Đêm yên tĩnh, hết lần này đến lần khác đốt cháy da thịt hô hấp trở nên rõ nét, động tác của anh thô lỗ hơn ngày thường rất nhiều, Hạ Hàm không chịu nổi nhỏ giọng nức nở kêu đau.
Từ lần đầu tiên tới nay hình như chưa bao giờ làm tình mà có chút thô bạo như vậy.
Cảm giác thấy Hạ Hàm không phối hợp động tác của anh mới chậm lại, nâng mông cô lên cao đâm vào một lần rồi một lần.
Mặc dù cô không phối hợp nhưng chưa bao giờ từ chối anh, bị giày vò đau đớn và vui sướng cắn môi không thành bộ dạng gì.
Chung Tuyển đứng lên ôm cô đi vào phòng tắm, nơi nào đó vẫn còn dính chặt lấy nhau, đi vài bước thì đâm vào cô vài cái, như vậy càng khiến cô nức nở khóc lóc mạnh hơn.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn lúc lâu, Hạ Hàm mới đỡ hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cưỡi trên thắt lưng anh oán trách anh. Bàn tay to của Chung Tuyển xoa mông cô, cười khẽ nghe cô trách mắng.
Nước ấm khoan khoái dễ chịu, cô gái nhỏ cưỡi ngang hông anh, anh vừa dụ dỗ vừa lừa gạt nâng mông cô lên, bảo cô chống tay xong cứng rắn lại chen đi vào. Cọ xát vào cô rồi di chuyển thắt lưng vài cái, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần nổi lên cơn sóng tình dục, liền lừa gạt nói: “Tự mình di chuyển được không?”
Như vậy là muốn cô hoàn toàn không chịu nổi, tay nhỏ bé chống trên bụng của anh, nâng thắt lưng nuốt anh vào, bọt nước bắn lên khiến tiếng động này càng lớn hơn nữa, vài cái liền mễm oặt trên người anh.
Hai đóa anh đào no đủ sung mãn bức người, Chung Tuyển ngồi dậy, thay phiên yêu cô không ngừng.
***
Chuyện đi bệnh viện thăm Hà Tử Xuyến Hạ Hàm không nói với Chung Tuyển, cô nghĩ đơn giản: Chung Thác nói Hà Tử Xuyến không có bạn bè, mặc dù cô và Hà Tử Xuyến không tính là thân quen, nhưng có thể giúp cô ta một tay. Cô ta là một cô gái một mình ở bệnh viện, y tá bác sĩ lui tới hoặc ít hoặc nhiều đều biết đến thân phận của cô ta.
Cô ta ở trong bệnh viện tư nhân ở thành phố A, tính bảo mật vô cùng tốt, là địa điểm đầu tiên mà các nhân vật nổi tiếng trong xã hội và minh tinh chọn lựa.
Lúc Hạ Hàm đi vào Hà Tử Xuyến đang ngồi trên ban công rộng lớn đọc sách, tóc dài mềm mại phủ lên vai, bộ dạng không trang điểm mà vẫn xinh đẹp như vậy.
“Hạ Hàm, em tới rồi.” Hà Tử Xuyến đứng dậy cười khẽ.
Hạ Hàm gật đầu.
“Cũng may em vừa tới có thể giúp chị, chị tính hôm nay xuất viện.”
Lúc đi về Hạ Hàm lái xe, Hà Tử Xuyến ngồi bên cạnh ghế lái phụ chỉ hướng đi cho cô, tất nhiên là không phải về nhà họ Chung.
Nơi ở của cô ta là một căn trong tiểu khu xa hoa, nhà lầu nhỏ bé giống nhau, điển hình là nhà ở của phụ nữ độc thân. Toàn bộ phòng khách trang nhã, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, phía bên kia là cửa sổ sát đất, bên cạnh ghế quý phi là giá sách.
Đồ đạc gia dụng trong nhà đầy đủ hết, cái nào nên có thì có, Hạ Hàm nhìn sơ qua thấy trên sofa rộng rãi thoải mái có một vài quyển sách liên quan đến việc dưỡng thai nên thoáng yên lòng.
Mẹ Hà Tử Xuyến là một thành viên viết kịch bản ngoại cảnh, hàng năm chạy quanh trời nam đất bắc. Từ khi Hà Tử Xuyến sinh ra đã được quản lý chăm sóc, về phần ba cô ta, chưa từng nghe cô ta nói tới.
Gần như dì cô ta là người giám hộ cô ta, thậm chí còn thân với dì hơn cả mẹ ruột. Gả cho Chung Thác trong nhà cũng không thèm quan tâm tới cô ta, đều cho rằng gả cho Chung Thác là may mắn của cô ta. Cho nên chuyện chuẩn bị ly hôn cũng không dám nói với người trong nhà.
