Trong Thái Hòa điện, các phi tần dần dần đến đông đủ, triều thần và phi tần ngồi theo vị trí phân chia rõ ràng. Dù thiếu một hai người cũng không ai chú ý tới, trong điện vẫn yến tiệc linh đình. Nhã Linh đưa mắt quan sát trong điện rồi thấp giọng: "Chủ tử, vạn nhất lát nữa Hoàng Hậu nương nương trách tội xuống..."
Dương tiệp dư khẽ hừ một tiếng, nàng ta cười mỉa mai: "Nàng ta cũng xứng sao?"
Cung yến, nhất cử nhất động đều đại biểu cho thể diện hoàng thất, cho dù Hoàng Hậu nương nương giao việc tổ chức trung thu yến cho Đức phi xử lý, nhưng nếu cung yến xảy ra sai sót, Hoàng Hậu nương nương vẫn mất mặt. Huống chi vị Hoàng Hậu nương nương này nổi tiếng là thông tuệ, sẽ không vì một tài nhân nho nhỏ mà để cung yến rối loạn.
Còn sau trung thu yến ư?
Lư tài nhân muốn mượn Hoàng Hậu nương nương để răn dạy mình, e là thân phận hiện tại vẫn chưa đủ.
Chính vì hiểu rõ cách làm người xử thế của Hoàng Hậu nương nương, Dương tiệp dư mới dám trách phạt Lư tài nhân trước cung yến. Nàng ta ung dung rót một chén rượu, nâng lên uống cạn, cổ mỹ nhân hơi ngửa, phong tình tràn đầy.
Thấy chủ tử đã có tính toán, Nhã Linh lập tức im lặng.
Tháng tám, phải đến chạng vạng ánh mặt trời gay gắt mới dịu đi. Vân Tự từ lúc tiến cung vẫn luôn bị Lưu công công giữ lại ở điện Trung Tỉnh. Thực tình mà nói, nàng chưa từng bị phạt quỳ bao giờ, quỳ lâu như vậy, đầu gối từ đau đớn đến tê dại. Vết thương trước ngực tuy đã đỡ hơn, nhưng vết thương sau lưng vẫn âm ỉ đau.
Nàng không còn sức đỡ Lư tài nhân, chỉ có thể cúi đầu, cắn chặt răng để không ngã quỵ xuống đất.
Lư tài nhân cũng ngừng khóc, cúi đầu trầm mặc đến lạ thường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nếu là ngày thường, Vân Tự còn có tâm tư suy đoán, nhưng hiện tại nàng không còn chút sức lực nào để bận tâm.
Đàm Viên Sơ đến cung Khôn Ninh đón Hoàng Hậu rồi mới cùng đến điện Thái Hòa. Hắn biết Hoàng Hậu cần gì, ở những trường hợp thế này, Đàm Viên Sơ chưa bao giờ keo kiệt với việc để Hoàng Hậu được vẻ vang.
Đường từ cung Khôn Ninh đến điện Thái Hòa hoàn toàn khác với nơi chủ tớ Lư tài nhân bị phạt. Hai người gần như lướt qua nhau ở cửa cung. Mãi đến khi gần tới điện Thái Hòa, có tiểu cung nhân vội vàng chạy đến, nhưng không dám ngăn kiệu thánh giá, đợi Hoàng Thượng vào điện Thái Hòa mới dám đến gần Hứa Thuận Phúc nói nhỏ vài câu.
Hứa Thuận Phúc biến sắc, xoay người bước nhanh vào trong điện.
Đàm Viên Sơ ngồi xuống, đợi Hứa Thuận Phúc đứng sau lưng, hắn liếc mắt nhìn, hứng thú hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Edit: FB Frenalis
Thái giám bên cạnh không đến nỗi không có mắt nhìn, biết rõ cung yến sắp bắt đầu còn dám ngăn Hứa Thuận Phúc bẩm báo, trừ phi đã xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Thuận Phúc cười khổ, vừa định mở miệng, Dương tiệp dư đã nâng chén nhìn về phía Đàm Viên Sơ, ánh mắt long lanh:
"Tần thiếp kính Hoàng Thượng một ly."
