Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 67: Thiếu sử



Từ Tư Uyển khẽ cười: "Nha đầu ngoan, càng ngày càng biết làm việc. Oánh tỷ tỷ cũng là người thông minh, ngay thẳng chứ không phải ngu ngốc."

Giao tiếp với người thông minh đúng là nhẹ nhàng.

Cung tần mới được tấn phong nên vấn an hoàng hậu trước, sau đó mới là nhóm chủ vị bên dưới. Tôn thiếu sử bái kiến các nàng ngay lúc này hoặc là suy nghĩ không chu toàn, hoặc là có dụng tâm gì đó.

Do vậy Tiểu Lâm Tử vừa vào bẩm báo, nàng liền không muốn gặp, nghĩ lại thì nhớ còn có Oánh tiệp dư.

Vị phân của Oánh tiệp dư cao hơn nàng, nếu Oánh tiệp dư đã gặp người ta, nàng không chịu gặp cũng không hợp, do vậy mới bảo Ninh Nhi chạy đi hỏi một chuyến.

Mà Ninh Nhi không chỉ hỏi, còn xin danh mục lễ vật, quả thật là sợ nàng ban thưởng không phù hợp. Tuy nỗi lo của Ninh Nhi có hơi dư thừa nhưng tâm tư là tốt.

Từ Tư Uyển kêu Hoa Thần ra ngoài, bảo nàng ấy nói thẳng với Tôn thiếu sử nàng ta chưa vấn an hoàng hậu, không nên tới bái kiến cung tần chủ vị như vậy. Còn về lễ vật, Từ Tư Uyển đương nhiên cũng hào phóng ban thưởng, bảo Hoa Thần cùng đưa đi.

Tôn thiếu sử thấy thế tự biết khó, chỉ đành tạ ơn cáo lui.

...

Hoàng cung ở kinh thành.

Niêm Mai Các - Sương Hoa Cung.

Từ mùa hè ăn bản tử, Sở Thư Nguyệt luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, mãi đến gần trung thu mới có thể miễn cưỡng xuống giường. Nhưng không biết tại sao, thương thế cứ lặp đi lặp lại, khi thì có chỗ thối rữa mới khiến nàng ta sốt từng đợt, sau mấy lần, khí sắc vừa khá lên lại bị hủy hoại tất cả, cả người ốm rõ.

Nhưng ngay lúc này, ở Niêm Mai Các ngay cả một chủ sự cũng không có. Ngoại trừ Anh Đào hầu hạ nàng ta thì chỉ có Lưu Cung Lưu Kính quét tước ngoài sân, còn lại tất cả cung nhân đều theo TỪ Tư Uyển đến bãi săn.

Việc này chẳng có gì không đúng, cũng không tới phiên nàng ta oán giận, bởi vì bên cạnh thiếu sử vốn chỉ được có một cung nữ, hiện giờ thỉnh thoảng nàng ta còn có thể nhờ vả Lưu Cung Lưu Kính cũng nhờ phúc của nương nương chủ vị Từ Tư Uyển.

Tuy nói vậy, không chịu nổi vẫn thế. Đêm nay trời có gió, Sở Thư Nguyệt lại sốt, Anh Đào gấp tới độ muốn khóc, định ra ngoài tìm người, nhưng vừa nghe nói là chuyện của Sở thị thì chẳng ai chịu nhảy vào vũng nước đục này.

Anh Đào không tìm được ai, mang hai mắt đỏ ửng về phòng của Sở Thư Nguyệt, đút nàng ta uống chút nước, nhẹ giọng: "Nương tử cố gắng một chút, nô tỳ lập tức đến Thái Y Viện mời thái y tới kê đơn thuốc cho nương tử."

"Không cần." Sở Thư Nguyệt lắc đầu.

Có lẽ thương thế cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến người ta không vực dậy nổi, hiện giờ tuy sốt nhưng tinh thần nàng ta vô cùng tỉnh táo, đôi mắt trên gương mặt khô gầy phá lệ lớn, cứ nhìn chằm chằm màn giường trên nóc, cười lạnh: "Chờ Thiến quý tần về đi. Trước khi nàng ấy về, ngươi không cần đi gặp ai cả."

"Vâng..." Anh Đào chần chờ đáp, cắn môi, lại nói, "Vậy nô tỳ đi lấy thuốc cho nương tử."

