Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự

Chương 53: Điều kiện



Phó Văn Cảnh: [Dù có bị đánh anh cũng đi.]

[Chuyện của bố cứ để anh lo.]

"..."

Bố?

Nhìn cái kiểu "mồm mép tép nhảy" của anh ta, Hạ Đinh lo bố cô sẽ cầm chổi đuổi anh ta ra khỏi nhà mất!

"Sao thế con gái yêu? Tự nhiên cười tươi thế?"

Giọng nói đầy nghi ngờ của ông Hạ kéo Hạ Đinh về thực tại. Cô ngẩng phắt lên, thấy bố mẹ đang nhìn mình chằm chằm.

"Ơ..." Hạ Đinh úp điện thoại xuống bàn, ấp úng: "Phó Văn Cảnh nói... trưa nay anh ấy muốn đến thăm bố mẹ."

Ông Hạ cười hiền hậu: "Đến thì đến, bảo nó đến đi."

Sao tự nhiên thái độ lại thay đổi 180 độ vậy, bị đa nhân cách à?

Hạ Đinh và bà Tôn Y Lạc đồng thời nhìn ông.

Ông Hạ tháo kính xuống. "Vợ ơi, đôi găng tay boxing của tôi đâu rồi nhỉ, bà còn nhớ không?"

...

Cả buổi sáng, Hạ Đinh cứ bồn chồn trong phòng chơi game, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến lần thứ mười ba ngẩng lên, thì có tiếng gõ cửa phòng.

"Cốc cốc cốc."

Hạ Đinh nhìn ra cửa: "Mời vào."

Cửa phòng bật mở, Hạ Ngạn bước vào, cười bất lực: "Vẫn còn chờ à? Phó Văn Cảnh bị bố gọi xuống phòng tập rồi, còn chưa kịp vào nhà."

"?"

Phòng tập thể dục nào?

Hạ Đinh nghi ngờ hỏi: "Vậy bây giờ họ đang làm gì?"

Hạ Ngạn xòe tay: "Thử thách thể lực chứ còn gì nữa."

"..."

Hạ Đinh nhanh chóng đến phòng tập, lên tầng ba, vừa bước vào đã thấy bóng lưng Phó Văn Cảnh.

Anh đã thay đồ thể thao, đang chạy bộ trên máy chạy bộ với tốc độ khá nhanh. Ông Hạ đứng bên cạnh, tay phải cầm quạt, tay trái cầm kem, vừa ăn vừa nói chuyện với anh.

Tóc gáy Phó Văn Cảnh ướt đẫm mồ hôi.

Hạ Đinh đẩy xe lăn đến gần: "Bố, bố đang làm gì thế?"

Ông Hạ quay lại, lấy hai que kem từ trong tủ lạnh mini đưa cho cô: "Đang nói chuyện với Tiểu Phó, không thấy à?"

Lúc này, Phó Văn Cảnh đưa tay lau mồ hôi, quay đầu lại, thở hổn hển: "Hạ Hạ, em đến rồi à? Bác trai nói muốn giúp anh lên kế hoạch tập luyện, hôm nay thử trước."

Thể lực của Phó Văn Cảnh khá tốt, nhưng lúc này lại mồ hôi nhễ nhại, tóc mái ướt đẫm, trên cổ là những giọt mồ hôi rõ ràng chảy xuống theo đường nét cơ thể.

"Anh chạy bao lâu rồi?"

Tốc độ máy chạy bộ không hề chậm.

Ông Hạ nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng, mười cây số... Ừm, thể chất của thằng nhóc này không tệ."

Nửa tiếng, mười cây số???

Hạ Đinh há hốc mồm kinh ngạc, lo lắng nhìn anh.

Tốc độ máy chạy bộ dần chậm lại, bước chân Phó Văn Cảnh cũng chậm dần, hai tay vịn vào tay cầm, cúi đầu, hít sâu một hơi.

Ông Hạ đã sải bước sang bài tập tiếp theo.

"Anh không sao chứ?" Hạ Đinh đưa tay định đỡ anh.

Phó Văn Cảnh xua tay: "Không sao, không cần đỡ, người anh toàn mồ hôi."

Hạ Ngạn thở dài. "Cậu nên làm vài động tác giãn cơ đi, không thì tối nay khỏi ngủ."

"Ừ." Sau khi giãn cơ tại chỗ, Phó Văn Cảnh đi đến phía sau nhận lấy xe lăn: "Đi thôi, bác trai đang đợi anh kìa."

Hạ Đinh nhìn anh, trong lòng có chút cảm giác khó tả.

Phó Văn Cảnh mỉm cười, nhướn mày: "Sao thế, xót anh à? Không sao đâu."

Ông Hạ đang đi trước quay lại giục: "Tiểu Phó!"

"Dạ, đến ngay!" Phó Văn Cảnh vội vàng đáp, rồi vỗ vai Hạ Đinh. "Anh đi với bố em trước, em và anh trai em cứ từ từ đi."

Hạ Đinh nhìn Phó Văn Cảnh sải bước dài đến bên cạnh ông Hạ, cười hề hề nhận lấy que kem, dáng vẻ như hai người bạn vong niên tâm đầu ý hợp.

