" Hóa ra huynh và cô nương ấy là một đôi " - Lôi Chấn Tử nghe mà ngưỡng mộ, lòng hắn lâng lâng khó tả. Nguyên thần Văn Vương của Cơ Phát từng nói là do Nhị ca của hắn vướng nghiệt duyên nên chưa thể Phong Thần, nghe chuyển kiếp của Cơ Phát đang có người thương, Lôi Chấn Tử không khỏi vui mừng. Chỉ cần duyên thành có thể khôi phục lại ký ức của Nhị ca rồi
" Chúng tôi là thanh mai trúc mã đó " - Gia Khải gãi đầu e thẹn
" Ế...vậy sao hai người không cùng nhau tới đây mà phải hẹn nhau như thế " - Lôi Chấn Tử thắc mắc
" À...chuyện này kể ra dài lắm "
Hồi tưởng
Khung cảnh rừng trúc về đêm hiện ra, đôi trẻ cùng nhau ngồi trên một tảng đá lớn ngắm hoa thưởng nguyệt. Tố Tố ngước mặt lên, đôi mắt tròn xoe vương theo ánh trăng. Gia Khải ngồi kế bên, xoay đầu một cái liền có thể nhìn thấy cô. Cậu càng nhìn càng thấy gương mặt này thật đẹp, thật trong sáng, ánh nguyệt kia còn phải thua kém mấy phần
" Gia Khải huynh xem...trăng đêm nay có phải rất đẹp không " - Tố Tố nhúng nhẹ vai tỏ ra vẻ hơi mệt mỏi
" Phải...rất đẹp, nhưng vẫn không bằng muội "
" Ý huynh là muội rất xinh đẹp có đúng không...ha...huynh không cầm phải khen muội, muội biết là muội rất xinh đẹp mà "
" Không...trăng đem nay so với muội...vẫn không đủ tròn " - Gia Khải nói xong lập tức nhảy xuống khỏi tảng đá còn quay đầu xem phản ứng của Tố Tố
Khỏi cần nói Tố Tố đã tức giận đến mức nào, cô cũng liền nhảy xuống rượt theo tên Gia Khải lưu manh này
" Huynh dám nói muội như vậy hả? Đứng lại đó...xem muội có bầm nát huynh ra không "
" Ta không ngốc đứng yên cho muội đánh đâu...giỏi thì mau đuổi theo ta "
" Chung Gia Khải huynh đợi đó "
Cả hai một chạy một đuổi nô đùa bề ngoài trông hết sức là thắm thiết, ai có ngờ hiện thực lại quá tàn nhẫn, Tố Tố vừa đuổi vừa luôn miệng mắng nhiếc Gia Khải
" Đứng lại đó tiểu tử thối "
" Huynh chạy không thoát đâu, còn không mau tạ lỗi với bổn cô nương "
" Muội là cô nương gì chứ?...là một nha đầu ngốc " - Gia Khải vừa chạy vừa ngoái đầu
Thấy Tố Tố sắp đuổi kịp, Gia Khải liền lách người chạy ra sau một cổ thụ lớn từ đó có thể cắt được khoảng cách của cậu với cô. Tố Tố vẫn đuổi theo phía sau nhưng cứ chạy gần đến thì cậu lại mất dạng sau gốc cây. Tố Tố gắng sức chạy lên thì bất ngờ đụng phải Gia Khải đang đứng vòng tay ra sau lưng xoay mặt về phía mình. Gia Khải đã chạy vào góc khuất rồi chợt dừng lại, tất cả là đều có mục đích. Thanh mai vô tình va vào người trúc mã, cậu dang tay ôm hờ lấy Tố Tố
Một chút giật mình rồi khựng lại, Tố Tố vừa ngước lên thì chạm phải đôi mắt ân cần của Gia Khải đang nhìn mình, cô im lặng không nói gì. Bầu không khí dần trở nên khó xử, Gia Khải thấy cô không phản kháng thì lấy hết dũng khí, chầm chậm cuối mặt xuống gần cô hơn
