Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 107: Chiếu ngục



Khi nói chuyện, cung nhân đã chuyển bàn ghế và văn phòng tứ bảo tới, Đường Du ngồi xuống, không để ý tới bất kỳ ai, cầm bút chấm mực.

Từ Tư Uyển đi từng bước đến gần gã, mỗi một bước đều nặng tựa ngàn cân. Khi còn cách gã nửa bước, nàng lảo đảo muốn té ngã, Hoa Thần suýt đỡ không được, may mà nàng kịp duỗi tay đỡ chỗ tựa lưng sau ghé ngồi của gã mới miễn cưỡng đứng vững.

Nàng mơ hồ nhìn ra gã đang viết chữ của nàng. Bút tích này gã từng lấy ra để chọc nàng, trêu nàng, nàng chưa từng để bụng, hoàn toàn không ngờ nét chữ này có một ngày sẽ lấy mạng gã.

Hoàng đế an tĩnh ngồi chờ chữ viết của Đường Du cứ như không phát hiện sắc mặt nàng đã trắng bệch.

Đầu óc Từ Tư Uyển vù vù không ngừng. Vào cung tám năm, đây là lần đầu tiên nàng xúc động đến mức không muốn quan tâm tất cả. Nàng nhìn hoàng đế chằm chằm, tim đập mỗi lúc một năm, đột nhiên muốn nói với hắn thư từ này không có tình cũ gì với Vệ Xuyên cả, chỉ là nàng và Đường Du xã giao trong tôi, rồi nhất thời lại muốn trong tay có một thanh đao, vậy nàng có thể lập tức lấy mạng hắn, sau đó cùng lắm thì cùng Đường Du chết với cực hình.

Nàng nghĩ, nếu một mình đi qua cầu Nại Hà nhất định sẽ rất cô đơn.

Gã ở nhân thế đã cô đơn nhiều năm như vậy, nàng sao có thể để gã một mình đi con đường đó?

Nhưng nàng lại không làm được gì cả.

Vong hồn mãn môn Tần gia đang ở trên trời nhìn không chấp nhận nàng có tư tâm như vậy, không cho phép nàng tại thời điểm quan trọng không màng tất cả, cùng một người chịu liều mạng vì mình cùng xuống hoàng tuyền.

Chỉ một lát, Đường Du đã viết xong trang đầu tiên. Gã dùng chữ của nàng tùy ý viết một bài văn, sau đó đặt sang bên, đổi tờ giấy khác, dùng chữ của Vệ Xuyên viết.

Gã viết xong, người của Hình Bộ cũng đã quay lại. Đường Du đứng dậy lui sang một bên, không nói một chữ, dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa tựa như học sinh chờ tiên sinh bình luận tác phẩm.

Ba người của Hình Bộ đi tới, Hình Bộ thượng thư mới cầm hai trang giấy kia nhìn lướt qua liền lộ vẻ kinh ngạc. Nhìn thái độ của ông ta, Từ Tư Uyển hoàn hồn, nhấp môi: "Lư đại nhân, Đường Du trung thành tận tụy với bổn cung, bổn cung không tin gã sẽ làm ra chuyện này. Có phải hay không, đại nhân phải xem cẩn thận."

Lời ám chỉ như vậy thật sự không nên nói trước mặt công chúng, đặc biệt là khi hoàng đế còn ở đây.

Đường Du trầm giọng: "Nương nương."

Hoàng đế cũng nhìn nàng: "Ngồi đi."

Từ Tư Uyển không muốn để ý, trong lúc lơ đãng lại chạm ánh mắt của Đường Du, bị nỗi lo lắng của gã kích động.

Nàng không khỏi nhìn chăm chú, nhưng gã lập tức tránh đi, nàng trầm mặc cúi đầu, cuối cùng cũng bước lên thượng vị ngồi xuống.

Trong điện lần nữa rơi vào an tĩnh, ba người Hình Bộ cầm mấy trang giấy so sánh mãi, trán thấm đẫm mồ hôi lạnh. Lúc bước lên bẩm báo, ai nấy đều nghẹn họng, không một ai dám nhìn Từ Tư Uyển: "Bệ hạ."

