"Mày cũng biết là tao giữ kỹ em muốn chết" Thằng Duen khoanh tay nói. Hổ, ai mà nhìn không ra. Nhìn từ vẻ mặt của mày cũng biết là vừa yêu vừa giữ kĩ DaoNuea.
"Thì biết mà, nên tao mới cố gắng nói chuyện với mày đây nè" Tôi nghĩ là chuyện tuổi tác nó không phải là vấn đề. Vì dù sao thằng Ben em trai tôi nó có lẽ cũng không gây ra chuyện tai hại sẵn rồi. Vấn đề duy nhất mà Duen có có lẽ là bị dành mất tình yêu, thế thôi.
"Tao giữ kỹ DaoNuea! Giữ rất kỹ nữa, không muốn cho em gái làm người yêu thằng ngốc ở đâu hết" Hổ thằng Duen, này là mày bước bào giai đoạn siscon đây mà. Triệu chứng nặng như thế này phải nhanh chóng chữa trị bằng cách đến ở với tao nhanh lên.
"Thôi nào, một ngày nào đó dù sao em nó cũng phải có người yêu"
"Bây giờ còn quá sớm"
"Sớm thế nào?"
"Thì đã nói rồi mà là Ben với Dao mới chỉ học lớp 1"
"Con đã nói với mẹ rồi mà là tuổi tác không phải vấn đề vì dù sao con với Honey sẽ hẹn hò với nhau mãi mãi. Chúng con sẽ kết hôn với nhau ở quê hương của con, có con với nhau khoảng bốn đứa đặt tên là...tên gì được nhỉ. Để từ từ suy nghĩ đi vậy" Em trai tôi nói, đặt tay dưới cằm rồi làm vẻ mặt mơ mộng.
"Em mày...nghĩ đến tận đâu thế này"
"Không biết luôn, nhưng mà nó nghiêm túc đó nha" Trong phòng nó chỉ có ảnh DaoNuea, cả gối, chăn, màn, khăn tắm, tất cả mọi thứ đều có hình DaoNuea. Sẽ sớm thôi nó cũng sẽ mở gallery ảnh của em ấy cho xem. Ờ, cái này tôi không có phần đâu nhé. Không biết là nó đặt làm như nào, từ đâu và khi nào. Nhận ra lần nữa thì nó đầy phòng mất rồi.
"Nghiêm túc nghĩa là gì, giống kangaroo không Bohn"
"No... seriously"
"Ỏ oke... phải, con nghiêm túc"
"Định là sẽ không chịu phải không" Người yêu tôi khoanh tay đối mắt với Ben. Hoàn cảnh và bầu không khí lúc này giống như con rể và mẹ vợ đang cãi nhau. Vậy tôi sẽ là bố thằng Ben hay là bố DaoNuea đây nhỉ. Ehh khoan đã, như này thì giống như con trai và con gái kết hôn với nhau chứ...nhưng mà kệ đi. Dù sao đi nữa cả hai đứa cũng không phải con thật sự của tôi mà.
"Uh huh"
"Định làm cái gì thì là chuyện của mi. Nhưng nếu muốn hẹn hò với nhau, phải đợi đến mười tám tuổi trước đã"
"Hới, đó là tận mười một năm lận nhé" Nói như thế cũng giống như cho thằng Ben theo đuổi DaoNuea tận mười một năm, không phải là quá lâu rồi hả. Tôi không muốn nghĩ về tình trạng của em trai mình... Thích người ta nhưng không có danh phận cho mối quan hệ kiểu này, nó đau đớn lắm.
"À há, đợi có được không nếu đợi không được thì đó là chuyện của mi. Vì dù sao anh cũng không có quyền lợi gì trong chuyện này sẵn rồi" Hừ, dáng vẻ mày đáng ghét lắm thằng Duen.
"Duen bình tĩnh, mày điên hả. Ai mà có thể chịu đựng được sự chờ đợi này nổi chứ" Càng là một đứa trẻ như Ben nữa, độ kiên nhẫn thấp muốn chết...
"Đợi được ạ"
"...thằng láu cá"
"Wow gan dạ làm sao. Trong thời gian đó, cấm làm gì khác hơn là nắm tay đó" Thằng Duen nói trước khi cúi xuống để chạm nắm tay vào ngực thằng láu cá.
"Uh huh, hứa"
"Hứa rồi đó nhé, con trai nói rồi nuốt lời nó không hay đâu nhé" Thằng ngơ giơ ngón út lên. Này, mày là con nít hay sao...nhưng tôi cũng thích nhé.
Nó dễ thương mà.
"Ừm!" Ben gật đầu hiểu ý, đưa ngón út lên móc nghéo với người kia.
"Đây là mày nghiêm túc hay là mong cho nó chịu đựng không được rồi ngưng theo đuổi Dao..."
"He" Đểu...
"Về rồi ạaa" Người là tâm điểm của cuộc trò chuyện chạy về với nụ cười rạng rỡ. Tôi tin rằng nếu lớn lên DaoNuea chắc chắn sẽ phải xinh đẹp vì bây giờ đây cũng đã nhìn thấy nét giống nhau nhưng còn xa lắm...cực khổ rồi thằng em trai.
"Đi chơi gì tiếp đây nhỉ"
"DaoNuea muốn đạp em vịt"
"Được thôi, nhưng lần này anh phải lên đi cùng nhé"
"Vâng ạ!"
Sau khi thỏa thuận với nhau được, bốn người chúng tôi cũng ngồi quay đi tìm vịt. Đây nó rõ ràng là ngày của gia đình... thiếu chỉ mỗi thằng Duen đi ngủ với tôi.
"Duen, hôm nay đi ngủ ở căn hộ tao không" Tôi quay qua hỏi người kia, thằng Duen đang chỉ cho DaoNuea nhìn cá chỗ này chỗ kia. Hới hới... đó nó là chai nước.
"Không muốn á, đợi thêm mấy ngày nữa là chuyển đến ở cùng rồi. Tao xin ở với em trước không được hay sao" Nó phải nghĩ là tôi nghiện người yêu chắc luôn... Aww thì thật như thế mà.
