"Cậu đã nghe nói về tam giác tình yêu của đàn ông chưa?"
Dưới gầm giường ký túc xá, bốn cô gái ngồi trên ghế của mình, bàn tán về những chàng trai đang theo đuổi Thích Nhã.
Nhân vật chính của câu chuyện, Thích Nhã, ngồi ở vị trí gần cửa, giường tầng, bàn học bên dưới, chiếc đèn học trên bàn tỏa ra ánh sáng trắng lạnh.
Chu Đình An thì tốt đấy, nhưng mà...
"Không có nhưng nhị gì hết!" Trưởng phòng Giang Chẩm Nguyệt nói. "Cái gọi là "tam giác tình yêu" của đàn ông chính là đẹp trai, giàu có, và chung thủy, không thể cùng tồn tại trong một người đàn ông!"
"Tên Chu Đình An này, chắc chắn là tra nam!"
Thích Nhã thở dài.
Giang Chẩm Nguyệt lại nói: "Cứ thử quen anh ta một thời gian xem sao, có mất mát gì đâu. Với lại, như vậy tiền thuốc thang của bà nội cậu cũng sẽ có chỗ lo liệu."
Thích Nhã nói: "Làm vậy có phải hơi vô đạo đức không?"
Vì tiền mà yêu đương với đàn ông...
Giang Chẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Đương nhiên không phải chỉ vì tiền! Mà là cậu thích anh ta, muốn yêu đương với anh ta, thì mới quen anh ta."
"Còn sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, chắc chắn anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện nhà cậu đâu."
"Nếu anh ta là tra nam, cậu chia tay cũng không áy náy, còn nếu anh ta không phải tra nam, thì cậu vớ được "chàng rể quốc dân" rồi còn gì!"
Giang Chẩm Nguyệt càng nói càng hăng: "Nhã Nhã, cậu nghĩ kỹ đi, đây là một cuộc tình chỉ có lời chứ không có lỗ!"
"..."
Nghe cũng có lý.
Nhưng Thích Nhã luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Ấn tượng của cô về Chu Đình An không giống người xấu. Cô đã ăn cơm với anh ta hai lần, anh ta luôn cư xử rất lịch thiệp, còn nói với cô rằng hai người có thể tìm hiểu từ từ.
Cô cũng từng hỏi Chu Đình An, rốt cuộc anh ta thích cô ở điểm nào.
Câu trả lời của Chu Đình An là: "Bạn Thích Nhã rất thông minh, đồng thời cũng rất ngây thơ, tôi rất thích tính cách này."
Lời nhận xét này nghe thật kỳ lạ, như có ẩn ý gì đó, nhưng Thích Nhã nhất thời không hiểu ra.
Chuông điện thoại vang lên.
Thích Nhã nghe máy, đầu dây bên kia là giọng bố cô: "Nhã Nhã, con có bạn trai rồi à?"
Thích Nhã ngẩn người. "Bạn trai nào ạ?"
Bố cô hào hứng nói: "Hôm nay có một người đàn ông đến, tự xưng là trợ lý của anh Chu, đã thanh toán hết viện phí cho bà nội con rồi!"
Thích Nhã nhíu mày: "Anh Chu nói anh ta là bạn trai con sao?"
Bố cô cười lớn: "Anh ta nói là đang theo đuổi con, không phải bạn trai."
"Có chuyện tốt thế này sao không nói với bố?"
"Tiền sinh hoạt của con còn đủ không? Để bố chuyển cho con một nghìn tệ, con mua vài bộ đồ đẹp mà mặc. Mấy bộ đồ con mặc mấy năm nay rồi, đi với người như vậy, người ta sẽ thấy mất mặt!"
Thích Nhã vội vàng nói: "Anh ta không phải bạn trai con, con vẫn đang suy nghĩ."
Bố cô sốt ruột: "Đàn ông tốt như vậy không dễ tìm đâu, ra trường rồi càng khó tìm hơn đấy!"
Ông cứ lải nhải bên tai, sợ cô bỏ lỡ "đại gia".
Thích Nhã nghe một lúc, thấy phiền quá, bèn nói: "Bố ơi, con có việc bận, con cúp máy đây."
"Con không thích nghe bố nói à? Con thấy bố thực dụng sao? Bố làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con! Con mà lấy được người giàu có như vậy, cả đời không phải lo làm lụng gì nữa, haiz, con bé này..."
Thích Nhã cúp máy.
Một lúc sau, tin nhắn của Chu Đình An hiện lên: [Thích Nhã, tối mai em rảnh không? Cùng nhau ăn tối nhé.]
Thích Nhã suy nghĩ một chút, rồi trả lời: [Cảm ơn anh, em đã biết chuyện viện phí rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm.]
Khung chat im lặng.
Thích Nhã soạn tin nhắn rồi lại xóa, không biết có nên đi ăn tối với anh hay không.
Khoảng ba phút sau, Chu Đình An mới trả lời: [Không có gì.]
Thích Nhã biết mình phải đưa ra quyết định.
