Tiên lộ dày đặc sương mù, băng qua biết bao tầng mây mới tới được nơi của Bách Hoa tiên tử, suốt chặng đường Na Tra luôn nắm chặt tay Y Trân như thể sợ cô chạy đi mất
" Na Tra...sao mây ở đây dày quá vậy...tôi không thấy được gì hết " - Y Trân nhíu mày, hơi sương xuyên qua khiến mắt khô ráp, cô khó khắn híp mắt lại
" Sắp tới rồi, Y Trân cô nắm chặt tay của tôi "
" Ơ...cô có ngửi thấy mùi gì không Y Trân "
" Mùi?...Um...có một mùi hương rất là dễ chịu " - Y Trân khịt mũi tham lam hít lấy hương thơm thoang thoảng loang ra trên từng áng mây
" A...tới rồi...Y Trân cẩn thận đó, người trần không thể đặt chân lên lãnh địa vườn tiên của Tiên giới " - Na Tra đáp xuống, dùng tay nâng cánh tay Y Trân kéo theo cả người của cô bay lơ lửng
" Ế...Na Tra huynh bỏ tôi xuống đi " - Y Trân trước giờ tinh nghịch, bắt cô một chỗ lơ lửng không được chạy nhảy sao nha đầu cô có thể chịu được, hơn nữa nơi đây lại là tiên cảnh cô chưa từng thấy, phải thỏa thích khám phá mới đúng
" Nhưng cô là người trần thế tục, đất nơi đây lại được kết tụ từ mây, đứng lên sẽ bị rớt xuống đó "
" Sẽ không sao đâu huynh mau bỏ tôi xuống đi "
" Không được! "
" Huynh cũng không thể giữ tôi như thế này mãi được "
" Ơ..." - Na Tra đắn đo, lời Y Trân nói quả thật rất đúng, cứ thế này sao có thể đi tìm can khương ngàn năm
" Mau bỏ tôi xuống..." - Y Trân vùng ra khỏi tay của Na Tra, bất ngờ khiến Na Tra không kịp trở tay, Y Trân thành công bay lên rồi dang tay đáp xuống
" Y Trân cẩn thận đó! " - Na Tra giơ hờ tay ra sẵn, chỉ cần cô hụt chân liền có thể đỡ lấy cô
" Há...huynh xem...Na Tra huynh xem tôi đặt chân lên được tiên cảnh " - Y Trân đáp xuống, chân còn dẫm dẫm dò xét, quả thật Hàn Y Trân cô có thể đứng trên đất của Tiên giới, cô háo hức nhảy nhảy khoe khoang với Na Tra
" Oa...lạ thật đó, người trần cũng có thể tự do đi lại sao...Y Trân, cô đã luyện tới cảnh giới cao như vậy rồi hả "
" Làm gì có chứ...tôi nói sẽ không sao mà, thuyết người trần không thể đi trên đất Tiên giới cũng chỉ là do chưa có người trần nào lên đây thôi "
" Huynh không nhớ đã có lần Tiền bối đưa tôi lên Tiên giới rồi sao "
" Phải ha..."
" Chúng ta đi tìm can khương " - Y Trân kéo tay Na Tra đi vào lãnh địa của Bách Hoa tiên tử
Một khung cảnh tráng lệ hiện ra, khắp nơi đều được bao phủ bằng đủ loại hoa lá, từ xa đã ngửi thấy hương thơm thanh khiết độc nhất chưa từng có ở nhân gian. Y Trân thỏa sức chiêm ngưỡng cảnh đẹp hiếm có
" Đến chỗ của Tiền bối ngự trị không đẹp đến như thế này đâu " - Y Trân chạy qua một góc có trồng hoa lưu ly, hít một cái khiến cô ngây ngất
" Thơm thật đó...hí...ở kia cũng có nữa...chỗ đó...oa " - Y Trân chạy khắp nơi hửi đủ loại hoa thơm cỏ lạ. Vô tư một hồi cũng đã đánh động đến địa chủ
" To gan! Là ai dám đến náo động chốn thanh tu của ta " - Bách Hoa tiên tử biến ra, xung quanh ả vô số cánh hoa vây quanh
Thấy Bách Hoa lộ diện, Na Tra lo lắng cô ta sẽ làm khó Y Trân cũng chạy lại tiếp ứng
" Bách Hoa tiên tử " - Na Tra bước đến nở nụ cười chào hỏi
" Lâu quá không gặp, cô vẫn nhận ra ta chứ "
" Ha...tên tiểu tử ngươi sống trong thân hoa sen vàng của Bách Hoa ta, từ xa đã ngửi thấy hương sen, sao có thể không nhận ra " - Bách Hoa cao ngạo, nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn lấy Na Tra một cái
" Cô là người chăm sóc hoa sen vàng, ta lại được hóa thân từ nó...đáng lẽ chúng ta phải là người một nhà mới đúng, sao vừa gặp đã..."
