My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?

Chương 17



"Khi người ta mang hoa đến cho còn cười ngọt ngào"

"Khi người ta gọi đến thì có tâm trạng tốt" Thằng khốn Mek, tao ghét tiếng cười của mày. Cho dù tao thích làm gì đi nữa thì kệ tao đi.

Tôi nhún vai không quan tâm, quay lại tiếp tục làm việc trên bàn. Đây được gọi là môn tổng hợp, là môn duy nhất mà nhóm của chúng tôi đâng cùng nhau đối mặt. Nhưng mà khó vãi...khó vcl. Đây chỉ mới là năm hai, nếu qua các năm sau thì sẽ thành ra như thế nào chứ. Tôi từng thấy ông bác cùng mã số trong giai đoạn nộp project, chỉ có thể nói một từ thôi là không phải người. Tình trạng của anh ấy giống như một xác chết biết đi, không biết diễn tả thế nào chỉ biết dùng từ 'tàn tạ' mô tả là đúng nhất.

"Cuối cùng em ấy là người yêu của thằng Bohn thật à?" Thằng Tee lên tiếng hỏi một cách nghi ngờ. Nó có lẽ không muốn tin là mấy bởi vì từ khi biết nhau, tôi không hề tỏ ra hứng thú với con trai.

"Không phải đâu, thằng Bohn nó thả thính lâu rồi nhưng mà em ấy có thèm quan tâm đâu, haha" Thằng Thang trả lời trong khi nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu, không phải chế giễu mà là giống như muốn nói là 'thằng kém cỏi' thì đúng hơn.

"Không phải là không quan tâm mà do nó ngơ" Tôi cãi lại trước khi tiếp tục cúi xuống làm công việc của mình. Cái tụi này hẹn nhau đến làm báo cáo, đến rồi thì không chịu làm như mọi khi.

"Được rồi, thừa nhận đi là thính em ấy"

"Thì là như vậy đó" Phải thừa nhận như một người man man là thả thính thật. Vừa dụ dỗ vừa thả thính, như bài đăng khi nảy muốn nó chú ý dù biết đối phương không ghen mà chỉ mỉa mai thôi.

"Cứu cứu, thằng man rợ tán bác sĩ" Thằng King lại trêu chọc thế này như mọi khi... Khi cả bảy người ở cùng nhau, tai họa xảy ra khắp nơi.

"Chưa...thằng Bohn vẫn chưa tán được em ấy"

"Há thả thính cỡ đó rồi mà vẫn chưa tán được nữa hả?" Mày thử là tao đi thằng Boss mày sẽ biết là nó khó đến cỡ nào. Tiếp cận thằng Duen thôi là đã khó rồi, nhưng làm cho nó biết là bản thân đang bị thính mẹ nó còn khó hơn nữa. Hơn nữa...

"Tao vẫn chưa chắc chắn về cảm xúc của bản thân" Tôi chống cằm nhìn tấm ảnh trên điện thoại, đó là tấm ảnh do thằng Bom chụp. Tôi thích bầu không khí trong bức ảnh, nhìn dễ thương và thật ấm áp. Khuôn mặt ngơ ngơ của thằng Duen làm cho tôi bất giác mỉm cười trong vô thức.

"Vẫn chưa chắc chắn chuyện gì?"

"Tao chỉ mới gặp nó cách đây không lâu thôi" Tôi chỉ mới gặp nó cách đây chưa đầy một tháng. Mặc dù cảm thấy đặc biệt, nhưng bộ não của tôi phản đối rằng là nó quá nhanh.

"Rồi sao?"

"Mày không nghĩ là nó là quá nhanh hay sao, theo như tao thấy..."

Rầm!

Trước khi tôi kịp nói xong, thằng King đã thở dài và đập bàn to đến nỗi tôi phải ngừng nói, đừng có đỗ lỗi cho tôi chứ, những người khác cũng ngừng nói giống vậy. Người kia từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn với ngày thường là một người luôn thích pha trò nhưng giờ đây là một con người hoàn toàn khác.

"Thằng Bohn"

"Hả" Tôi đáp.