Bây giờ không còn là vấn đề cô có thích Chu Đình An hay không nữa, mà là anh vừa mới giúp đỡ cô, cô không có lý do gì để từ chối lời mời của anh cả.
Chỉ là một bữa tối thôi mà, không sao đâu.
Thích Nhã trả lời: [Em rảnh ạ. Mấy giờ thì tiện cho anh?]
Chu Đình An: [6 giờ tối mai, anh sẽ bảo tài xế đến cổng trường đón em.]
Thích Nhã: [Không cần phiền vậy đâu, anh cứ gửi địa chỉ cho em, em tự đi cũng được.]
Cô không muốn vì đi xe sang mà bị đồn là "sinh viên đại học cặp kè đại gia".
Nhưng Chu Đình An lại trực tiếp gửi biển số xe và loại xe, ý tứ rất rõ ràng.
Thích Nhã thở dài.
Thôi được rồi, chắc là cô nói quá khéo léo, Chu Đình An không nghĩ nhiều như vậy.
...
Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Tây, không gian sang trọng và quý phái giống như chính con người Chu Đình An.
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, mặc bộ vest đen cao cấp, đeo kính gọng bạc, ánh mắt sau cặp kính sâu thẳm, sắc bén.
Thích Nhã không ngờ anh lại đến sớm như vậy, cốc nước chanh trên bàn đã vơi đi một nửa.
Cô đặt túi vải sang một bên, e dè đứng bên cạnh bàn nói: "Xin lỗi anh Chu, em đến muộn."
Chu Đình An lấy khăn tay lau tay, nói với giọng điệu nhẹ nhàng, như không bận tâm: "Tắc đường mà, anh biết. Ngồi đi."
Thích Nhã cười với anh ta, cẩn thận ngồi xuống.
Lúc này, Chu Đình An đi thẳng vào vấn đề: "Em suy nghĩ thế nào rồi?"
Thích Nhã cúi đầu, do dự một chút rồi nói: "Anh Chu, em muốn nhờ anh hứa với em một chuyện, được không ạ?"
Chu Đình An bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
Thích Nhã chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh ta, nói nhỏ: "Nếu một ngày nào đó anh muốn bắt đầu một mối quan hệ khác, nhất định phải nói với em, em sẽ tự mình rời đi."
Chu Đình An nhìn cô một lúc, rồi nói: "Anh hứa."
"Anh đã mua một căn hộ gần trường em, tối nay em dọn vào đó nhé."
Trái tim Thích Nhã bỗng chốc chùng xuống, ngẩn người ra, nét mặt trở nên nghiêm túc, nói thẳng: "Anh Chu, em không thể chấp nhận việc nhanh chóng quan hệ với anh như vậy."
Chu Đình An cũng nói thẳng: "Anh đã chuẩn bị phòng riêng cho em rồi."
"Ban ngày anh rất bận, nếu em không chuyển đến, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian gặp nhau. Còn những chuyện khác, trước khi em đồng ý, anh sẽ không ép buộc em, em yên tâm."
"Ồ..." Thích Nhã thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người.
Lúc này, các món ăn được mang lên, Chu Đình An nhìn cô, nói: "Ăn thôi."
Thích Nhã mỉm cười với anh ta: "Vâng, anh cũng ăn đi."
Chuyện khiến cô do dự đã được giải quyết, tâm trạng cô bỗng nhiên vui vẻ.
Thích Nhã len lén nhìn người đàn ông ngồi đối diện qua bàn ăn với những món ăn sang trọng, đắt tiền.
Cô chắc chắn, mình thích Chu Đình An.
...
Thích Nhã năm nay học năm cuối, việc chuyển ra khỏi ký túc xá cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Dạo này cô đang bận tìm chỗ thực tập.
Phải nói rằng, với chuyên ngành bảo tồn di tích văn hóa, việc tìm chỗ thực tập thật sự rất khó.
Cô đã sống ở nhà Chu Đình An được nửa tháng. Đúng như lời anh ta nói, anh ta rất bận, hai người thường chỉ ăn tối cùng nhau. Ba bữa đều có người giúp việc mang đến tận nơi, sau khi nấu nướng xong, người giúp việc sẽ dọn dẹp cả căn hộ.
Đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Thích Nhã cảm thấy cuộc sống trước mắt quá xa vời, khiến cô thấy bất an.
Cô giống như...
Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, trời đã tối, phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng Chu Đình An in trên cửa kính.
Chu Đình An ôm cô từ phía sau, nắm lấy tay trái cô, đeo một chiếc vòng ngọc màu hồng phấn lên tay cô.
Anh ta hôn lên tóc cô, hỏi: "Em thích không?"
Thích Nhã gật đầu, hơi ngại ngùng nói: "Thích ạ. Em mới chuyển đến có mấy hôm mà anh đã thay hết đồ cho em từ đầu đến chân rồi."
"Em thích là tốt rồi."
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, như đang vuốt ve một chú mèo.
Lúc này, điện thoại Thích Nhã rung lên, báo có tin nhắn mới, là tin nhắn từ nhóm chat phòng ký túc xá.
Giang Chẩm Nguyệt: [@Thích Nhã Mai đi dạo phố hát karaoke nhé!]