"Thì đưa DaoNuea đến cùng đi. Dù sao bố với mẹ cũng không ở nhà không phải sao" Thằng Duen nói là cả hai người đi tuần trăng mật ở nước nào đó mà tôi nhớ tên không được. Chỉ nhớ được rằng có tin tức về chiến sự cách đây không lâu. Không hiểu được suy nghĩ của gia đình này thật sự...
"Ờ, bố mẹ không ở nhà thì tao phải trông chừng nhà chứ"
"Vậy tao đến ngủ nhà mày" Thằng Ben ngẩng đầu lên và giơ ngón tay cái lên cho tôi. Thật ra thì tôi và thằng ngơ cũng không muốn chơi nhưng để cho bọn trẻ đạp cùng nhau hai người thì cũng không được. Vì vậy, bây giờ chúng tôi ngồi cùng với bọn trẻ trong lòng mình một lần nữa. Ai ngồi trong lòng ai chắc có lẽ cũng đoán được rồi.
"Điên, không được"
"Tạo sao thế, mày không tội nghiệp tao với Ben hả. Tao ở cùng nhau hai người, không có ai làm đồ ăn cho hết đó" Thằng láu cá vặn vẹo người rồi nhướng mày nhưng khi tôi nháy mắt cho thì nó biết việc, giả vờ ngây ngô như thường lệ. Tao thích sự thông minh cộng thêm gian xảo của mày thật sự, không hổ danh là con trai tao.
"Bố mẹ mày cũng không ở nhà hả?" Hừm, vẻ mặt kiểu này đây mà tao muốn thấy. Duen lạnh chế độ thằng ngơ, dễ bị lừa còn hơn một đứa trẻ ba tuổi, hehe.
"Ừm, phải không Ben" Sự thật là...tất cả mọi người đều ở nhà. Thằng Boun cũng ở nhà, không biết chuyện gì đã xảy ra mà lại muốn về nhà. Cộng thêm còn đắm mình vào bếp cho bố dạy nấu ăn từ sáng đến tối.
"Phải á"
"Hồi sáng còn phải ăn mì..."
"Phải phải, không được no ngoài ra còn không ngon nữa là đằng khác. Đau bụng hết cả..." Làm tốt lắm thằng con trai. Chao ôi, thế giới này thì nó phải có thợ săn và người bị săn như thế chứ. Coi như là số hẻo của anh em DaoDuen đi khi mà gặp phải anh em thợ săn như BohnBen.
"Ben ăn vị gì thế"
"Ờ...cái gì mà... Ờm con voi con"
"Chết chưa, tội nghiệp quá đi. Mẹ ơi chúng ta cho bố đến ngủ ở nhà không được hả... Đến mức mà phải mang con voi con đi luộc ăn luôn đó ạ"
"Không được đâu... Tao biết là mày nói dối" Thằng Duen quay qua nói với tôi câu sau. Gì chứ, bị bắt tại trận.
"Aoo, gì chứ"
"Nhưng đi làm cơm tối cho ăn cũng được"
"Phải như thế chứ"
"Mày nhìn đằng kia kià! Đó là gia đình hạnh phúc mà chúng ta bắt gặp lúc nãy!!" Aww, đó là hai cô gái trẻ mà chúng ta đã gặp trước đó đây mà.
"Mày lấy cái ống nhòm chim đến cho tao nhanh!! Tao sẽ lấy để soi trứng bố!" Bố đây ý là nhắc đến tao đó phải không? Lén nghe thấy tiếng thằng Duen cười khẽ nữa, khoan đã mày.
"Không được! Tao đang soi trứng mẹ" Aww, dám soi hàng cấm của vợ tao. Coi chừng tao đâm cho lật thuyền bây giờ.
"Con lợn biển! Đưa nó cho tao!!"
"Không!!" Bọn họ giằng có đến nỗi con thuyền lắc lư. Trọng lượng của họ cũng không phải là nhỏ đâu nha. Tôi nên giúp bằng cách gửi đôi dép tông lào của thằng Duen cho họ bám vào không.
"Hới hới"
"Ở yên đi mày...tóm lại là soi mỗi người một mắt. Mày bên trái, tao bên phải" Sau khi thỏa thuận sạu thì họ chia nhau mỗi người một bên như đã nói thật. Há, họ chia nhau được nữa hả ta.
"Húi vãi...tuyệt cả là vời"
"Ờ...mày nhìn giữa hai chân họ đi...khóa quần đúng đẹp" Tôi khép hai chân mình lại ngay lập tức. Ngay cả khi đang có thằng Ben ngồi ở trên mà vẫn nhìn thấy nữa hả...
"Không phải đâu con bệnh, wáiiiiii. Con trai cũng đẹp trai không đùa được đâu"
"Ờ, con gái cũng dễ thương. Ngày mai đi cắt bỏ tử cung không mày"
"Đừng chỉ cắt rồi vứt bỏ đi, chúng ta phải cất giữ nó lại để cho các thế hệ tương lai để xem tử cung nhìn như thế nào" Ý họ muốn nói là trong tương lại sẽ không có phụ nữ?
"Đúng thế, chúng ta sẽ cùng nhau độc thân đến già, há há"
"Không phải khóc nhé mày, dù sao chúng ta cũng thích thấy con trai ăn nhau sẵn rồi" Khi nói xong thì họ cầm sách gì đó lên đọc. Cái gì mà...ờ...truyện đam mỹ.
Trước đây tôi cũng không biết mấy thứ kiểu này đâu, chỉ mới biết cách đây không lâu. Có lẽ là hồi năm nhất khi mới quen biết thằng King. P'Kamfah lấy mấy thứ như thế này cho chúng tôi đọc rồi nói là 'Những cuốn sách này nó tốt cho tâm hồn nhé các chàng trai trẻ. Nó là những lời lý lẽ, những lời dạy đẹp đẽ của thế giới. Hơn một nửa số người trên thế giới đã trải nghiệm và đọc những cuốn sách này rồi! Các em nên đọc để học phương pháp sống trên thế giới này một cách đúng đắn... Đọc đi mào! Nó sẽ khiến cho các ngươi sáng mắt ra, không muốn lũ vượn kia làm vợ nữa!' Lúc đó tôi với tụi thằng Boss vừa hay không có việc gì làm nên là từng đứa cầm lên đọc chơi. Chỉ sau khi đọc rồi đó, ném đi không kịp. Tao hơi hơi nghi ngờ vì bìa trước là hai người con trai. Khi đó không muốn đọc...nhưng bây giờ có lẽ phải đi tìm đọc vài ba cuốn để chuẩn bị sẵn sàng cho vài việc gì đó rồi chăng.