"Tình yêu của mình thì là của mình. Mày đừng có nhìn thấy người khác như vậy rồi nói rằng nó phải như thế này thế kia, không được đâu. Đừng có nói là thấy người ta họ tán tỉnh nhau trong nhiều tháng nhiều năm rồi khẳng định như vậy"

"..."

"Mày phải sử dụng trái tim và cảm xúc của chính mình"

"..."

"Tao không biết liệu mày có thực sự nghiêm túc với em ấy hay chỉ muốn chơi đùa em ấy cho vui, nhưng hãy để tao nói với mày rằng ngay cả khi mày tán tỉnh em ấy và xin phép được hẹn hò với nhau ngay bây giờ...cũng không có nghĩa là em ấy sẽ đồng ý ngay lập tức"

"..."

"Nhưng cũng không có nghĩa là mười năm nữa mày đi xin N'Duen làm người yêu rồi em ấy sẽ đồng ý đâu"

"..."

"Hiểu những gì tao muốn truyền đạt không"

"..."

"Tao nói cho mày biết, khi chúng ta chỉ gặp nhau nó không quan trọng bằng khi chúng ta tán tỉnh nhau đâu..."

Phải mất một lúc lâu, giọng nói của thằng King mới lọt vào tai tôi. Tôi đang lặng thinh khi người bạn thân nói điều tốt, và một lý do khác để tĩnh lặng đó là đang suy nghĩ về lời nói của nó.

"Vãi thần King"

"Tao xin phép mượn đi sài được không? Để ghi nợ tín dụng cho thần King..."

"...bén vãi, cắt sâu vào lỗ đít tao luôn mày!" Thằng Thang nói và làm điệu bộ phục tùng thần King.

"Haha, tất nhiên rồi. Đây là ai, thần King của khoa Kỹ thuật đó nhéeeeeeeeeee. Vừa nảy tao có ngầu không thằng Tee, rồi nói là ghi âm lại có ghi không" Tôi ngay lập tức chuyển từ ấn tượng sang thở dài khi nghe thấy điều này.

"Đệch...tao đang định nghe lại luôn haiz" Cái gì mà thằng Tee ghi âm lại... là mày đã chuẩn bị sẵn trước rồi.

"Tao thích người vữa nảy, cậu ấy đi đâu rồi vậy" Thằng Mek giả vờ tìm người nào đó và được thằng King giúp đỡ.

"Tao đây!"

"Ờ ờ, dừng lại được rồi, tốt hơn là quay lại tiếp tục làm việc đi" Tôi hướng sự chú ý trở lại cuốn sách như ban đầu.

"Tao nói thật đó, muốn làm cái gì thì làm nhanh đi trước khi có người tóm lấy ăn mất. Tao từng thấy thằng Frong đưa N'Duen đi đến khoa mình. Nó cười to cười nhỏ suốt cả quãng đường đi, nhìn vào mắt thôi là biết nghĩ cái gì"

"..."

"Tao nói cùng với ý tốt, ngay cả người như mày còn quan tâm. Không nghĩ một chút nào hả là cũng có người khác quan tâm em ấy giống như mày"

"N'Duen mẹ nó đúng tuyệt vời, thu hút cả thiên thần lẫn ác quỷ"

"Ý mày là sao thằng Bom" Tôi nhìn người nói một cách vô cùng nghiêm túc.

"Không cóoooooo"

"Nhưng mà nhìn rồi có vẻ như em ấy là người tốt, kiểu này phải thử" Thằng Tee làm vẻ mặt gian sảo chậm rãi đưa tay vuốt cằm, những người còn lại đều quay sang nhìn phản ứng của tôi để biết phải làm gì tiếp theo.

"Thử đi"

"Mày không ghen luôn h..."

"Thử đi, nếu mày không sợ chết..."

"Vãiiiiiiiii thằng Bohn nó tàn bạo vcl"

"Đây là mày ghen? Tao có đang mơ không vậy! Chồng ơi sao lại nhéo vợ...Ối thằng khốn Mek!" Thằng Boss hét lên nắm chặt tay mình lại, chắc là đau thật bởi vì thằng Mek nhéo nó khi nảy một cái mạnh lại còn nhỏ.