Sở Thư Nguyệt lại lắc đầu: "Không, thuốc cũng không cần."

Anh Đào ngây ra, mờ mịt nhìn nàng ta một lúc, bỗng hoàn hồn: "Chẳng lẽ nương tử cảm thấy..."

Sở Thư Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt lại: "Có thể vượt qua hay không phải xem mệnh. Số thuốc kia nếu dùng tiếp, ta sợ không đợi được họ về."

"Vâng... Nô tỳ lập tức đi ném hết tất cả thứ thuốc kia!"

Sở Thư Nguyệt "ừ" một tiếng, vẫn nhắm mắt, yên lặng nghe tiếng Anh Đào chạy đi.

Nàng ta vốn tưởng thời gian ăn bản tử bị giáng thành thiếu sử ném vào Vân Thủy Các đã là hắc ám nhất. Khi đó trong cung ai cũng có thể bắt nạt nàng ta, tuy nàng ta dưỡng thương nhưng chưa từng thấy có đồ ăn nóng, coi như đã nếm hết ấm lạnh trong cung.

Bây giờ mới ngộ ra hiểm ác trong cung không dừng tại đây.

Lần trước nàng ta còn cảm thấy bản thân đã đầu quân cho Thiến quý tần, sẽ được Thiến quý tần che chở. Giống như thời điểm ở chỗ Lâm tần, sẽ không có ai dám tùy tiện động vào nàng ta.

Lúc này nàng ta lại phát hiện chỉ cần có kẻ muốn giết mình thì không phải không có cách. Khi Thiến quý tần ở đây nàng ta an toàn, nhưng hiện tại Thiến quý tần không ở đây, lập tức sẽ có người bắt được sơ hở, muốn nàng ta chết một cách thần không biết quỷ không hay.

Mà với thân phận của nàng ta dù có chết cũng không có ai hỏi nhiều một câu, dù là Thiến quý tần.

Có lẽ Thiến quý tần sẽ tiếc nàng ta cứ chết đi như vậy, tiếc không còn có thể thọc Lâm tần một dao, nhưng cái mạng này của nàng ta vốn không quan trọng.

Sở Thư Nguyệt lẳng lặng nghĩ, không khỏi hận.

Mấy tháng nay gặp bao nhiêu chuyện, nàng ta chưa từng hận như vậy. Cho dù nàng là quân cờ bị Lâm tần vứt bỏ, cho dù sớm biết Lâm tần sẽ không bỏ qua cho mình, nàng cũng chỉ nghĩ đây chẳng qua là tranh đấu tầm thường trong cung mà thôi, vì tự bảo vệ mình ai cũng sẽ như vậy.

Cho đến hiện tại, khi cái chết thật sự ở ngay trước mắt, nàng ta mới bắt đầu hận. Nàng ta bỗng không chỉ muốn tự bảo vệ mình mà còn muốn báo thù, nói cho mọi người trong cung biết nàng ta không dễ bắt nạt, cũng không hồ đồ, sẽ không chết một cách lặng lẽ như thế.

...

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đợt tránh nóng cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người ở hành cung tự hồi cung trước, sau khi đợt đi săn mùa thu kết thúc mọi người cũng trực tiếp hồi cung.

Đi đường xóc nảy hai ngày một đêm, chạng vạng khi hồi cung, Từ Tư Uyển và Oánh tiệp dư đều vô cùng mệt mỏi.

Về Sương Hoa Cung, chính điện đã bắt đầu tu sửa, ban đêm tuy các thợ thủ công đã rời đi nhưng vẫn còn nhìn ra dấu vết sửa chữa.

Từ Tư Uyển chỉ ngước nhìn một cái, chỉ muốn mau về Niêm Mai Các nghỉ ngơi. Tới Niêm Mai Các, liền thấy Tư Yên đã đứng chờ.

"Tỷ tỷ!" Thấy nàng về, Tư Yên vội chạy tới tiếp đón, hai tỷ muội nắm tay nhau. Tư Yên nhìn nàng, cẩn thận hỏi, "Muội nghe nói... Lại có thêm một thiếu sử?"

"Ừ." Từ Tư Uyển cùng nàng ấy vào trong, vừa đi vừa nói, "Có nghe nói nàng ta được phân đến cung nào không."