Hoàng đế nâng mi mắt.

Hình Bộ thượng thư nói: "Hai chữ viết của vị công công này cùng những phong thư kia... Hoàn toàn trùng khớp."

"Không thể nào!" Hoàng hậu vỗ bàn nhảy dựng lên, hoàn toàn không để ý tới bệnh tật quấn thân. Nàng ta giận giữ nhìn Từ Tư Uyển và Đường Du, chỉ vào Từ Tư Uyển, chất vấn, "Là ngươi... Ngươi sớm đã có phòng bị nên cho gã tập luyện có phải hay không!"

"Ha." Đường Du cười ra tiếng. Ở trước mặt bao nhiêu người gã lắc đầu, cầm trang giấy trên bàn tiến lên, trình cho hoàng hậu, "Vừa rồi hạ nô không biết nên viết cái gì, chỉ đành tùy tiện viết một bài văn. Bài Trịnh Bá đánh bại Đoạn ở đất Yên này nếu nương nương chưa từng đọc, không ngại thì đọc một lần đi."

Trong Trịnh Bá đánh bại Đoạn ở đất Yên có một câu - Ác giả ác báo.

Dứt lời Đường Du liền buông tay, để mặc trang giấy bay xuống trước mặt hoàng hậu. Gã quay đầu nhìn hoàng đế, nói: "Hình phạt ngũ mã phanh thây, hạ nô cam nguyện chịu.

"Không được..." Giọng của Từ Tư Uyển đã khàn khàn.

Hoàng hậu không đợi nàng nói nhiều, vội quỳ xuống trước mặt hoàng đế: "Bệ hạ! Thiến quý phi quá cẩn thận, tư thông với nghịch thần còn bảo cung nhân chuẩn bị chẳng có gì lạ, với chữ viết của Đường Du không đủ để chứng minh quý phi trong sạch! Theo thần thiếp thấy, hay là áp giải người đến Cung Chính Tư thẩm vấn theo thường lệ, nếu dưới trọng hình gã vẫn không đổi lời khai thì còn có thể tin được một chút."

"Hoàng hậu nương nương định đánh cho nhận tội để lật đổ quý phi nương nương sao?" Đường Du cười như không cười.



Từ Tư Uyển lúc này đã hết sức hoảng loạn, mọi âm thanh bên tai đều trở nên mơ hồ, hệt như từ chân trời truyền đến, cách rất xa. Nàng ngây ngốc một lúc lâu mới biết họ đang nói gì, dùng sức chống tay vịn rời ghế, khoảnh khắc tiếp theo như muốn ngã ngồi xuống: "Bệ hạ. Việc này nếu nói do Đường Du làm, thần thiếp quyết không tin. Thần thiếp và nghịch thần cũng không có tư tình, bệ hạ cứ điều tra là được, thần thiếp không sợ, chỉ xin bệ hạ không vạ lây người vô tội."

Đường Du nhìn nàng, cảm giác vui sướng tận đáy lòng lan tràn khiến gã cảm thấy không cần sợ gì cả.

Bởi vì gã phát hiện nàng thế mà để ý sự sống chết cả gã.

Lúc mới bước vào Trường Thu Cung, không phải gã không nghĩ bản thân liệu có phải làm hỏng việc của nàng không. Bởi vì nàng thông minh như vậy, biết suy xét lòng người như vậy, thật sự không thể không tìm được cách thoát thân.

Có điều gã không để ý. Cục diện này gã bắt buộc phải hóa giải giúp nàng, cho dù nàng vốn đang tính kế gã, gã cũng cam nguyện chết vì nàng.

Mà hiện tại hết lần này đến lần khác nàng cãi cọ vì gã, sương mù đáy lòng gã dần tan. Gã phát hiện gã thật sự muốn giữ gã mà chẳng tiếc bảo hoàng đế đi điều tra nàng và Vệ Xuyên.