"Thì mày nói cho nhéo"

"Holl! Thằng chồng tệ bạc"

"Ha ha"

"Nhưng mà là lạ"

"Cái gì lạ chứ" Tôi nhướng mày nhìn thằng thần King hất cằm nhìn về phía mình. Chúng tôi chạm mắt nhau nhưng tôi không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.

"Tao cứ tưởng mày luôn luôn là một người khó phải lòng ai"

"Trái tim tao cũng bối rối giống vậy, từng nghĩ rằng có lẽ sẽ mất một thời gian dài khoảng hơn một năm để có tình cảm với một người nào đó. Nhưng đến gần đây tao mới nhận ra rằng không khó như mình nghĩ...chỉ là khi đó vẫn chưa gặp nó"

"..."

"Đứng hình luôn à"

"Thú vị đó, tao muốn thử có tình yêu xem nó như thế nào..."

"Thử đi, nhưng mà tao cảm thấy đáng thương cho người sẽ trở thành người yêu mày" Nghi ngờ, khó đoán, thông minh cộng với phải bắt kịp với các trò chơi... không đáng vui chút nào. Phải ngu ngơ, dễ nhận biết khi cảm thấy khó chịu, buồn chán thì sẽ biết ngay...chọc ghẹo thấy vui vẻ.

Rrrrrrr!

"Dạ mẹ"

[Bohn rảnh nói chuyện không con]

"Rảnh ạ, mẹ có chuyện gì không" Tôi nghe điện thoại của mẹ rồi bước ra chỗ khác nói chuyện, có chuyện gì không nhỉ. Bình thường mẹ tôi sẽ không gọi điện khi tôi còn ở trường học trừ khi có việc gì đó rất khẩn cấp.

[Hôm nay mẹ phải đi xem đất ở Krabi. Con đi đón Ben thay mẹ được không?]

"Được ạ" Cũng được, lâu rồi không đi đón thằng láu cá. Nhân tiện, tôi vẫn chưa được gặp nó. Mẹ nói là đẹp trai ra giống ba nó không biết có thật không.

[Vậy mẹ đi đây. Hôm nay không có ai ở nhà đâu nhé]

"Aw vậy ạ" Người khác thì không lạ gì nhưng thằng Bin dính nhà muốn chết, hôm nay nghĩ làm sao của nó mà lại không ngủ ở nhà.

[Bố đi công tác ở tỉnh khác, Bin thì đi làm báo cáo ở nhà bạn] Ỏ đi làm báo cáo đây mà, thằng này nhìn nó thích chơi vậy thôi nhưng việc học lại rất nghiêm túc, không trốn tiết, không nghỉ học. Tôi vẫn không làm được... hay là tại tôi quá lười.

"Thằng láu cá nó có sống nổi không á..." Tôi lẩm bẩm khi nghĩ về cuộc sống của em trai và bản thân. Thì như đã nói mẹ tôi không biết nấu ăn, chắc điều đó được truyền qua gen. Trong nhà ngoại trừ bố không có một ai biết nấu ăn, tôi nấu được nhưng ăn được hay không lại là chuyện khác.

[Nếu có chuyện gì thì gọi mẹ cũng được. Còn chuyện đồ ăn... mua mà ăn đi]

"Ô hổ mẹ nói vậy làm đau lòng quá"

[Mẹ đi đây, haha]

"Dạ, chào mẹ"

- ----

Thời gian trôi nhanh hơn gió, tôi tan học rồi và đang lái xe đến đón thằng láu cá ở trường học. Mẹ đã nói cho biết phòng và tòa nhà của nó học rồi 'Lớp 1/2'. Ngôi trường mà thằng láu cá đang học khá nổi tiếng. Đó là một ngôi trường dành cho tất cả trẻ em. Thật ra dì Phen muốn thằng láu cá đi học ở một trường bình thường. Nhưng làm sao được, chuyển đến vào giữa học kỳ trường duy nhất có thể nhận nó là trường này thôi.