Đàm Viên Sơ gật đầu, ung dung nâng chén đáp lễ.
Lời đến bên miệng Hứa Thuận Phúc lại bị nuốt xuống. Hắn nhìn Dương tiệp dư, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Làm nô tài phải biết suy xét, mà tâm ý Hoàng Thượng chính là tiêu chuẩn suy xét của Hứa Thuận Phúc.
Hoàng Thượng quả thực có ý với Vân Tự cô nương, nhưng trước kia ân sủng dành cho Dương tiệp dư cũng rất rõ ràng. Một cung nhân nhỏ bé chỉ mới gặp qua vài lần, với một phi tần được sủng ái lâu năm, dường như không phải là lựa chọn khó khăn.
Hắn im lặng hồi lâu, Đàm Viên Sơ cũng không thúc giục. Nếu là chuyện khẩn cấp, Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ.
Yến hội tiếp tục, ca múa thay đổi liên tục, bánh trung thu cuối cùng cũng được dâng lên. Nhìn những chiếc bánh trung thu giống điểm tâm, Đàm Viên Sơ không khỏi nhớ tới một vài cảnh tượng, ánh mắt hắn hơi tối lại, nhớ đến một nhân vật chính khác.
Hôm nay là trung thu yến, lẽ ra nàng sẽ cùng Lư tài nhân đến dự tiệc.
Đàm Viên Sơ không dấu vết nhìn về phía đó, nhưng không thấy người đâu, hắn nhíu mày, lần nữa nhìn kỹ lại.
Lần này hắn thấy rõ ràng, chỗ ngồi của các phi tần, không chỉ nàng không đến mà Lư tài nhân cũng không thấy bóng dáng, chỗ ngồi trống không.
Trung thu yến thường đông người, hai người ngồi chung một bàn, cho dù Lư tài nhân không đến, trên bàn vẫn còn một chủ tử khác, không thể bỏ trống. Vì thế mới có cảnh tượng đột ngột này.
Đàm Viên Sơ ý thức được điều gì, hắn liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, ngữ khí lạnh nhạt: "Người đâu?"
Hứa Thuận Phúc giật mình, hắn vốn định đợi yến hội xong mới bẩm báo, không ngờ trong điện Thái Hòa nhiều người như vậy, Hoàng Thượng vẫn chú ý đến chủ tớ Lư tài nhân.
Về phần Hoàng Thượng rốt cuộc muốn tìm ai, Hứa Thuận Phúc không dám suy đoán, nhưng hắn biết nếu Hoàng Thượng đã hỏi, hắn mà không trả lời được chính là làm việc bất lực.
Hứa Thuận Phúc cười khổ trong lòng, không dám giấu diếm, cứ theo sự thật mà bẩm báo:
"...Trên đường đến đây, Lư tài nhân va phải người của Dương tiệp dư, hai bên xảy ra tranh chấp, bị Dương tiệp dư phạt quỳ ba canh giờ ở Dực Khôn môn."
"Ba canh giờ."
Đàm Viên Sơ im lặng hồi lâu, khi Hứa Thuận Phúc tưởng chuyện này đã qua, bỗng nhiên nghe hắn hỏi: "Nàng ấy thế nào?"
Một câu hỏi không rõ ràng, nhưng Hứa Thuận Phúc lập tức hiểu hắn đang hỏi ai. Hứa Thuận Phúc có chút khó xử, tin tức mà cung nhân mang đến không tốt lắm, hắn không dám giấu giếm, thành thật đáp:
"Không tốt lắm, nghe nói vì che chắn cho Lư tài nhân nên đã bị va vào cây cột."
