Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 59: Kết án



Chạng vạng hôm sau trời đổ mưa, khi đó hoàng đế bị triều vụ quấn thân, Từ Tư Uyển ở Y Lan Các cũng được thanh nhàn. Nàng đứng ở gian ngoài ngắm mưa, tiếng mưa tí tách khiến lòng người tĩnh lặng.

Thời tiết như vậy dù ở ngày hè cũng se lạnh. Sợ nàng bị phong hàn, Đường Du lấy một cái áo choàng phủ thêm cho nàng, sau đó rời đi.

Nàng ngắm cảnh một lát, Hoa Thần ra ngoài đi đáp lời Thái Hậu cầm ô trở về Y Lan Các, thấy nàng đứng ở gian ngoài thì thu dù dưới hành lang, bước vào ngạch cửa, đáp: "Nô tỳ vừa qua Cung Chính Tư, theo lời nương tử, nô tỳ không làm gì cả, chỉ phát chút tiền trà cho các cung nhân. Quả nhiên bọn họ ngầm hiểu, lén đưa nô tỳ đi gặp Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan."

"Sao rồi?"

"Cung Chính Tư đúng là không ít thủ đoạn. Vị phân của hai người kia chưa bị phế, bọn họ không tiện tra tấn trực tiếp, càng không dám để lại vết thương trong người họ, chỉ nhốt trong phòng, hôm qua lúc mới vào còn được bữa trưa, trà nước đầy đủ nhưng ngoài ra không cung cấp thêm bất kỳ món gì."

"Bỏ đói các nàng hả?" Tuy hỏi như vậy nhưng Từ Tư Uyển lại cảm thấy không phải, bởi vì nếu đã muốn bỏ đói, họ có thể không đưa bữa trưa, nước trà có thể có cũng có thể không.

Hoa Thần lắc đầu: "Trong phòng đó không có bô."

Thế nên mới bảo Cung Chính Tư có thủ đoạn.

Phi tần có thân phận gì, đương nhiên sẽ không như đàn bà đánh đá ở phố phường tùy tiện đi ngoài, chỉ phải cố nhịn. Nhưng chuyện này dù sao cũng không thể nhịn mãi, đến khi không thể nhịn được, khắp nơi dơ bẩn, khiến người ta mất hết mặt mũi.

Đến lúc đó bọn họ chỉ muốn chết, lại ngại cung quy nên không thể tự sát, cuối cùng chỉ có thể khai ra.

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, lặng lẽ xoay người vào trong.

Hoa Thần dìu nàng, nhẹ giọng nói tiếp: "Nô tỳ ở ngoài song sắt chính mắt thấy Phương tài nhân ôm bụng ngồi ở một góc mắng chửi không ngừng. Còn Sở quý nhân... Nghe nói là khá phòng bị, cơm trưa hôm qua không đụng vào, nước trà cũng không chịu uống, tình hình hiện tại vẫn ổn, nhưng trở nên giống Phương tài nhân chỉ là chuyện sớm muộn."

Từ Tư Uyển gật đầu, lại hỏi: "Vậy nếu bọn họ dù chết cũng không nhận thì sao?"

Mặt mũi một khi mất đi chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng rất dễ trở nên bất chấp mọi thứ, nàng chỉ sợ bọn họ càng không mở miệng.

Hoa Thần đỡ nàng ngồi xuống mép giường: "Nếu thà chết không nhận, Cung Chính Tư thỉnh chỉ tra tấn, từ thái độ của bệ hạ chắc là sẽ gật đầu. Đến lúc đó... Bản tử đánh xuống đến da tróc thịt bong, dưới xiêm y lại toàn là thứ dơ bẩn, dính vào vết thương chắc chắn sẽ càng dễ mất mạng, còn sợ không hỏi ra sao?"