" Phí lời...ngươi đến đây làm gì...còn dẫn theo nha đầu nào đến đây quấy phá " - Bách Hoa liếc qua Y Trân đang lọ mọ
" Không được hái hoa của ta! "
Y Trân giật mình đứng lên quay người lại, trên tay đã ôm một bó lớn hoa lưu ly màu xanh bắt mắt. Tiên tử thấy vậy lòng đau như cắt, từng loài hoa ở đây đều được ả tận tay săn sóc, khi không lại bị người khác bứng lên
" Ha...xin lỗi nha...ta thấy nó đẹp quá nên đã lỡ...thôi thì trả cho cô " - Y Trân cười trừ, tiếc nuối trả lại một bó lớn hoa lưu ly cho Bách Hoa
" Hứ " - Bách Hoa cạn lời, chán ghét hất vạt áo như đang trút giận quay đi nơi khác
" Nếu đến chỉ để quậy phá thì các ngươi mau đi ra khỏi đây "
" Ế...không phải, chúng tôi đến đây là có mục đích khác " - Y Trân bối rối
" Phải đó, chúng tôi đến vì nghe nói ở đây có trồng loại can khương ngàn năm " - Na Tra gật gù
" Can khương? Các ngươi đừng nói là muốn lấy nó á "
" Phải! " - cả hai đồng thanh
" Cô mau chỉ bọn ta chỗ can khương mọc, bọn ta sẽ đào lên không cần Bách Hoa cô phải bận tâm "
" Không đời nào! " - Bách Hoa lớn giọng
" Hả...tại sao chứ " - Na Tra có chút khó chịu
" Dù sao ta cũng là tướng nhà trời, chỉ lấy một củ can khương cũng phải nghe theo Bách Hoa tiên tử cô sao " - Na Tra khoanh tay kênh kiệu
" Can khương ở đây chỉ có một củ, ta đã phải dùng máu của mình để tưới suốt ngàn năm qua, đời nào lại cho các ngươi tùy tiện mang đi "
" Nhưng Y Trân đang rất cần nó "
" Cô ta cần để làm gì "
" Ờ...là để...để..." - Y Trân khựng lại, chuyện Dương Hiển nhờ cô đi đào can khương không thể cho Na Tra biết, hắn vẫn còn đang hiểu lầm tỷ tỷ của cô
" Can khương của ta không thể dùng lung tung được. Thảo dược quý giá như vậy nhất quyết không thể rơi vào tay các ngươi "
" Vả lại, chính cô ta còn không biết lấy nó để làm gì, sao ta phải giao cho các ngươi "
" Là...là để cứu người...phải...ta dùng nó để điều thuốc cứu người " - Y Trân ấp úng, cuối cùng nghĩ ra một lý do hết sức hoàn hảo
" Y Trân cô muốn cứu ai? " - Na Tra nghe vậy có hơi bất ngờ, kề tai lí nhí hỏi Y Trân
" Một bằng hữu thôi, rất quan trọng với tôi "
" Ờ...phải đó...là để cứu người, Bách Hoa cô thân là kẻ tu đạo, không thể thấy chết không cứu " - Na Tra vì tin lời Y Trân nên đã lên tiếng bênh vực cô
" Chuyện trần gian của các ngươi, ta sớm đã rũ bỏ từ lâu, trách nhiệm cứu người gì đó không phải của ta, càng không phải lý do để lấy can khương ngàn năm của ta "
" Cô! " - Na Tra tức giận, Bách Hoa này lần nào cũng không nói lý lẽ
" Các người mau đi ra khỏi đây, đừng làm phiền ta "
Bách Hoa không nói thêm lời nào, quay đầu bỏ đi. Chợt bị Y Trân ở gần đó níu tay giữ lại. Y Trân vừa chạm vào cánh tay của Bách Hoa tiên tử, ả liền giật mình một cái, toàn thân như có luồng điện chạy xoẹt qua. Nơi chạm tay giữa Y Trân và Bách Hoa lóe sáng lên mà chỉ có mỗi tiên tử mới thấy được. Bất ngờ, Bách Hoa liếc nhìn sang Y Trân đang nhìn ả với đôi mắt van xin