Chạy bộ xong, Phó Văn Cảnh lại bị ông Hạ lôi đi bắn cung.

Ông Hạ bắn trước, một mũi tên, tám điểm.

Ông không hài lòng, tặc lưỡi, rồi đưa cung cho Phó Văn Cảnh: "Đến lượt cậu."

Phó Văn Cảnh nhận lấy, kéo căng dây cung một cách thành thạo, buông tay dứt khoát, mười điểm.

Bắn trúng hồng tâm, anh ta còn vênh mặt lên một cách đắc ý.

Hạ Đinh len lén quan sát biểu cảm của ông Hạ.

Ông mím chặt môi, ánh mắt sắc bén như lúc ở công ty, nhưng không rõ là vui hay giận.

Thôi xong, bố cô nghiêm túc rồi!

"Đến lượt chú rồi ạ." Phó Văn Cảnh cung kính nói.

Ông Hạ nín thở, ngắm bắn, mũi tên lại lệch khỏi hồng tâm, bảy điểm.

Phó Văn Cảnh vẫn nhanh nhẹn, "vèo" một tiếng, trúng ngay hồng tâm.

Cây cung được chuyền qua chuyền lại giữa hai người. Điểm số cao nhất của ông Hạ là chín, còn Phó Văn Cảnh thì mũi tên nào cũng trúng hồng tâm.

Ván cuối cùng kết thúc, ông Hạ trả cung cho nhân viên, rồi đi đến trước mặt Phó Văn Cảnh, vỗ vai anh ta, nói với vẻ đầy ẩn ý: "Chàng trai trẻ, lát nữa lên thư phòng của tôi."

Phó Văn Cảnh khiêm tốn đáp: "Vâng ạ."

Ông Hạ xoay người bỏ đi, để lại ba người trẻ tuổi nhìn nhau.

Hạ Ngạn trầm ngâm: "Bắn cung là môn thể thao bố tôi kém nhất."

Hạ Đinh không nhớ những chuyện này, ngẩng lên hỏi: "Anh định nịnh bố à?"

"Không," Phó Văn Cảnh thở dài, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên tay, "Trước khi đến, anh đã tìm hiểu rồi, bác trai đúng là không giỏi bắn cung."

Hạ Ngạn trợn tròn mắt: "Cậu biết rồi mà còn không nhường ông ấy một chút? Cậu còn muốn quen em gái tôi không?"

Phó Văn Cảnh cười nhạt. "Nếu anh nhường, ông ấy sẽ không gọi anh là "chàng trai trẻ" nữa."

Hạ Ngạn ngơ ngác, Hạ Đinh phì cười.

"Đà điểu nhỏ, em cười gì thế?" Phó Văn Cảnh xoa đầu cô.

Hạ Đinh nói: "Chúc mừng anh đã chinh phục được bố em."

"Vẫn là Hạ Hạ nhà anh hiểu anh nhất." Phó Văn Cảnh cảm thán. "Hạ Ngạn, Hạ Ngạn, cậu làm tôi thất vọng quá, bao nhiêu năm anh em coi như bỏ."

Hạ Ngạn: "..."

Ba người cùng về nhà, Phó Văn Cảnh lên lầu tìm ông Hạ, Hạ Đinh ở lại bếp xem Hạ Ngạn nấu ăn.

Hạ Ngạn đang làm cá, vòi nước chảy róc rách, sau khi rửa sạch con cá, anh ta vỗ tay một cái, khóa vòi nước lại.

Hạ Đinh chớp mắt: "Anh giỏi thế, còn biết làm cá nữa."

Hạ Ngạn đắc ý: "Đương nhiên rồi, Phó Văn Cảnh chắc chắn không biết làm."

Hạ Đinh nói: "Nhưng anh ấy có thể học."

Hạ Ngạn bắn nước vào cô: "Còn chưa gả đi, đã bênh chồng rồi sao?"

Hạ Đinh lùi lại, cãi lại: "Em chỉ bênh anh ấy chút thôi, không giống anh, Phó Văn Cảnh chỉ nói muốn ăn cá, anh đã tự mình vào bếp rồi!"

Hạ Đinh cố tình chọc tức anh trai, hỏi với vẻ nghiêm túc: "Anh, anh với Phó Văn Cảnh hồi đại học không có gì thật chứ?"

Hạ Ngạn tức đến bật cười: "Hạ Đinh, em mà nói thêm một câu nữa, anh sẽ là người đầu tiên phản đối hai người đến với nhau đấy."

"..." Hạ Đinh được nước lấn tới. "Ồ, vậy xem ra, anh thật sự... có chút chiếm hữu với anh ấy nhỉ?"

"Hạ! Đinh!" Hạ Ngạn lau tay, định đẩy cô em gái ra khỏi bếp.

Hạ Đinh vội vàng cầu xin tha thứ. "Em sai rồi, em sai rồi! Em chỉ đùa thôi mà, anh không biết đùa à?!"

Chiếc xe lăn nhanh chóng bị xoay ngược lại, Hạ Đinh chóng mặt, rồi bị đẩy ra khỏi bếp. Vừa ra đến phòng khách, cô đã thấy Phó Văn Cảnh đang đi xuống cầu thang.