" Ha...thiếu gia của tôi ơi, bắt được huynh rồi " - Tố Tố thoắt cái đưa tay với lên kéo tai Gia Khải, vì dáng người thấp bé nên chỉ đợi cậu sơ hở cô sẽ nắm thóp bằng được. Cô nói bằng giọng thách thức. Chỉ tội Gia Khải ngỡ tưởng chuyện đôi lứa sẽ kết hoa, ai ngờ lại bị tiểu nữ đanh đá này làm cho vỡ mộng. Tay còn lại Tố Tố đẩy vòng tay Gia Khải ra khỏi người mình, cô cũng chẳng để ý, chẳng quan tâm tới cái tình vương này
" A...a...đau, mau buông...buông huynh ra...đau chết ta rồi " - Gia Khải đôi tay muốn xoa lấy chiếc tai đỏ ửng của mình nhưng chưa kịp đưa lên đã bị Tố Tố xiết chặt, đau đớn không dám đẩy tay cô ra
" Sao? Chẳng phải Chung thiếu gia ghê gớm lắm sao, sao lại ở dưới tay ta van nài " - Tố Tố giọng điệu đểu cợt
" Ta...ta sai...ta sai rồi muội mau bỏ ra đi...muội còn tiếp tục nó sẽ đứt ra đó Tố Tố...a "
" Mười cây kẹo đường...? "
" Được...được...cho muội...đều cho muội " - Gia Khải vì quá đau nên chỉ đành chiều theo ý Tố Tố, giờ cô có muốn một trăm cây kẹo cậu cũng ừ
" Ha...là huynh nói đó...tha cho huynh, chúng ta mau về thôi " - Tố Tố cười tắm tắt rồi buông tay khỏi tai cậu, thong dong đi về phía trước
" Ui...a...người gì đâu mà vô tình a "
Gia Khải vừa xoa xoa vừa cuối xuống cầm lấy cái giỏ đầy ắp thuốc, hóa ra trễ như vậy mà cả hai còn ra ngoài là vì đống lá thuốc này
...
" Cha...Tố Tố về rồi "
" Tiểu nữ của ta...mau vào đây " - Triệu Đản dẫn con gái ngồi vào bàn
" Cha...con và Gia Khải hái rất nhiều thuốc, cha xem " - Tố Tố khoe ra giỏ thuốc của mình cho Triệu Đản xem
" Con gái giỏi...vất vả cho con rồi...mà nè...thân nữ nhi đừng có đi ra ngoài vào buổi đêm nữa, không tốt đâu "
" Con đi cùng Chung Gia Khải, cha không cần lo "
" Ế...sao lại gọi thiếu gia như vậy, để người Chung gia nghe được há chẳng phải bay đầu sao " - Triệu Đản dè dặt tỏ vẻ khó chịu
" Ờm...con với huynh ấy thân như vậy, con không tin huynh ấy lấy đầu của con đâu " - Tố Tố cười khúc khích
" Con...với Chung thiếu gia đó...thân thiết như vậy sao " - Triệu Đản thăm dò, đôi mắt ông híp lại, chân mày cũng vì vậy mà nhăn nhúm
" Cha...huynh ấy dù sao cũng là đệ tử của người...cần gì phải cung kính thiếu gia này thiếu gia nọ chứ, thật câu nệ "
" Ta đã dạy con rồi, nhà mình tuy không khá giả nhưng lễ nghĩa nhất định không được xem thường "
" Um...dạ...con biết rồi mà cha " - Tố Tố bĩu môi
" Ế...con bé này...sao lại nói qua chuyện khác thế này...chuyện ta hỏi con...con và Chung thiếu gia là quan hệ gì...ơ " - Trong lúc hấp tấp hỏi chuyện, Triệu Đản đã nói hớ đến bản thân cũng giật mình, tay che miệng
" Cha! " - Tố Tố hiểu ý liền đỏng đảnh khó chịu
" Ơm...là ta sai rồi...phải nói là...con thấy thiếu gia đó như thế nào...hửm "
" Um...huynh ấy hả...bản tính thì nhút nhát nhưng là một người lương thiện, việc đèn sách thì lại rất ưu tú...và còn..." - Tố Tố đưa tay chống cằm
