Mưu Kế Dụ Thỏ Vào Hang Của Phó Duật Nhiên

Chương 20: EM CÓ THẤY GHEN KHÔNG



Tuy không biết Phó Duật Nhiên và người phụ nữ đang đối diện anh có quan hệ gì, nhưng Mộc Uyển Thanh cô vẫn tin tưởng anh sẽ không lừa dối cô đâu.

Nhìn cử chỉ xa cách của anh khiến cô rất hài lòng nên yên tâm cùng cô nàng Lý Nguyệt trở về Mộc Gia.

Trương An Nhiên khi nghe câu trả lời của anh khiến cho cô ta ngớ người không thôi, nhưng được một lúc sau thì lại thầm khinh bỉ trong lòng.

" Hoá ra cô ta là một con sư tử bạo lực, vậy mà anh Duật Nhiên lại yêu cô ta. Có xứng không chứ ?"

Vội lấy lại vẻ mặt bình thường, cô ta nhẹ nhàng vén tóc mái ra sau tai sau đó lại nói.

_ Thì ra là vậy, cô ấy có vẻ hung dữ anh nhỉ ?

Phó Duật Nhiên khi nghe cô ta nói thế chỉ nhíu mày khó chịu, rồi xoay người đi và còn không quên bỏ lại vài câu cho cô ta.

_ Đừng hỏi những câu dư thừa nữa mau về thôi, Hạ Vũ giúp cô Trương cầm hộ vali

_ Vâng, thưa Chủ tịch

Sau đó ba người họ cũng rời đi, Phó Duật Nhiên sau khi đưa Trương An Nhiên về Từ Gia rồi mới về lại tập đoàn, chưa bao lâu thì Mộc Uyển Thanh nhắn tin cho anh rằng cho cô nghỉ làm sau buổi chiều nay.

Tuy cô không nói lý do nhưng anh cũng đoán ra được một phần nào đó, anh không nhanh không chậm mà đồng ý.

Thời gian điểm đến sáu giờ, Phó Duật Nhiên vội vã thu xếp công việc rồi trở về căn hộ của mình, khi vào trong nhà thì đã thấy Mộc Uyển Thanh đang bận rộn trong bếp.

Không do dự mà đi nhanh ôm lấy cô từ đằng sau, anh tham lam hít mùi hương thơm của hoa linh lan trên người cô hai tay siết chặt vòng eo thon gọn của Mộc Uyển Thanh.

Nhận thấy sự lười nhác của anh khiến cô nhất thời phì cười.

_ Mệt lắm sao ?

_ Ừm, vậy em có nạp năng lượng cho anh không, Thanh Thanh ?

Cô khẽ cười sau đó xoay mặt lại, đặt môi mình lên đôi môi bạc mỏng của anh mà hôn, chưa dừng ở đó Phó Duật Nhiên còn muốn hơn như thế nữa.



Tay siết chặt gáy cô, sau đó hôn một cách ngấu nghiến.

Đợi đến khi hơi thở của cô dần khó khăn thì anh mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi đã sớm sưng tấy của cô, Phó Duật Nhiên còn vô lại liếm vài nước bọt dính của cô bên khóe miệng của mình.

Mộc Uyển Thanh khẽ lườm quýt lấy anh một cái sau đó gắt giọng :

_ Thỏa mãn anh rồi chứ ?

_ Chưa hẳn thỏa mãn lắm nhưng mà nhìn môi đã sưng tấy của em, anh lại xót

Khoé môi Mộc Uyển Thanh chợt co giật liên hồi, miệng lưỡi của anh càng ngày càng thành thạo, không biết có học ở đâu không biết.

Khi hai người đã vào bàn ăn, thì bỗng dưng cô chợt nhớ đến chuyện anh và người phụ nữ kia ở sân bay.

_ Nhiên, người phụ nữ ở sân bay cùng với anh nói chuyện, hai người có quan hệ gì vậy ?

Không phải cô vô duyên vô cớ mà hỏi đến chuyện đó đâu, nhưng cô chỉ muốn biết giữa anh và người phụ nữ đó có mối quan hệ gì mà thôi, để tránh sau này bị hiểu lầm đối phương.

Đột nhiên Phó Duật Nhiên ngừng động tác ăn lại, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.