Đàm Viên Sơ gật đầu, không nói gì nữa. Hứa Thuận Phúc đứng sau lưng hắn, không nhìn thấy mặt hắn, nhưng mơ hồ cảm thấy tâm tình Hoàng thượng không tốt lắm.
Hứa Thuận Phúc cúi đầu, tuy không biết Hoàng Thượng và Vân Tự cô nương đang giở trò gì, nhưng rõ ràng Hoàng Thượng vẫn để ý đến Vân Tự.
Bên dưới, vũ cơ đang múa, dẫn đầu là một nữ tử có vòng eo thon thả uyển chuyển, ánh mắt lúc hạ eo như ẩn chứa sóng thu. Dương tiệp dư nhìn thấy mà nhíu mày, gần đây nàng ta vốn đã phiền lòng vì các phi tần mới, lại thấy cảnh này càng thêm bực bội.
Dương tiệp dư tính tình lạnh lùng, lại được sủng ái nên quen kiêu ngạo. Nàng ta bưng chén trà quay đầu nhìn Hoàng thượng, môi hơi dẩu lên, tự nhiên toát ra vẻ giận dỗi:
"Cung yến nào cũng chỉ có mấy điệu múa này, xem mãi cũng chán."
Giọng nàng ta vừa dứt, nụ cười trên mặt Đức phi liền nhạt đi. Trung thu yến do nàng ta phụ trách, nói những điệu múa này nhàm chán chẳng phải là đang chỉ trích nàng ta sao?
Cung yến quả thực thường là ca múa, tuy cũ kỹ nhưng ít xảy ra sai sót. Hơn nữa, mỗi lần cung yến, vũ cơ đều phải tập mới bài múa, chưa từng có tiết mục nào được biểu diễn hai lần. Nói cho cùng, rốt cuộc có phải ca múa nhàm chán hay không, mọi người đều tự hiểu rõ.
Đức phi ngước mắt cười khẽ:
"Dương tiệp dư nói đúng, bổn cung phụ trách vài lần trung thu yến rồi, cũng không có ý tưởng mới mẻ nào. Không biết Dương tiệp dư có cao kiến gì không, để lần sau tổ chức yến hội bổn cung có thể thỉnh giáo?"
Dương tiệp dư cứng người, cười gượng gạo: "Nương nương nói đùa, tần thiếp nào hiểu những thứ này."
Đức phi nương nương cười mà không nói, ý tứ rõ ràng: không hiểu thì đừng nói nhiều!
Dung chiêu nghi khẽ nhếch môi, vẻ giễu cợt thoáng qua. Nàng ta thật không hiểu vì sao kẻ ngu ngốc này lại được Hoàng Thượng sủng ái, mà người trong cung cứ thích so sánh mình với người này, thật xui xẻo.
Bị Đức phi phản bác, Dương tiệp dư bĩu môi ủy khuất nhìn về phía Hoàng Thượng
Đàm Viên Sơ đợi các nàng đấu khẩu xong mới nhấc mí mắt lên, liếc nhìn qua một cái: "Thấy chán thì về đi."
Hắn luôn như vậy, tâm tình tốt thì không tiếc nuông chiều các phi tần, nhưng tâm tình không tốt thì ngay cả lời an ủi cũng lười nói.
Dương tiệp dư sững sờ, nàng ta không dám tin mà trừng lớn mắt, chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Hoàng Thượng, lập tức im bặt, không dám lộ ra nửa điểm ủy khuất.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười chế giễu, Dung chiêu nghi càng không che giấu mà cười nhạo. Dương tiệp dư siết chặt tay, xấu hổ cúi đầu không dám làm càn nữa.
Là nàng ta bị vũ cơ làm mờ mắt, quên mất yến hội hôm nay do Đức phi nương nương phụ trách.
Tuy luôn kiêu căng, nhưng Dương tiệp dư hiểu rõ, Đức phi nương nương có đại hoàng tử, nhi tử duy nhất của Hoàng Thượng, chỉ bằng điểm này, hậu cung ít ai vượt qua được Đức phi. Nàng ta đối đầu với Đức phi, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không bênh vực nàng ta.