Bỗng nhiên gã cảm thấy cuộc đời này tuy không có gì tốt đẹp đáng nhắc đến nhưng lại hết sức đáng giá.

Từ Tư Uyển lại nói: "Nếu bệ hạ nghi ngờ thần thiếp, thần thiếp tình nguyện vào lãnh cung sống hết quãng đời còn lại. Nhưng tội danh vô lý này... Không nên liên lụy tới người khác."

Trong an tịch, hoàng đế tựa lưng ra sau, nhắm mắt không nói gì.

Chúng phi tần ở đây đều nhìn ra hắn đang chần chờ, lòng nghiền ngẫm lời hoàng hậu và quý phi nói.

Cuối cùng, vẫn là để ý danh dự chiếm thượng phong.

Hắn mở mắt, trầm giọng: "Lệnh chiếu ngục nghiêm hình thẩm vấn Đường Du. Tất cả lời khai đều phải đưa cho trẫm xem ngay trong đêm."

Sắc mặt Từ Tư Uyển trắng bệch: "Bệ hạ!"

Hắn làm như không nghe thấy, chỉ nhìn hoàng hậu: "Chuyện này, trẫm hi vọng hoàng hậu không nhúng tay vào. Quý phi có trong sạch hay không không phải điều hoàng hậu có thể dao động."

Chỉ vài chữ đã lộ rõ sự chán ghét dành cho hoàng hậu.

Nếu là trước đây, thái độ như vậy đương nhiên khiến Từ Tư Uyển vui mừng, nhưng lúc này nàng mặc kệ, mắt thấy cung nhân ngự tiền tiến lên áp giải Đường Du, nàng hoảng loạn đến cực điểm: "Đường Du..."

Đường Du vẫn bình tĩnh, không để ý tới hai cung nhân kia, bước lên hai bước, đoan đoan chính chính hành lễ với nàng: "Nương nương bảo trọng, hạ nô..." Gã mỉm cười, "Cáo lui trước."

Dứt lời, gã thong dong rời đi, không cần ai dùng sức áp giải. Hai hoạn quan kia thậm chí phải chạy đuổi theo gã, từ xa nhìn lại bọn họ chỉ như người hầu.

Gã bước ra khỏi cửa điện, ánh mặt trời chiếu vào người gã, bào phục màu đỏ tươi đột nhiên trở nên chói mắt. Từ Tư Uyển vốn nhìn chằm chằm gã, không biết tại sao trước mắt lại tối sầm, cả người nặng xuống, chỉ nghe Hoa Thần hét lên một tiếng "Nương nương!", sau đó chẳng còn hay biết gì cả.

Khi tỉnh lại, trước mắt đã chẳng còn ánh mặt trời. Một góc của tẩm điện đặt một trản đèn, hệt như những đêm Đường Du trực luôn sẽ để lại một trản đèn để đọc sách.

Đầu óc Từ Tư Uyển hỗn loạn, mơ màng ngồi dậy, lẩm bẩm gọi: "Đường Du..."

"Nương nương?" Hoa Thần nghe tiếng vội chạy vào, vén màn, vừa đỡ nàng vừa nói, "Thái y bảo nương nương cấp hỏa công tâm, mấy ngày tới nương nương không được kích động nữa."

Chỉ một câu, Từ Tư Uyển tỉnh táo lại, nhớ tơi chuyện ban ngày, vội hỏi: "Đường Du sao rồi?"

Hốc mắt Hoa Thần đỏ lên: "Đã bị đưa vào chiếu ngục. Nơi như chiếu ngục một khi đi vào..."

"Ngươi đi gặp gã đi." Từ Tư Uyển nắm tay Hoa Thần như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, "Ngươi đi gặp gã, nói với gã đừng ngớ ngẩn, ta sẽ cứu gã... Mang chút vàng qua đó đưa cho người của chiếu ngục..."