"Thế thì tốt." Từ Tư Uyển nhắm mắt trầm tư, vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Theo lý nàng không hề vu oan Sở quý nhân và Phương tài nhân, nhưng trong lòng cứ cảm thấy thiếu gì đó. Suy nghĩ một hồi cũng không có kết quả, nàng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Cơn mưa này kéo dài không dứt, mãi đến sáng ngày thứ ba mới dừng. Ngay lúc mưa tạnh, Cung Chính Tư trình hồ sơ vụ án tới chỗ đế hậu.

Phương Như Lan khai ra tất cả, từ việc thám thính biết chuyện Từ Tư Uyển có thai đến làm thế nào huấn luyện chó dữ cắn nàng. Sở Thư Nguyệt thì một mực không chịu thừa nhận chuyện hại Từ Tư Uyển, chỉ nhận chuyện sai người đi tới Thái Y Viện tìm hiểu phương thuốc, sau đó mượn cơ hội vu oan Oánh quý tần là vì ghen ghét Oánh quý tần có được sủng ái.

Theo khẩu cung của hai người, Cung Chính Tư bắt được thêm vài cung nhân. Sau một hồi thẩm vấn, xem ra Sở Thư Nguyệt không có liên quan tới việc thả chó.

Còn về hộp thuốc mỡ kia, đến cuối cùng Phương Như Lan vẫn không nhận, nhưng điểm này không quan trọng, bởi vì Cung Chính Tu do hỏi cung nhân của nàng ta biết được nàng ta từng hỏi thái y có thuốc gì khiến người ta sinh non không, đáp án thái y cho trùng hợp là ba vị dược liệu đào nhân, tam lăng và hạt mã tiền.

Thời điểm hoàng đế tới Y Lan Các đưa hồ sơ vụ án cho Từ Tư Uyển xem, ý chỉ đã truyền khắp lục cung. Tài nhân Phương thị phế làm thứ dân, ban ba thước lụa trắng, một ly rượu độc, một cây chủy thủ. Quý nhân Sở thị tội không đáng chết, giáng thành hạ đẳng thiếu sử, phạt hai mươi bản tử, cấm túc nửa năm.

Từ Tư Uyển ngồi bên mép giường lặng lẽ đọc xong hồ sơ vụ án, khi đóng quyển tập lại, thở dài một tiếng.

"Sao vậy?" Hoàng đế ngồi bên cạnh dịu dàng ôm lấy nàng.

Nàng lắc đầu: "Chỉ là than thở cảnh còn người mất. Mới mấy ngày trước thần thiếp ở Thọ An Điện bầu bạn với Thái Hậu còn thấy hai vị muội muội kết bạn với Ngọc phi nương nương, mọi người trò chuyện vui vẻ. Khi đó thần thiếp thật sự không ngờ chớp mắt lại bị tính kế như vậy."

Ngọc phi?

Tề Hiên nhíu mày.

Từ Tư Uyển cúi đầu làm như không phát hiện cảm xúc của hắn, bỗng chau mày, lật xem hồ sơ vụ án.

Nàng lật lật như cố ý muốn tìm gì đó.

Thấy nàng bất an, hắn duỗi tay đè hồ sơ lại: "Có chỗ nào không rõ à? Cứ hỏi trẫm là được."

"Thần thiếp cảm thấy kỳ lạ." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, "Chuyện thả chó Sở thiếu sử tẩy trừ sạch sẽ, chẳng lẽ không có chứng cứ chứng minh nàng ta sao? Nàng ta thật sự không bày mưu tính kế cho Phương thị?"

Tề Hiên lắc đầu: "Cung Chính Tư đã điều tra cẩn thận, không có. Sao nàng lại hỏi như vậy?"