" Sao..." - Triệu Đản tò mò liền hối thúc Tố Tố
" Mà sao cha lại hỏi như vậy, cha quan tâm huynh ấy là người thế nào làm gì chứ, chẳng phải cha là Sư phụ của hắn sao "
" Ta biết thì có tích sự gì chứ...có điều là con...con thấy người ta thế nào "
" Huynh ấy rất tốt, chu đáo nhưng lại là một tên không biết trời cao đất dày, hay chọc ghẹo con gái của cha, làm con không ngày nào được yên, nghĩ tới tức chết đi được "
" Vậy sao...thôi...trời tối rồi con mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi " - Triệu Đản thở phào một cái, suy nghĩ gì đó lại kêu Tố Tố vào phòng
" Ơ...sao chứ " - Tố Tố nghe lời liền vào phòng, tuy hơi khó hiểu nhưng cô vẫn không muốn hỏi nhiều
Về phần cha của Tố Tố, Triệu Đản ông ta luôn mang trong lòng nỗi lo lắng về Gia Khải, cậu ta là con cháu Chung thị, ông lại có khúc mắc với gia tộc của cậu. Thấy đứa con gái của mình và thiếu gia họ Chung kia thân thiết, ông lo sợ chuyện sẽ ngày càng tiến xa hơn, sớm muộn gì gia đình họ cũng phát giác ra chuyện năm đó
Triệu Đản nhấc ly trà lên uống một ngụm, khó khăn chầm chậm nuốt xuống, từng hồi kí ức của năm đó cứ ùa về khiến ông lạnh cả sống lưng. Bầu không khí ảm đạm lại có phần ẩm mốc do căn nhà quá đơn sơ đến đỗi phát ra phần nào hoang trống. Triệu Đản nhắm nghiền mắt lại hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra. Ông đứng dậy đóng cửa sau cũng vào phòng
" Nhất định không thể để chúng nó đi quá xa "
Thực tại
" Huynh biết không A Lôi, từ bé tôi đã sinh lòng ngưỡng mộ muội ấy, một tiểu cô nương vừa thông minh, hoạt bát lại không sợ trời không sợ đất. Thề sẽ rước muội ấy về làm nương tử cho thỏa lòng " - Gia Khải bồi hồi khi kể về kiều nữ lòng cậu, vô thức mỉm cười
" Vậy tại sao huynh không ngỏ lời với cô ấy, nói cho huynh biết đừng bao giờ vì xuất thân mà bỏ lỡ người mình yêu " - Lôi Chấn Tử vẫn chưa biết ngồi trước cậu đây là thiếu gia quý tử của Chung gia, liền lo sợ Gia Khải vì e ngại xuất thân của mình mà không dám tỏ lòng với cô nương kia
" Hừ..." - Gia Khải cuối đầu cười hắt ra một cái, cậu như muốn lảng tránh
" A...huynh xem tôi đó, thật thất lễ quá nãy giờ toàn nói chuyện của tôi, đến trời cũng sắp tối rồi, huynh chắc là đói lắm...hay khi khác chúng ta lại nói chuyện tiếp...giờ tôi đi chuẩn bị cơm cho huynh " - Gia Khải đứng dậy, lúng túng ôm bó củi được đặt sẵn ở trong góc Miếu
" Không cần...mấy việc này cứ để tôi...nhờ huynh dọn cái bàn đó, cơm nấu xong liền đem lên " - Gia Khải chỉ tay về phía một cái bàn tròn bằng gỗ, trên đó phủ đầy rơm rạ, có lẽ đã lâu rồi Gia Khải không sử dụng. Ngày thường cậu sẽ dọn thức ăn ngay tùy tiện trên đất rồi ngồi xuống không câu nệ, nay có A Lôi, cậu phải tiếp đón nồng hậu