Mặc dù có nói thì cũng chẳng làm gì cả, đơn giản là khuyên bảo vợ chồng có chuyện gì mà không bỏ qua được. Trước mắt thì chuyện lớn đó, nhưng rất nhiều năm sau nhìn lại thì đều là chuyện nhỏ như hạt vừng (mè).truyện của diễn đànlêquydon
Giai đoạn trưởng thành của cô ta vốn sóng gợn không vững chắc, so với tình dục, cô ta cần hơn chính là cảm giác an toàn.
Chung Thác từng cho cô ta cảm giác an toàn đó, nhưng mà bây giờ anh ta chẳng cho được gì cả.
Không đúng, ít nhất cho cô ta một đứa bé, cho dù bất kể thế nào thì cô ta cũng sẽ không rời bỏ đứa bé.
***
Sau khi xuất viện Hạ Hàm thật lòng giúp đỡ chăm sóc, mãi đến một ngày kia Hà Tử Xuyến nói muốn ra nước ngoài.
Ngày đi ánh mặt trời tươi đẹp chiếu sáng rực rỡ, cô ta nói ra nước ngoài tĩnh dưỡng, thành phố A ồn ào khiến cô ta không tĩnh tâm được.
Dáng người cô ta cũng không thay đổi gì lớn, chỉ mặc một chiếc váy rộng rãi, đeo kính râm, là Hạ Hàm đưa cô ta đi.
Trong phòng chờ ở sân bay, hai người ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Hạ Hàm hỏi khi nào cô ta về Hà Tử Xuyến chỉ lắc đầu, nói Hạ Hàm có rảnh thì tới thăm cô ta.
Lúc bọn cô đang nói chuyện, có bốn năm người đàn ông đi giày Tây ở phía đối diện đi tới, khiến người đến người đi ở sân bay không thể không liếc mắt nhìn.
Hà Tử Xuyến nắm lấy tay Hạ Hàm, giọng đã thay đổi hỏi: “Hạ Hàm, chuyện này em nói cho Chung Thác hả?”
Cô còn chưa kịp trả lời, mấy người đàn ông áo đen trước mặt đã hô lên: “Bà chủ,” rồi ép buộc mang Hà Tử Xuyến đi.
Vừa rồi ánh mắt hoài nghi của Hà Tử Xuyến là có ý gì?
Hạ Hàm ra khỏi sân bay tìm tới Chung Tuyển, hỏi thế này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Có phải Tử Xuyến bị anh cả mang đi không hả?” Thật ra trong lòng cô đã hiểu rõ.
Chung Tuyển nhíu mày, “Hạ Hàm, không phải anh đã nói với em, đừng nên quan tâm tới chuyện của bọn họ rồi sao?”
Giọng anh mang theo trách móc và bực bội, giống như không khống chế được cảm xúc hạ giọng rống lên.
Dĩ nhiên cô oan ức, về phần Chung Thác, kể từ sau ngày đo thì hoàn toàn không còn liên hệ nữa, sao có thể nói chuyện Hà Tử Xuyến muốn xuất ngoại cho Chung Thác đây!
“Em… Em thật sự không biết, một mình Tử Xuyến mang thai đứa nhỏ, em chỉ muốn giúp đỡ cô ấy mà thôi, làm sao bây giờ?”
“Đội trưởng Chung!” Chu Tiểu Hàn đứng ở cuối hành lang gọi một câu, Du Lộ chạy chầm chậm tới nhỏ giọng báo cáo sự việc với Chung Tuyển.
Hành lang cục cảnh sát vẫn sáng sủa rộng rãi như vậy, không giấu được chút tâm tư của người ở đây.
Hạ Hàm lùi một bước nói: “Em về trước đây.”
Chung Tuyển nhìn cô không nói gì, đứng đó bình tĩnh nhìn cô đi vào thang máy. Mấy chục giây chờ thang máy này thật sự rất dày vò, giống như bị anh nhìn thấu. Anh nói rất đúng, vốn không nên quan tâm tới Hà Tử Xuyến, bây giờ phiền phức càng lúc càng nhiều, mà cô chính là đầu sỏ gây nên mang phiền toái đến cho Hà Tử Xuyến.
Chung Thác đúng là lợi dụng Hạ Hàm theo dõi Hà Tử Xuyến.
Đồng ý ly hôn đối với Chung Thác mà nói không có gì đáng lo ngại, mặc dù là ly hôn Hà Tử Xuyến vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta không thoát được như cũ, nhưng mà cô ta rời đi, Chung Thác làm sao có thể cho phép.
