My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?

Chương 8: Bông Hoa Số 8



"Thật là sạch sẽ" Tôi quét mắt quanh căn hộ chung cư, sạch sẽ không tì vết như thể vừa mua căn mới. Lâu rồi không về, suýt chút nữa thì quên mất là căn nào. Trước khi đến đây thằng trắng sáng nó còn làm tôi bất ngờ nữa chứ, người điên hay gì mà chạy xe theo đến chỉ để hỏi là muốn hoa gì.

"Thằng ngơ, mày đúng điên quá đi"

Ờ vừa mới nhận ra là ảnh trong điện thoại của mình mẹ nó nhiều vãi, bình thường tôi không thích chụp ảnh mấy đâu. Bộ nhớ đầy là do trước đó thằng Boss lấy điện thoại của tôi chơi rồi còn chụp ảnh tự sướng, đó là một sự ô nhục cho điện thoại của tôi. Khi nhận lại điện thoại tôi vô cùng bất ngờ và suýt nữa đã nhảy vào đá thủ phạm, dám để ảnh bản thân xỉa răng làm hình nền...

"Nghĩ tới nghĩ lui, tao không xóa thì tốt hơn...tao sẽ copy vào máy tính để bêu rếu mày thằng Boss, hehe" Nghĩ rồi liền mở máy tính copy tất cả hình ảnh của thằng vợ quậy vào máy và tạo một thư mục mới có tên 'F*ck Boss', mày chết chắc rồi Thanarat. Một lần nữa nhìn lại những bức ảnh và cảm thấy nó thật tinh tởm, thằng khốn Boss có thể chụp cả 1800 bức ảnh của bản thân chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ. Đệch mợ, chụp kiểu này không cho tao dùng bộ nhớ để làm việc khác luôn à? Đó là lý do tại sao mẹ nó máy đúng chậm, khi có việc cần chụp ảnh thì hiện lên thông báo 'bộ nhớ đầy'.

"Mày nhớ mặt tao đó thằng Boss" Tôi nói lẩm bẩm vì đang giận giữ, chợt ánh mắt bắt gặp tấm ảnh của ai đó...ảnh thằng Duen khi nó đang nằm ngủ cạnh bờ hồ.

Tôi chống cằm ngồi xem xét sinh viên trong hình...nhìn thân hình nó cũng có vẻ quyến rũ đó nhưng mà bạn không biết đâu...mẹ nó cứ ngơ ngơ làm sao ấy. Không biết người khác thấy nó quyến rũ ở chỗ nào nhưng đối với tôi, tôi nghĩ là sự ngơ ngơ trộn với sự điên điên khùng khùng đó chính là sự quyến rũ...để hình của nó vào thư mục mới tên là 'Trắng sáng' đi vậy.

Tingting!

Nói đến trắng sáng thì trắng sáng đến liền...

Vậy là cái tên... 'N'Duen thích thích vừa ý'?

"Thấy rồi hả ta, hehe" Nếu nó biết cái tên tôi đặt cho nó là gì chắc chắn nó sẽ mắng tôi đến chết.

Sau đó, hai chúng tôi cứ nói chuyện qua lại đến nỗi tôi hoàn toàn quên mất rằng mình chuẩn bị đăng một bức ảnh dìm hàng thằng Boss. Tôi đã gửi một bức ảnh sáu múi của mình cho người kia xem, nó gửi tin nhắn chửi lại nhưng bạn biết không là phải rất lâu sau nó mới trả lời. Chắc chắn là nó đã bí mật đi ngồi phóng to để xem những chiếc múi bụng tuyệt đẹp của tôi (Tự luyến đủ rồi). Không biết cuộc trò truyện bắt đầu lên cao trào từ khi nào, nó nói là thân hình nó đẹp hơn tôi vì vậy tôi thách thức nó gửi ảnh cho mình xem. Thật sự không muốn xem đâu chỉ là muốn có những hình ảnh được lưu trong một thư mục mới có tên là 'Trắng sáng' thôi.