"Thần thiếp thấy tính tình Phương thị tùy hứng, không giống người có thể nghĩ ra kế hoạch này. Sở thiếu sử tâm tư tỉ mỉ, nếu có nàng ta bày mưu tính kế thì việc này còn hiểu được. Còn nữa... Phương thị trước giờ không được sủng ái, bản thân cũng không có cơ hội có thai, hà tất phải hại hài tử của thần thiếp? Chính nàng ta đã khó gặp thánh nhan, lại không cho người khác có hỉ, nhưng hậu cung nhiều tỷ muội, chẳng lẽ thấy ai có hỉ nàng ta sẽ hại người đó sao?"

Nàng vừa nói vừa nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt. Hắn suy nghĩ theo hướng của nàng, biết ý của nàng là tính ra nên là Sở thị được sủng ái mới không cho phép nữ tử khác có thai.

Nàng lặng lẽ nhìn hắn, như chỉ muốn từ hắn biết được đáp án, cứ thế thuận lý thành chương thú hết nghi ngờ trong mắt hắn.

Lặng im một hồi, hắn trầm giọng: "Xưa nay lòng người khó dò. Vụ án này có trẫm, Thái Hậu và Hoàng Hậu dõi theo, Cung Chính Tư thẩm vấn cẩn thận, theo lý sẽ không sai, nàng đừng nghĩ nhiều."

"Cũng đúng." Nàng gật đầu, cười nói, "Cung Chính TƯ có đủ nhân chứng vật chứng khẩu cung, tại thần thiếp nghĩ nhiều. Việc này nếu đã điều tra rõ thì thần thiếp cũng yên tâm rồi, đa tạ bệ hạ."

"Nàng không được lừa trẫm đấy." Hắn vỗ về sau lưng nàng, "Đã nói là yên tâm thì phải tĩnh dưỡng cho tốt. Phụ nhân sinh non thường để lại bệnh căn, nàng không được để lại bệnh gì."

"Bệ hạ yên tâm, thần thiếp không dám." Nàng ngoan ngoãn đáp, quả thật là tiểu cô nương nghe lời.

Nhưng trong mắt nàng lóe qua ý cười khinh thường.

Người chưa từng có thai sao sẽ vì sinh non mà để lại bệnh căn?

Chẳng qua hắn vì vậy mà áy náy, nàng đương nhiên vui vẻ đón nhận sự săn sóc. Chỉ cần hắn ở bên nàng, nàng nguyện ý để hắn chiếu cố mọi chuyện, cất nàng vào lòng.

Qua bảy tám ngày, số lần hắn tới Y Lan Các mới ít đi, cũng không phải vì lãnh đạm với nàng, mà là triều chính đột nhiên nhiều việc khiến hắn nhất thời không rảnh nghĩ tới hậu cung.

Khoảng thời gian này nàng nghe nói phương Nam mưa to, có chỗ gặp hồng thủy. Nhược Mạc Nhĩ Quốc lại gây chuyện, lần này thậm chí còn định dẫn binh tấn công Đại Ngụy.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến trong kinh cũng chấn động, ngay cả Oánh quý tần bình thường không màng chính sự cũng lo lắng, khi tới thăm Từ Tư Uyển vừa vào cửa liền nắm lấy tay nàng, hỏi: "Muội là nữ nhi nhà quan, đọc nhiều sách, mau nói ta nghe xem... Sẽ đánh nhau thật à? Nếu đánh thì bao lâu? Chúng ta có thắng hay không? Liệu có chết nhiều người không?"

"Muội không biết."

Oánh quý tần thở dài, trực tiếp ngồi xuống ghế. Ghế dựa có chỗ tựa lưng cao, nàng tựa cả sống lưng vào đó tôn lên thân hình nhỏ xinh.

Từ Tư Uyển tươi cười đi tới, tự tay rót trà cho nàng: "Nếu buộc muội phải nói, muội cảm thấy đánh nhau có lẽ không thể tránh được, nhưng nếu xét thắng thu... Dù Nhược Mạc Nhĩ Quốc có lợi thế nhất thời thì cũng khó đánh vào kinh thành, càng khó chiếm được thiên hạ."