Còn Chung Tuyển sẽ nghĩ cô như thế nào đây?
Từ bậc thềm cao ngất cục công an đi xuống, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống nhiệt độ không khí càng cao, trên cơ thể một tầng mồ hôi, cuối cùng Hạ Hàm không nhịn được khóc lớn.
Có một cuộc gọi chưa nhận là Diệp Vấn, cô không chút suy nghĩ liền ấn nút gọi.
“Hạ Hàm, tớ đang tìm cậu!” Bên kia giọng Diệp Vấn gấp gáp.
Cô hơi nghẹn ngào, bên kia Diệp Vấn chợt nghe thấy không thích hợp liền hỏi: “Cậu làm sao vậy, có phải đang khóc không! Bây giờ cậu ở đâu?”
“Nói nhanh lên!” Diệp Vấn gần như là rống lên.
***
Bên kia sau khi Chung Tuyển xử lý xong chuyện khẩn cấp lập tức đi xuống lầu tìm Hạ Hàm, tiếc rằng người đã đi mất, ấn điện thoại gọi cho cô, lại bị ấn nút từ chối không nghe máy.
Trong tiệm cà phê mát rượi sảng khoái, Diệp Vấn liên tục bức hỏi Hạ Hàm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, từ nãy tới giờ Hạ Hàm cũng chưa thèm nói.
“Chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ với anh ấy, không sao đâu.”
“Không sao đâu!” Diệp Vấn hừ lạnh một tiếng, “Một mình cậu chạy ra ngoài khóc thành như vậy, còn nói là không sao.”
“Hạ Hàm, có một số việc tớ luôn muốn nói với cậu.” Cô ấy dừng một lát, “Nếu là tớ, tớ thà rằng chọn một người đàn ông có thể khống chế được mà không phải là người đàn ông xuất sắc hơn tớ rất nhiều.”
“Người yêu bình thường còn có thể cùng chơi đùa với bạn bè hai bên, còn cậu tớ và Thanh Phong thế nào cũng coi như là bạn thân của cậu, nhưng Thanh Phong ngay cả chính thức gặp anh ta một lần cũng chưa có.”
“Tớ biết cậu thích anh ta, nhưng người đàn ông như anh ta ai lại không thích. Quan hệ giữa anh trai cậu và anh ta thuận tiện cho hai người, để các cậu xem như thuận lợi ở cùng một chỗ. Nhưng xem cậu như mèo nhỏ chó con để yêu thương, cảm giác thật sự tốt sao?”
“Diệp Vấn không phải vậy đâu, anh ấy rất tốt với tớ!” Hạ Hàm nói, nước mắt trên mặt chưa khô thoáng nhìn vô cùng nhếch nhác.
“Cậu nói mẹ anh ta thích cậu, sao cậu không nghĩ sâu thêm nữa đi, Hà Tử Xuyến và Chung Thác kết hôn đã mấy năm mà chưa đồng ý sinh con, cưới cô vợ nhỏ nghe lời như cậu vào cửa, bảo cậu sinh vài đứa cậu không đồng ý ư!”
“Thôi, tớ đưa cậu về, đôi tình nhân nào không cãi nhau, đừng khóc nữa.”
“Tớ không muốn về, Diệp Vấn, cậu định đi đâu?”
“… Nếu không cậu đi theo tớ, tớ lái xe gửi cậu chỗ bà nội, sau đó tớ đi đón em họ. Chờ cậu trở về nói không chừng cậu và Chung Tuyển không có chuyện gì cả.”
“Phải đi mấy ngày?” Hạ Hàm hỏi.
Diệp Vấn liếc cô một cái, nói: “Vài ngày sau sẽ về, tốt xấu gì cũng để anh ta lo lắng một chút, tính tình cậu quá mềm mỏng, cùng nói chuyện yêu đương với anh ta thật sự rất không có tính khiêu chiến rồi!”
***
Diệp Vấn vững tay lái xe, Hạ Hàm ngồi ghế sau khóc mệt mỏi liền buồn ngủ, chờ sau khi tỉnh lại trời đã gần tối, trong di động tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Chung Tuyển. Nhớ tới giọng điệu của anh ở cục công an, tạm thời chưa có tinh thần gọi điện thoại lại cho anh, suy nghĩ một chút liền soạn tin nhắn gửi cho anh.
“Em ở cùng với Diệp Vấn vài ngày sau sẽ về, được không?”
Vừa đang chuẩn bị gửi đi đã bị Diệp Vấn cướp lấy, “Cậu có thể có chút tiền đồ không hả, còn được với chả không được. Nếu anh ta nói không được, vậy cậu tính bảo tớ đưa cậu trở về sao!”