" Bách Hoa tiên tử...ta cầu xin cô đó...ta biết cô đã rất hao tâm rất tốn sức để chăm sóc can khương ngàn năm, nhưng ta thật sự rất cần nó. Cô muốn ta đánh đổi gì cũng được, cô thích bao nhiêu châu báu ta cũng sẽ cố gắng cho cô, muốn bao nhiêu hoa ta sẽ trồng cho cô...cô cho ta can khương đó có được không " - Lòng Y Trân vô cùng lo lắng, nếu không lấy được loại thảo dược này, Sư phụ sẽ rất thất vọng
" Tiên tử...ta xin cô đó " - Y Trân cứ cầm lấy cánh tay của Bách Hoa đung đưa lay lắt
" Cho ta can khương có được không...cô nói gì đi tiên tử a tại sao lại nhìn ta hoài như vậy "
Quả thật Bách Hoa khi không lại nhìn chằm chằm Hàn Y Trân khiến cô có chút khó hiểu
" Ngươi là ai " - Bách Hoa nhíu mày gặng hỏi Y Trân
" Ta là can khương "
" Ủa đâu...ta là ngàn năm "
" Không...không ý ta là ta là ai không quan trọng, tiên tử...ta chỉ bứt một vài cành hoa cô đã xót xa như vậy, không lẽ nào một sinh mạng cô lại trơ mắt nhìn sao " - Y Trân cố bịa đặt ra rằng một bằng hữu của mình đang gặp nạn, tâm cô biết lừa gạt người khác là không đúng, nhưng Linh Bảo đại pháp sư chỉ có một tiểu đồ đệ là cô, Người đối xử với cô không thể tốt hơn, chuyện Người cần đến cô không giúp được quả thật không đáng được nhận đãi ngộ đó
" Nếu cô không nói rõ ràng, ta quyết không cho cô bước chân vào tâm vườn tiên " - Bách Hoa kiên quyết
Y Trân vì quá bối rối, chỉ nghe được Bách Hoa không có nhã ý cho tiên dược mà đã nhìn không ra trong đôi mắt của Bách Hoa chất chứa hoài nghi
" Cô ấy là Hàn Y Trân, đồ đệ độc nhất của Linh Bảo đại pháp sư " - Na Tra thấy Y Trân bị dọa cho lúng túng liền bước lên thay lời cô
" Đồ đệ của Linh Bảo đại pháp sư? Ta nhớ không lầm ông ta chỉ nhận duy nhất một nữ đệ tử rất xuất chúng...nhưng cô ta là người phàm "
" Phải đó...Y Trân là người phàm nhưng lại rất tinh thông thuật pháp, vô cùng lợi hại " - Na Tra vỗ vai Y Trân, nhìn cô với ánh mắt tự hào
[ Kỳ lạ...người phàm sao có thể đứng trên Tiên giới, lại còn phát ra tia sáng khi ta chạm vào...cô ta rốt cuộc có mối liên kết gì với ta ] - Bách Hoa thầm nghĩ, càng nghĩ càng thấy lạ
" Nói vậy là cô có quen biết với Sư phụ ta, tiên tử...cô nể mặt Sư phụ ta, cho ta can khương ngàn năm có được không...ta cầu xin cô đó "
Bách Hoa trong đầu lại lóe lên suy nghĩ gì đó, ả vung tay rạch một đường trên mu bàn tay Hàn Y Trân. Máu trong mắt Y Trân và Na Tra là đang chảy ra theo một đường dài, kì lạ thay Bách Hoa tiên tử ả lại nhìn thấy loại máu đó từng giọt từng giọt hóa thành những đóm lấp lánh bay ngược lên trên. Ả nhíu mày, dường như suy đoán của mình đã đúng, Bách Hoa ngửi thấy được mùi hương đặc trưng từ máu của Y Trân mà chỉ có loài hoa nơi Tiên giới mới có, rất lâu rồi ả không ngửi thấy mùi này