"Huệ Nghi Cung." Tư Yên đáp.

Tư Uyển dừng bước: "Hoàng hậu nương nương an bài?"

"Không phải." Tư Yên lắc đầu, "Hình như là Thượng Cung Cục tùy ý sắp xếp, muội chỉ nghe các cung nhân thuận miệng nhắc tới."

Tư Uyển gật đầu, lại hỏi: "Lâm tần còn ở Huệ Nghi Cung không?"

"Còn, có điều đã dọn ra khỏi Nhu Gia Điện." Tư Yên trả lời.

Từ Tư Uyển trầm tư.

Không phải hoàng hậu an bài, Lâm tần vẫn ở Huệ Nghi Cung, chứng tỏ do ả ta ám chỉ với Thượng Cung Cục.

"Vậy thì vừa lúc." Nàng khẽ cười.

Tư Yên sửng sốt: "Vừa lúc?" Nói rồi nàng quan sát Từ Tư Uyển, nhấp môi, "Trong cung đều đang nghị luận, nói vị Tôn thiếu sử kia do Lâm tần đề cử, tỷ tỷ cẩn thận một chút, đừng coi thường nàng ta."

"Ta biết." Từ Tư Uyển vẫn cười cười, cùng Tư Yên vào phòng ngủ, lệnh cung nhân truyền thiện.

Đợi bữa tối được mang lên, nàng mới nhớ còn có Sở Thư Nguyệt ở hậu viện, nghỉ ngơi nhiều ngày thương thế của nàng ta chắc cũng đã khỏi, vì thế lệnh Hoa Thần đi mời Sở Thư Nguyệt tới đây.

Từ tiền viện đến hậu viện chỉ đi vài bước nhưng đợi một khắc nàng mới thấy Sở Thư Nguyệt tới, còn là khập khiễng nhờ Anh Đào đỡ vào.

Từ Tư Uyển vừa ngước mắt liền thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, không khỏi liếc nhìn Hoa Thần: "Hồ đồ. Nếu thương thế còn chưa khỏi thì bảo nàng ấy cứ nghỉ ngơi là được, ta không phải không gặp không được."

"Nương nương..." Hoa Thần muốn biện giải.

Ngay lúc này, Sở Thư Nguyệt ngắt lời: "Không trách Hoa Thần cô nương."

Từ Tư Uyển vẫn nhíu mày.

Sở Thư Nguyệt thở dốc mấy hơi, gắng sức đi về phía trước: "Là thần thiếp nghe nói nương nương đã về, bản thân muốn tới, Hoa Thần không cản được."

Từ Tư Uyển nhìn ra nàng ta có chuyện muốn nói, thấy nàng ta như vậy sợ là không ngồi được, liền bảo Hoa Thần và Nguyệt Tịch cùng đỡ nàng ta.

"Tạ nương nương." Sở Thư Nguyệt nhẹ giọng cảm tạ.

Từ Tư Uyển buông đôi đũa trong tay: "Ta biết hai mươi bản tử bệ hạ phạt ngươi không nhẹ, nhưng tính ra đã dưỡng thương bốn tháng rồi, sao vẫn chưa khỏi? Nếu có chứng bệnh gì khác thì phải lập tức nói với ta, tuy chúng ta không tính là có giao tình nhưng ta cũng không muốn thấy ngươi chết."

Sở Thư Nguyệt cúi đầu, trầm giọng: "Nương nương không muốn ta chết nhưng lại có người muốn."

Từ Tư Uyển ngẩn ra, chờ nàng ta nói tiếp. Nhưng nàng ta thật sự chẳng còn sức lực, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Anh Đào.

Anh Đào khom người: "Tháng trước thời điểm nương nương theo bệ hạ đến bãi săn, thiếu sử đã có thể xuống giường. Nhưng từ khi nương nương đi, thương tích của thiếu sử lại không thấy chuyển biến tốt, cứ lặp đi lặp lại. Ban đầu nô tỳ còn đi mời thái y, điều chỉnh phương thuốc mấy lần vẫn không thấy có hiệu quả. Dần dần thiếu sử cảm thấy những thái y kia không đáng tin nên không tìm nữa, cũng không dùng thuốc, mấy ngày nay thế mà khá hơn một chút, cho nên mới có thể tự mình tới gặp nương nương..."