Tấm hình mà đối phương gửi là hình ảnh nó đang nằm ngủ trên tấm thảm, những chiếc khuy áo ngủ được bung ra để lộ ra làn da trắng bóc và có một chút cơ bụng. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào càng làm cho cơ bụng nhìn...

Tôi đứng hình một hồi lâu cho đến khi đối phương gửi thêm tin nhắn đến. Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên như trong tiểu thuyết ngọt ngào đâu. Tôi cười nham hiểm và đang nghĩ nên dùng tấm hình này trêu chọc thằng trắng sáng Duen như nào, đăng lên Facebook được không? Aw vẫn chưa có face của nó nữa mà, để tý tìm sau cũng được. Hừm mày xong với tao là cái chắc rồi thằng ngơ, tao sẽ chơi cả mày lẫn thằng Boss, hãy chờ xem. Chúng tôi nói chuyện thêm vài ba câu thì thằng Duen quay lại việc học. Còn tôi cũng quay trở lại làm việc riêng của mình, tất nhiên là đăng ảnh trêu thằng Boss rồi haha.

Rrrrr!

Ai gọi đến vậy, tại sao thằng vợ quậy lúc nào cũng có người độ nó hết vậy nè, ối. Lúc nào định đăng ảnh nó là lúc đó có chuyện chen vào. Tôi định mắng người đang gọi đến một chút nhưng may là đã nhìn vào tên trước...'Mẹ'.

"Dạ mẹ"

[Bohn, hôm nay ngủ ở căn hộ hả con?]

"Dạ, bố bảo phải đến ở nếu không sẽ chuyển nhượng cho thằng Bin"

[Haha bố mà cũng đe dọa như thế hả]

"Nhưng mà mẹ có chuyện gì không ạ"

[Cũng không có gì đâu, thấy con không về nhà thì bất ngờ]

"Xin lỗi ạ con quên gọi báo, dạo này con hơi bận một chút"

[Không có gì, ờ Ben sẽ đến ở với chúng ta, không biết khi nào mới trở về nhé con]

"Hả thằng Ben láu cá con dì Phen ấy ạ"

Dì Phen là em gái của mẹ tôi, mười năm trước dì ấy sang Anh định cư vì lấy chồng là người nước ngoài và Ben người mà chúng tôi đang nói đến là con trai của dì ấy. Nó không có láu cá nhẹ đâu, bị tôi đá đi từ khi còn nhỏ.

[Ừm, bây giờ thì đã học lớp một rồi. Chuyển đến học ở trường xxx này. Ben lớn lên đẹp trai không thua gì bố nó luôn nhé]

"Thật vậy ạ, thằng láu cá đến ở như thế này chắc căn hộ của con có lẽ phải trở thành như trước quá" Thấy thế này thôi nhưng mà tôi cũng yêu trẻ con nhé...nhưng đứa trẻ này chỉ một phần là họ hàng thôi, phần còn lại thì là Kumathong.

[Haha, giúp mẹ chăm sóc em cho tốt. Mẹ sẽ làm một vài món ăn với công thức mới cho Ben nếm thử] Một lý do nữa khiến tôi thân với thằng láu cá là bởi vì tôi thương hại cho nó không muốn nó bị tổn thương bởi bất cứ điều gì tàn nhẫn. Từ khi còn nhỏ mỗi khi mẹ tôi cho Ben nếm thử một cái gì đó, tôi sẽ hành động như một anh hùng mang nó đi chơi để giữ lấy mạng sống bé nhỏ đó, hehe.

"Rồi ngày nào đến vậy ạ"

[Đến rồi đó, sáng nay mẹ mới đưa đến trường đi học]

"Há? Tại sao con không thấy nó"

[Em nó mới đến vào sáng muộn nhé, Bohn đi đến trường đại học rồi nên là không gặp]

"Ỏ, rồi mẹ đi đón nó chưa, cần con đi đón nó không"

[Không có gì đâu, lâu rồi mẹ đã không đi đón con đón cháu như thế này. Nhớ bầu không khí khi xưa khi tụi con còn nhỏ. Haiz...đáng lẽ không nên lớn lên Boun, Bohn, Bin của mẹ]

"Aw mẹ, nói như vậy con đau lòng đó nhé"

[Đó là chuyện của con, mẹ đi đón em đây, gặp lại sau] Theo nguyên tắc, mẹ phải cố gắng để xoa dịu mới đúng chứ.