"Hai chị gái kia họ nói cái gì với nhau vậy mẹ" DaoNuea ngước mặt lên hỏi anh trai mình. Có vẻ như em ấy gọi thằng Duen là mẹ đến nỗi quen miệng rồi. Thằng Ben cũng quen giống vậy nhưng nó không quen miệng gọi tôi là bố. Hiếm khi gọi tôi là bố, phần lớn sẽ là lúc ở trước mặt Honey của nó nhiều hơn.
"Ờ...đừng có quan tâm làm gì nhé. Xem con cá kia kìa, vảy nó cũng đẹp nữa" Thằng Duen thay đổi chủ đề, nó chỉ vào thứ gì đó trên mặt nước. Nó có màu vàng, thon dài, cá gì mà cá không có đuôi... Khoan đã đó nó là
"Duen...đó nó là bắp"
"Ủa vậy hả, kệ nó đi. Hôm nay muốn ăn gì?" Đối phương giơ tay lên gãi má chữa ngại. Muốn ăn cái gì đó hả...
"Muốn ăn tất cả mọi thứ mà mày làm"
"Chà bố thả thính giỏi thật đó"
"Mà thực ra... tao muốn để cho mày dạy nấu ăn"
"Cũng t..."
"Dạy Dao nữa! Dạy con nữa!" Cả hai đứa nhóc giơ tay qua đầu. Này là nó đúng bài gia đình hạnh phúc, mẹ dạy cho bố và các con nấu ăn. Ô hổ, tim tao...chỉ nghĩ thôi là nhũn rồi.
"Hửm, mấy đứa muốn nấu ăn hả" Thằng Duen hỏi bọn trẻ. Không biết là từ khi nào chũng tôi đã đạp vịt ra đến giữa hồ. Hai cô gái kia đi mất rồi, họ còn làm vẻ mặt tiếc nuối khi phải đi nữa, hừm.
"Vậy thì sẽ dạy cái gì đó đơn giản đi vậy...nấu cái gì đây nhỉ"
"Làm cái gì mà nó đơn giản" Nếu phải dành thời gian lâu hơn nữa càng tốt, tôi thích dành thời gian ở với gia đình.
"Pork Cordon Bleu á" Excuse me... Pork Cordon Bleu là cái gì? Tai sao Duennhaw với DaoNuea lại làm vẻ mặt hiểu ý thằng láu cá nói đến cái gì. Chắc là tôi phải đi học học thêm kiến thức về thực đơn món ăn rồi. Cơ mà bây giờ nói chuyện với ai cũng không biết chuyện gì hết, thật kỳ lạ.
"Thịt heo bọc phô mai?" Thì nói là thịt heo bọc phô mai đi, mày nói cho nó sang trọng cầu kì làm quái gì chứ!
"Yep! Làm nhé, con muốn làm" Em trai tôi bám vào cánh tay thằng Duen trước khi chớp chớp mắt giống như năn nỉ. Nó cũng dễ thương đó nhưng tại sao tôi không thích tẹo nào hết vậy. Ỏ...vì nó đến quấy rối người yêu tôi đây mà.
"Dao cũng muốn thử làm giống vậy ạ"
"Uhm, cũng được. Nó có lẽ cũng không khó, để xem công thức trên mạng làm" Duen gật đầu, nó cầm điện thoại lên mở xem gì đó. Nghĩa là nó cũng chưa từng làm bao giờ.
"Yeah!"
"Muốn ăn cái gì nữa không?" Nó hỏi mặc dù mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại trong tay. Theo như nhìn thấy có lẽ đồ chắc cũng không nhiều đâu nhưng trong tủ lạnh ở căn hộ của tôi không có đồ gì hết. Có lẽ phải ghé mua trên đường về... Mày không được về nhà chắc rồi thằng Duen, hehe.
"Bạn bạch tuộc ạ" DaoNuea giơ tay lên vẫy vẫy, làm hành động giống như thằng Ben nhưng đáng yêu hơn nhiều. Đứa trẻ này đây đáng yêu thật sự, không hổ danh là em dâu tương lại của tôi.
"Xúc xích chiên?"
"Dạ!" Aww, tôi còn nghĩ bạn bạch tuộc là bạch tuộc thật. Tóm lại không phải là như vậy... Ỏ là cái đó phải không, cái mà thường thấy trong cơm bento của Nhật. Xúc xích được cắt ra nhiều phần ở phía cuối khi chiên sẽ mở ra giống như con bạch tuộc. Tôi chưa từng làm bao giờ, nó nhìn có vẻ đơn giản, không thách thức người làm.
"Được chứ"
"Làm thật nhiều nhé ạ!"
"Được, Bohn muốn ăn gì" Khi chọn thực đơn mà bọn trẻ muốn ăn xong xuôi thì đối phương ngước mặt lên hỏi tôi. Có vợ hiền giỏi giang thật là tốt, không giống như thằng khốn Boss đâu phải để chồng nấu cho ăn.
"Muốn gì đơn giản, muốn làm cùng con" Muốn món gì mà không phải dùng dao, kẻo sẽ cắt trúng tay bọn trẻ. Máu là vấn đề lớn đối với trẻ em và tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra với chúng.
Chúng tôi đưa bọn trẻ đi chơi thêm vài trò thì về vì bọn trẻ muốn nhanh chóng vào bếp nấu ăn và như đã nói là đồ trong tủ lạnh ở căn hộ của tôi đã hết rồi. Bây giờ bốn người chúng tôi đang ở một siêu thị gần công viên giải trí.