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi: "Là ta sơ sót, nên an bài thêm người cho ngươi. Nếu có người của ta ở bên, hẳn sẽ không xảy ra như vậy."

"Không cần nói mấy lời vô nghĩa đó!" Sở Thư Nguyệt cố áp chế lửa giận.

Tư Yên biết trước đây nàng ta đã làm gì, nghe thế không khỏi bất mãn: "Ngươi từng hại tỷ tỷ của ta, bây giờ còn hung dữ nữa, ngươi nên biết rằng tỷ tỷ của ta vốn không cần che chở ngươi. Nếu ngươi có bản lĩnh, không bằng hận Lâm tần đi!"

Sở Thư Nguyệt làm như không nghe thấy, lảo đảo đi tới, dừng lại bên cạnh Từ Tư Uyển, tay chống mặt bàn: "Nói đi, ngươi còn muốn biết gì, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả. Chỉ cần ngươi có thể bảo toàn tính mạng của ta, chỉ cần ngươi có thể giết ả ta, muốn ta làm gì cũng được."

Từ Tư Uyển khẽ cười, thản nhiên đối diện với nàng ta: "Nói thật cho ngươi biết, hiện giờ ta không cần ngươi làm gì cả. Trước đây ngươi không chịu nói rõ ngọn ngành với ta, ta đành phải tự có an bài khác, hiện giờ đã có người thay ta trông chừng Lâm tần, còn ngươi... Với ta ngươi đã không còn tác dụng."

Sở Thư Nguyệt kinh hãi: "Vậy ngươi định làm gì? Đuổi ta đi?"

"Thế thì không cần." Nàng cười khẽ, "Có thêm người hận Lâm tần ở bên cạnh với ta có gì không tốt? Để ta ngẫm lại đã... Hay là ngươi quay về phụng dưỡng bệ hạ đi. Nếu bệ hạ có thể lần nữa sủng hạnh ngươi, có lẽ Lâm tần sẽ bớt ngang tàng một chút."

Sở Thư Nguyệt sợ hãi lùi một bước, suýt té ngã, may mà có Hoa Thần đỡ kịp. Nàng ta không dám tin mà nhìn chằm chằm Từ Tư Uyển: "Ngươi chịu để ta gặp bệ hạ?"

"Tại sao không?" Nàng nghiêng đầu, cười như không cười, "Trong cung có nhiều người tranh sủng với ta như vậy, muốn giết ta sợ là cũng không ít. Tính ra, chúng ta hiện giờ đang lợi dụng lẫn nhau, ta có thể tin ngươi một chút. Hơn nữa... Oán hận giữa chúng ta bệ hạ cũng biết, là ta đại nhân đại lượng bao dung ngươi, nếu ngươi có ý đồ xấu với ta, đả thương địch thủ tám trăm tự tổn hại một ngàn, chắc ngươi cũng không ngốc đến thế đúng không?"

Sở Thư Nguyệt thở dốc mấy hơi mới dần bình tĩnh lại, nói thẳng: "Được... Nếu ta có thể được bệ hạ coi trọng lần nữa, ngươi muốn ta làm gì? Thổi gió bên tai? Hay là cáo trạng Lâm tần?"

Từ Tư Uyển cười nhạo: "Với tình cảnh của ngươi bây giờ thì tốt nhất đừng dính vào thị phi. Ta chỉ sợ ngươi nhiều lời, bệ hạ sẽ không phạt ngươi bản tử đơn giản như vậy mà nữa trực tiếp đánh chết ngươi."

Sở Thư Nguyệt cứng họng: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"

"Không cần làm gì cả. Về dưỡng thương đi, đợi tìm được cơ hội thích hợp ta sẽ để ngươi gặp bệ hạ. Đến lúc đó ngươi cứ an tâm thị quân là được, những việc khác không cần xen vào."

Sở Thư Nguyệt nín thở: "Ta không hiểu..."

"Ngươi không cần hiểu." Từ Tư Uyển cất đi ý cười trên mặt, "Với quan hệ vừa là địch vừa là bạn như chúng ta, ngươi không thể trông cậy ta nói cho ngươi biết tất cả kế hoạch của ta đúng không? Về đi, tự ta có tính toán. Ngươi cứ yên tâm, chỉ thị quân với ngươi là việc ổn thỏa nhất, ngươi không cần lo ta có ý định đẩy ngươi đi chịu chết đâu."