Tôi đi theo con đường mà mẹ đã chỉ cho đến khi bắt gặp tòa nhà màu xanh mà bà ấy nói đến, có một sân chơi trẻ em bên cạnh nữa. Tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ dọc đường đi. Bạn sẽ nghĩ rằng nhân vật chính sẽ mỉm cười dịu dàng và nói là 'Nhóc con đến gặp anh trai nào' giống mấy người cuồng em trai chứ gì...

No Way

Đã nói rồi mà nếu đó không phải là họ hàng thì những đứa trẻ còn lại trên thế giới chỉ là Good...good thôi! Nhưng nếu là họ hàng tôi sẽ cảm nhận được sự kết nối ràng buộc và yêu mến như một người em tốt, mặc dù chúng ta không có cùng bố mẹ. Nhưng mà tôi cũng yêu mến nó nhiều như Boun và Bin, hai người đó có lẽ cũng nghĩ như vậy vì hầu hết họ hàng của chúng tôi đều là phụ nữ. Vì vậy, chúng tôi giống như những viên kim cương quý giá của vượn...ối phụ nữ chứ.

Người phụ nữ đứng trước cửa...Có lẽ là giáo viên chủ nhiệm thằng Ben tên là Paeng chăng.

"Xin lỗi nhé, tôi là anh trai của Ben"

"Ỏ, con trai người mà cô Phin đã gọi đến báo phải không ạ"

"Vâng đúng rồi"

"N'Ben ở tầng dưới, đang chơi với các bạn ở sân trường, có cần tôi đưa đi không ạ" Nhìn xuống thì có thể thấy luôn, nái tóc nâu vàng của nó bắt sáng và nổi bật giữa sân trường.

"Không cần đâu để tôi sẽ tự đi, cảm ơn nhiều ạ" Để làm cho nó ngạc nhiên một chút đi vậy.

Tôi bước xuống cầu thang, thấy thằng láu cá đang đứng chơi với một nhóm các bé gái, trông cả nhóm cũng dễ thương. Tôi vẫn chưa gọi vì thấy nó đang làm vẻ ngại ngùng và đang nhìn một cô bé nhỏ nhắn dễ thương...puppy love tình yêu chó con. Cho xem phong cách tán gái của mày chút coi, để xem là lây nhiễm nhiều hay ít từ anh trai mày người này đây đến cỡ nào.

"Chúng ta nên chơi gì đây nhỉ?" Cô bé mà em trai tôi thầm thương trộm nhớ (nhìn các biểu hiện) hỏi với giọng rõ ràng. Cô bé ấy trông giống như một đứa trẻ tự tin vào bản thân, thằng láu cá thích người mạnh mẽ giống anh nó luôn à.

"Chơi trốn tìm đi được không" Một cô bé trông có vẻ nhút nhát đề nghị.

"Chán lắm rồi á" Một cặp song sinh đồng thanh trả lời.

"Vậy chúng ta nên chơi gì nhỉ...Ben muốn chơi trò gì?" Cô bé đó quay lại và hỏi Ben cùng với một nụ cười ngọt ngào. Em trai tôi cười ngại ngùng nữa chứ, đây là lần đầu tiên thấy nó làm hành động gì đó kiểu như thế này.

"Tùy vào Honey nhé"

Oh Henong Honey luôn, không có nình thường đâu.

Nhìn nó còn xấu hổ nữa, bình thường khi ở với người trong nhà nó nghịch ngợm phá phách muốn chết. Lần cuối cùng trước khi nó đến đây, dì Phen còn gọi đến nói rằng nó đã làm vỡ chiếc bình được bán đấu giá từ Bảo tàng Pháp vì dùng nó để đi đào giun đất cho chim ăn. Mẹ tôi cười đến chảy cả nước mắt còn cố giúp nói rằng trẻ con tự tin, yêu thương giúp động vật tìm thức ăn là tốt. Hơn nữa, thằng láu cá đó nó không thích ở yên một chỗ.

