Lạnh không … Cố Kiến Thâm nóng tới mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Thẩm Thanh Huyền đang câu dẫn hắn, câu dẫn một cách lộ liễu, chỉ thiếu nói trắng ra với hắn thôi!
Quả tim của Cố Kiến Thâm vô cùng cứng, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Cái thể xác rác rưởi này!
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng chống đỡ xúc động muốn về nhà, rồi lại trút bỏ y phục mình.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, trong lòng biết … rốt cục phải …
“Mặc của ta trước đi.” Cố Kiến Thâm phủ y phục lên người y.
Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được hơi thở xa lạ vây lấy, nhưng không phải thân thể rắn chắc, mà là xiêm y mỏng manh …
Y mờ mịt ngẩng đầu.
Ánh mắt Cố Kiến Thâm nóng bỏng, nhưng giọng nói vừa trầm ổn và bình tĩnh: “Đi tắm đi.”
Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ, thì ra phải tắm rửa trước.
Y thật sự chịu hết nổi tư vị nửa vời này rồi, vậy nên quyết tâm, túm ống tay áo Cố Kiến Thâm nói: “Cùng nhau, được không …”
Ở thế gian này, thân thể Thẩm Thanh Huyền thấp hơn Cố Kiến Thâm không ít, hắn chỉ cần cúi đầu, thính tai ửng đỏ cùng cần cổ nhẵn nhụi bên dưới mái tóc đen đều bại lộ trước mặt.
Càng đánh sâu vào thị giác chính là chất giọng “thẹn thùng” của Thẩm Thanh Huyền, khiến trái tim Cố Kiến Thâm đập như nổi trống.
Nhịn? Nhịn cái rắm! Hắn lập tức ôm ngang người bước vào phòng tắm.
Thẩm Thanh Huyền bị hành động thô lỗ của hắn khiến cho tim đập thình thịch, y cảm nhận được thân thể rắn chắc, cánh tay hữu lực của hắn, và cũng cảm nhận được chênh lệch thật lớn giữa hai người.
Đều là nam nhân, nhưng Ấn Cửu Uyên mạnh mẽ hơn y nhiều lắm.
Cho dù thân thể y chưa bị phế thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của hắn.
Chẳng trách hắn dẫn đầu kỵ binh, giành lấy vô số chiến công, được tôn sùng là thiết huyết chiến thần.
Nhưng cũng chính người nam nhân này, dùng hai tay hắn cầm trường thương đâm xuyên qua nhà y, xé rách sự bình yên của y, đẩy y vào vạn kiếp bất phục!
Thẩm Thanh Huyền bị hận ý nặng nề bao trùm, thân thể nhịn không được run rẩy.
Dáng vẻ này của y trông càng động lòng người, Cố Kiến Thâm thả y vào trong nước, cúi đầu ngậm vành tai trắng nõn của y.
Thẩm Thanh Huyền trợn to mắt, trong con ngươi tuyệt vọng pha lẫn bất lực và bàng hoàng.
Y hoàn toàn sa đọa, hoàn toàn …
Cố Kiến Thâm hôn người y từ đầu tới đuôi một lần, ngặt nỗi càng hôn tim càng nóng, càng hôn càng muốn làm tới cùng.
Nhưng mà …
Thể xác chết tiệt này là một phế vật!
Đã vậy rồi, cũng sắp nổ tung luôn rồi, thế mà chỗ ấy vẫn cứ mềm nhũn nằm rũ xuống.
Thẩm Thanh Huyền vừa sốt ruột vừa hỗn loạn, không phân rõ xảy ra chuyện gì, y tưởng hắn không muốn làm trong nước mà quay về giường, vì vậy “dịu ngoan” vòng tay qua cổ hắn, mặc hắn dùng tư thế ôm nữ nhân mà ôm về.
Trái tim Cố Kiến Thâm đập thình thịch, nếu không phải không giơ được thì lúc này hắn chắc chắn sẽ thao chết y!
Đặt người lên giường, Cố Kiến Thâm lật chăn, bọc Thẩm Thanh Huyền chặt kín!