"Thật không?" Oánh quý tần ngồi thẳng dậy, nhìn nàng, "Muội nói thật hay dỗ ta đấy?"

"Thật." Từ Tư Uyển gật đầu, "Thay triều đổi đại là việc không hiếp thấy, nhưng nước này thâu tóm nước kia lại không phải chuyện dễ. Huống hồ binh lực của Đại Ngụy mạnh hơn Nhược Mạc Nhĩ Quốc rất nhiều, nếu thật sự đi đến bước đụng tới chủ quyền, ngay cả dân gian cũng sẽ khởi nghĩa vũ trang, quyết không cho man di giẫm đạp.

"Thế à... Thế thì tốt!" Oánh quý tần mỉm cười.

"Mà tỷ tỷ sầu gì vậy?"

"Còn có thể sầu cái gì? Muội nhìn ta đi, ta đẹp thế này, nếu man di xông vào hoàng cung, ta chắc chắn sẽ bị bắt đi, đến lúc đó sao có thể có kết cục tốt hả? Dù ta không tam tòng tứ đức trung trinh như một nhưng cũng khó thoát khỏi tra tấn, mới nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ."

Từ Tư Uyển kinh ngạc, lòng không khỏi than một tiếng: Oánh quý tần đúng là kỳ lạ.

Nàng ấy luôn nói mình đọc sách không nhiều, chắc cũng đúng. Thứ nhất nơi như giáo phường thường không cho phép vũ cơ hiểu biết nhiều, thứ hai từ cách nói chuyện của Oánh quý tần có thể thấy nàng ấy không phải người đọc quá nhiều sách.

Ngoại trừ những điều này ra, mỗi lần tới cung nàng ấy, Từ Tư Uyển chưa từng thấy nàng ấy cầm sách, một lần cũng không. Rất nhiều phi tần trong cung cho dù không thích đọc sách sử cũng thường đọc vài cuốn sách giải trí, chỉ có nàng ấy ngay cả chạm vào cũng lười.

Tuy vậy, có rất nhiều chuyện Oánh quý tần đều có thể nhìn thấu. Hôm ấy nàng ấy đánh cược hờn dỗi hoàng đế, câu nào câu nấy đều rất có lý, hiện giờ phân tích tuy giống nói đùa nhưng thật ra cũng vì biết bản thân là ai.

Đột nhiên nghe Oánh quý tần nói: "Hay là muội cùng ta đi khẩn cầu quốc thái dân an đi! Bằng không nếu xảy ra chuyện, ta thấy với dung mạo này của muội muội cũng chưa chắc có kết cục tốt. Những người xinh đẹp như chúng ta đúng là thảm thật, nam nhân bây giờ dù có nhu tình mật ý thế nào đến lúc đó chỉ sợ cũng không rảnh che chở chúng ta."

"Tỷ tỷ đúng là đang sống trong thời bình đã nghĩ tới thời chiến loạn." Từ Tư Uyển mỉm cười nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy đứng dậy, đi vào bên trong, "Chỉ là trời Phật không lo chuyện này, cho nên chúng ta cứ tận hưởng thời gian này đi, đừng có chờ tới tương lai bị bọn man di bắt đi khinh nhục mới hối hận năm xưa chưa kịp hưởng phúc."

"Muội nói cũng có lý..." Oánh quý tần bật cười, "Hành cung mới có nho mới, ta sai cung nhân đi lấy một ít ủ trong băng, khi nào thấy nóng muội cứ lấy ăn!"

"Vâng." Từ Tư Uyển cười đồng ý, vẫy tay ra hiệu cho Hoa Thần đi với cung nhân của Quý quý tần.

Khi Hoa Thần hái nho quay lại, Oánh quý tần đã đi rồi, Hoa Thần bỏ nho vào một cái rọ tre thả xuống giếng hậu viện để ướp lạnh. Lúc quay lại, nàng ấy cười nói: "Oánh quý tần đúng là thú vị, thảo nào được bệ hạ yêu thích. Tên thuần thú tư kia phải ngốc lắm mới dám cắn nàng ấy, không quan tâm xem nàng ấy là người thế nào."