"Nương nương..." Hoa Thần cẩn thận nói, "Chiếu ngục do thiên tử tự mình nắm quyền, nương nương muốn đưa tiền cho quan viên bên đó, chỉ sợ..."

Từ Tư Uyển mím môi: "Ngươi cứ nói với họ thẩm vấn thì thẩm vấn, không được tra tấn gã. Nếu bọn họ chịu cho gã ăn uống thoải mái một chút... Dù kết quả thế nào, ta đều sẽ ghi nhớ ân tình của họ."

Lời này xuất phát từ miệng nàng vô cùng hữu dụng. Có thể được một sủng phi ghi nhớ ân tình, tương lai có lẽ sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức.

Hoa Thần theo lời nàng nói đi lấy tiền, ngồi xe ngựa, vội vàng xuất cung.

Chiếu ngục ở trong hoàng thành, cách hoàng thành không xa. Khi Hoa Thần xuất cung đã là đêm khuya, vào chiếu ngục nàng gặp quan viên ở đây theo lời Từ Tư Uyển, sau đó mới theo ngục tốt tới lao thất.

Khi đến cửa nhà lao giam giữ Đường Du, ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới đã chiếu rọi. Đường Du đang ngẩng đầu nhìn qua song cửa sổ, đưa lưng về phía cửa.

Gã chưa chịu hình, chỉ bị lột bào phục màu đỏ tượng trưng cho thân phận, chỉ còn lại bộ trung y màu trắng trên người. Dưới ánh mặt trời, y như một vị trích tiên.

Hoa Thần chần chờ một lúc mới gọi: "Đường Du."

Nghe tiếng Hoa Thần, Đường Du lập tức quay đầu, thấy Từ Tư Uyển không ở đây mới thở phào.

Gã cười cười, đi về phía cửa, liếc nhìn gã ngục tốt bên cạnh, hỏi nàng: "Nương nương có gì phân phó?"

Cùng tồn tại trong cung mấy năm, Hoa Thần hiện giờ cũng là một con người sắc bén, nàng cắn môi, nhẹ giọng: "Nương nương bảo ta tới nói với ngươi một tiếng, nàng ấy nói... Nàng ấy sẽ nghĩ cách cứu ngươi, bảo ngươi đừng làm việc ngốc nghếch."

"Việc ngốc nghếch?" Đường Du khẽ cười, hỏi lại, "Nàng ấy sợ ta tự sát à?"

Hoa Thần ngây ra, lúc này mới ý thức được "việc ngốc" mà Từ Tư Uyển nói có lẽ không phải tự sát, mà là khai ra.

Nhưng lời này đương nhiên không thể nói trước mặt ngục tốt, dù nàng không nói, Đường Du cũng hiểu.

Gã lắc đầu: "Ngươi về nói với nương nương, bảo nàng ấy đừng làm việc ngốc mới đúng. Ngươi cứ nói với nàng ấy... Cứ nói từng câu từng chữ trên những phong thư đó đều là ta muốn viết cho nàng ấy, ta ghen ghét tình nghĩa giữa nàng ấy và Vệ Xuyên. Bây giờ mỗi hình phạt phải chịu đều không oan, ta cũng không hối hận."

"Đường Du..." Hai mắt Hoa Thần đẫm lệ.

"Đi đi. Ngươi phải nói rõ với nàng ấy, nếu nàng ấy thật sự làm ra chuyện ngốc nghếch gì, ta đây càng sống không nổi. Nàng ấy có người nhà, có Niệm Niệm, có thánh sủng, có tiền đồ vô hạn, nàng ấy nên biết cái gì quan trọng hơn."

"Việc ngốc?" Đường Du cười nhạt một tiếng, gằn từng chữ một hỏi nàng, "Nàng là sợ ta tự sát sao?"

"Được." Hoa Thần nức nở gật đầu.

Đường Du trêu ghẹo: "Khóc gì chứ!" Dứt lời gã xoay người đi về phía góc lao thất. Nơi đó chất đống rơm rạ, là nơi ngủ của phạm nhân. Gã tùy ý ngồi xuống, bình thản nói, "Mau về đi, chiếu ngục không phải nơi tốt đẹp. Lát nữa trời sáng sẽ bắt đầu thẩm vấn phạm nhân, rất đáng sợ."