"Hãy nói với thằng láu cá nữa nhé mẹ là để lát con mua đồ chơi cho"

[Ừm, người máy nhé]

"Dạ mẹ"

Tút tút!

Rrrrr!

"Tao hot quá đi" Tôi nói lầm bầm khi vừa cúp máy của mẹ thì có một người khác gọi đến. Nhìn cái tên hiện trên màn hình thì chỉ biết thở dài. Hot như thế này cũng không muốn là mấy...

"Alo Nang" Nang là một trong những bạn tình của tôi, có thể nói cô ấy là người xinh đẹp nhất trong tất cả những cô gái mà tôi may mắn có được.

[Bohn ơi, hôm nay gặp nhau ở quán rượu P'Diew nhé ạ] Nói giống như có hẹn, tôi nghĩ chúng ta chưa từng nói về chuyện này.

"Hôm nay luôn hả?"

[Vâng ạ, sinh nhật Nang là ngày mấy] Sao nào, nếu tôi không nhớ thì cũng không có gì lạ...Câu đố tôi không bao giờ nhớ.

"Ừmm...được chứ, em có muốn thứ gì đặc biệt không để tôi mua cho"

[Bohn vẫn chưa mua hả...] Aw thì tao không biết sinh nhật mày á, tao có sai hay không đây?

"..."

[Vẫn chưa mua nữa á!]

"Ừm vẫn chưa mua" Tôi trả lời với giọng bình thường, đứng chống nạnh nhìn ra cửa sổ làm giống như kiểu chán ghét. Tính cách như thế này tôi không thích, người tự cho mình là trung tâm thích kêu gào, nhàm chán.

[Tại sao Bohn vẫn chưa mua] Tại sao phải đến để gặp những chuyện như thế này nữa chứ?

"Tôi quên"

[Quên? Quên ngày sinh nhật của Nang á?!]

"Ừm"

[Bohn làm như thế coi được sao, chúng ta là người y...]

"Tôi nghĩ là chúng ta đã từng nói về việc chúng ta là gì của nhau" Không đợi đối phương nói xong, tôi đã ngắt lời trước. Tôi biết cô ấy định nói gì nếu đó là sự thật thì không vấn đề gì nhưng mà đó không phải.

[...]

"Hẹn gặp lúc 21h, còn chuyện quà thì để tôi xem mua cho, vậy thôi"

[Khoan đ...]

Tút!

"Ờ... tốt hơn nên rủ tụi thằng Thang đi cùng" Tôi không muốn ngồi trong vòng vây bạn bè của cô ấy. Họ cứ thích hỏi này kia kia nọ... thật phiền phức. Có tụi thằng Boss đi cùng sẽ giúp phân tán sự quan tâm ngoài ra tôi cũng có thể bớt đi gánh nặng.









Aw, vậy là đoán sai tưởng rằng số đại biểu sẽ đi đầy đủ. Thật là đáng tiếc, tôi thích khi thằng Boss say bởi vì mẹ có cứ thích cam ràm, haha.













Chỉ vậy thôi, thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Thằng Boss nói là đi lúc 21 giờ tối cũng tốt, nó sẽ có thời gian sửa soạn cho bản thân. Mhẻ...đến cỡ này mà chỉ nói là chuyện phụ thôi đó.

[Duen lạnh]

"Xin chào cô Peang" Tôi đưa tay lên chào cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp của em gái.

"Xin chào Duen, đến để đón Dao phải không ạ"

"Vâng, Dao ở đâu vậy ạ"

"Chắc sân chơi với bạn bè ấy"

"Vậy tôi đi tìm Dao trước nhé"

"Vâng"

"DaoNuea" Tôi gọi em gái khi thấy Dao đang ngồi chơi cùng với nhóm bạn là Waa Geam và Jeang. Em gái quả thật cũng biết chọn bạn, người nào cũng ưa nhìn. Nếu lớn thêm một chút nữa có thể thành lập một girl group, nhưng nghĩ đến nghĩ lui... không nên thì tốt hơn. Chẳng bao lâu nữa sẽ có nhiều người thích DaoNuea hơn. Dao có một mình tôi là đủ rồi, đám muỗi nào dám liếc nhìn đều phải chết hết!