Lôi Chấn Tử nhìn theo bóng lưng Gia Khải, thầm hiểu Gia Khải đang có gì đó muốn che giấu nên cũng không hỏi nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên, điều gì huynh ấy cần nói thì huynh ấy sẽ nói, không muốn Chấn Tử tuyệt nhiên không ép. Cậu đi qua quơ tay một cái, chiếc bàn liền trở nên sạch sẽ bóng loáng, đặt sẵn đối diện là hai cái ghế vuông vắn, Lôi Chấn Tử hài lòng liền ngồi xuống thì, cậu đưa tay lên vành tai của mình, như thể đang nghe ngóng gì đó. Là thuật truyền âm, mấy ngàn năm nay đám người bọn họ đã thống nhất với nhau sẽ báo tin cho nhau bằng cách này
[ Sư thúc, xin lỗi vì đã không báo trước cho người, con tìm được chuyển thế của Nhị ca rồi ]
Thanh âm cứ thế theo luồng phép mà được truyền đi nhưng vẫn chẳng có ai đáp trả, Lôi Chấn Tử thu tay lại, cậu chìm vào dòng suy nghĩ rối rắm, không thể để Gia Khải ở đây mãi được, Lôi Chấn Tử là đang tìm cách khiến Gia Khải rời khỏi căn Miếu hoang này
___Phân Cách Tuyến___
Sáng sớm Võ Cát đã nhí nhố trước chính điện, hôm nay đến ngày hẹn Triệu Di cô nương, hắn cũng đã đưa cô đến Miếu Na Tra diện kiến Khương Tử Nha
" Sư phụ...Sư phụ...con đưa Triệu cô nương đến rồi " - Võ Cát nói lớn vọng vào Miếu Na Tra, Khương Tử Nha cũng vì nghe động mà bước ra
" A...Võ Cát về rồi sao " - Khương Tử Nha bước ra, tay nắm ngang hông dáng đi vô cùng khoan thai
" Dạ..."
" Triệu cô nương...đây là Sư phụ của tôi Khương Tử Nha " - Võ Cát nhìn Triệu Di rồi lại nhìn Khương Tử Nha, gương mặt đôi phần hớn hở
" Triệu cô nương " - Khương Tử Nha gật đầu một cái, giọng điệu vẫn rất từ tốn nhẹ nhàng toát lên phong thái của một bậc đại tiên cao quý
" Khương tiên sinh, trước đã gặp một lần, Di nữ đã có phần thất lễ, tại đây xin tạ lỗi với tiên sinh " - Triệu Di nhún nhẹ người, hai tay chấp lại đặt bên hông cuối đầu đáp lễ với Khương Tử Nha
" Nào...không sao...không cần tạ lỗi với ta " - Khương Tử Nha đưa tay về phía Triệu Di tỏ ý muốn cô đứng lên
" Đứng trước Khương Thái Công công thần khai quốc, xét về tình riêng không tạ lỗi thì Di nữ cũng nên hành đại lễ " - Triệu Di nhẹ giọng đáp, cô mỉm cười dịu dàng
" Hái...có cần phải làm quá lên vậy không chứ...mình cũng là một đại tướng công thần phò trợ nhà Chu... gặp mình thì hung hăng đanh thép, gặp Sư phụ lại trở nên mềm dẻo như vậy...chậc chậc..." - Võ Cát trĩu môi nhướng mày nói lí nhí, lời vừa dứt dưới ngón chân liền cảm thấy đau đớn. Nhìn qua thì thấy chân Triệu cô nương đang đặt trên chân mình, còn cố tình xoay xoay ghì mạnh, cô là đang dằn mặt tên tiểu tiên không biết điều này, cho hắn biết hắn nói gì cô đều nghe rất rõ
Triệu Di vẫn ăn hiếp Võ Cát bằng cách riêng của mình khi còn đang trong tư thế hành đại lễ với Khương Tử Nha, cô giữ vững biểu cảm trông rất buồn cười, cố che giấu đi nhưng nhất cử nhất động của cô đều bị Khương Tử Nha nhìn thấu. Hắn cười phì một cái, lắc đầu rồi nói