Hoa Thần gật đầu, xoay người rời đi.

Mới đi hai bước, gã lại gọi nàng: "Hoa Thần."

Hoa Thần quay đầu.

Gã ngưỡng mặt dựa tường, vẫn còn cười: "Ngươi giúp ta làm một chuyện được không?"

Hoa Thần lập tức gật đầu: "Ngươi nói đi."

...

Trong cung.

Sáu bảy ngày liên tiếp hoàng đế không đặt chân tới hậu cung, càng không gặp Từ Tư Uyển. Các cung nhân Sương Hoa Cung đều trở nên cẩn thận, khi gặp Từ Tư Uyển cũng không dám hít thở mạnh.

Từ Tư Uyển cũng không hỏi thăm đến chiếu ngục. Tuy mỗi ngày nàng đều phái Hoa Thần đi một chuyến nhưng Đường Du im bặt không chịu nói chiếu ngục hỏi gã cái gì, Hoa Thần cũng không chịu kể nhiều về tình hình của Đường Du, mỗi lần nàng hỏi, Hoa Thần đều chỉ nói tuy Đường Du bị dụng hình nhưng tình hình vẫn ổn.

Chỉ nói vậy nàng vốn không tin, nhưng gần đây mỗi lần Hoa Thần hồi cung đều nói Đường Du muốn đọc sách gì, bảo nàng hôm sau đưa qua. Những quyển sách đó đa phần tối nghĩa khó hiểu, nghe qua không giống Hoa Thần tự bịa ra.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, hai chữ Đường Du bất giác trở thành kiêng kị trong cung. Ở ngự tiền không ai dám nói, ở Trường Thu Cung không ai dám nhắc, ở Sương Hoa Cung các cung nhân càng không dám nhiều lời.

Người không kiêng kị gì có lẽ chỉ có mỗi Niệm Quân.

Nữ hài tử còn quá nhỏ, không biết gì, chỉ cảm thấy lâu rồi không thấy Đường Du nên túm Từ Tư Uyển hỏi: "Mẫu phi, sao Đường thúc thúc còn chưa về? Con muốn thúc ấy! Muốn thúc ấy chơi với con!"

Hai mắt Từ Tư Uyển đỏ lên, cũng may nàng đang bế Niệm Quân ngồi trên đầu gối, Niệm Quân đưa lưng về phía nàng nên không thấy.

Nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, dịu dàng nói: "Đường thúc thúc của con... Có lẽ sẽ không về nữa."

Niệm Quân ngẩn ra: "Tại sao? Thúc ấy đi đâu vậy?"

"Thúc ấy... Thúc ấy bị phụ hoàng của con đuổi đi rồi, phụ hoàng của con không chịu để thúc ấy ở bên cạnh con và mẫu phi. Niệm Niệm... Con đừng đi hỏi phụ hoàng việc này, nhưng con phải ghi nhớ, nhớ rằng phụ hoàng con không phải người tốt."

"Con biết!" Niệm Quân gật đầu thật mạnh, chu mỏ, "Ghét phụ hoàng nhất!"

Sau đó lại thoáng cái, một tháng trôi qua.

Vào đông, thời tiết càng lạnh lẽo. Từ Tư Uyển nghe nói Vệ Xuyên đã đọa được nửa giang sơn, khẽ cười.

Nửa tháng này ngày tháng của hoàng đế có lẽ cũng không tốt lắm. Nàng nghe nói ở trên triều hắn tức giận mấy lần, cách chức vô số quan viên, nhưng các tướng lĩnh vẫn bại lui liên tục, thậm chí còn có vài người lâm trận phản chiến, đầu hàng Vệ Xuyên.

