Mượn Thọ Hồi Sinh

Chương 4: Hoàn



14.

Không biết sau bao lâu thì gà trống gáy vang.

Cuối cùng trời đã sáng.

Mẹ tôi nhanh chóng xuống lầu tìm con trai.

Nhưng em trai tôi đã ch.ết hoàn toàn.

Nó trở thành một x.ác ch.ết th.ối rữ.a theo đúng nghĩa đen, phủ đầy sâu mọt và bốc ra mùi h.ôi th.ối khủng khiếp.

Mặt khác, tôi không hề hấn gì, vẫn còn bình yên vô sự trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.

Mở lòng bàn tay ra.

Nơi đại diện cho đường sinh mệnh.

Đã trở lại độ dài ban đầu và sáu mươi năm tuổi thọ của tôi cũng đã trở lại.

Mẹ tôi đ.au đ.ớn nhào lên đá.nh tôi.

"Châu Vân, mày đã làm gì con trai tao!"

Tôi né được khiến bà ta nhào vào khoảng trống.

Tôi cười lớn, nói điều này thực sự không phải lỗi của tôi.

Là nửa đêm bố tôi lén xé lá bùa và dán lên người mình. Sau đó dán bùa trả tuổi thọ của tôi lên người em trai.

Mẹ tôi ngày thường chăm sóc con trai mình quá kỹ.

Khi đạo sĩ thực hiện nghi lễ đổi mạng rất dễ dàng bị gián đoạn.

"Chỉ có cách chia tách hai người ra thì con mới có cơ hội lấy lại tuổi thọ."

Bố tôi nghe được điều này, cuối cùng ông ta cũng nhận ra rằng mình đã bị l.ừa.

"Nhưng chẳng phải mày đã là Trân Trân..."

Nhắc đến Trân Trân, trong mắt tôi hiện lên một nụ cười quyến rũ.

Trả lời bằng giọng trẻ con.

"Bố mẹ, Trân Trân vẫn luôn ở đây."

15.

Thật ra, tôi và Trân Trân vẫn luôn dùng chung một thân xác.

"Năm đó Trân Trân bị ch.ết đu.ối trong hồ, là do hai người ra tay."

Tôi ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

Bố mẹ tôi sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, hai người bọn họ ch.ết lặng nhìn tôi.

Trân Trân bò ra khỏi cơ thể tôi.

“Bố mẹ, hôm đó hai người nói không được quấy rầy chị con ngủ và đưa con đi chơi nhưng hai người lại quay lưng đ.á con xuống sông, trơ mắt nhìn con ch.ết đu.ối, đã vậy còn trách chị con không chăm sóc tốt cho con."

Trân Trân bò về phía bọn họ, khuôn mặt nhăn nhó với mái tóc bồng bềnh bám chặt lấy họ.

“Những năm này bố mẹ có từng nhớ đến Trân Trân không?”

"Con gái, bố chỉ là hồ đồ trong chốc lát mà thôi, chính là mẹ con nhất quyết muốn như vậy!"

Bố tôi sợ đến mức mặt tái nhợt, thở hổn hển, mẹ tôi khóc nức nở và cầu xin sự thương xót.

"Nhớ, nhớ chứ, ngay cả nằm mơ mẹ cũng đang nhớ con."

Trân Trân nói lừ.a đ.ảo.

“Ngày giỗ của Trân Trân cũng là ngày sinh nhật của Tiểu Duệ, nhưng những năm này hai người chỉ mua quà mừng sinh nhật nó, cũng chưa từng đ.ốt tiền giấy cho con một lần, h.ại con lang thang ở thôn cô hồn không thể đầu thai. May mắn thay, chị gái đã tiếp nhận Trân Trân."

Con bé vô cùng o.án h.ận, nhưng không phải vì bản thân mình không được đầu thai.

"Nhưng tại sao hai người lại nhất định lấy đi tuổi thọ của chị gái con? Mạng sống của em trai là mạng, còn mạng của chị con thì không phải sao?"

Cùng với tiếng la hét, Trân Trân c.ắn lấy cổ bọn họ.

"Ai b.ắt n.ạt chị gái con đều phải ch.ết!"

16.

Đêm đó trong thôn sấm sét suốt đêm.

Sau trận sấm sét, bố mẹ tôi cũng không ổn là bao.

Mượn mạ.ng mà si.nh đã phạm phải một tội ác lớn chống lại tự nhiên, trước khi Trân Trân đầu thai đã đến âm phủ để tố cáo bọn họ và đại sư Phương.

Bố mẹ tôi hấp hối nằm trên giường bệ.nh, còn tôi phải trả tiền để chăm sóc họ.

"Trước kia, hai người muốn con làm gì con đều làm, chưa bao giờ làm trái lời, cho đến khi con biết Trân Trân là do hai người h.ại ch.ết. Bây giờ Trân Trân sắp đi đầu thai rồi, mong kiếp sau con bé sẽ có một gia đình tốt."

Tôi múc một thìa lớn bột củ sen nhét vào miệng mẹ.

Mẹ mơ hồ cầu xin lòng thương xót.

“Mẹ cũng không muốn, chúng ta chỉ muốn có người để dựa vào. Nếu không có con trai thì sau này ai sẽ phụng dưỡng cho chúng ta? Dù chúng ta có sai lầm đến đâu thì chúng ta vẫn là bố mẹ của con, con có thể nhẫn tâm mặc chúng ta tự si.nh tự di.ệt sao?"