Thẩm Thanh Huyền đờ mặt ra, ngay cả cánh tay cũng bị bọc trong chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm hôn lên hàng mi xinh đẹp của y, ấp úng nói: “Ngủ đi!” Hai chữ này phải nói là nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thanh Huyền trơ mắt nhìn hắn bỏ đi, thân thể nóng bỏng dần trở nên lạnh lẽo.
Dù được chăn bọc chặt cũng không thể mang đến cho y ấm áp, trái lại chỉ còn lạnh lẽo tận xương cùng ràng buộc khó thể hô hấp.
Vẫn không được sao …
Ấn Cửu Uyên rốt cục muốn y thế nào!
Thẩm Thanh Huyền rụt người trong chăn, thân thể run rẩy khó kiềm chế, không phải lạnh, mà là bi thống trong lòng pha lẫn khuất nhục tràn ra ngoài, đẩy cả người y đứng trên bờ vực sụp đổ!
Cố Kiến Thâm ra ngoài chạy ba vòng, rốt cục đem ý niệm “quay về Duy Tâm cung thao cho y không xuống được giường” mạnh mẽ dằn xuống.
Tỉnh táo lại, Cố Kiến Thâm vội vã chạy về.
Không thể ném Thẩm Thanh Huyền ở kia, tình huống này không biết y sẽ lại nghĩ lung tung gì.
Cố Kiến Thâm trở về, chứng kiến Thẩm Thanh Huyền hai mắt trống rỗng, không động đậy nằm ở đó, nhất thời đau lòng không sao tả xiết.
Thẩm Thanh Huyền không ngờ hắn sẽ quay lại, cho nên khi thấy hắn thì vẫn chưa kịp phản ứng.
Cố Kiến Thâm thở hồng hộc, nhìn y nói: “Em cho rằng vì sao ta an bài em ở trong này?”
Thẩm Thanh Huyền nghe hiểu từng chữ hắn nói, nhưng khi gộp lại thành câu lại không rõ hắn có ý gì.
Cố Kiến Thâm nhìn thẳng vào y, trong con ngươi như ưng lộ ra mê luyến rõ ràng: “Ta thích em.”
Thẩm Thanh Huyền mở to hai mắt.
Vẻ mặt Cố Kiến Thâm dịu dàng đến cực hạn, giọng nói cũng quyến luyến, dụ người, êm đẹp như đêm hè: “Ta thích em, không phải thích thân thể em, mà là con người em.”
Thích y? Ấn Cửu Uyên thích y ư?
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ta biết bây giờ nói thế chỉ khiến em cảm thấy hoang đường, ta không yêu cầu xa vời em sẽ đáp lại ta, ta chỉ muốn nâng niu, quý trọng em, hy vọng em có thể …”
Có thể thế nào? Hắn hủy gia đình y, giẫm nát mọi thứ của y, kéo y từ hạnh phúc vào địa ngục, hiện giờ hắn nói thích y? Muốn quý trọng y?
Hoang đường ư? Chỉ với hai chữ hoang đường sao đủ để hình dung!
Mỗi luồng tà hỏa vọt lên ngực Thẩm Thanh Huyền, khiến y co rút đau đớn từng cơn, mùi tinh ngọt trào lên cổ họng, rồi lại bị y gắng gượng nhịn xuống.
Y tái nhợt nghiêm mặt, cố gắng dùng giọng nói cực khẽ mà hỏi: “Điện hạ, ngươi … thích ta?”
Cố Kiến Thâm lập tức bày tỏ chân tình: “Ta thích em, rất thích, chỉ cần có thể che chở em chu toàn là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, ta không dám nghĩ nhiều đến những thứ khác, cho nên em không cần miễn cưỡng bản thân, ta chỉ mong em có thể tiếp tục làm chính mình.”
Làm chính mình? Đây quả là chuyện cười khôi hài nhất từ khi y mất nước nhà tan.
