Mượn Giống

Chương 65: Nhớ chị



Tết năm nay, Hạng Huân gọi một cuộc điện thoại về thăm nhà. Hạng Chấn mang theo Phục Hoa về quê ăn Tết Âm Lịch, ba mẹ đều đang bận rộn trong bếp, Phục Hoa hộ trợ hai người lột đâu phộng.

Cuộc gọi của Hạng Huân truyền tới mẹ Hạng từ ba Hạng, lại từ mẹ Hạng truyền cho Hạng Chấn kia.

Hai người nói vài câu chúc mừng năm mới. Cuối cùng,  Hạng Chấn đưa điện thoại cho Phục Hoa: "Anh tới phòng bếp xem thử, em nói với nó vài câu đi."

Hạng Huân đã đi được hơn nửa năm, nhưng rất ít khi cậu gửi tin nhắn về đây, đại loại là việc học tương đối bận, cũng có thể là cậu có suy tính của riêng mình, tóm lại...... Nửa năm nay, đây là lần đầu tiên Phục Hoa nghe thấy giọng cậu.

"Chị dâu."

Phục Hoa từng mơ thấy âm thanh này vô số lần, nhưng đến giờ phút này mới thật sự nghe cậu nói.

"Em có khỏe không?" Cô hỏi, bởi vì tâm tình dao động mà giọng nói có chút khác thường.

"Ừm." Giọng Hạng Huân rất trầm, không biết có phải do nói chuyện qua di động hay không, so với việc nói mặt đối mặt, giọng cậu giống như dạt dào cảm xúc, "Đang làm gì vậy?"

"Lột đậu phộng." Phục Hoa vứt vỏ đậu phộng lên bàn, "Em ăn sủi cảo chưa?"

"Ăn rồi."

Không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc, Phục Hoa không biết nên nói gì tiếp theo, lúng túng một lúc lâu mới nói: "Năm mới vui vẻ, em......"

"Em rất nhớ chị." Hạng Huân nói.

Trái tim Phục Hoa lập tức đập nhanh dữ dội, cô nắm chặt điện thoại, há miệng không nói gì.

Hạng Chấn đi tới trước mặt cô, cầm mấy hạt đậu phộng ném vào miệng. Lúc này Phục Hoa rốt cuộc mới có thể tìm lại giọng mình: "Chị... Chị sắp phải ăn cơm, tạm biệt em."

Hạng Huân chỉ nói "Được", sau đó liền cúp điện thoại.

Buổi tối chân Phục Hoa bị chuột rút, đau không ngủ được, làm kinh động đến Hạng Chấn. Anh thấy cô đau đến nhăn cả mặt thì lập tức ôm cô, vừa đau lòng vừa bực bội đánh vào mông cô một cái: "Sao lại không gọi anh?"

Phục Hoa hít vào một hơi: "Sợ anh ngủ không ngon."

Ban đêm không phải cô muốn đi WC thì sẽ là chân bị chuột rút, hoặc là đói bụng muốn ăn. Mấy ngày nay Hạng Chấn vì hầu hạ cô mà gầy đi không biết bao nhiêu cân.

Trước khi nghỉ đông phía trước, Hạng Chấn đã thương lượng với công ty giảm thời gian đi làm của anh xuống hai giờ, buổi sáng anh có thể đi làm muộn một giờ, buổi tối có thể tan làm trước một giờ, chính là để chăm sóc Phục Hoa đang mang thai.

Đến khi chân hết bị đau mà mặt Hạng Chấn vẫn còn banh ra, Phục Hoa rúc vào lòng anh nũng nịu: "Em sai rồi."

Hạng Chấn nhéo má cô, cúi đầu hôn một cái: "Có đói bụng không?"

Phục Hoa lắc đầu.

Hạng Chấn ôm vào ngực, đặt tay lên bụng cô: "Được rồi, ngủ đi."

Phục Hoa nhắm mắt lại, đứa nhỏ trong bụng lại đạp cô, có lẽ là vì nó cảm nhận được độ ấm truyền tới từ bàn tay anh. Hạng Chấn sờ bụng cô, khẽ nói: "Được rồi, con mau ngủ đi, đừng náo loạn nữa, ba mẹ đều mệt rồi."

Đứa nhỏ nghe vậy càng đạp vui vẻ hơn, Hạng Chấn xốc chăn, hôn lên bụng Phục Hoa: "Bảo bối, ba quỳ xuống xin đó, nhanh ngủ đi được không?"

Nói xong, Hạng Chấn nhanh nhẹn quỳ trên giường.

Phục Hoa cười cười kéo anh lại: "Anh làm gì vậy?"

"Dỗ tổ tông của chúng ta đó." Hạng Chấn ghé tai vào bụng cô, thấy em bé không động nữa, lập tức tranh công với Phục Hoa, "Em thấy chưa? Địa vị gia đình thế nào vừa nhìn là hiểu ngay."

Phục Hoa cười không khép được miệng: "Địa vị của anh là nói quỳ liền quỳ luôn sao?"

Hạng Chấn ôm lấy cô, "Cười nhạo anh hả?"

Phục Hoa bị hôn đến mức cười không ngừng: "Không có ha ha......"