"Ừ, cắn người một cách mù quáng, cuối cùng lại thành tự cắn mình." Từ Tư Uyển cảm thán, đột nhiên nàng nhìn Hoa Thần chằm chằm.

Hoa Thần bị nhìn tới sững sờ, ngây người hỏi: "Sao thế?"

"Người đó bị nhốt ở Cung Chính Tư, sao lại đột nhiên cắn chặt Oánh quý tần không chịu bỏ?"

Hoa Thần nhất thời vẫn chưa hiểu.

"Ngươi tới Cung Chính Tư xin một quyển hồ sơ vụ án về đây, cứ nói ta muốn xem, không cần chi tiết thẩm vấn Sở thị và Phương thị, chỉ cần mang lời khai ban đầu của tên hoạn quan kia về cho ta là được."

"Vâng." Hoa Thần đáp, dù không biết Từ Tư Uyển đang nghĩ gì nhưng vẫn khom người hành lễ, xoay người chạy ra ngoài.

...

Hôm nhận thánh chỉ giáng từ quý nhân xuống thiếu sử, Sở Thư Nguyệt bị hoạn quan Cung Chính Tư kéo ra ngoài sân đánh hai mươi đại bản, sau đó bị kéo tới Vân Thủy Các hẻo lánh ở phía bắc hành cung.

Dù nơi này hẻo lánh nhất, nàng ta cũng không được sống ở chính điện, bởi vì thiếu sử và lương sử đều là thân phận nửa chủ nửa nô tỳ. Nếu không phải bị thương nặng, rất có thể nàng ta sẽ lập tức bị buộc đi hầu hạ vị phi tần nào đó, giống như thị thiếp thông phòng cần cung phụng thê thiếp có danh phận ở nhà bình thường. Bây giờ bị vậy, nàng ta có thể trốn được một lúc.

Đi theo chỉ có một cung nữ tên Anh Đào, ban đầu là cung nữ làm việc nặng, hiện tại đã trở thành thị nữ hầu hạ cạnh nàng ta. Tiểu cô nương mới mười ba tuổi, tính cách vẫn còn trong sáng tốt bụng, không nỡ nhìn nàng ta như vậy, nàng liền tận tâm chiếu cố.

Phải chịu đựng bảy tám ngày, Sở Thư Nguyệt mới bớt sốt. Nhân lúc đầu óc đang tỉnh táo, nàng ta nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, khi Anh Đào tới hầu hạ mình uống thuốc thì đột nhiên nắm tay nàng.

Anh Đào hoảng sợ.

Sở Thư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi... Mở ngăn dưới cùng của tủ quần áo, lấy ra năm mươi lượng bạc đi gặp Oánh quý tần hoặc Thiến tần. Gõ cửa chỗ ai cũng được, cứ nói với họ... Nói với họ đợi ta khỏi bệnh sẽ đi theo hầu hạ để tạ tội."

"Oánh quý tần và Thiến tần?" Giọng Anh Đào run run.

Dù không biết nhiều nhưng nàng cũng biết Sở thiếu sử đã đắc tội ai nên mới rơi vào hoàn cảnh này. Nàng theo bản năng khuyên nhủ: "Có phải thiếu sử sốt tới mơ hồ rồi không? Chỉ sợ Oánh quý tần và Thiến tần... Còn đang hận người, người không né tránh sao? Nếu người xuất hiện trước mặt họ, không biết họ sẽ bắt nạt người thế nào..."

"Đừng nhiều lời nữa." Sở Thư Nguyệt lạnh lùng cắt ngang.