"Duen lạnh!" DaoNuea nhảy khỏi chiếc xích đu đang ngồi và ngay lập tức bắt đầu chạy về phía tôi. Tôi bế em ấy lên xoay một vòng đến khi thân hình nhỏ bé cười khúc khích...Đây mới là tận hưởng cuộc sống, bây giờ tôi cảm thấy giữa tôi và em gái có một bầu không khí màu hồng chạy quanh như trong phim hoạt hình ngọt ngào. Có em gái là như thế này đây wow.

"P'Duen xin chào ạ" Bé gái bên cạnh đưa tay lên chào tôi, ôi những đứa trẻ bây giờ thật dễ thương.

"Chào em, ai đưa em về"

"Mẹ đến đón em. Mẹ đến rồi, vậy... em đi trước đây ạ, tạm biệt Geam Waa Dao"

"Bố Geam đến đón rồi ạ, đến trước cổng trường rồi...mình đi nhé. Bố ơi!"

"Còn Waa thì sao?" Tôi ngồi xổm xuống hỏi con bé thì thấy Waa không trả lời mà cúi đầu siết chặt vạt áo.

"Bố ạ...nhưng bố nói là sẽ đến đón muộn một chút bởi vì phải làm việc..." Cô bé đáp lại bằng một giọng nhỏ gần như biến thành lời thì thầm với đôi mắt đỏ hoe đáng thương. Tất nhiên với đạo đức của người đẹp trai và tốt bụng, tốt hơn hết là bác sĩ Duen cần phải tình nguyện ở lại làm bạn với cô gái nhỏ này rồi.

"Không sao đâu, P'Duen sẽ ở lại làm bạn với em"

"Thật ạ!"

"Thật chứ sao, phải không DaoNuea"

"Phải, để Dao ở lại làm bạn với Waa nhé, không cần phải sợ một mình đâu"

"Dao bước đến ôm vai cô bạn thân" Đối phương cười đến lộ cả hàm răng rồi vui vẻ gật đầu. Em gái của ai mà tính cách cực kì tốt bụng, chắc có lẽ là do anh trai dạy bảo tốt, hihi.

"Dễ thương quá đi à"

Giọng ai vậy? Khi tôi quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy bóng dáng của một người phụ nữ có lẽ khoảng năm mươi tuổi. Dì ấy có vẻ là một người tốt bụng vì nụ cười tô điểm cho gương mặt, cách ăn mặc trông trang nghiêm, tay trái đang nắm tay một cậu bé.

Người đó là ai?...

Em trai trông giống như một cậu bé nhút nhát vì cậu ấy đang nép sau của chân mẹ (tôi nghĩ chắc là vậy), chỉ để lộ đôi mắt. Là con lai hay sao mà da trắng, đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và tóc thì màu nâu vàng.

"Dạ... vâng?"

"Anh trai này cũng dễ thương luôn nè"

"Ah haha...dạ cảm ơn ạ" Tôi lấy tay xoa xoa sau đầu cho bớt ngại. Dì ấy cũng khen tôi là anh trai dễ thương nữa. Từ khi sinh ra chưa bao giờ được khen như thế này, chỉ có nghe nói 'thằng cuồng em gái' hoặc cái gì đó đại loại thế...

"Bé con là em gái của anh trai này sao?" Dì ấy cúi xuống hỏi Dao, lén nhìn thì thấy cậu trai đằng sau giật mình... chắc bất ngờ bởi vì không còn ai che chắn.

"Dạ, Duen lạnh là anh trai của DaoNuea ạ"

"Ôi chết thật cái tên dễ thương quá đi, đúng là tên cũng hợp với nhau"

"Dì khen tên chúng con dễ thương nữa ạ" Thân hình nhỏ nhắn quay qua giật giật chiếc áo sinh viên của tôi rồi cười khúc khích nhìn mà muốn chụp một bức ảnh cho bằng được. Thật là dễ thương...