Vế trước rất khó xuôi tai, nhưng vế sau thật sự có thể khiến người ta yên tâm. Bản thân Sở Thư Nguyệt biết không thể mưu cầu gì nhiều, nghe vậy, ngẫm lại cũng có đạo lý, vì thế cáo lui trước.

Từ Tư Uyển phân phó: "Đi mời Lộ thái y, bảo hắn xem vết thương cho Sở thị. Nàng ta đúng là biết nhịn, không chịu sai người tới bãi săn báo ta một tiếng."

Nếu Sở thị sớm sai người tìm đến bãi săn, những lời này nàng đã có thể nói sớm, không cần kéo dài đến bây giờ.

Đúng rồi, thương thế của Sở thị lặp đi lặp lại đúng là do nàng động tay chân.

Bởi vì nàng vốn đợi Sở thị tự mở miệng khai ra mọi chuyện của Lâm tần, nhưng Sở thị quá phòng bị, cứ che che giấu giấu, khiến nàng không khỏi ảo não.

Tuy nàng biết Sở thị coi những chuyện đó là lợi thế giữ mạng, đề phòng nàng cũng hợp tình hợp lý, nhưng cứ vậy sẽ chậm trễ kế hoạch của nàng, khiến nàng không thể không mời cao minh khác nắm nhược điểm của Lâm tần.

Bây giờ như vậy, Sở thị càng đứng ngồi không yên. Một khi biết có kẻ như hổ rình mồi không chịu buông tha của mình, ai cũng muốn vực dậy, cuối cùng Sở thị cũng có chút tác dụng.

Đợi Tư Yên dùng bữa tối xong rời khỏi Niêm Mai Các, Đường Du vào phòng, trầm ngâm quan sát nàng: "Ta tưởng người ép Sở thị như vậy là muốn nàng ta nói ra chuyện của Lâm tần. Sao nàng ta đã chịu nói, người lại không muốn hỏi?"

Từ Tư Uyển ngồi ở bàn trà khẽ cười: "Nàng ta cũng là kẻ đa nghi, nếu ta hỏi rõ mọi chuyện, nàng ta sẽ nghi ngờ việc thương thế lặp đi lặp lại là tác phẩm của ta. Huống hồ đã an bài người khác, việc nên biết tóm lại ta vẫn sẽ biết, tội gì bắt nàng ta phải nói? Người quan trọng như vậy nên dùng đúng chỗ."

Đường Du không bình luận nhiều, chỉ hỏi: "Vậy người thật sự muốn để nàng ta phụng dưỡng bệ hạ, không làm gì khác sao?"

"Ừ." Nàng gật đầu, đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Đường Du, nhếch mép cười, "Ngươi có biết nghi thần nghi quỷ có thể ép một người cuồng loạn không? Mà ngoại trừ điên cuồng và chết thảm, cuồng loạn có lẽ là dáng vẻ khó coi nhất của một người."

"Người muốn ép Lâm tần đứng ngồi không yên?"

"Đâu chỉ vậy. Ta muốn ả ta không có ngày nào được yên giấc, nhắm mắt lại liền nhớ tới Sở thị biết nhiều chuyện xưa của ả ta không chỉ đang nằm trong tay ta mà còn được gặp bệ hạ. Ngươi đoán xem một người luôn trong trạng thái hoảng loạn sẽ làm ra bao nhiêu việc ngốc đây? Ta muốn ả ta tự xây quan tài cho mình, xây xong, sẽ dùng chuyện của Lâm tần đóng đinh quan tài giúp ả."

Nàng tự tại nói những lời này, cứ như đang kể chuyện vui của thế gian.

Đường Du theo bản năng hít sâu một hơi.

Từ Tư Uyển dựa vào bàn, quan sát sắc mặt gã: "Ngươi sợ ta à?"

Gã hoảng hốt chớp mắt, chợt lắc đầu.

"Vậy ngươi to gan lắm." Nàng cười.

Gã cũng cười: "Người đáng sợ hơn nương nương còn nhiều lắm."

Những kẻ dùng nhiều cách tra tấn hạ nhân, những kẻ biết xuất thân của gã nên cứ dẫm gã một chân nhìn gã chật vật, gã đã thấy nhiều.