Dương tiệp dư không ngừng an ủi bản thân, Đức phi bất quá chỉ dựa vào đại hoàng tử mới đắc ý như vậy.
Hoàng Hậu ngồi ngoài quan sát màn kịch này, có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày.
Ngày thường Hoàng Thượng rất chiều chuộng Dương tiệp dư, có lẽ cảm thấy không ảnh hưởng đến đại cục nên mặc kệ nàng ta làm ầm ĩ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng đối xử với Dương tiệp dư không chút lưu tình.
Hoàng Hậu nhấp một ngụm rượu, có lẽ vì là rượu hoa quả nên trong miệng dâng lên vị ngọt.
Những chuyện xảy ra ở điện Thái Hòa, Lư tài nhân và Vân Tự không hề hay biết. Hai người quỳ được khoảng hai canh giờ thì nghe thấy tiếng ồn ào, bầu trời đêm bỗng sáng rực lên, pháo hoa nở rộ xua tan bóng đêm.
Vân Tự ngẩn người, nhớ đến lúc rời khỏi điện Hòa Nghi, nàng cũng tràn đầy mong đợi pháo hoa đêm nay.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể quỳ ở đây nhìn về phía chân trời xa xăm.
Hình như bất cứ điều gì nàng mong đợi rồi cũng sẽ tan thành mây khói, giống như nàng vốn không nên có những mong đợi và suy nghĩ viển vông này.
Vân Tự ngẩng đầu, ánh sáng pháo hoa le lói chiếu lên gương mặt nàng, nàng siết chặt khăn tay. Với xuất thân của nàng, số phận vốn nên như cỏ rác, nhưng nàng không cam tâm.
Dù khoảng cách xa xôi, nàng vẫn nhìn thấy màn pháo hoa này.
Vậy nên, dù con đường phía trước có gian nan thế nào, nàng cũng sẽ tìm ra lối đi bằng phẳng cho mình.
Lư tài nhân cũng nhìn thấy pháo hoa, nàng ta gần như dựa cả người vào Vân Tự, gọi:
"Vân Tự."
Vân Tự khẽ đáp. Lư tài nhân mấp máy môi: "Trung thu yến đã kết thúc rồi."
Vân Tự khựng lại, không biết nên nói gì, may mà Lư tài nhân không cần nàng trả lời. Trong bóng tối, nàng ta thì thầm:
"Ta không được gặp cha mẹ..."
Nàng ta suy nghĩ nhiều ngày mới quyết định mặc bộ váy gấm uyên ương màu xanh hồ nước này, chỉ muốn cho cha mẹ thấy nàng ta sống trong cung cũng không tệ.
Nhưng Dương tiệp dư đã phá hỏng tất cả.
Lư tài nhân ngẩng đầu nhìn pháo hoa, hồi lâu sau, nàng ta gằn từng chữ:
"Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một tài nhân."
Vân Tự ngước mắt nhìn.
Lư tài nhân không quay đầu lại: "Tất cả chuyện hôm nay, ta đều phải báo thù!"
Vân Tự ngẩn người, nàng nhớ rõ nụ cười dịu dàng của Lư tài nhân khi mới tiến cung, ánh mắt nhìn cung nhân như phát sáng.
Khi đó nàng cho rằng Lư tài nhân là tiểu thư được cưng chiều từ bé, nhìn mọi thứ trong cung đều mang vẻ mới lạ, dù bất mãn cũng chỉ là oán trách vu vơ.
Nhưng trong cung này, sự ngây thơ trong sáng luôn khó tồn tại.
Vân Tự nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng cúi đầu, cung kính nói: "Bất luận chủ tử muốn làm gì, nô tỳ đều sẽ đi cùng chủ tử."
Lư tài nhân mỉm cười: "Tốt, chúng ta cùng nhau tiến lên."