...người nhiều vãi.
Giờ này có lẽ đang trong giờ giảm giá, mỗi người đều làm vẻ mặt đáng sợ nhất. Dì ơi, dì định nhìn người đến chết luôn hay gì. Người ta chỉ cầm lên trước chứ có giật chồng dì đâu. Tôi xin phép đặt tên cho tập phim này là 'Cuộc chiến giành thực phẩm bùng cháy trong siêu thị'.
Bà nội trợ là sinh vật hardcore.
"Bố ơi bế DaoNuea lên với, DaoNuea muốn ngồi trên xe đẩy" Tôi gật đầu rồi bế em ấy lên đặt vào chiếc ghế nhỏ. Không cần sợ thằng láu cá đau lòng đâu khi mà không được ngồi, nó không thích ngồi sẵn rồi, nó thích đi bộ.
"Hới Ben, cẩn thận xe"
"Há"
"Nắm lấy tay anh lại" Thằng Duen dắt tay em trai tôi đi cùng, còn tôi thì đẩy xe theo. Vừa nảy thằng láu cá suýt nữa thì bị xe đẩy của một dì đâm vào. Mắt dì ấy say mê nhìn nào vào khu vực đồ siêu giảm giá. Tốc độ đẩy của dì ấy tương đương với tốc độ của một chiếc xe đua F1. Cũng biết là vội đó nhưng... nếu đụng trúng vợ con tao, tao tát vỡ sọ thật đó.
"Đi đâu trước thế mẹ" Khi dùng những đại từ này rồi tôi lần nào tôi cũng vô thức mỉm cười. Muốn nhận em ấy với thằng Ben làm con nuôi luôn được không, haha.
"Ưm...đâu để xem thử, chúng ta phải mua gì đây nhỉ. Thịt thăn lợn, trứng gà, giăm bông, vụn bánh mỳ, phô mai, thịt xông khói. Có muốn ăn thêm khoai tây chiên và salad không?"
"Muốnnnnn!"
"Vậy thì phải mua thêm khoai tây chiên, bắp, cà rốt, xà lách và đậu hà lan nữa" Khi nói xong thì nó bước đi dẫn tôi đến khu thực phẩm tươi sống. Tên láu cá quay trái quay phải và tò mò nhìn xung quanh. Nó hiếm khi được đến những nơi như thế này lắm, bởi vì phần lớn thời gian khi mẹ nấu ăn thì thích ra ngoài mua đồ một mình.
"Mẹ ơi, thịt ở bên đó"
"Thịt heo tươi sống...thịt cổ heo, ở đây. Yes, giảm giá ba mươi phần trăm" Thằng Duen cười một cách sung sướng. Đây đó hả, là những gì mà họ gọi là hạnh phúc của các bà nội trợ.
"Bố ơi, bế Dao xuống với, Dao sẽ đi mua rau"
"DaoNuea sẽ đi một mình hả"
"Phải, Dao tự chọn được nhé. Bố muốn đi xem Dao chọn không ạ"
"Muốn chứ, Duen để tao đi với DaoNuea nhé" Tôi quay sang nói với người kia đang bận rộn với việc lựa chọn giăm bông và thịt xông khói trong khi tay vẫn đang nắm bàn tay nhỏ xíu của thằng láu cá không buông.
"Uhm, muốn ăn giăm bông loại nào ben"
"Loại...ưm...loại nào mà ngon ngon"
"Giúp được nhiều ghê thằng nhóc ngơ" Nó giơ tay lên đẩy đầu Ben trước khi cười phá lên. Bây giờ không ở cùng với DaoNuea nên là nó cư xử bình thường...
"Mẹ nói là chúng ta phải mua cà rốt, đậu hà lan, xà lách. Ở đâu nhỉ... đó kìa!" Dứt lời, cô bé lập tức chạy đến mục tiêu thật nhanh.
"Giỏi quá đi" Tôi khen khi thấy em ấy chọn rau tươi một cách khéo léo. Có cả việc cầm cái này xem cái kia nữa nhé. Tôi vẫn chưa làm đến cỡ này, đa số là nhìn những cái mới trước, không có nguyên tắc lựa chọn kiểu như thế này đâu.
"Ai dạy con thế"
"Mami với mẹ ạ" Thằng Duen với mẹ nó đó.
"Rồi nhớ được hả, là mỗi cái có cách cọn như nào"
"Không, chỉ nhớ được đồ mà mình thích thôi ạ"
"Vậy con thích ăn tất cả những thứ này"
"Phải ạ, hihi" Cưng quá.
Sau khi có được các loại rau theo ý mình muốn, tôi với Dao quay lại tìm thằng Duen. Bên đó cũng xong xuôi hết rồi. Thằng láu cá làm vẻ mặt vui sướng ôm túi giăm bông lớn. Thồ, nhóc ác...
"I sẽ lấy đi cho Dorton ăn nữa!" Ờ, nhớ Dorton bạn mới của Ben không. Nó vẫn không ngừng nuôi nấng... Vào buổi sáng, thằng láu cá sẽ lấy Dorton đi ghim và để nó trong thức ăn. Đến tối thì lấy đi rửa tronng bồn rửa. Khi đến khuya thì mang đi ngủ cùng trên giường. Tao xin mày đó...
"Ai là Dorton, bạn hả?"
"Há"
"Không thấy DaoNuea kể cho nghe rằng có một người bạn tên là Dorton trong lớp"
"Dorton không có đi học ạ"
"Aww, tại sao thế"
"Dorton là một cái muỗng"
"..." Người nghe tròn mắt đứng hình, nói ra thì ai cũng phải đứng hình thôi. Ngay cả thằng Boss còn đứng hình nữa là. Cái ngày mà tôi nói với vợ quậy là em trai tôi nuôi một cái thìa, nó không nói tiếng người nữa luôn. 'Tok pok la mok kok kok tala muay nekengtamitamu... Em trai mày là một người rất kỳ lạ luôn. À không, anh em nhà mày ai cũng kỳ lạ hết...'Nếu không có bản dịch ở khúc sau, có lẽ tao đã nghĩ là mày đang ếm bùa tao = =.