Ấn Cửu Uyên thích y, Ấn Cửu Uyên muốn bảo vệ y chu toàn, Ấn Cửu Uyên bảo muốn y tiếp tục làm chính mình …
Thẩm Thanh Huyền suýt cười ra tiếng, kẻ thù của y, nam nhân hủy hết mọi thứ của y thế mà nói với y những điều này …
Buồn cười quá thể, thật là quá buồn cười!
Cố Kiến Thâm lại thả cho y móc câu: “Em an tâm, trong cung em muốn làm gì thì làm, không cần kiêng dè gì hết, ta chỉ hy vọng em có thể vui vẻ hơn.”
Thẩm Thanh Huyền vốn tức đến sắp mất lý trí, nhưng vì một câu này của hắn mà nổi lên suy nghĩ, cưỡng ép tỉnh táo lại.
Có lẽ Ấn Cửu Uyên thích y thật.
Mặc dù không tình sâu nghĩa nặng như hắn nói, nhưng ít ra cũng có suy nghĩ đó.
Vậy thì có gì không thể? Y vốn dĩ cũng muốn lợi dụng hắn điểm này, nếu hắn thích y, vậy thì …
Cố Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra vợ rốt cục muốn bắt đầu “lợi dụng” hắn rồi.
Cố Kiến Thâm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Thẩm Thanh Huyền im lặng một hồi thì bảo: “Hiện giờ ta là tội nô, nói chi làm chính mình? Người điện hạ thích sớm đã chết rồi.”
Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt đau lòng, lo lắng nói: “Ta biết em nhất định sẽ không tha thứ ta, nhưng …”
“Có gì mà tha thứ với không tha thứ?” Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, chầm chậm nói, “Suy cho cùng được làm vua, thua làm giặc, tài nghệ không bằng người thôi.”
Cố Kiến Thâm rất bất an, hắn há mồm, muốn nói nhưng không cách nào thốt thành lời, giữa ánh mắt tràn đầy ảo não.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Sắc trời không còn sớm, điện hạ nhanh nghỉ ngơi đi.”
Cố Kiến Thâm tạm ngừng rồi bảo: “Em ngủ đi …”
Thẩm Thanh Huyền không làm gì thêm, y xoay người, hô hấp dần đều đều.
Ngủ chưa? Đương nhiên chưa, Cố Kiến Thâm nhận ra y đang ngụy trang “hơi thở kéo dài”.
Cố Kiến Thâm ngồi bên giường y một đêm, tỏ ra hổ thẹn ảo não, tình thâm khó thọ.
Ngẫm kỹ lại thì buồn cười thật, rõ ràng hắn yêu y đến tận xương tủy, hiện giờ lại cố tình giả đò thế này …
Ừm, quên đi, bảo bối vui là tốt rồi, hắn phải cố gắng không ngừng, trở thành ông chồng tốt chủ động đưa tới cửa cho vợ lợi dụng.
Khi Thẩm Thanh Huyền “tỉnh”, đương nhiên Cố Kiến Thâm đã đi rồi.
Một đêm không ngủ dẫn đến tinh thần Thẩm Thanh Huyền khá kém, song đại não lại thanh tỉnh đến lạ.
Tối qua Ấn Cửu Uyên ngồi trước giường y một đêm, nhìn y suốt một đêm …
Chẳng lẽ hắn thật sự thích y?
Muốn nghiệm chứng là chuyện vô cùng đơn giản, chỉ cần tiếp tục thăm dò.
Có lẽ do đã biểu lộ tâm ý, Cố Kiến Thâm không còn trốn tránh y nữa, hạ triều liền sang chỗ y.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn lại đây thì thoáng ngẩn ra, Cố Kiến Thâm tỏ ra ngượng ngùng, nói: “Ta … chẳng qua muốn tới thăm em chút thôi.”
Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười, không nói gì.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Buổi trưa ta có bảo hậu trù nướng thịt dê, cùng ăn nhé?”
Thẩm Thanh Huyền tất nhiên đồng ý: “Được.”
Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng phân phó người đi chuẩn bị!