Vào cung mười mấy năm, không có tháng nào gã không bị thương, mấy năm nay bá phụ bá mẫu Từ gia âm thầm giúp gã, chỉ riêng việc giữ mạng cho gã đã tốt không biết bao nhiêu sức lực.

Bây giờ đến bên cạnh nàng, tất cả mới kết thúc. Gã cảm thấy mình như được sống lại, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy ngày tháng như vậy cũng không kém với ngày xưa khi Đường gia vẫn còn.

Cho nên sao gã phải sợ nàng, nàng tàn nhẫn với kẻ khác thì có liên quan gì đến gã?

Gã lại cười cười, muốn đi, nhưng nàng bỗng duỗi tay giữ gã lại.

Như có một sự rung động lan khắp người, Đường Du cứng đờ, tay run rẩy.

Từ Từ Uyển có vẻ không phát hiện, tươi cười kéo gã lại gần: "Ngươi nghĩ thế thì tốt. Thật ra suy nghĩ của ta rất đơn giản, ta muốn tự bảo vệ mình, cũng muốn bảo vệ người bên cạnh mình thôi. Hoàng cung này không phải nơi để sống lương thiện, chỉ có tàn nhẫn hơn mọi người, chúng ta mới có đường sống. Bằng không lỡ chỉ có một mình ta sống thọ, sống trong cung đến bảy tám chục tuổi, bên cạnh lại chẳng còn ai, vậy ta đây sống còn gì thú vị!"

"Ừ..." Gã muốn trả lời, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn. Gã tránh ánh mắt của nàng, nhìn chằm chằm cánh cửa, "Người nghỉ ngơi sớm đi... Lộ thái y chắc đã kê phương thuốc cho Sở thiếu sử, ta đi hỏi xem tình hình nàng ta thế nào rồi."

"Được." Nàng mỉm cười buông tay gã ra, cho gã đi.

...

Hôm sau trùng hợp là mười lăm tháng chín, là ngày phi tần trong cung phải đi vấn an hoàng hậu. Từ sớm chúng phi đã tới trước chính điện Trường Thu Cung, lại không thấy các cung nhân mời vào.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Thính Cầm mới xuất hiện, cung kính khom người: "Hoàng hậu nương nương đã dậy, mời các vị nương nương, nương tử vào."

Mọi người lúc này mới vào điện, vừa vào cửa điện liền thấy hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn ở phượng vị, nét mặt mệt mỏi, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Các phi tần thấy thế liền cẩn thận vấn an, hoàng hậu nghe tiếng cũng không hề mở mắt: "Đứng lên đi."

Các phi tần tạ ơn, từng người an tĩnh ngồi xuống.

Hoàng hậu lúc này mới mở mắt, thở dài: "Đêm qua thái hậu đột nhiên trở bệnh, bổn cung phải ở bên hầu hạ đến nửa đêm, hôm nay không có tinh thần, các muội đừng trách móc."

"Thần thiếp không dám." Mọi người đồng thanh.

Ngô chiêu nghi thở dài: "Phượng thể của hoàng hậu nương nương xưa nay gầy yếu, cũng nên chú ý tới chính mình, đừng để quá mệt nhọc."

"Bổn cung biết." Hoàng hậu gật đầu, lại nói, "Thái y viện bảo bệnh tình của thái hậu không tốt lắm. Năm nay trong cung không yên ổn, đầu tiên là Cẩm tần mất, lần trước lại phải xử lý Phương thị. Mấy hôm nay nếu các muội rảnh rỗi thì ở trong cung chép kinh cầu phúc cho thái hậu đi. Bên Hoa Phúc Điện vẫn chưa tụng kinh cho thái hậu, các muội chép kinh thì cứ đưa qua đó, tích phúc cho thái hậu."

Các phi tần kính cẩn đáp, thấy hoàng hậu mệt mỏi, liền thức thời cùng nhau cáo lui.

Rời khỏi Trường Thu Cung, Oánh quý tần tránh những người khác, nhỏ giọng oán giận với Từ Tư Uyển: "Bị bệnh thì nên truyền thái y chẩn trị mới đúng, viết mấy thứ đó có tác dụng gì sao?"

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Viết mấy chữ là đã biểu đạt được hiếu tâm, tỷ tỷ cứ ngoan ngoãn chép là được. Muội định đi hầu bệnh thái hậu, đến lúc đó sẽ khen tỷ tỷ trước mặt thái hậu, sao hả?"