"...đó là trí tưởng tưởng của con nít. Chúng ta nói gì cũng không được đâu" Thằng ngơ đưa tay xoa tóc mình như thể không có gì để nói. Đây là em trai tao có trí tưởng tượng cao phải không, tao đây mà còn đứng hình.
"Muốn gặp Dorton không á, cậu ấy dễ thương lắm"
"Ờ..."
"Đi không, ở nhà tao hôm nay luôn đi, không phải đến căn hộ nữa"
"Đừng có kiếm chuyện đưa tao về nhà, nhìn ra đó nha"
"Không phải chút nào"
"T..."
"Gia đình thật là dễ thương quá à"
Một cụ bà lên tiếng, bà ấy cách chúng tôi không xa là mấy. Tôi thấy bà ấy nhìn về phía chúng tôi từ lâu rồi, cười lớn cười nhỏ. 'Gia đình' chứ gì nữa...
"Cảm ơn ạ" Tôi cúi đầu xuống một chút, thằng Duen làm vẻ mặt không biết làm sao để từ chối. Nếu nói là không phải gia đình thì có lẽ không được vì Dao là em nó, còn thằng Ben là em tôi. Không cần phải từ chối đâu, thì đúng như vậy mà.
"Dễ thương quá à. Bà xin nhìn gần gần một chút nhé. Ưm...cô bé mặt giống mẹ, cậu trai thì mặt giống bố" Bà ấy cúi xuống nhìn mặt DaoNuea với Ben. Không cho giống sao mà được ạ, di truyền mà, haha.
"Ờ chuyện là..."
"Cảm ơn ạ" Tôi vội nói xen vào khi thấy là người bên cạnh định nói cắt ngang. Để cho người ta hiểu kiểu đó đi cũng không thấy tổn hại gì.
"Yêu nhau thật lâu nhé. Ohh...đẹp trai cả đôi luôn này. Bà hiểu đúng mà phải không chuyện ai là bố, ai là mẹ"
"Nếu hiểu người này là bố thì chính xác rồi ạ" Thằng láu cá chỉ tay về phía tôi, DaoNuea cũng gật đầu thêm vào nữa. Làm tốt lắm các con, để bố sẽ Bohn mua đồ chơi cho các con nhé.
"Bà nói rồi, thằng bé này nhìn giống bà nội trợ"
"Ha ha ha" Tôi mở miệng cười hết cỡ với từ 'thằng bé'. Nghiêm túc mà nói, mặc dù thằng Duen không cao bằng tôi nhưng nó cũng được xếp vào loại cao đó nhé. Gần một mét tám, à không một mét tám chứ. Thấy nó khoe với tôi là dạo mày mới cao thêm, thêm như thế nào được chứ. Mày nên ngừng cao được rồi, cao làm để cái gì.
"Im đi nha" Đối phương đánh nhẹ vào vai tôi, trong lòng nó có lẽ là muốn đánh mạnh hơn nhưng bọn trẻ đang nhìn.
"Đừng đánh mà" Tôi giả vờ làm vẻ mặt đang rất đau, cho nó tức chơi.
Chúng tôi đứng nói chuyện với bà thêm một lúc thì xin phép đi vì phải quay về làm đồ ăn. Đồ cũng mua nhiều giống nhau luôn này. Khi tính tiền tôi với thằng Duen chia đôi mỗi người một nữa. Lúc đầu tôi tính là sẽ tự trả nhưng nó không chịu, nói là ngại. Ngại cái gì chứ, tao người yêu mày đó.
"Mày tự dọn dẹp hả"
"Không"
"Tao nói rồi...hoàn toàn sạch sẽ" Thằng Duen nói khi chúng tôi bước vào, không cho sạch sao được. Mẹ tôi thuê người đến dọn dẹp hàng tuần. Thực ra cũng có thể tự làm nhưng không có thời gian.
"Nấu ăn, nấu ăn!" Bọn trẻ chạy đến ôm chân thằng Duen mỗi đưa một bên. Nó nhìn và mỉm cười trước khi cứ thế bước vào trong bếp. Tư thế rất hài hước, nó phải nhấc bọn trẻ lên theo từng bước chân. Bọn trẻ cười khúc khích như thể đang chơi trò chơi gì đó. Cùng với cương vị là người chồng tốt thế nên tôi xách đồ đạc đi theo vợ mà không quên bấm chụp ảnh lưu lại.
"Làm thịt lợn bọc phô mai trước nhé. Bohn, lấy giùm thịt thăn với" Tôi đi lấy cho nó, chúng tôi chọn làm trên bàn vì quầy bếp không có đủ chỗ cho bốn người.
"Nào nhìn đây... trong này nói là thăn heo cắt ngang, dày khoảng 2 cm... Ai mà đi ngồi đo chứ, cắt theo ý thích đi vậy. Oh có cả ngoặc đơn nữa... Có thể đập nó để tăng độ mềm và kích thước của các miếng để làm cho chúng to hơn cũng được...Bohn, có búa đập thịt không"
"Có, có" Tôi đi lấy tất cả các dụng cụ mà nó cần dùng đến cho. Bếp của tôi có đầy đủ tất cả luôn đó nhé, nói luôn. Không có tự mua đâu, mẹ mua cho hết đó.
"Con tự đập nhé, nhé"
"Thằng nhóc quá khích ơi... Không được, kẻo sẽ bị thương" Tôi nói trước khi cầm cái búa lên và nhìn xuống miếng thịt một cách kỹ lưỡng. Làm như thế nào đây, tôi cũng không biết nữa là sẽ đập như nào. Đập đập đại trước đi vậy.
"Hới hới, tao vẫn chưa có cắt mà"
Aww, vậy hả...
"Đủ rồi, cả bố cả con đợi lát gói đi vậy" Chúng tôi gật đầu ỉu xìu. Cái gì chứ, muốn cắt, muốn đập á. Mày không hiểu hay sao là bạo lực và đàn ông đi đôi với nhau.