Tôi nói tất nhiên là không, như vậy chắc chắn người ta sẽ bàn tán về tôi.

Khuôn mặt họ tràn đầy niềm vui, thế nhưng tiếng còi cảnh sát đã vang vọng ở bên ngoài ngôi nhà.

Tôi đặt bát xuống, thấy cảnh sát đang tiến về phía chúng tôi.

Một nụ cười thực sự xuất hiện trên khuôn mặt.

Sau đó tôi bèn thông báo cho họ.

"Bố mẹ, con đã báo cảnh sát về vụ gi.ết người của hai người rồi."

17.

Có một lỗ hổng, không biết mọi người đã phát hiện ra chưa.

Mẹ tôi nói với bên ngoài rằng em trai tôi đang hồi phục ở nhà vì một chấn thương, người dân trong thôn cũng đều tin vào điều đó.

Chuyện trong thôn thường hay lan truyền nhanh chóng rồi chứ đừng nói đến t.ai n.ạn xe cộ.

Vậy ai là người đầu tiên phát hiện ra vụ t.ai n.ạn xe cộ đây?

Người đã thông báo cho bố mẹ tôi ở đâu?

Bố mẹ tôi bắt đầu run rẩy, bọn họ muốn bỏ chạy nhưng cơ thể gần như tê liệt của bọn họ không thể cử động được.

“Là cựu bí thư chi bộ thôn phải không?” Tôi trả lời thẳng.

“Nơi em trai con bị t.ai n.ạn ô tô là gần nhà ông ấy nhất, ông ấy là người đầu tiên phát hiện th.i th.ể và báo cho hai người.

Nhưng hai người lại muốn dùng thủ đoạn t.à á.c để hồi sinh em trai, sợ ông ấy sẽ báo cảnh sát nên đã tấ.n cô.ng ông ấy và ch.ôn ông ấy ở sân sau.

Sau khi về thôn, con nghe tin cựu bí thư chi bộ đã đến nhà con gái ông ấy ở Bắc Kinh, ngày đó tình cờ là một ngày sau vụ t.ai n.ạn của em trai con, nhưng hai người không biết, con gái của cựu bí thư thôn đã qua đời trong một vụ t.ai n.ạn xe hơi năm ngoái rồi."

Cựu bí thư biết tính cách của người dân trong làng nên giữ bí mật.

Tang lễ còn là do tôi giúp đỡ lo liệu nữa.

Cựu bí thư rất tốt với tôi.

Hồi đó, ông ấy đến từng nhà làm công tác và tạo điều kiện cho nhiều bé gái được học hành.

Gia đình tôi không trả học phí và lệ phí nên cũng là ông ấy tự bỏ tiền túi ra trả.

Khi tôi học cấp hai, ông ấy đã sắp xếp cho tôi làm việc ở một nhà máy để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Ông ấy còn nói với tôi: “Khi đến đó, hãy dành thời gian để đọc. Bác đã nói với họ xong rồi, cháu đọc sách làm đề họ sẽ không để ý đâu."

Khi tôi đỗ vào cấp ba trọng điểm thành phố, ông ấy đã lái một chiếc máy kéo đến tiễn tôi.

Tôi rất biết ơn nhưng cũng rất sợ hãi.

Suy cho cùng, gia đình tôi đều đối xử với tôi như kia, chúng tôi lại không có quan hệ họ hàng gì, vậy tại sao ông ấy lại tốt với tôi như vậy?

Sau khi tôi hỏi câu hỏi này.

Cựu bí thư đầy ẩn ý nói.

"Tiểu Vân, cháu luôn là đứa trẻ thông minh và chăm chỉ nhất làng, nhưng điều đó vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ. Cháu phải làm tốt hơn con trai. Chỉ có cách trở thành tấm gương và niềm hy vọng thì con gái trong thôn mới có cơ hội đi ra ngoài, cháu hiểu không?"

Lúc đầu tôi không hiểu nhưng từ thôn lên thành phố.

Sau khi thực sự nhìn thấy thế giới sầm uất đó.

Tôi đã hiểu.

18.

Ngày rời thôn, tôi gặp vài cô gái đang trở về quê.

Bọn họ đều là bạn chơi cùng thời thơ ấu của Trân Trân.

Nếu Trân Trân còn ở đây thì con bé cũng sẽ ở độ tuổi này.

Họ ríu rít vây lấy tôi.

"Chị Vân, em nghe lời chị đi học làm tóc, công việc kinh doanh rất tốt. Em dự định sang năm sẽ mở cửa hàng của riêng mình. Chị nhất định phải đến nhé, em sẽ làm tóc cho chị!"

"Chị ơi, em đã nhận hết sách chị gửi rồi, chị nói đúng, em không nên nản chí. Năm nay em lại đăng ký thi tự học dành cho người lớn, vừa làm thêm vừa học tập, nhất định sẽ thi đậu."

"Chị ơi, em đã đến công ty chị giới thiệu thực tập và đã trở thành nhân viên chính thức rồi!"

Nhìn gương mặt trẻ trung của họ, tôi cũng thấy vui từ tận đáy lòng.

Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng.

Thì phát hiện trên khuôn mặt của mình không biết tự bao giờ đã đầy nước mắt rồi.

- Hoàn -