"Muội lại muốn đi..." Oánh quý tần nhíu mày, "Hầu hạ người bệnh mệt lắm! Huống hồ người bệnh lâu ngày, tính tình cũng không tốt, ta nghe nói mấy ngày trước Lâm tần muốn đi hầu bệnh đã bị thái hậu mắng đuổi đi."

"Nguyên nhân chính vì nghe nói Lâm tần đã đi nên muội bắt buộc phải đi." Từ Tư Uyển bình tĩnh phân tích, "Tỷ tỷ yên tâm, thái hậu đối xử với muội tốt hơn Lâm tần. Chỉ riêng chuyện của LÂm tần trước đây cũng không trách thái hậu không ưa Lâm tần."

"Vậy muội bảo trọng." Thái độ của Oánh tiệp dư trở nên phức tạp.

Từ Tư Uyển chỉ cười cười. Chiều hôm đó, nàng tới Trường Nhạc Cung, tuy không phải ngày đêm canh giữ bên thái hậu như lần trước nhưng trong ba ngày thì có hai ngày sẽ đi.

Khi thái hậu có việc nàng sẽ phụng dưỡng trước giường, khi thái hậu không sao nàng sẽ qua trắc điện chép kinh. Thái hậu ngày càng khen nàng không dứt miệng, có lúc thấy nàng ở Trường Nhạc Cung quá lâu liền đuổi nàng tới Tử Thần Điện, cũng thường xuyên mời hoàng đế đến dùng bữa, lén nói với nàng: "Con hiểu chuyện, ai gia bảo hoàng đế đến gặp con."

Từ Tư Uyển nghe thế, đương nhiên dùng thái độ hiền huệ dịu dàng đón nhận ý tốt của thái hậu. Một tháng cứ thế trôi qua, thương thế của Sở thị cuối cùng cũng khỏi hẳn, Từ Tư Uyển liền đưa nàng ta cùng đến Trường Nhạc Cung.

Chỉ còn là thiếu sử, Sở Thư Nguyệt ăn mặc vô cùng mộc mạc, thái hậu cứ tưởng bên cạnh Từ Tư Uyển có thêm một nữ quan, hơn nữa người bệnh vốn không có tinh thần, Sở Thư Nguyệt tới ba ngày liên tiếp, thái hậu cũng không hỏi gì cả.

Tới ngày thứ tư, cuối cùng Sở Thư Nguyệt cũng gặp được hoàng đế. Khi đó Từ Tư Uyển mới hầu hạ thái hậu dùng thuốc xong, liền giao chén thuốc cho nàng ta bưng xuống.

Sở Thư Nguyệt vừa bưng khay lui đến cửa điện, xoay người liền gặp hoàng đế tới, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội quỳ xuống: "Bệ hạ thánh an."

Hoàng đế nhíu mày: "Sở thị? Sao ngươi lại ở đây?"

Sở Thư Nguyệt cúi đầu không dám trả lời.

Từ Tư Uyển từ mép giường của thái hậu đứng dậy, từ xa hành lễ, mỉm cười: "Thần thiếp vội phụng dưỡng thái hậu nương nương, gọi nàng ấy đi phụ." Rồi nàng nói với Sở Thư Nguyệt, "Ngươi đi đi, đưa chén thuốc này xuống bếp, xem canh nấm tuyết hầm xong chưa."

"Vâng." Sở Thư Nguyệt hành lễ, khom người cáo lui.

Thái hậu suy tư nói: "Hôm qua ai gia thấy nàng ta có hơi quen mặt, nghe hoàng đế gọi Sở thị mới nhớ... Đây không phải Sở quý nhân lần trước bi định tội sao?" Bà nhìn Từ Tư Uyển, "Ả ta hại con nên mới định tội, sao lại bị phân tới cung của con?"

"... Nói ra thì rất dài, sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của thái hậu nương nương." Từ Tư Uyển cúi đầu.

Hoàng đế tới gần, thở dài: "Tuy Sở thị có tội nhưng tôi không đáng chết. Lần không hiểu chuyện, may mà A Uyển rộng lượng, chịu bảo vệ Sở thị một mạng."

Hắn nói không rõ nhưng thái hậu vừa nghe liền hiểu: "Thì ra là vậy."