"Ưm...cái này dày quá"
Không muốn nói chút nào đâu nhưng tôi với bọn trẻ ngồi nhìn thằng Duen tận nửa tiếng đồng hồ rồi đó. Nhìn rồi mà ngứa tay, muốn cắt kinh khủng.
"DaoNuea, Ben muốn cắt thử một chút không" Tôi cúi xuống hỏi bọn trẻ đang ngồi trên bàn, mắt nhìn đến chỗ người yêu xem liệu nó có quay lại nhìn hay không.
"Muốn ạ/ Muốn" Cả người nói to đến nỗi tôi phải đưa tay lên để suỵt miệng. Các con gật đầu hiểu ý trước khi hạ giọng xuống. Oke...thằng Duen vẫn chưa quay lại.
"Vậy nghe kế hoạch của bố...he"
"Mẹ ơiii, Dao muốn cắt thử một chút" DaoNuea bắt đầu làm theo kế hoạch. Nếu là tôi với thằng láu cá nhất định sẽ năn nỉ không thành công. Nhưng tin tôi đi, nếu là DaoNuea...không còn gì.
"Không được đâu nhé, kẻo Dao sẽ làm đứt tay" Nó giơ con dao lên cho xem lưỡi dao sắc bén.
"Không đứt đâu ạ, mình có dao bằng nhựa" Tôi chỉ vào chỗ con dao nhựa hợp với bọn trẻ. Mẹ tôi đã mua về vì nó được giảm giá. Cuối cùng cũng được dùng một lần.
"Nhưng..."
"Nhé, nhé ạ" Em ấy nhích lại để ôm cánh tay thằng Duen đang ở bên kia bàn. Giỏi lắm con yêu, thằng Duen nó phải chịu thua chắc. Nó bị đánh bại bởi việc năn nỉ của DaoNuea.
"Ờ...anh" Thấy chưa, nó bắt đầu mềm lòng đặt dao xuống rồi!
"Không sao đâu mà, tao với mày cũng ở đâu mà không phải sao. Người lớn tận hai người lận đó" Tôi thêm vào, thằng Ben cũng gật đầu theo.
"Haiz...cũng được"
"Yeah!" Cả ba người chúng tôi la lên một cách vui mừng. Nhiệm vụ hoàn thành chúng tôi đập tay nhau. Mhẻ... làm việc với trẻ em không phải lúc nào cũng tệ hết đâu. Tôi nghĩ nó tốt nhất luôn, hi hi.
"Đừng cắt mỏng quá nhé, cẩn thận tay nữa" Thằng Duen nói khi thấy thằng láu cá bắt đầu đặt nó gần ngón tay mình. Tôi đưa con dao màu đen cho DaoNuea và lấy màu hồng cho thằng Ben. Thì nói rồi mà là em trai tôi thích xem My Little Pony. Thế nên nó thích màu hồng cùng với trắng, còn Dao... em ấy nói là thích màu đen. Sao nó ngược nhau một cách kỳ lạ thế này chứ.
"Cỡ này đủ không ạ mẹ" DaoNuea giơ miếng thịt cho xem, Duen gật đầu cười cười. Nếu mày để tụi tao phụ giúp ngay từ đầu thì đã xong từ lâu rồi. Ngồi cắt cái gì mà nửa tiếng đồng hồ, còn càm ràm là dày với mỏng không đủ.
"Thấy chưa, tao nói rồi là bọn trẻ không sao đâu. Ouch!" Tôi la thất thanh khi cảm nhận được sự sắc lạnh của kim loại. Ngay tức khắc cơn đau bắt đầu truyền đến đầu ngón tay, thấy mẹ rồi...
"Ờ, bọn trẻ không sao đâu. Mày đây này mới có sao"
- ------
"Shit...sâu vãi"
"Đau lắm không, làm nhẹ nhàng nhất rồi đó"
"Kệ nó đi, cứ thế mà làm tiếp đi..."
"Cuộc nói chuyện này nghe có vẻ Irotic làm sao ấy không biết, ha"
"Làm sao? Đi xem hoạt hình với DaoNuea đi, lát xong rồi anh sẽ gọi" Thằng Duen xua tay đuổi thằng láu cá đi. Nó đang băng bó cho tôi, dao cắt cũng sâu nữa.
"Haaaaa" Thằng láu cá chạy đi, trước khi ra khỏi bếp nó còn quay lại cười ranh mãnh cùng với mấp máy miệng từ từ một cách rõ ràng nhưng không phát ra tiếng là 'Muốn làm cái gì thì làm lâu lâu một chút nhé, I sẽ ở cùng với Honey'. Thằng nhóc xấu xa ơi.
"Mày đúng là ngố mà, không cẩn thận gì hết" Thằng ngơ cau mày mắng. Tôi đang đứng chống một cánh tay xuống bàn, đối phương thì đứng trước mặt.
"Thôi mà, tao hơi mải mê một chút thôi" Tôi phản bác, thật sự là tôi mải nhìn nó nên là không kịp nhìn con dao trên tay. Đây không phải là lần đầu tôi bị dao cắt trúng tay đâu, tự băng bó thì cũng được đó nhưng người yêu ở ngay đây nên xin phép sử dụng đặc quyền một chút.
"Thôi đi! Tao đau thay luôn đó thằng chó" Nó nói sau khi nhìn vào vết thương.
"Đau thay luôn hả? Yêu đến cỡ đó luôn?"
"..."
"Sao nào, yêu anh nhiều lắm luôn hả" Tôi kéo người đối phương lại gần trước khi ôm hờ eo em ấy. Người bị ôm không trả lời nhưng cúi gằm mặt xuống nhìn sàn nhà. Wái, khốn Duen, mày xong với tao chắc.
"..."
"Hửm, làm sao" Khi thấy em ấy không trả lời, vì vậy tôi tiến tới rúc mặt vào một bên má của người yêu. Má mềm cực kỳ, mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ người em ấy khiến cho tôi gần như phát điên.
"Ngừng đùa được rồi, kẻo nấu đồ ăn không kịp" Khi nói xong thì cố gắng đẩy người ra cho thoát khỏi sự trói buộc của tôi. Mơ đi thằng ngơ, hehe.