" Không sao...mau...đứng dậy đi, cô còn hành lễ chỉ e đồ đệ của ta sẽ không lãnh nỗi " - Khương Tử Nha bật cười lộ ra một tia ấm áp, cách hắn nhìn Triệu Di sao mà bao dung đến thế, nói đúng hơn là nhìn lại chính nương tử của mình. Đường nét này, giọng nói này há chẳng phải của Chiêu Đệ mà hắn hằng mong nhớ sa, thật muốn ôm nàng vào lòng cho thõa niềm nhung nhớ
Triệu Di ngại ngùng liền đứng dậy, vì một nỗi gì đó mà cô ngước đầu lên, va vào tầm mắt cô là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, trong tiềm thức ngày bé cô đã nghe qua cái tên Khương Tử Nha Thừa Tướng oai phong anh dũng của Tây Kỳ, nhìn trong tranh họa cũng là một lão già tóc bạc trắng. Mới đầu gặp ở Vị Thủy cô cũng không nghĩ gì nhiều, khi nãy trên đường đến Miếu Na Tra nghe được Võ Cát kể về Sư phụ của hắn lúc này Triệu Di mới nhận ra đó là một vị công thần trong sử sách. Thật không ngờ hắn lại có vẻ ngoài trẻ tuổi như vậy
Triệu Di nhìn Khương Tử Nha một thoáng cũng thấy hắn nhìn lại mình, ngại ngùng cuối đầu. Bầu không khí có phần e ngại bỗng từ trong Miếu phát ra tiếng chân chạy của ai đó. Vì nghe tiếng động khiến tiểu tinh nghịch Y Trân chạy ra ngoài, nhìn thấy Triệu Di, Y Trân mở to mắt hớn hở chạy đến bên
" Triệu Di tỷ tỷ, tỷ đến rồi " - Y Trân mỉm cười tươi rói
Triệu Di nhìn thấy Y Trân không phải lần đầu, nhưng vẫn hiển hiện một cảm giác bất ngờ, cô nương này lại giống mình ngày bé đến vậy, giữa họ như tồn tại sợi dây kết nối vô hình mà chính họ cũng cảm nhận được. Triệu Di nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay Y Trân
" Y Trân, mới mấy ngày không gặp, muội đã ốm đi nhiều đó " - Triệu Di ân cần quan tâm đến vị tiểu muội mà mình chỉ vừa biết đến không lâu, là do lòng hiếu khách hay do điều gì khác
" Hì...muội không sao...chỉ là mấy ngày này luyện nhiều bài phép mới nên sắc mặt có hơi tiều tụy thôi " - Y Trân cười tít mắt lại, bề ngoài thì nói lo luyện phép, nhưng thật chất đều là lo lắng cho Na Tra đang trị thương bặt vô âm tính
Mã Chiêu Đệ nàng đến khi hồn phách lưu lạc tứ bề cũng một lòng hướng về bảo bối Na Tra, xem như năm đó Khương Tử Nha không nhìn lầm nàng. Tấm lòng từ mẫu của nàng cho Na Tra dù có vạn kiếp sau, chỉ cần thế gian còn lưu giữ lại tia linh hồn nào đó của nàng, ắt hẳn nàng vẫn sẽ gắng sức bảo vệ nghĩa tử của mình, chăm sóc lo lắng cho hắn hết mực
" Muội vẫn là nên chú ý sức khỏe...a...ta có một thứ rất tốt, yên chi của Tụ Mỹ Đường, dùng nó rồi da muội sẽ trắng hồng mịn màng " - Triệu Di kéo Y Trân lại gần, diễn tả cho cô đủ loại hình thể chỉ để cho biết được công dụng thần kì của loại yên chi má hồng kia.