...Quay lại hiện tại, nhìn là biết ngay nó đây rõ ràng là một cậu bé dễ thương và nhút nhát.

"Vậy thì ch..."

"DaoNuea"

Kịch!

Tôi lập tức đứng hình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Không thể nào, chắc là nghĩ về nó nhiều quá đến nỗi lỗ tai có vấn đề. Nó đến đây làm cái gì chứ, đây là trưởng tiểu học đó...nếu thật sự gặp nhau thì đây chính xác là định mệnh rồi.

"Duen lạnh!"

Điền thật rồi...

Khi tôi quay lại nhìn thì thấy người gọi là cô gái nhỏ Honey, cô bé lập tức chạy về phía thằng Duen. Còn đối phương giang tay đón lấy cô bé đang lao về phía mình trước khi bế cô bé lên và quay một vòng, làm cho cô bé cười khúc khích một cách thoải mái. Tôi cảm thấy như có một bầu không khí mềm mại và dịu dàng bao quanh họ...ôi tim tôi.

"Duen lạnh sẽ đưa DaoNuea về hả" DaoNuea (Vừa mới nghe tên) nghiên cổ hỏi thằng Duen, là anh em với nhau, đương nhiên rồi vì hoàn toàn giống nhau như mô hình.

"Hửm sao vậy? DaoNuea muốn ở lại chơi với các bạn hỏ?" Thân hình mảnh khảnh nghiêng đầu hỏi. Đây rõ ràng là Ctrl + C rồi Ctrl+ V mà.

"Ưm!"

"Được chứ" Thằng Duen nói trong khi cúi xuống chạm chóp mũi của mình với em gái. Từ khi nào mà mày làm cái gì cũng dễ thương trong mắt của tao hết vậy, mày có bỏ bùa tao hay không vậy.

"Yeah!"

Hứ!

Oh giống như đã nghe tiếng hứ khi thằng bác sĩ ngơ quay lại nhìn thằng láu cá. Tôi biết là tại vì sao rồi, nhìn vào tình trạng hiện tại nó có lẽ ghen em rất nhiều chỉ có nhiều nhất không có nhiều hơn. Rồi em trai tôi sao lại đi thích cô bé có anh trai giống như thế được chứ.

Kiểu này tôi phải trở thành thần tình yêu cho em trai rồi, hehe.

"Ben"

"?...Bohn!" Lúc đầu người được gọi có vẻ hơi bối rối trước khi ngạc nhiên mở to mắt và lớn tiếng gọi tên tôi, hai chân lập tức chạy nhảy đến.

"Làm sao, thằng láu cá" Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu nhạt.

"Nhớ đó" Nó cười tươi hơn trước, đưa tay lên ôm tôi chặt đến mức gần như không thở được. Thấy không, bây giờ không còn một chút dấu vết nào của đứa trẻ nhút nhát khi nảy nữa.

"You thích Honey hả?" Tôi hỏi chỉ để cho hai người nghe được.

"What...you làm sao biết được á"

"Khoan đã, muốn giúp không?"

"Thật không"

"Ừm nhưng mà cũng phải giúp anh nữa" Tôi nói tiếng nhỏ hơn trước khi thấy thân hình mảnh khảnh bế cô gái nhỏ trong khi đang nói chuyện đi về phía chúng tôi.

"Giúp gì?"

"Suỵt...lát nói"

"Okey dokey" Vừa dứt lời, thằng Duen cũng tới đứng trước mặt. Bây giờ tôi và em trai đang ngồi xổm trên sàn còn nó và DaoNuea đang đứng phía trên chúng tôi.

"Thằng Bohn"

"Ờ, sao" Tôi ngước lên nhìn đối phương, không quên nhướn mày tỏ vẻ ghẹo gan. Bây giờ em trai tôi cũng nhìn Honey của mình mà không che giấu bất cứ điều gì. Rồi...thì như đã nói là thằng Duen nó ghen em nó dữ lắm khi thấy thằng Ben nhìn như vậy nên vội vàng di chuyển DaoNuea sang phía bên cạnh ngay lập tức. Tránh làm gì, làm sao cũng không trốn thoát khỏi em tao đâu vì tao là thần tình yêu sắp bắn một mũi tên, hehe.