"Trả lời trước đi rồi thả ra, yêu tao nhiều không" Tôi áp sát trán mình vào trán thằng Duen. Chúng tôi gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đối phương.
"Mày yêu tao bao nhiêu thì tao yêu mày bấy nhiêu thôi..." Duen lạnh trả lời bằng một giọng khe khẽ gần như trở thành lời thì thầm. Câu trả lời của em ấy khiến cho tôi nở ra một nụ cười.
"Thật? Nhiều bằng tao luôn hả. Tao yêu mày nhiều lắm đó nhé, yêu nhiều nhất luôn á" Tôi xoa xoa trán qua lại. Bây giờ không quan tâm chuyện cơm tối nữa, để cho bọn trẻ xem phim hoạt hình đi vậy.
"Ờ, tao cũng yêu mày bằng với mày yêu tao vậy đó..."
"Cái miệng ngọt ngào, hehe" Khi nói xong câu thì tôi cúi xuống nghiền nát đôi môi của đối phương cùng với đưa đầu lưỡi vào khám phá bên trong. Duen lạnh có vẻ giật mình một chút khi tôi làm như thế nhưng cũng không có ngăn cản gì. Khi thấy là em ấy không phản kháng gì thế là tôi được nước lấn tới, ra sức siết chặt vòng tay cho người trước mặt nhích lại áp sát vào người mình.
...em ấy hôn không giỏi.
Chắc chắn rồi, muốn cho giỏi sao mà được trong khi Duen chưa từng hôn ai trước khi gặp tôi một lần nào hết. Nhưng mà tôi cũng thích khi mà em ấy như thế này nhé, nhìn có vẻ lóng ngóng vụng về, không biết gì về thế giới.
...đáng yêu.
"Ưm, đủ rồi. Còn chưa nấu cơm tối nữa đó" Em ấy khẽ lên tiếng nói khi tôi rời khỏi đôi môi, mặt ửng đỏ vì sự ngại ngùng. Má đỏ ửng, đây này... nhìn nó muốn ăn tươi nuốt sông gì đâu.
"Mặc kệ đi" Tôi cúi xuống cắn xé chiếc má mềm mịn tiếp, cùng lúc đó thì luồn tay vào trong chiếc áo mỏng để mơn trớn làn da mịn màng từng chút một.
"Ah...Bohn đừng, Ben với Dao đang ở đây" Giọng của em ấy run đến mức tôi cảm nhận được. Sợ hay là ngại?
"Nếu không ở đây sẽ cho làm?"
"Không có ý như thế chút nào. Ưm...đừng liếm"
"Hehe"
"Đủ rồi thằng chó!" Nó hét lên rồi đẩy mặt tôi ra thật mạnh. Ối, tại sao phải bạo lực như thế chứ.
"Hổ, gì chứ. Hôn có một chút thôi mà, tao là người yêu mà đó nha"
"Chút bố mày" Người trước mặt bặm miệng nhìn thấy mà ghét. Nó chụp lấy ngón tay tôi rồi ấn mạnh. Áhh khốn nạn! Đó là ngón tay bị dao cắt đó!
"Ối, vết thương của tao đau đó nha" Tôi than khóc, thật ra cũng không có đau lắm đâu. Nhưng tôi chỉ muốn diễn như thế thôi, để cho thằng Duen có một phương pháp chuộc lỗi thật thỏa đáng... E hèm, thỏa đáng theo ý nghĩa của người trưởng thành đó nha.
"Chuyện của mày" Aww.
"Duen, tao đau thật đó nhé..." Tôi nói trong khi nhìn mặt đối phương một cách đau đớn. Không có nói sạo đâu, đau thật nhưng không đau nhiều lắm thôi, hehe.
"Nhõng nhẽo!"
Định mắng nhưng phải ngậm miệng lại rồi đứng sững sờ khi đối phương đặt một nụ hôn xuống ngón tay của tôi. Em ấy đặt đôi môi lên đó không lâu thì rời ra, không đợi cho tôi kịp hoàn hồn thì vội vàng chạy ra khỏi bếp mất tiêu, hới...
"Mau khỏi nhé thằng dâm đãng"
"Lại đây cho tao hiếp nhanh lên!"
- ------
"Bố bị cái gì thế, tại sao lại làm mặt mày sưng sỉa như thế vậy ạ?"
DaoNuea hỏi sau khi quan sát khuôn mặt tôi một lúc lâu. Bây giờ chúng tôi quay trở lại giai đoạn gia đình hạnh phúc và nấu ăn một lần nữa. Số lượng thành viên vẫn là bốn người như cũ, địa điểm vẫn như cũ nhưng điều không như cũ là thực đơn và tâm trạng của tôi. Nó không biết từ ở lại qua đêm hay sao chứ! Đến làm cho người ta hứng lên rồi bỏ đi. Nó nham hiểm lắm biết không Duen!
"Biết rồi sẽ giúp bố không"
"Giúp chứ ạ, nói đi Dao sẵn sàng làm mọi thứ!" Vào tròng rồi, hehe.
"Mẹ..."
"Bố đau vết thương đó mà" Vẫn chưa kịp dùng cách dụ dỗ con nít thì thằng Duen đã ngắt lời rồi cười đểu với tôi. Không phải cười đâu thằng bệnh, tao dỗi mày hai giây, dỗ tao đi.
"Ỏ ỏ, không sao đâu nhé ạ. Để DaoNuea phù phép cho, Phù! Khỏi rồi, khỏi rồi!" Em ấy nhấc ngón tay tôi lên và thổi. Lén thấy rằng có nước bọt dính vào nữa, nhưng...kệ đi. Mọi người trong nhà này ai cũng dễ thương phải không?
"Cảm ơn ạ, phép này thật tuyệt, hết đau rồi này" Tôi nhìn xuống vết thương trước khi giả vờ làm vẻ mặt ngạc nhiên. Thằng láu cá ở bên cạnh bĩu môi khi tôi làm như thế, ghen tị với tao chứ gì.