Hắn diễn trò vô cùng quen đường quen nẻo, diễn xuất bằng trăm phần trăm bản sắc, dù Thẩm Thanh Huyền có quan sát kỹ cỡ nào cũng đừng mong nhìn ra sơ hở.
Vì dù sao … hắn cũng thích y thật mà.
Cố Kiến Thâm cố ý sai người nướng một cái đùi dê lớn cùng cả khối sườn dê, để nguyên rồi mang lên bàn.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thịt nướng “sần sùi”, mi tâm nhíu cực nhẹ.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta quen ăn cả khối rồi … nhất định em không quen, không sao, ta cắt nhỏ ra cho em.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, vội bảo: “Ta cũng có thể …”
“Ta đã thấy,” Cố Kiến Thâm mỉm cười, rơi vào hồi ức, “Ta từng thấy trên yến quốc, em ăn gì cũng rất nhỏ, thịt xắt từng miếng cùng điểm tâm, ăn gì trông cũng đẹp …”
Hắn kể lại tỉ mỉ, gần như phác họa toàn bộ cảnh tượng khi đó.
Cố Kiến Thâm từng thấy ư? Ở thế gian này thì chưa từng thấy, nhưng hắn cũng đoán được.
Sư thúc thanh nhã được nuông chiều của hắn ăn cơm thế nào … hắn nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng.
Nói xong, hắn xếp thịt nướng đã cắt chỉnh tề lên bàn y.
Thẩm Thanh Huyền cụp mắt nhìn, bị từng miếng thịt tỉ mỉ ấy làm cho xúc động.
Y không thích ăn thứ gì đầy dầu, nhưng lại chuộng thịt nướng, đồng thời không bao giờ chạm vào mỡ.
Trước kia ở trong cung, nhóm đầu bếp hiểu rõ khẩu vị của y, sẽ cắt những phần non mềm nhất, ít mỡ nhất trong miếng thịt nướng mà bày lên bàn.
Hương liệu cũng dùng rất ít, nếu đặt loại thịt nướng này trước mặt những người khác, sợ rằng sẽ thấy nhạt nhẽo, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại rất thích.
Mà trước mắt, thịt Cố Kiến Thâm cắt cho y cũng là như thế.
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được gắp một miếng cho vào miệng, cảm giác thỏa mãn ngập tràn vị giác, tình tự khó thể diễn tả bằng lời quay cuồng trong lồng ngực.
Quá khứ đã mất đi.
Có tương tự thế nào cũng là một mảnh đời khác.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng ăn, không nói lời nào.
Cố Kiến Thâm không nói chuyện, chuyên tâm cắt thịt cho y, thấy y ăn nhiều thì vui mừng quá đỗi.
Thẩm Thanh Huyền vừa ngẩng đầu, lập tức bắt giữ cảm xúc của hắn.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếu em thích ăn, mấy ngày nữa ta lại bảo họ làm, đừng ăn một lần quá nhiều, thân thể em sẽ không chịu nổi.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, đặt đũa xuống nói: “Được.”
Trong mắt Cố Kiến Thâm dạt dào ý cười, rất chi là thư thái.
Thẩm Thanh Huyền vẫn không nhìn hắn.
Nửa tháng sau, Cố Kiến Thâm được lúc rỗi rảnh sẽ tới trò chuyện với Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền không ngừng thăm dò, phát hiện Ấn Cửu Uyên cực kỳ dung túng y.
Việc nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng ngay cả vài yêu cầu “quá đáng”, hắn vẫn không để ý.
Dần dần, Cố Kiến Thâm rốt cục tìm được cơ hội giúp Thẩm Thanh Huyền ‘gây chuyện’.
~~~
Tác giả: Ding dong, hắc tâm yêu diễm tiện hóa Liên đang loading.
Các người tưởng Cố không giơ thì vẫn không giơ được à, hắn sẽ giơ được đó … 【Long Điềm Điềm bị đánh cho mặt mũi bầm dập tuyệt đối không khuất phục】