Na Tra lúc này thấy Bách Hoa ra tay làm Y Trân bị thương liền lập tức nỗi giận, kéo Y Trân lùi lại, hắn ân cần xem xét vết thương của Y Trân rồi căm phẫn nhìn Bách Hoa
" Bách Hoa cô đang làm cái gì vậy hả "
" Sao cô lại ra tay với Y Trân, rốt cuộc là tại sao. Cô ấy gây thù gì với cô. Chỉ là xin một củ gừng cỏn con...sao lại làm khó bọn ta "
" Quá đáng hơn cô còn dám làm Y Trân bị thương, cô là đang cố ý hại người...bổn công gia thấy cô là Bách Hoa tiên tử gì chứ...là lão bà độc ác "
Na Tra bản tính vốn kiêu căng ngạo mạn, thấy Y Trân vô cớ bị thương lại càng tức giận, một tràng lời xỉa xói đến Bách Hoa. Về phần Bách Hoa thấy phản kích của Na Tra lại mãnh liệt đến vậy, trong lòng càng chắc chắn
" Nãy giờ là nể mặt cô là tiên tử, Hàn Y Trân ta đã hạ mình cầu xin cô...cô lại cố ý rạch tay bổn cô nương " - Y Trân im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng, bản tính không khác gì Na Tra, chỉ e cô còn hiếu chiến hơn cả hắn, phàm nhân tự cao bằng trời. Vừa nói vừa hít thở, những lần lấy hơi nặng trĩu cho thấy cô rất tức giận
" Hôm nay...ta cho cái vườn tiên của cô trở thành cái vườn hoang cho cô xem...Tam Châu! "
" Y Trân! Dừng tay " - Khương Tử Nha nhảy ra, bắt lấy tay đang chuẩn bị làm phép của Y Trân
" Tiền bối "
" Sư thúc "
" Để hai con đến đây chắc chắn sẽ gây chuyện! "
" Khương Tử Nha? " - Bách Hoa bất ngờ, đã rất lâu rồi ả không nhìn thấy hắn
" À...tiên tử " - Khương Tử Nha đang giáo huấn hai sư điệp, nghe tiếng Bách Hoa liền quay đầu chào
" Ngươi biết cô ta sao " - Bách Hoa nhìn Khương Tử Nha rồi lại đá mắt qua Y Trân
" Phải " - Khương Tử Nha ôn tồn gật đầu
" Bách Hoa tiên tử, bọn chúng suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con, còn nông cạn không biết tiên tử đây là người cao quý thế nào, mong hãy bỏ qua cho chúng "
" Hai con mau đến đây xin lỗi tiên tử "
" Tiền bối à! Cô ta quá đáng lắm người xem " - Y Trân chìa tay ra, vết thương lúc nãy đã biết mất tự bao giờ
" Ơ...sao...sao lại "
" Mau xin lỗi tiên tử, nếu không người khác sẽ trách Tử Nha ta không biết dạy sư điệp, hay muốn ta xin lỗi thay các con "
Y Trân cùng Na Tra nghe vậy, khí phách hung hãn khi nãy liền bị áp đảo, bĩu môi tiến lại phía Bách Hoa
" Chúng con xin lỗi tiên tử...đã thấy lễ rồi "
Khương Tử Nha mím môi, hắn quay sang Bách Hoa chân thành
" Nếu món đồ đó tiên tử đây rất coi trọng, ta sẽ kêu bọn nó không được động đến, Bách Hoa không cần phải lo, đã phí thời gian của cô rồi "
" Tử Nha và hai sư điệp xin cáo từ "
" Tử Nha! Qua đây " - Bách Hoa lớn giọng
Tuy có hơi khó hiểu nhưng hắn vẫn đi qua một góc với Bách Hoa
" Ngươi quen biết cô ta...như vậy có biết cô ta xuất thân từ đâu không "
" Cô hỏi chuyện đó...ý muốn nói là? "
" Hừ...đành nói cho ngươi vậy " - Bách Hoa thở hắt ra, gương mặt trở nên gắt lại