"Haha"
- -------
"Khi đặt thịt xông khói vào xong chúng ta đập trứng vào như...này" Cuối câu, đầu bếp đập quả trứng vào khuôn. Bây giờ chúng tôi đang làm món cuối cùng, thịt heo bọc phô mai với xúc xích chiên chúng tôi làm xong rồi, cũng vui đó. Ben và Dao cười khúc khích suốt.
"Wow trứng của mẹ Duen đẹp quá" Thằng láu cá lên tiếng khi thấy tác phẩm của thằng ngơ. Nhìn từ mặt thì nó có lẽ không biết thật, là từ 'trứng' còn có một nghĩa khác.
"..."
"Sao á?"
"Không có gì" Người được khen phủ nhận, mặt hơi ửng đỏ. Bị thằng nhóc nói chỉ có bây nhiêu mà mặt cũng đỏ được nữa hả. Có phải là dễ dàng quá không vậy. Lần nào tao cũng phải làm lâu hơn mặt mới đỏ.
"Trứng của bố đẹp hơn, cộng thêm còn to hơn nữa"
Tôi ưỡn ngực nói một cách tự hào. Đây là một trong số ít những điều tôi làm tốt. Không phải cái gì đâu, trước đây được mẹ cho đập trứng thường xuyên. Nếu không đẹp thì bà ấy cũng sẽ không lấy đâu. Cùng với sự tiếc của, thế là tôi đã phải cố gắng làm cho nó đẹp nhất có thể. Cho đến khi trở thành cao thủ đập trứng từ lúc nào cũng không biết.
"Đâu ạ, đâu ạ. Uầy! Thật nữa này" Con gái tôi vỗ tay và tất nhiên, một người hay giữ kỹ em như thằng Duen phải...
"Cũng thường thôi, của anh đẹp hơn nhiều"
"Khoác lác quá không"
"Vậy nhìn đi"
Nói luôn là dài. Một người thì không chịu thua, một người thì muốn trêu chọc cộng thêm giỏi nữa. Cả hai người xem cũng không biết chuyện mình là ngòi nổ cho ngọn lửa tâm trạng của thằng Duen bùng lên. Tuyệt vời, tôi thích thật sự.
- ----
"Nhoàm nhoàm, bạn mực ngoon"
"Honey thử cái này đi, cái này Ben tự làm" Em trai tôi nói, gắp một miếng thịt heo bọc trứng cho DaoNuea. Thằng khoác lác, đó nó là của tao. Tao nhớ ra rồi là tao đặt tên Thái cho mày rồi Ben...thằng nhận vơ.
"Duen, đút cho tao chút coi" Tôi chống cằm nhìn đối phương. Nó đang ăn thịt xông khói, nhai ngấu nghiến đầy mồm luôn nhé mày.
"Không có tay?"
"Ngón tay đau" Tôi giả vờ làm mặt thảm thương.
"Thằng nhõng nhẽo, há miệng" Cuộc sống hạnh phúc thật sự, hihi.
Tôi ngồi ăn cơm một cách hạnh phúc, nhưng bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc chia tay. Bây giờ Duen với Dao sắp về nhà rồi. Sao mà phải về sớm dữ vậy, bây giờ chỉ mới có bảy giờ tối thôi nhé. Ở thêm nữa đi, chỉ...mười tiếng nữa thôi, không được hay sao.
"Không ngủ ở đây thật à" Tôi nắm tay nó lại, khung cảnh vẫn quen thuộc như đã từng trải qua thuở nào.
"Ờ"
"Ngủ lại đi, muốn ngủ cùng"
"Mày đang khiến cho tao hư hỏng nhé Bohn" Nó đập nhẹ vào vai tôi.
"Không sao đâu, hư hỏng với người yêu mình"
"Hứ!"
"Ngủ ở đây đi, tao không muốn cho mày với Dao ngủ hai người ở nhà, tao lo lắng" Đây là nói sự thật nhé. Người yêu tôi lại càng ngơ ngơ nữa, chuyện đánh nhau thì không cần phải nói đến. Chỉ có tệ nhất chứ không có tệ hơn. Lỡ có trộm vào nhà thì nó sẽ làm sao, DaoNuea cũng không giúp được gì.
"Nếu mà lo lắng như vậy thì mày đến ngủ canh ở trước nhà tao đi" Thằng Duen nhướn mày ghẹo gan. Đừng có thách thằng này, nghĩ là tao không dám hay sao.
"Được hả? Đi, đi" Tôi giả vờ làm tư thế bước đi lấy quần áo, nhưng người phía sau giữ cánh tay lại trước. Thì đã nói rồi là đừng có thách, tao đi thật đó mày.
"Điên, trước nhà tao muỗi đúng nhiều, coi chừng mày bị sốt rét mà chết đó"
"Thì cho vào ngủ cùng đi" Tôi bĩu môi, cau mày lại thành nút nhỏ.
"Không muốn, còn mấy ngày nữa là đến ở cùng rồi, đừng có mà mè nheo hoài" Đối phương chọc ngón tay vào giữa hàng lông mày của tôi để nới lỏng nó ra. Mè nheo hả, từ này có lẽ không dùng với một người như tôi được đâu. Dùng từ ương ngạnh đi, xin đó. Xấu tính quá đi.
"Thì nhớ"
"Nhớ khùng nhớ điên gì, có bao giờ xa nhau chút nào đâu"
"Không biết nữa...tao lúc nào, giờ nào cũng nhớ mày hết đó"
"Ọe! Muốn ói, tao đi đây"
"Hôn tạm biệt, nhanh lên"
"Thằng dâm đãng, thằng điên, thằng gỉ mắt nhão, thằng dê cụ không có râu, thằng kỳ nhông rừng, thằng dái chó hai tone...Tao mắng mày làm gì vậy chứ, hai ngày nữa gặp lại" Khi nói xong thì kiễng chân, rướn người lên để áp một nụ hôn lên đôi môi lạnh của tôi.
"Ừm, yêu mày nhé"
"I với Honey phải giả vờ làm như không nhìn thấy đúng không"