||||| Truyện đề cử: Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang |||||
" Dạ...Triệu Di tỷ tỷ là tốt nhất " - Y Trân phấn khích
" Tụ Mỹ Đường? " - Võ Cát nghe thì thoáng chút giật mình, nghi hoặc nhìn Khương Tử Nha
Hắn gật đầu ngầm thừa nhận. Tiểu tiên kia sẽ không ngờ được, những thứ nhỏ nhặt về nàng Khương Tử Nha hắn đều lưu tâm mà gìn giữ. Một chút phép thuật đã có thể giữ lại nơi vương bóng dáng nàng, ngộ nhận rằng nàng vẫn luôn ở đó, thế gian này nàng vẫn còn tồn tại, chưa từng có cuộc chia ly
" Mọi việc sau này nhờ Khương tiên sinh giúp đỡ cho Di nữ...sớm ngày gặp lại cố nhân " - Triệu Di nhìn Khương Tử Nha, mắt cô long lên niềm hy vọng, tuyệt nhiên tràn đầy sự tin tưởng với nam nhân trước mặt
Khương Tử Nha nhìn Võ Cát đưa hiệu rồi quay sang nhìn Triệu Di, hắn gật đầu mấy cái ngỏ ý sẽ gắng sức giúp đỡ. Thật ra cũng chẳng cần một chút sức lực nào, người Triệu Di chờ đợi há chẳng phải chính hắn sao, chỉ cần đợi thời cơ thích hợp sẽ giải thích cho cô nghe tường tận, vì vốn bản tính của mảnh hồn thứ hai không khác gì với Chiêu Đệ, nàng hiểu chuyện như vậy sự chắc chắn thành
" Um...cứ đứng ngoài này cũng không hay lắm, cô là khách đến đây, chúng tôi đã chuẩn bị cho cô một gian phòng ở phía Đông...nào "
" Đa tạ "
___Phân Cách Tuyến___
Triệu Di đến khiến Hàn Y Trân rất vui, tâm trạng cũng tốt lên phần nào, cô chủ động dạo Kinh Thành muốn mua gì đó cho Triệu Di. Người tỷ tỷ này vừa gặp cô đã cảm thấy thân thiết như người nhà, trong lòng phút chốc đã quên đi một vị tỷ tỷ khác của mình
" Triệu Di tỷ tỷ chắc sẽ thích cây trâm này " - ghé qua một gian hàng trang sức nhỏ, Y Trân cầm lên một cây trâm hình hoa thanh cúc màu tím tao nhã, ngắm nghía một lúc lại đặt xuống
" Đơn điệu! Không hợp với tỷ ấy...người như Triệu Di tỷ tỷ mềm mỏng đoan thục như vậy...màu hồng là hợp nhất " - Nói xong Y Trân cầm lên một cây trâm khác, lần này là hoa trà my, một loài có cánh hoa mỏng, hương thơm lại thanh khiết dịu nhẹ, hơn thế nữa nó mang một màu hồng thật đúng với ý của cô
" Được...chọn cái này "
" Ế...tiểu cô nương thật có mắt nhìn...cây trâm này là mẫu mới nhất của chúng tôi, chỉ có mười hào thôi...cô nhìn xem viền cánh hoa được chạm khắc vô cùng tinh xảo, tạo cảm giác mềm mại như đóa trà my rực rỡ. Còn nữa, ở chánh giữa còn điểm thêm một viên mã não, tuy tao nhã nhưng không kém phần sang trọng "
" Nhưng tôi thấy nó không hợp với cô đâu, trà my hoa này hợp với các cô nữ tử độ đôi mươi xuân thì, với khí chất của cô nhất định phải dùng..." - tên người bán còn chưa kịp đưa lên món hàng khác liền bị Y Trân gạt phắt đi
" Ta chính là thích cây trâm này " - Y Trân bắt lấy cây trâm rồi tung lên một khối bạc lớn, trước sự ngỡ ngàng của ông chủ, cô quay ngoắt đi
___Phân Cách Tuyến___
Ngoài trời đã chạng vạng tối, bữa tối đầu tiên của Triệu Di ở cùng với đám người Khương Tử Nha, thật có hơi lạ lẫm. Cô không để ý gì nhiều, ngồi trên giường sắp xếp lại số y phục mà cô mang theo. Suy nghĩ gì đó khiến cô dừng lại, mắt nhứ nhìn vào vô định, không để ý rằng có tiếng bước chân của ai đó kèm theo là vài tiếng gõ cửa cộc cộc