Cục diện như vậy khiến tính cách hắn càng thô bạo, cho đến mười tám tháng mười, cũng là ngày thứ tư lập đông, Từ Tư Uyển nghe nói quan viên ngục chiếu đến Tử Thần Điện trình lời khai không biết mắc lỗi gì, trực tiếp bị kéo ra ngoài đánh chết.

Mười chín tháng mười, Từ Tư Uyển cuối cùng cũng chờ được Vương Kính Trung tự mình đến, truyền nàng đến Tử Thần Điện.

Vương Kính Trung biết mấy hôm nay nàng đang tĩnh dưỡng, thần sắc không khỏi tiều tụy, khi bẩm lời không vào trong, chỉ chờ bên ngoài để nàng thay y phục trang điểm.

Từ Tư Uyển thấy gã như vậy, thầm đoán có lẽ hoàng đế đã tin nàng nên cũng yên tâm, gọi Hoa Thần và Nguyệt Tịch vào hầu hạ trang điểm.

Khi trang điểm, nàng vẫn chỉ nghĩ đến Đường Du, thái độ của Vương Kính Trung làm nàng ôm một tia hy vọng, chờ đợi cơ hội cầu xin hoàng đế tha cho gã một mạng.

Nàng không phát hiện Hoa Thần chải đầu cho nàng mấy lần muốn nói đều thôi. Cho đến khi nàng đứng dậy ra ngoài, Hoa Thần thật sự không chịu nổi, đột nhiên quỳ xuống bên chân nàng, khóc lóc: "Nương nương, nô tỳ không thể giấu người nữa!"

Từ Tư Uyển cả kinh: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hoa Thần nức nở: "Lát nữa đi gặp bệ hạ, người... Người đừng cầu tình thay Đường Du nữa! Đường Du... Tình hình gã không tốt lắm, mấy ngày nay nô tỳ cũng không thể gặp gã, gã..."

"Ngươi nói cái gì?" Từ Tư Uyển bắt lấy bả vai Hoa Thần, "Ngươi gạt ta?"

Hoa Thần lắc đầu: "Là Đường Du dặn dò nô tỳ làm vậy! Gã sợ nương nương vì gã mà không quan tâm gì cả nên mới dùng cách này ổn định nương nương. Trước đây... Trước đây mỗi ngày nô tỳ thật sự theo phân phó của nương nương đi gặp gã, mỗi ngày gã nhắc tên một cuốn sách, bảo nô tỳ về nói với nương nương để nương nương cảm thấy gã còn sức lực đọc sách thì mọi chuyện đương nhiên vẫn ổn. Nhưng... Từ ba ngày trước nô tỳ tới chiếu ngục, gã đã không còn sức nói chuyện, một hơi nói tên mấy cuốn sách với nô tỳ, còn dặn nô tỳ nói với nương nương, nói... Nói..."

Đầu óc Từ Tư Uyển trống rỗng, thấy Hoa thần cứ ậm ừ, mới hoàn hồn thúc giục: "Nói cái gì?"

"Gã nói nô tỳ không được đi gặp gã nữa." Hoa Thần khóc không thành tiếng, "Gã lo nô tỳ sợ dáng vẻ của gã, sẽ giấu đầu lòi đuôi trước mặt nương nương nên bảo nô tỳ đừng hồ đồ, bắt buộc phải suy nghĩ cho nương nương, nô tỳ chỉ có thể..."

Hoa Thần còn chưa nói xong, cả người Từ Tư Uyển đã mềm nhũn.

"Nương nương!"

Hoa Thần và Nguyệt Tịch vội đỡ lấy Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển nhíu mày dựa vào Nguyệt Tịch một lúc lâu mới bình tĩnh lại, cười chua xót: "Chút thông minh này của gã đều dùng với bổn cung."

Thật không biết nên nói gã quá thông minh hay là nói gã quá hiểu nàng.

Gã sợ nàng không nhịn được, sẽ lần nữa xúc động như ngày xảy ra chuyện. Nhưng trải qua chuyện lần này, nàng sớm đã không còn xúc động như vậy.