" Khi nãy quả thật ta đã rạch tay Y Trân, nhưng khi cô ta vừa muốn cho ngươi xem vết thương liền lành lại "
" Điều đó có nghĩa là gì " - Khương Tử Nha nhíu mày
" Chỉ cần là hoa do ta tạo ra và sống trên đất Tiên giới, sẽ không phải chịu bất kì tổn hại nào. Ngươi xem cây Diên Vĩ này..." - Bách Hoa vừa nói vừa tiện tay bứt lấy một bông hoa của nó. Một lúc sau nó lại tái tạo lại một nụ hoa mới
" Ý cô là..." - Khương Tử Nha như đã nhận ra điều gì đó
" Ta nghĩ Y Trân đã từng là loài hoa ở khuôn viên của ta " - Bách Hoa rất yêu quý những loại hoa mà ả đã tốn công sức trồng ra chúng, việc thất lạc một giống hoa khiến tâm can vô cùng bứt rứt
" Quả thật ta và Na Tra cũng đang tìm ra thân thế cho Y Trân, tiếc là vẫn chưa có thời gian cho việc này "
" Nếu tiên tử đã nói vậy, xem như cũng có manh mối "
" Suy đoán của ta không thể sai được. Khi cô ta vừa chạm vào người ta đã cảm nhận một luồng liên kết rất sâu sắc "
" Khương Tử Nha, ngươi nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu thật sự là hoa của ta, phải trở lại vườn của ta...mất một hoa sen vàng củ sen ngọc là tổn thất quá lớn rồi " - Bách Hoa nhìn Khương Tử Nha kiên quyết
" Nhưng làm sao ta có thể nhận biết được Y Trân là hoa của cô. Hơn nữa mười bốn năm qua con bé sống dưới thân phận là người, khi không lại trở thành loài vật vô tri vô giác ta sợ con bé không chấp nhận "
" Ta sẽ có cách của riêng ta, trước tiên ta phải tìm xem đã đánh mất giống hoa gì, ngươi về đi...khi nào tìm được ta sẽ nói với ngươi. Khi đó ngươi mang Hàn Y Trân cùng Na Tra đến gặp ta! "
" Được "
Bách Hoa liếc nhìn Y Trân, cô vẫn đang cặm cụi nhìn mu bàn tay của mình nơi vết thương đột ngột biến mất, Na Tra cũng ở cạnh đó vẻ mặt lo lắng. Bách Hoa ngờ ngợ ra gì đó, ả nhìn Khương Tử Nha ra hiệu rồi bản thân lại lui đi
" Y Trân, Na Tra chúng ta về thôi " - Khương Tử Nha bước đến
" Sao chứ, cô ta đâu rồi, con còn chưa có được can khương, không thể về tay không như vậy được " - Y Trân ngó nghiêng tìm kiếm, nhất quyết không chịu về
" Bách Hoa nói với ta, can khương cần tới tuần trăng tròn tới mới có thể thật sự hấp thụ được linh khí, các con có đào lên cũng không thể sử dụng, tiên tử hẹn khi khác lại tới "
" Ế...vậy là cô ta chấp nhận cho chúng ta can khương đó sao " - Na Tra mở tròn mắt kinh ngạc
" Há...Tiền bối...người lợi hại thật đó...chỉ nói một chút đã có thể bắt tiên tử đó giao ra thảo dược...tốt rồi "
" Y Trân! " - Khương Tử Nha nhíu mày không vui
" A...con...biết rồi...là tiên tử có lòng tốt "
" Lần sau hai con nhất định phải cẩn trọng lời nói...Bách Hoa tiên tử dù sao cũng là bậc tiên thánh, không được vô lễ "
" Tụi con biết rồi mà " - cả hai cùng lúc đưa tay lên gãi đầu
Khương Tử Nha cười bất lực, đi đến nắm tay Na Tra và Y Trân