi sáng của thiếu niên. Cậu vẫn còn rất trẻ, ánh mắt chứa ba phần nho nhã, ba phần dịu dàng, giống hệt như khi còn sống, luôn ôn hòa như một dòng suối trong trẻo.

Thậm chí Thẩm Ý có cảm giác cậu đang xuyên qua bức ảnh, chăm chú nhìn mình.

Nhưng cô biết đó chỉ là ảo giác.

Một bó hoa cúc tươi thắm được đặt trước mộ chàng trai, hôm nay là ngày giỗ của cậu, chắc là gia đình cậu ấy từng đến thăm. Thẩm Ý kìm nước mắt đặt bó hoa cúc trong tay trước mộ cậu.

Cô cúi đầu: “Diệp Hoà, mình đến thăm cậu đây.”

Từ khi thốt ra chữ “Diệp”, nước mắt của cô cũng tuôn rơi.

“Tách, tách” từng giọt nước trong trẻo rơi xuống giày cô.

“Mình xin lỗi.” Cô nói nhỏ.

———

Thẩm Ý ở thành phố Tân Hà được nửa tháng, vốn định khi nào đủ một tháng mới đi nhưng hầu như ngày nào cô cũng mất ngủ. Thẩm Quốc nhìn thấy trong mắt cô có nỗi đau xót, nhưng chuyện này gấp gáp cũng vô dụng, dứt khoát để cô về thành phố Nam Vu trước, thay đổi môi trường sống thì áp lực tâm lý sẽ nhẹ hơn.

Vậy nên Thẩm Ý thu dọn đồ đạc, đến khi đã ngồi trên tàu cao tốc mới mở logo hình chim cánh cụt của QQ ra.

Hai tuần nay, cô bị ám ảnh bởi những chuyện trong quá khứ nên chẳng có tâm trạng nào mà nghịch điện thoại, lúc này mở ra mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn mới. Địch Miên Miên gửi cho cô rất nhiều lời, còn có một loạt tấm ảnh mà cô ấy chụp khi đi du lịch gần đây, thỉnh thoảng hỏi cô một vài đề toán.

Thẩm Ý kiên nhẫn trả lời từng cái một.

Sau đó cô lại kiểm tra tin nhắn của từng người khác.

Cho đến khi ngón tay dừng trên avatar của Kỳ Yến.

Vậy mà anh lại gửi cho cô hơn chục tin nhắn. Thẩm Ý không ngờ đến.

Cô nhấp vào xem.

“Ngày mai cậu có đi thư viện không? Tôi có một đề không biết làm.”

“Đang ở đâu?”

“Nghe nói cậu về thành phố Tân Hà rồi?”

“Sao cậu không nhắn lại cho tôi?”

“Tôi thật sự rất khó chịu khi cậu không trả lời tin nhắn.”

“Thẩm Ý, cậu không sao chứ?”

“Khi nào nhìn thấy thì nhớ trả lời đấy.”

“Được rồi, tôi hỏi Địch Miên Miên rồi, không xảy ra chuyện gì là được.”

“Khi nào cậu quay lại Nam Vu?”

“…..”

Tin nhắn mới nhất hiển thị đã là ba ngày trước.

Thẩm Ý ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhắn lại: “Bây giờ mình sắp đến nơi rồi.”

Điện thoại gần như đồng thời rung lên.

Kỳ Yến trả lời chỉ sau vài giây: “Được, tôi đến đón cậu.”