"Ben là em mày?"

"Yep" Tôi trả lời trong khi bế Ben lên để đối mặt với thân hình mảnh khảnh. Thằng bác sĩ trẻ đứng hình luôn... đệch, tại sao mày lại dễ ghẹo như vậy chứ.

"Sao lại làm cái gương mặt đó. Đợi đã, bây giờ chúng ta đã trở thành một gia đình vàng rồi hả"

"Thằng khố..." Tôi dùng ngón trỏ giữ chặt khuôn miệng mỏng lại trước khi nó nói ra một từ chửi bậy, cố tình tiến lại gần đến khi chóp mũi của chúng tôi chạm vào nhau.

"Suỵt suỵt, đừng chửi bậy, có rất nhiều trẻ con"

"Thằng...húi!"

"Haha"

"Anh là anh trai của Ben ạ?" Tôi nghĩ là...tôi bắt đầu thấy những đứa trẻ khác dễ thương rồi nhưng đó phải là những đứa trẻ giống như thằng Duen nhé.

"Đúng rồi"

"Và cũng có quen biết với Duen lạnh nữa ạ?"

"...biết chứ, biết rõ luôn nữa ấy" Tôi nhìn chằm chằm vào Duen lạnh, thấy nó nhếch miệng rồi quay đi nhìn hướng khác trong khi vẫn bế lấy em mình.

"Rồi còn DaoNuea, là em gái Duen lạnh à" Người được hỏi gật đầu và mỉm cười, cùng lúc đó tôi cảm thấy tim của thằng láu cá nó đập thình thịch. Có lẽ là do ngực trái của nó áp sát với ngực phải của tôi đó, thằng yếu đuối haha.

"Thằng Bohn! Đừng có gọi cái tên đó" Thằng Duen nói to đến nỗi lũ trẻ giật mình, lén nhìn thằng em thì thấy nó cũng rén bởi vì ở sát bên cạnh.

"Đừng hét lớn chứ ạ, em giật mình"

"Á...Duen lạnh xin lỗi" Thân hình mảnh khảnh cúi xuống hôn lên mái tóc em gái mình, một bàn tay thon gọn xoa nhẹ má em mình như một lời an ủi. Muốn trở thành một đứa trẻ...

"Em định đi chơi không phải sao, thả em ấy ra cho ẻm đi chơi đi chứ" Tôi đặt thằng láu cá xuống, sinh viên khoa Y do dự một chút nhưng cũng để DaoNuea rời khỏi vòng tay của mình.

"DaoNuea đừng có chạy nhanh, cẩn thận ngã đấy" Nó che miệng lại rồi hét lên theo đằng sau những đứa trẻ đang chạy chơi cùng nhau.

"Mày ghen em dữ vậy"

"Chuyện của tao nhá" Nói xong thì nó hất mặt quay đi hướng khác.

"Thằng Ben nó đễ thương chứ" Tôi gật đầu, đi đến chỗ em trai mình đang chơi đùa...Không đâu nó chỉ nhìn một mình DaoNuea chơi đùa, không di chuyển đến bất cứ chỗ nào lại còn làm bộ mặt mơ mộng đồ nữa. Thồ...đúng làm em trai anh.

"Vậy à!" Thằng Duen khoanh tay, miệng hếch lên, nó có lẽ là không ưa bản mặt em trai tôi thật...ờ có thể nói vậy. Mẹ từng kể cho nghe là có một hôm có một người anh trai tốt bụng đến giới thiệu em gái cho làm quen nhưng thằng Benten đi hôn em gái của cậu ấy, vì vậy tôi nghĩ thằng Duen chính là người anh trai tốt bụng đó.

"Nó tính tình tốt nhé" Tôi cố gắng tìm những ưu điểm của em trai cho thằng Duen thấy, thực sự em trai tôi là một cậu bé có tính tình rất tốt luôn nhé. Nó từng lấy tiền tiêu vặt đi cho 'homeless' đến nỗi không có tiền để mua đồ ăn.