Phú quý hiểm trung cầu. Trong hoàn cảnh như vậy ai cũng có thể dẫm đạp lên nàng ta, nàng ta không thể đắn đo nhiều nữa. Nếu rơi vào tay Ngọc phi, quân cờ bị vứt bỏ như nàng ta còn có thể trông cậy vào chút tình cảm từ Ngọc phi à? Ngọc phi chỉ trút giận lên đầu nàng ta thôi đã là tốt lắm rồi.

Nàng ta có nhược điểm của Ngọc phi trong tay, không sợ Ngọc phi giết người diệt khẩu. Nàng ta chỉ sợ Ngọc phi sẽ dùng mình là ví dụ cho các tiểu phi tần thấy kết cục của việc thất thế.

Cho nên nàng ta phải tự tìm đường sống, không thể cứ tiếp tục mắc kẹt ở nơi này nữa.

...

Hành cung được xây dựng trong núi, cỏ cây đều có sẵn. Vì thế, hầu hết con đường rợp bóng cây ở đây đều lịch sự tao nhã, ngay cả những nơi hẻo lánh cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu đến chỗ hẻo lánh, cảnh trí vẫn có sự khác biệt, không được chăm bón tỉ mỉ như những cung thất náo nhiệt.

Anh Đào đi vội, tay cầm bạc ướt đẫm mồ hôi. Oánh quý tần và Thiến tần đều là người nàng không dám trêu chọc, nhưng Sở thiếu sử đã ra lệnh, nàng cũng không dám không đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Anh Đào quyết định đến chỗ Thiến tần trước. Tuy vị phân Thiến tần thấp hơn Oánh quý tần nhưng Oánh quý tần là chủ vị một cung, muốn lấy mạng nàng chỉ cần một câu nói.

Nàng bạo dạn tới Y Lan Các, nhưng khi nhìn nguyệt môn trước mặt, nàng lại do dự. Xuyên qua nguyệt môn, cảnh trí trong viện bị nàng thấy hết, đây hiển nhiên là nơi chỉ có sủng phi được ở, khác một trời một vực với Vân Thủy Các đơn sơ.

Tiểu cô nương chần chờ không dám bước vào. Thái giám canh cửa thấy vậy, nhướng mày hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"

"Nô tỳ..." Anh Đào rụt rè đi về phía trước, hai tay trình bạc lên, "Nô tỳ... Nô tỳ là cung nữ của Sở thiếu sử, Sở thiếu sử có chuyện sai nô tỳ... Sai nô tỳ tới tìm Thiến tần."

"Sở thiếu sử dám tới gặp nương tử nhà ta à?" Tiểu Triết Tử khó tin, xua tay đuổi nàng đi.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ hậu viện chạy tới, hét từ xa: "Triết ca ca, nương tử nói hôm nay trời nóng, thưởng đá bào, Nguyệt Tịch tỷ tỷ bảo muội tới gọi ca ca đi ăn!"

Tiểu Triết Tử quay đầu, cười đáp: "Được thôi!"

Nhưng Anh Đào lại rùng mình, vì nàng biết cung nữ tới.

Đó là Ninh Nhi. Khi Cẩm tần còn sống tuy không thể nói là hòa thuận với Sở thiếu sử nhưng bọn họ cũng thỉnh thoảng có qua lại, nàng từng gặp Ninh Nhi. Lúc đó nàng còn cảm thấy cuộc sống của Ninh Nhi thật bi thảm, bề ngoài là cung nữ chưởng sự nhưng thực chất luôn bị đánh bị mắng, còn không bằng cung nữ làm việc nặng như nàng.

Không ngờ mấy tháng không gặp lại thấy Ninh Nhi ở đây, xem ra nàng ấy vẫn ổn.

Anh Đào không rảnh than thở thế sự khó lường, lập tức lớn tiếng gọi: "Ninh Nhi tỷ tỷ!"

Ninh Nhi đang định quay lại hậu viện, nghe tiếng thì dừng bước quay đầu, tuy không nhớ Anh Đào là ai nhưng lại cảm thấy nàng ấy khá quen mặt, vì thế tới cửa chào hỏi.