Thích Nhã liếc nhìn Chu Đình An, cũng không che giấu màn hình điện thoại, trực tiếp trả lời: [Ok, mấy giờ?]
Hẹn giờ xong, Thích Nhã cất điện thoại, ôm lấy cánh tay Chu Đình An nói: "Ngày mai bọn em đi từ trưa, nên tối có thể về hơi muộn, nhưng cũng không chắc."
Chu Đình An hỏi: "Hát karaoke xong còn đi đâu nữa không?"
Thích Nhã suy nghĩ một chút: "Chắc là sẽ đi ăn vặt ở chợ đêm gần đó."
"Gần xong thì gửi định vị cho anh, anh đến đón em."
"Không cần phiền anh đâu..."
Chu Đình An chỉ nắm tay cô, dắt cô đi ăn tối: "Ăn cơm thôi."
...
Mấy cô bạn cùng phòng thân thiết xa nhau nửa tháng, gặp lại nhau đương nhiên phải buôn chuyện.
"Lớp trưởng lớp 1 vậy mà đính hôn rồi, chắc tốt nghiệp là cưới luôn."
"Nhưng mà tin này chắc chắn không hot bằng tin Nhã Nhax nhà ta sắp gả vào hào môn!"
Mấy cô gái ngồi cạnh nhau trên ghế dài ở trung tâm thương mại, tay xách vài túi đồ.
Giang Chẩm Nguyệt nhìn logo trên túi xách, rất hài lòng với "chiến lợi phẩm" hôm nay: "Mua ba món trở lên là được giảm giá nhiều nhất, đúng là dành cho mấy "đỗ nghèo khỉ" như chúng ta!"
"Nhưng mà Nhã Nhã, cái nhãn hiệu này hình như tớ thấy ở khu bán đồ hiệu," Giang Chẩm Nguyệt sờ chất liệu chiếc váy Thích Nhã đang mặc. "Chu Đình An tặng cậu à?"
Thích Nhã không biết mấy nhãn hiệu này, nhưng vẫn nhớ giá tiền trên mác.
Lúc đầu, cô mặc cũng không được tự nhiên, sợ làm hỏng, cho đến khi Chu Đình An mua thêm cho cô vài bộ, còn nói quần áo là để mặc, nếu không thì chẳng có giá trị gì.
Hôm nay đi chơi với bạn, cô chọn bộ đơn giản nhất, logo cũng được giấu ở mặt trong. Không ngờ bạn cô lại tinh mắt đến vậy.
Thích Nhã cười nhẹ: "Ừ, anh ấy tặng."
Mấy cô bạn đều rất ghen tị: "Kiếm được bạn trai giàu có sướng thật! Mà anh Chu lại còn đẹp trai nữa!"
Giang Chẩm Nguyệt: "Nhã Nhã, sau này cậu đừng quên bọn tớ đấy nhé!"
"À, bạn trai của bạn cùng phòng phải mời bạn cùng phòng đi ăn chứ, bao giờ anh Chu mời bọn tớ ăn cơm?"
Thích Nhã bịt miệng cô ấy: "Đương nhiên là không quên rồi! Chuyện ăn cơm, tối nay về tớ sẽ nói với anh ấy. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là, nếu không đến quán karaoke ngay thì sẽ phải trả tiền theo giá đêm đấy."
Mấy cô gái vội vàng thu dọn đồ đạc, lên đường.
Tối hôm đó, các bạn cùng phòng đã được gặp anh Chu mà họ rất tò mò.
Lần trước chỉ nhìn thoáng qua, ngoài việc giàu có và ngoại hình ưa nhìn, họ không có ấn tượng gì nhiều.
Lần này, khi người đàn ông mặc áo khoác dạ đen xuất hiện trước quầy đồ ăn vặt, các cô gái không khỏi cảm thán, người giàu và người nghèo, sống ở hai thế giới khác nhau.
Họ đang mua đậu phụ thối.
Chu Đình An rõ ràng không thích mùi này, anh ta nhíu mày. Anh ta chỉ chào hỏi qua loa với mấy cô gái, rồi đứng cạnh Thích Nhã, tự nhiên ôm eo cô.
Thích Nhã ngẩng lên cười với anh ta: "Chờ em một chút nhé."
"Ừ, anh mang theo món tráng miệng em thích nhất ở nhà hàng hôm trước rồi, mấy món này ăn ít thôi." Chu Đình An hạ giọng. "Lần trước em bảo ăn đồ ăn vặt ở chợ đêm bị đau bụng mà."
Âm lượng vừa đủ nghe, không to cũng không nhỏ.
Thích Nhã vội vàng nhìn ba cô bạn.
Họ đang nói chuyện, hình như không nghe thấy gì.
Thích Nhã giải thích: "Chỉ là một lần thôi mà, vẫn phải ăn chứ."
Ánh mắt Chu Đình An lướt qua ba cô gái, nhìn những nhãn hiệu bình dân trên người họ, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn chiếc vòng cổ trên cổ Thích Nhã, không phải là món anh ta mua tặng.