"Chỗ nào chứ, em mày cướp mất nụ hôn đầu của em gái tao đó!" Tôi đã nói rồi mà, chính là nó.

"Lớn lên nó nhất định sẽ đẹp trai" Được rồi, tao có rất nhiều lý do để bào chữa đó mày. Thằng Ben lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai, cắt móng chân của tôi luôn nếu nó lớn lên mà không đẹp trai như anh nó.

"Cũng không thấy sẽ đẹp là mấy"

"Nhà nó cũng giàu nữa" Bố của thằng Ben là người nước ngoài, sở hữu một công ty thiết kế nhà cửa tuy không to lắm nhưng nó tạo ra thu nhập đủ để gia đình dùng đến già không chết đói.

"Nhà tao cũng giàu"

"Nó có thể trở thành một người chồng tốt, haha"

"Mày đứng về phía em mình" Thằng Duen làm giọng khó chịu, miệng thì mấp mày càm ràm. Tôi cẩn thận nhìn nó từng chút một, trong đầu tôi chợt hiện lên những lời của thằng King.

'Tao nói cho mày biết, khi chúng ta gặp nhau nó không quan trọng bằng khi chúng ta tán tỉnh nhau đâu'

'Muốn làm cái gì thì làm nhanh đi trước khi có người tóm lấy ăn mất...'

Tao nghĩ là tao phải tự tin vào cảm xúc của bản thân mình...mày gặp rắc rối chắc rồi Duen.

Tôi nở một nụ cười, đưa tay ra cầm lấy cằm nó quay lại để ánh mắt chạm nhau. Nó có vẻ khá giật mình khi tôi làm như thế này, nhưng tôi không quan tâm đến vẻ mặt hốt hoảng của đối phương trước khi cúi đầu xuống ngày càng gần hơn trước.

"Không có đứng về phía em mình, nhưng mà người con trai nào trong gia đình tao cũng trở thành một người chồng tốt"

"Mày đó, khoác lác...đừng có đụng vào người tao, tránh ra" Bàn tay trắng nõn cố đẩy người tôi ra, nếu không nhìn nhầm...má của nó có đỏ lên một chút thì phải. Mày đừng có mà đi gieo rắc sự dễ thương như vậy chứ Duen, cẩn thận có chồng lúc nào không hay.

"Tao có áo thực tập kỹ thuật" Tôi thì thầm, ghé sát miệng vào vành tai trắng nõn, đưa tay lên kéo cái má mềm cho phồng ra. Mềm cực kỳ, dùng kem gì vậy, kiểu này phải bóp bên kia nữa cho đều nhau.

"Ư! Đau đó, đừng có kéo nữa"

"Tao có bánh răng"

"Ờ biết rồi, thì mày học ở khoa Kỹ thuật, không có Bánh răng làm sao được. Rồi tự nhiên làm sao lại nhảy qua chuyện của mày vậy chứ. Vừa rồi vẫn đang là chuyện của thằng nhóc Ben mà!" Thân hình mảnh khảnh cố gắng trốn thoát bằng cách lùi lại để giữ khoảng cách, nhưng tôi vẫn tiến tới không ngừng. Tư thế của chúng tôi hài hước như Tom và Jerry phiên bản người thật.

"Vị trí vợ tao vẫn còn" Tôi mỉm cười với người mà tôi cho là đẹp trai nhất trong cuộc đời mình, trong thâm tâm hy vọng rằng trái tim của người kia cũng sẽ đập rộn ràng như tôi. Ổn không...

"Há, rồi đi nói với tao làm cái mẹ gì?"

Thằng khốn Duen, mày làm tao mất hứng rồi, bầu không khí tốt đẹp vừa nãy hoàn toàn biến mất hết.

"Tao nói rồi mà ngơ ngơ như mày nên sẽ không có hiểu dâu"

"Aw mắng tao làm cái gì! Có chuyện gì thì nói thẳng, cần gì phải vòng vo! Rồi điên hay sao mà ôm nhau làm cái gì, ở đây là trường tiể..."

"Tao sẽ tán mày"