Tiểu Triết Tử bực bội mắng Anh Đào: "Đúng rồi, trả lời đi, ngươi ở đây làm gì?"

Anh Đào không chịu đi, Ninh Nhi đã tới gần, nhìn nàng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Muội... Muội là Anh Đào hầu hạ Sở thiếu sử, lúc trước từng gặp tỷ tỷ..." Anh Đào cúi đầu, sợ Tiểu Triết Tử lại đuổi mình đi, vội chạy tới nắm tay Ninh Nhi, nhét bạc vào tay nàng ấy, "Sở thiếu sử sai muội tới bẩm lời với Thiến tần, cầu xin tỷ tỷ dẫn muội vào trong, nếu không... Nếu không muội không thể trở về trả lời."

Ninh Nhi vội rụt tay về, mặc kệ bạc rơi xuống đất: "Ngươi chờ đó đi."

Dứt lời, nàng xoay người vào trong.

Khoảng thời gian này ở trong cung, nàng đã biết cuộc đời cung nữ khó khăn thế nào, nếu gặp phải chủ nhân xấu tính thì ngày nào cũng đen đủi, nhưng âm mưu trong hậu cung lại càng khủng khiếp hơn.

Hôm nay nếu Anh Đào tới chỉ để vì chuyện cá nhân, nàng có thể cho nàng ấy ít tiền hoặc nhờ vào các mối quan hệ giúp nàng ấy đổi chỗ làm việc.

Nhưng nếu liên quan tới Sở thiếu sử, nàng tuyệt đối không giúp kẻ hại ân nhân của mình.

Ninh Nhi không về chính điện mà dọc hành lang tới phòng Đường Du.

Hôm nay Đường Du không phải làm gì, đang chăm chú đọc sách. Nàng đi tới chỗ gã, kể lại chuyện vừa xảy ra, Đường Du gấp sách lại, nhìn nàng ấy hỏi, hỏi: "Ngươi không hỏi có chuyện gì sao?"

Ninh Nhi lắc đầu: "Nô tỳ không rõ sự tình nghiêm trọng thế nào, cho nên không dám hỏi."

"Làm tốt lắm." Đường Du híp mắt, suy tư một lát, dặn dò, "Nương tử đang nói chuyện với Oánh quý tần, ngươi đưa nàng ta đến gặp ta trước, còn lại ngươi không cần quan tâm."

"Vâng." Ninh Nhi hành lễ, ra ngoài, lát sau quay lại cùng Anh Đào.

Đường Du thầm quan sát, không khỏi kinh ngạc khi thấy Anh Đào nhỏ tuổi hơn Ninh Nhi. Gã hỏi chuyện đơn giản, Anh Đào không hề giấu giếm, thuật lại toàn bộ những gì Sở thiếu sử đã nói.

Đường Du cảm thấy có chỗ không đúng. Dù xét theo tình hay lý, chẳng ai sẽ chủ động kiếm sống dưới tay kẻ thù, "xin lỗi" rõ ràng là lời nói dối chỉ có ở kẻ ngốc.

Trong đây chắc chắn có mưu mẹo, chính vì sự bất thường nên phải để Từ Tư Uyển biết.

Gã trầm mặc một hồi, nói với Anh Đào: "Ta là hoạn quan chưởng sự của Thiến tần, ngươi cứ trở về nói với Sở thiếu sử mình đã truyền lời, Oánh quý tần cũng đang ở đây, ta sẽ bẩm lại với bọn họ."

"... Công công thật sự sẽ đi bẩm báo sao?" Anh Đào rụt rè hỏi.

Trong số cung nhân trong cung, hoạn quan chưởng sự là người đáng sợ nhất. Anh Đào lập tức ngậm miệng, hành lễ lui xuống.

Đường Du cười nhạo, đứng dậy cùng Ninh Nhi tới chính điện.