Một lúc thì anh mới trịnh trọng cất tiếng giải thích :

_ Người phụ nữ ở sân bay cùng anh nói chuyện là Trương An Nhiên, cô ta và anh là anh em họ nhưng cũng hẳn là anh em họ

Mộc Uyển Thanh nghe câu đầu có thể hiểu nhưng khúc sau có chút khó hiểu.

_ Không hẳn là anh em họ ? vậy ý anh là sao ?

Hầy.

Khẽ thở hắt ra, anh bắt đầu kể chậm rãi cho cô nghe và dễ hiểu hơn. Thật ra, khi anh còn nhỏ chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi lúc đó anh theo mẹ anh là Trương Mẫn Nghi đi cấm trại tại khu rừng, và còn có những hội bạn thân của mẹ anh bao gồm mẹ Trương An Nhiên.

Anh lúc đó vì ham mê chạy nhảy vì quá phấn khích khu rừng nơi đây khá là đẹp, nhưng vì thế mà không hề chú ý đến một con rắn độc đang rình rập mình.



Đợi đến thừa cơ đã chính mùi, con rắn có độc đó hung hăng phi thẳng về phía anh.

_ Duật Nhiên, cẩn thận !

Ngay lúc này một giọng nói của người phụ nữ cách gần anh không xa vang lên một cách dữ dội, nhưng lúc đó anh không hay biết gì chỉ biết bản thân đang nằm bịch xuống đất.

Anh ngẩng đầu lại thì đã thấy gương mặt trắng bệch của Trương Anh tức là mẹ của Từ An Nhiên, rồi ánh mắt của anh đảo sang cánh tay của bà ấy thì thấy hai vết dấu rắn của con rắn.

Ngay lúc này anh mới cảm thấy sợ hãi khi con rắn vẫn nhô cái đầu lên định phi thẳng phía anh, đúng lúc mẹ anh và những người khác đi đến thì con rắn rụt đầu lại rồi nhanh chóng chạy đi.

Nhưng lúc trên đường đưa bà Từ Anh đến bệnh viện, dường như bà ấy cảm nhận bản thân không xong đời rồi mới muốn tìm mẹ anh và nói một chuyện.

Bà ấy đã nói rằng, hãy thay bà ấy chăm sóc Từ An Nhiên con gái bà ấy, ngoài bà ấy ra thì không ai có thể chăm sóc cho con gái bà. Bây giờ bà cảm thấy bản thân không thể qua khỏi được nên mới đưa ra quyết định cho mẹ của anh.

Còn Phó phu nhân vì quá xúc động và đau lòng nên đã nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau ba ngày làm đám tang cho bà Từ Anh thì mẹ của anh quyết định đưa Từ An Nhiên đến Từ Gia.

Mẹ anh có một người em trai tên là Trương Khôn cũng đã cưới vợ nhưng lại không có khả năng có con nên mẹ anh đã đưa Trương An Nhiên cho em trai mình nhận làm con nuôi.

Kế từ đó Từ An Nhiên đổi thành Trương An Nhiên, sau khoảng một thời gian sống ở Lạc Thành thì Trương An Nhiên cùng hai vợ chồng Trương Khôn bay về Mỹ định cư.

Và một chuyện đáng kinh hoàng nhất là Trương An Nhiên có tình ý với anh, anh có thể biết điều đó nhưng anh vờ như không hiểu.

Tất nhiên chuyện này Phó Duật Nhiên không thể kể cho Mộc Uyển Thanh nghe, nếu mà để cho cô biết thì anh rất thảm cho mà xem.

Ngay sau khi nghe câu chuyện này, Mộc Uyển Thanh có phần xúc động và cảm thấy rất biết ơn bà Từ Anh vì đã cứu anh một mạng.

Chợt nghĩ đến điều gì đó Phó Duật Nhiên bất ngờ lên tiếng :

_ Thanh Thanh bé bỏng, lúc ở sân bay em thấy anh đang nói chuyện với người phụ nữ khác em có ghen không ?

Mộc Uyển Thanh điềm tĩnh chống cằm lên anh nhởn nhơ hỏi ngược lại :

_ Thế anh nhìn mặt em có viết chữ ghen không ? Anh yêu