"Cảm ơn ạ"

"Còn bé này tên gì"

"...PraeWaa ạ"

"Bé này cũng có cái tên đáng yêu" Dì đưa tay lên má của chính mình, hành động như rất quý mến trẻ con. Nhìn có vẻ cũng thích đứa trẻ giống như tôi vậy.

"Cảm ơn ạ..."

"Còn anh chàng đẹp trai sau lưng dì ấy, tên là gì thế ạ?" Tôi quyết định hỏi lại một chút trong khi nhìn vào cậu bé mà tôi đang nói đến. Cậu bé quay sang nhìn vào mắt tôi trước khi ngượng ngùng quay lại với nép sau lưng dì.

"Haha, thằng bé mới chuyển đến từ Anh vào ngày hôm nay. Bình thường rất là nghịch ngợm chắc là xấu hổ với bạn mới"

"Hừm, chàng trai trẻ tên là gì thế, nếu nói với P'Duen, P'Duen đẹp trai cho cái này nhé"

"Ah"

Để đánh lừa, tôi lấy ra một con rô bốt nhỏ từ trong túi nó được cho cùng với đồ ăn sáng nay. Có vẻ như kế hoạch thu hút đứa trẻ bằng rô bốt đang có hiệu quả bởi vì đối phương nhìn chằm chằm tay tôi bằng đôi mắt của nó, con trai phải như thế này.

"Có muốn không?" Cậu bé gật đầu.

"Vậy...nói cho anh biết là muốn có bạn chơi cùng không" Người được hỏi im lặng một lúc rồi chậm rãi lắc đầu, đáng thương vô cùng. Tôi đã từng chuyển trường vào giữa học kỳ như thế này, không có bạn bè nào đến chơi cùng cả. Có thể nói thời điểm đó là một kỷ nguyên đen tối đối với tôi. Vì vậy tôi hiểu cảm giác của em ấy cộng với việc em ấy trông giống như một người nước ngoài nữa. Tin rằng mọi người đã từng gặp người nước ngoài và 'Hới! Người nước ngoài đến'và bỏ chạy vì không nói được tiếng Anh, còn đáng thương hơn cả tôi nhiều.

"Anh sẽ cho em rô bốt, nếu em làm bạn với hai người này...Giới thiệu bản thân với bạn mới một chút nhé" Tôi quay sang nói với Waa và Dao.

"Mình...tên là Waa, bạn có thể gọi mình là Praewaa hoặc là Waa cũng được..." Nói xong, Wa chạy trở lại phía sau DaoNuea như trước. Waa là một đứa trẻ nhút nhát, hiếm khi con bé can đảm như vậy. Có một người bạn như DaoNuea sẽ giúp con bé tự tin hơn bởi vì em gái tôi là một người có sự tự tin vào bản thân mình. Thêm vào đó em tôi rất yêu bạn bè của mình (Chắc là do gen của ba thực sự mạnh mẽ).

"Còn em thì sao, em tên là gì?" Tôi hỏi chàng trai trẻ trước mặt.

"Ben...tên là Ben"

"Tên mình là DaoNuea nhé... Hôm qua thầy Steve dạy sao nhỉ...Ờ! My name's DaoNuea" Em gái của ai vậy nè, không những xinh đẹp mà còn thông minh nữa, giống anh của nó quá đi.

"Không phải..."

"..." Khuôn mặt của DaoNuea biến sắc ngay khi Ben nói điều đó. Em ấy định chạy về phía tôi nhưng đã bị người chàng trai trẻ phía trước giữ lấy cánh tay lại.

"Your name's Honey and you're my baby"

Chụt!

"Oái chết rồi ông nội Ben ớiii"

"Hới!"

"Ối!"

Thằng ngoại quốc! Tao tốt bụng thấy mày không có một người bạn nào nên tao giới thiệu cho những người bạn mới, nhưng nhưng nhìn xem mày làm gì! Mày đã phản bội tao bằng cách làm như thế này! Mày chắc chắn sẽ không được chết tử tế đâu thằng nhóc con Ben Jang Pradit.