Tuy nàng vẫn muốn cứu gã, nhưng trong thâm tâm vẫn hiểu mọi thứ đều đã nước đổ khó hốt.

Nàng hốt hoảng duỗi tay đỡ lấy Hoa Thần. Hoa Thần nắm chặt tay nàng, năn nỉ: "Nương nương, nếu người tức giận thì trở về phạt nô tỳ là được! Nhưng lát nữa đi gặp bệ hạ người không được nói bậy, Đường Du vì người mà không màng tất cả, nếu người có sơ suất gì, gã nhận tội coi như uổng công rồi..."

"Được." Từ Tư Uyển trầm giọng, "Vì Đường Du ta cũng phải chống đỡ, chúng ta đều phải chống đỡ. Hoa Thần, ngươi đi trang điểm lại đi, bổn cung qua Tử Thần Điện trước."

Dứt lời, nàng cất bước rời khỏi, Hoa Thần cuống quít đứng dậy đi rửa mặt trang điểm theo lời của nàng.

...

Trong Tử Thần Điện hết sức tĩnh mịch. Hoàng đế nôn nóng đi qua đi lại, không ai biết hắn đang nghĩ đến chiến sự hay chuyện của Thiến quý phi.

Khoảnh khắc Vương Kính Trung vào điện, hoàng đế dừng bước. Hắn nhìn ra ngoài, một tia bất an chợt lóe qua ánh mắt. Theo từng bước Thiến quý phi đi vào, hắn áp chế cảm xúc này, xoay người về ngồi trước ngự án, vẫn bình tĩnh nhìn Thiến quý phi hành lễ.

"Bệ hạ thánh an." Từ Tư Uyển khom người hành lễ.

"A Uyển." Hắn nhìn nàng, "Nàng cũng biết hôm nay trẫm hạ lệnh đánh chết một quan viên chiếu ngục đúng không?"

"Thần thiếp có nghe nói."

"Nguyên nhân trẫm giết gã là vì hôm qua gã thẩm vấn Đường Du, hỏi Đường Du sao lại biết chữ viết của Vệ Xuyên, ý muốn Đường Du nói nàng và Vệ Xuyên thật sự có thư từ qua lại. Trẫm biết đây ý của hoàng hậu, cho nên liền giết gã."

Đây là đang tranh công với nàng sao?

Từ Tư Uyển ngước mắt, đáy lòng khẽ cười.

"Cho nên chuyện này trẫm không muốn tiếp tục nữa, cũng lựa chọn tin nàng. Nhưng hoàng hậu có một câu nói rất đúng, chuyện của nàng và Vệ Xuyên vô cùng nghiêm trọng, phải tra ra kết quả."

Nàng tự biết hắn còn vế sau, hỏi thẳng: "Bệ hạ muốn thần thiếp làm gì?"

"Trẫm muốn nàng tin trẫm. Trẫm muốn nàng đến chiếu ngục gặp Đường Du, không được nói gì cả, chỉ khiến gã cảm thấy nàng lén đi gặp gã, hỏi gã chân tướng. Nếu ở trước mặt nàng gã không thay đổi lời khai, từ đây trẫm sẽ không nghi ngờ nữa."

Đáy lòng Từ Tư Uyển trầm xuống, ngay sau đó lại vui mừng như điên.

Đường Du chưa chết, nàng vẫn có thể gặp gã.

Nàng còn tưởng từ lần từ biệt ở Trường Thu Cung, bản thân không còn gặp lại gã nữa.

Thì ra nàng thật sự rất sợ mất đi gã.

"Được." Từ Tư Uyển bình tĩnh nhận lời, "Thần thiếp hồi cung thay xiêm y nhẹ nhàng rồi đến chiếu ngục."

"Đi đi." Hoàng đế thấy nàng không sợ hãi, tiếng lòng dao động cũng buông lỏng mấy phần, lặng lẽ dựa vào tựa lưng, "Tiêu trừ nghi ngờ lần này, đợi hoàng hậu ly thế, nàng chính là người kế vị."