Vẻ mặt anh ta bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, khóe môi hơi mím lại, như đang có tâm sự.

Khi nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười, như đến để bênh vực cô: "Hạ Ngạn, sao cậu lại bắt nạt bạn gái tôi?"

Hạ Ngạn nghiến răng: "Tự cậu hỏi con bé xem nó vừa nói gì đi!"

"Được rồi, vậy cậu mau vào bếp làm cá cho tôi đi." Phó Văn Cảnh tự nhiên nhận lấy xe lăn, đẩy cô ra phòng khách. "À đúng rồi, rửa thêm ít cherry, dâu tây các thứ mang ra đây nhé, tôi muốn ăn."

Hạ Ngạn tức giận: "Phó Văn Cảnh, đây là nhà tôi đấy, cậu coi tôi là osin à?"

Phó Văn Cảnh nói: "Cậu quên năm ba đại học, giữa mùa đông giá rét, ai là người đội tuyết rơi dày đặc, chạy từ ký túc xá đến nhà vệ sinh tòa nhà dạy học đưa giấy cho cậu?"

Hạ Ngạn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bất lực. "Được rồi, đưa cho tôi một lần giấy, có thể nhắc đến tận tám mươi tuổi!"

Hạ Đinh thấy cách hai người nói chuyện buồn cười quá: "Hai người thật sự không có gì sao? Em thấy "ngọt" lắm rồi đấy."

Phó Văn Cảnh kêu lên: "Giờ thì anh hiểu tại sao lúc nãy anh trai em lại đuổi em ra khỏi bếp rồi."

Anh nhìn xung quanh, rồi cúi xuống, ghé sát vào cô.

Hạ Đinh giật mình, nhìn quanh, hạ thấp giọng: "Anh làm gì thế, đây là nhà em đấy!"

Phó Văn Cảnh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má cô, nói nhỏ: "Thu chút lãi trước, còn vốn thì vài hôm nữa tính."

Hạ Đinh đỏ mặt bị anh đẩy về phòng khách, may mà lúc này trong phòng khách không có ai.

Phó Văn Cảnh rót hai cốc trà hoa, ngồi xuống ghế sofa đơn, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn, rồi đặt điện thoại lên bàn.

Hạ Đinh bưng cốc trà, nhìn anh ta, hỏi: "Công việc của anh bận lắm phải không? Ngày mai anh về Xuyên Nghi à?"

Phó Văn Cảnh nhìn cô chằm chằm, lắc đầu. "Cũng hơi bận, nhưng không cần về, họp online là được."

"Ồ..." Hạ Đinh gật đầu, không nói gì thêm.

Phó Văn Cảnh vẫn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Phòng khách yên tĩnh một lúc.

Trong bể cá, những chú cá bơi lội tung tăng, tạo ra những bọt khí nổi lên mặt nước.

Hạ Ngạn bưng đĩa hoa quả ra, nói với vẻ khó chịu: "Ăn đi."

"Cảm ơn."

Phó Văn Cảnh thu hồi ánh mắt, lấy khăn ướt từ dưới bàn trà, nắm lấy tay Hạ Đinh, cẩn thận lau tay cho cô.

Hạ Đinh thở dài, không nhịn được hỏi: "Bố em có nói gì với anh không?"

Phó Văn Cảnh ngẩng lên, mỉm cười. "Ừ, nói chút về kế hoạch kết hôn của chúng ta."

"?"

Hạ Đinh không tin.

Vẻ mặt anh nghiêm trọng như vậy, sao có thể là nói chuyện cưới xin được?

Chắc là ông Hạ khuyên anh ta chia tay với cô thì có.

"Em không tin à?" Phó Văn Cảnh vứt khăn ướt vào thùng rác, chậm rãi nói: "Bác trai nói, chúng ta yêu nhau ít nhất phải ba năm."

"Tức là, ba năm sau, nếu em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn. Nguyên văn đấy."

Hạ Đinh nhìn vào mắt anh, cảm thấy anh đang giấu giếm điều gì đó.

"Phó Văn Cảnh, anh quên em đang giận chuyện gì rồi sao?" Cô cố tình nghiêm mặt nói.

Phó Văn Cảnh: "Không quên."

Hạ Đinh thản nhiên nói: "Vậy lần này anh đừng giấu em nữa. Bố em rốt cuộc đã nói gì với anh?"

"Cũng không có gì to tát," Phó Văn Cảnh nắm tay cô, dịu dàng nói: "Bác trai nói, nếu chúng ta thật sự muốn kết hôn, ông ấy đồng ý."

"Nhưng mà chỉ đồng ý tổ chức đám cưới thôi."

"Chỉ đồng ý tổ chức đám cưới?" Hạ Đinh không hiểu. "Ý là sao?"

Phó Văn Cảnh giải thích: "Ý là, sau hôn lễ, trong vòng bảy năm, không được đăng ký kết hôn."

Hạ Đinh kinh ngạc: "Tại sao?"

Editor: Bí

Nguồn: Tấn Giang