Hạng Huân dừng lại, cầm di động trên bàn lên. Đại não Phục Hoa bị thao đến trống rỗng, nghe cậu nói vậy liền duỗi tay theo bản năng đoạt lấy.
Hạng Huân hung hăng đâm cô một chút, Phục Hoa ngửa cổ run rẩy, cổ họng phát ra tiếng rên thật dài.
Tiếng chuông không biết mệt mỏi mà vang lên, ngón tay Hạng Huân ấn nút nghe, đặt bên tai Phục Hoa, sau đó cúi đầu liếm cổ cô.
"Sao lâu vậy em mới nghe? Đang nấu cơm à?" Hạng Chấn hỏi, "Buổi tối em ăn gì vậy?"
Phục Hoa bị đâm đến nghẹn lời, lúc nãy đã trải qua không biết bao nhiêu lần cao trào, chỉ cần mở miệng liền phát ra thanh âm nức nở: "Rau xanh......"
"Sao em lại khóc?" Hạng Chấn khẩn trương hỏi.
Phục Hoa run lợi hại, tiểu huyệt chảy nước tí tách, cô suy nghĩ hỗn loạn nói: "Không, em muốn, muốn có con."
Hạng Chấn nháy mắt liền trở nên áy náy, liên tục an ủi: "Đừng nóng nảy, chúng ta sẽ có con thôi, em đừng khóc, ông xã rất nhanh sẽ về...... Xin lỗi em, đều tại anh vô dụng, em đừng tự trách mình......"
Hạng Huân dán sát lên gáy cô, toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện cũng bị cậu nghe không sót chữ nào.
Cậu bẻ mặt Phục Hoa lại, dùng khẩu hình môi nói với cô: "Chị dâu, em có thể cho chị."
Cự vật thẳng tắp đâm vào nơi sâu nhất, tinh dịch nóng bỏng bắn mạnh vào trong.
Da đầu Phục Hoa tê rần, thân thể run run rẩy rẩy. Hạng Chấn ở đầu bên kia còn đang nói gì đó, cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mình gắt gao cắn lên cánh tay Hạng Huân, mới áp chế được tiếng thét chói tai.
Chờ Hạng Huân buông cô ra, điện thoại đã sớm cúp máy.
Hạng Huân ôm cô đến phòng tắm rửa sạch thân thể, trên cánh tay cậu có một dấu răng còn rướm máu. Cậu mở vòi sen thay cô tắm rửa, đốt ngón tay thon dài thăm dò tiến vào âm hộ hơi sưng, móc ra tinh dịch vừa mới bắn.
Cô có chút khó chịu mà cau mày, hốc mắt đỏ bừng, cổ họng phát ra tiếng hít rất nhẹ, nghe có chút đáng thương.
Chân cô thật sự rất mỏi, cơ hồ không đứng lên được. Phục Hoa bị cậu ôm trong ngực, Hạng Huân thay cô tắm rửa sạch sẽ, bôi sữa tắm từ trước ngực ra đến sau lưng, xúc cảm trơn trượt càng trở nên sắc tình. Phục Hoa bị hai tay cậu xoa nắn, đầu vú lại cứng lên, cậu nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu, dưới dòng nước ấm áp, cúi đầu hôn lấy môi cô..
Nụ hôn này quá ôn nhu.
Phục Hoa bị hôn đến kinh hồn khiếp đảm, sợ cậu muốn ở chỗ này làm tình.
Hạng Huân hôn xong liền thả cô ra, lấy khăn tắm bao lấy người cô sau đó ôm vào phòng, cậu cái gì cũng chưa mặc, vân da khẩn thật, chỉ làn da bạch đến quá mức.
Sau khi được đặt lên giường, Phục Hoa liền có ý định muốn trốn. Nào ngờ vừa xoay người đã bị Hạng Huân kéo vào ngực, khăn tắm cũng bị làm rớt xuống đất, cơ thể cô dính chặt lấy người cậu.
Cậu rũ mắt nhìn cô, khiến Phục Hoa hoảng loạn bất an mà ngẩng đầu.
Hạng Huân giữ gáy cô, ép cô dán lên ngực mình, nghe tiếng tim đập của cậu: "Để em ôm chị ngủ một đêm."
Tim Phục Hoa như bị ai đánh trúng, ngừng đập trong chốc lát. Tiếng thở dài phát ra từ cổ họng Hạng Huân, giọng cậu khàn khàn: "Em muốn đêm nay......"
"Trôi qua chậm một chút."
Đôi mắt Phục Hoa chậm rãi trừng lớn, trước nay cô không hề biết Hạng Huân vẫn luôn có ý nghĩ như vậy với mình.
"Chị dâu." Cậu nâng cằm Phục Hoa, lại lần nữa hôn xuống.
Động tác cực kỳ dịu dàng, giống như lúc nãy cậu dùng lòng bàn tay mình thưởng thức cánh hoa kia, từng chút vuốt ve, xoa nắn.
"Đều tại chị." Hắn nói.
Phục Hoa theo bản năng xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Hạng Huân dùng sức ôm chặt cô hơn: "Em không cần chị xin lỗi."
Cậu nặng nề hôn Phục Hoa, đến tận khi cô sắp không thở nổi mới chịu buông ra, tinh tế mút cánh môi cô: "Em chỉ cần chị cũng thích em."