Hạ Hàm không nghe theo cướp di động lại, bảo Diệp Vấn chú ý lái xe.
Sau khi gửi tin nhắn qua liền nắm chặt di động chờ Chung Tuyển trả lời, nhưng bên kia rất lâu vẫn không nhắn lại, màn hình di động bị tắt lại được bật sáng, cứ như vậy sau vài lần cô đã ngủ trên ghế phía sau.
Chờ khi cô bị xe lắc lư vòng vèo quấy nhiễu tỉnh dậy đã là một giờ sáng, Hạ Hàm nhìn Chung Tuyển vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Chung Tuyển như trước. Tình hình giao thông quá kém, gió bụi thổi từng viên đá nhỏ đập vào trên thân xe phát ra tiếng kêu, bên ngoài đang chuẩn bị mưa to.
Chỉ có thể dừng lại ở chỗ đó, mãi đến rạng sáng mới tiếp tục đi được. Một đêm bão táp qua đi, đường phía trước đã không thông xe. Diệp Vấn bung dù xuống xe, cách đó không xa có hai chiếc xe Jeep, là học sinh trung học ở thành phố A tổ chức đi leo núi, nam sinh chiếm đa số, mấy nữ sinh đã bị thời tiết dữ dội này dọa sợ không nhẹ.
Lái xe nói với Diệp Vấn con đường này không đi được, e rằng phải đi đường vòng. Diệp Vấn không quen, chỉ biết đi hướng này, hỏi lái xe tuyến đường của bọn họ trên cơ bản giống nhau, nên cùng nhau lái đi, lái xe nói qua loa đường đi cho Diệp Vấn là ổn rồi.
Vòng ra khỏi đó cuối cùng cũng yên ổn, ba chiếc xe theo thứ tự mà đi, Diệp Vấn đi sau cùng. Nơi đường nhỏ nông thôn này xem ra thi công cũng không tồi, cây cối hai bên đường sau một đêm mưa bão tẩy rửa hình như càng tươi tốt hơn. Gần như cây trên con đường này đã che phủ toàn bộ mưa nắng của bầu trời, không biết làm sao, Diệp Vấn cảm thấy con đường này có chút quen thuộc.
Sắp đến núi cao, tín hiệu điện thoại cũng yếu dần.
Đi qua một tiệm có hình chữ thập, phía bắc là hồ nước xanh biếc, phía trước có mấy học sinh trung học xuống xe chụp ảnh, nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường.
Đi qua khu dân ở, đường có chút không dễ đi, vừa rồi dừng lại nghỉ ngơi ở bên bờ hồ đã lãng phí không ít thời gian. Thời gian của Diệp Vấn rất gấp gáp, đưa Hạ Hàm đến chỗ bà nội rồi cô còn phải đi đón Nghê Hạo.
Một chiếc xe đi trước bị kẹt ở cửa tiệm đường Tam Xoa đột nhiện xuất hiện vài người đàn ông mặc đồng phục, cản hai chiếc xe jeep phía trước lại, tài xế trên xe xuống xe không biết đang nói chuyện gì với hắn ta.
Diệp Vấn không kiễn nhẫn nhấn còi vài lần.
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc đồng phục nhìn vào bên trong hai chiếc xe jeep vài lần, sau đó hình như nổi lên xung đột với lái xe.truyện bên diễndanlequydon
Hạ Hàm từ ghế sau leo lên ghế lái phụ, hỏi tình hình gì vậy!
Diệp Vấn sốt ruột, “Có thể là quá trọng tải.” Rồi xuống xe kiểm tra, đằng trước kẹt thành như thế cô hoàn toàn không lái qua được.
Cô vừa đóng cửa xe bên kia liền đánh tới, mười mấy người đán ông mặc đồng phục trong tay cầm gậy sắt lao tới, đánh ngất tài xế xe jeep.
Diệp Vấn dừng chân hoảng sợ, vừa thấy bên kia Hạ Hàm cũng đã ra ngoài, học sinh trung học rầm rập xuống xe, vài người nam sinh cũng đã bị thương.
“Hạ Hàm, báo cảnh sát nhanh!” Diệp Vấn còn nói: “Gọi cho Chung Tuyển cũng được!”
Hạ Hàm nhìn thoáng qua di động, hoàn toàn không có một vạch tín hiệu!
“Diệp Vấn! Mau về trong xe!” Hạ Hàm đột nhiên giật giọng gọi Diệp Vấn.
Sắc mặt Diệp Vấn cũng đã thay đổi.
“Là Triệu Đào!” Ông chủ nhỏ nhà khách ở Lâm Châu – Triệu Đào, là đồ cặn bã buôn bán bé gái!