" Triệu Di cô nương, cô đã nghỉ chưa...Khương mổ..." - lời chưa dứt, Khương Tử Nha ngước lên thì thấy cửa đã mở, đứng trước mặt hắn là Triệu Di với con mắt ngơ ngác
" Tiên sinh có việc gì dạy bảo Di nữ sao? " - Triệu Di nghiêng đầu, cong môi mỉm cười
Khương Tử Nha bất giác cười theo, nhưng nụ cười trong chớp nhoáng vụt tắt. Hắn nhìn xuống tay của mình rồi đưa cho Triệu Di, cô vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thấy cô không hiểu hắn bèn giải thích
" Là thuốc do chính tay ta sắc "
" Ờ...sao...sao lại sắc thuốc cho Di nữ, Di nữ không có bệnh, bản thân thấy rất khỏe "
" Cô đừng hiểu lầm, đây là thuốc được bào chế từ tiên dược đan, giúp khôi phục trí nhớ. Cô bị phong ấn trong kết giới quá lâu, kí ức trước đây vốn đã bị quên đi một nửa, cô chỉ còn nhớ tên tuổi và những chuyện ở trong kết giới mà thôi. Cả chuyện cô nhi nữ nhà nào ắt cũng không nhớ..." - Khương Tử Nha bưng khay thuốc ân cần đưa đến cho Triệu Di
" Ờm...phải rồi...quá khứ của ta..."
" Đa tạ Tiên sinh " - Triệu Di thở hắt ra một cái, đầu khẽ gật như nhận ra lời Khương Tử Nha nói là có lý, cô đưa tay đón lấy khay thuốc
" Thôi...cô dùng thuốc rồi nghỉ sớm đi...đêm xuống ta ở đây không tiện...cô có chuyện gì cần cứ đến gặp ta...phòng ta ở hướng kia " - Khương Tử Nha đưa tay chỉ vào một gian phòng cách đó không xa, đi vài bước sẽ đến. Hóa ra cô được bày trí ở gần hắn như vậy
" Đa tạ " - Triệu Di nhìn theo, gương mặt bỗng dưng ửng đỏ ngại ngùng quay mặt sang hướng khác
Khương Tử Nha mím môi để lại trong gió một tiếng ừm rồi quay đi. Nhìn theo bóng lưng hắn, Triệu Di giật mình một cái rồi bước nhanh vào phòng, cô đóng cửa lại rồi ngồi xuống bàn. Đặt khay thuốc trước mặt, cô chầm chậm cầm chén thuốc lên, nước bên trong sóng sánh màu trà đậm. Đưa lên mũi ngửi, một cái mùi khó chịu đăng đắng xộc lên khiến Triệu Di nhăn mặt
" Mùi này..." - Triệu Di tỏ vẻ chán ngán, chần chừ mãi không uống. Chợt cô nhìn xuống khay thuốc kia, hai viên đường trăng trắng được đặt ngay ngắn một góc, là do Khương Tử Nha dốc tâm chuẩn bị
" Người này...thật chu đáo..." - Triệu Di nhìn thấy hai viên đường liền hiểu được dụng ý của hắn, lo vì thuốc đắng sẽ khiến cô khó chịu, cố ý đặt hai viên đường để dỗ ngọt cô. Triệu Di cười phì, không hiểu sao lòng trở nên ấm áp. Nghĩ đến tấm lòng của Khương Tử Nha, cô lấy hết dũng khí uống một hơi hết sạch chén thuốc, tay nhanh chóng bắt lấy hai viên đường bỏ vào miệng. Vị đắng vừa ập đến đã bị sự ngọt ngào đánh tan đi mất, ngọt một phần vì đường mật, phần còn lại là vì tâm mật
...
Khương Tử Nha đi đến trước cửa phòng mình thì khựng lại, lưu luyến nhìn qua cửa phòng đã đóng của Triệu Di, không giấu được vẻ lo lắng
" Chiêu Đệ sợ đắng...không biết có chịu uống không nữa "