Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 12: Đại biến động



"Có việc, đương nhiên là có việc rồi!" Tô Trí Viễn âm điệu chầm chậm hạ xuống, cho dù hắn cũng không tiếp đãi người muội muội động phụ dị mẫu này, nhưng không thể không thừa nhận nàng là một nữ tử thanh tú động lòng người. Ngày thường nhìn đã quen, hôm nay mới vừa nhìn chợt cảm thấy nàng thật mỹ mạo, nhất là đôi môi ân hồng no đủ, thật là bắt mắt say lòng người vô cùng. Tô Trí Viễn liếc mắt nhìn con bạch hồ trong lòng được nàng ôm cực kỳ ngoan ngoãn, kết hợp lại như vậy càng đoạt ánh mắt người, khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.

"Có việc? Không biết cái gọi là có việc của đại ca đến cùng là việc gì?" Ngoài việc bảo đi bán để lấy cớ dằn vặt ta, còn có việc nào khác nữa? Tô Vận Hàm đánh cái ngáp, bạch hồ trong lòng ngực cũng động đậy ngáp theo nàng, ngẩng đầu nhìn cằm Tô Vận Hàm, đôi con ngươi đen láy cứ nhìn như vậy tựa hồ cũng chẳng sợ mỏi.

"Ta muốn hỏi ngươi có biết địa chỉ của cô nương tới phủ mấy ngày trước hay không, chính là vị tiểu nương tử thật là mỹ diễm đó đó." Tô Trí Viễn cũng chẳng biết danh tự Hô Linh Tiêu, chỉ biết nàng là vị tiểu nương tử dụ người, nếu có thể vây ở bên gối mây mưa tới sức cùng lực kiệt thì đời này cũng chẳng còn gì để hối tiếc.

"Đại ca đang nói tới Hồ Linh Tiêu cô nương sao?" Tô Vận Hàm nghi hoặc hỏi.

"Không sai không sai, chính là nàng!" Trên mặt Tô Trí Viễn tràn đầy hưng phấn, hoàn toàn không thèm để ý tới con bạch hồ trong lòng Tô Vận Hàm lườm nguýt hắn một cái coi như khinh bỉ. "Nếu ngươi biết danh tự nàng, vậy nhất định biết nhà nàng ngụ ở nơi nào. Mau mau, mau nói cho ta biết, ta dễ dàng đi tới tìm nàng."

"Cái này..." Tô Vận Hàm lộ vẻ mặt áy náy, vuốt ve con bạch hồ trong lòng, nói: "Ta với nàng bất quá là có hai lần duyên phận, ngoài đêm đó trời mưa gió ở trong miếu nát, thì sau đó là lần nàng chủ động tới. Ta không biết sao nàng biết được ta ở Tô phủ, lại càng không biết nhà nàng ngụ ở nơi nào. Giờ đại ca muốn tìm nàng, ta thực không thể giúp sức."

"Phí lời! Nàng đã biết nơi ngươi ở lại tới tìm ngươi, sao có thể không nói cho ngươi biết trú chỉ của nàng! Chớ nên gạt ta, nếu để ta biết ngươi gạt ta, ta lập tức phân phó hạ nhân trói ngươi đưa vào thanh lâu. Ta có nghe nói thành Tô Châu có không ít thanh lâu đều thiếu cô nương đó, mặt hàng thượng phẩm cỡ như ngươi nhất định có thể bán được giá không tệ đâu!" Tô Trí Viễn nhận định nàng biết trú chỉ của Hồ Linh Tiêu, dứt khoát tới uy bức yếu hiệp (uy hiếp áp chế), coi nàng còn dám tiếp tục nói dối với hắn.

"Đại ca! Ngươi không thể làm vậy, ta thực sự không biết nhà nàng ngụ ở nơi nào!!" Tô Vận Hàm lùi về sau mấy bước, thường ngày nàng sợ nhất chính là Tô Trí Viễn hoặc Tô thị dùng việc đưa nàng vào thanh lâu để uy hiếp nàng. Nếu nàng thật biết trú chỉ của Hồ Linh Tiêu nhất định sẽ nói cho hắn biết, bới vì nàng từ nhỏ tới lớn đều chưa từng nói dối dù là nửa câu.

"Không thể làm vậy? Ta là quản sự Tô gia, chuyện gì ở Tô gia không do ta quyết định chứ!" Tô Trí Viễn thấy nàng còn chưa chịu nói, tiến lên nắm lấy cổ tay nàng làm bộ muốn kéo nàng tới thanh lâu, hơi nộ nói: "Nếu ngươi còn không nói, hiện tại ta liền đưa ngươi vào thanh lâu!"

"Không, ta không thể bị tống vào thanh lâu! Đại ca, ta thật sự không..." . truyện ngôn tình

"A!" Tô Vận Hàm còn chưa nói hết, một tiếng hét cực kỳ thống khổ tràn ra từ miệng Tô Trí Viễn. Một đoàn đen thùi lùi thật giống cánh tay tựa như bóng mây cứng rắn xuyên qua cơ thể Tô Trí Viễn, mở ra một cái lỗ thủng lớn nơi trái tim hắn, nơi giữa đầu còn có trái tim đang khiêu độn. Phù phù, con mắt Tô Trí Viễn trợn lên rất lớn, còn chưa kịp nói gì đã ngã lên mặt đất trở thành tử thi. Mà bên cạnh hắn, bóng mây hắc sắc dần dần hoá rõ hơn, biến thành một nam tử anh tuấn mặc y bào hắc sắc. Nam tử kia nhìn chằm chằm vào Tô Vận Hàm, cầm hồng tâm còn đập trong tay, ăn nó ngay trước mặt nàng, cười thâm trầm nói: "Còn thiếu mỗi mình ngươi thôi. Có điều, ngươi lập tức sẽ theo họ xuống dưới đó thôi."

"Yêu... ăn thịt người..." Yêu! Sắc mặt Tô Vận Hàm tái mét, thân thể theo đó không ngừng run rẩy. Nàng đã thấy, nàng đều đã thấy, vừa nãy đại ca đồng phụ dị mẫu của nàng bị tên yêu quái sống sờ sờ trước mắt này lấy mất trái tim, còn ăn... ăn nó. Hắn còn nói, còn nói tiếp theo liền tới lượt mình!

"Lang Ngọc!" Lúc nam tử sắp động thủ với Tô Vận Hàm, bạch hồ trong lòng ngực nàng gọi tên hắn. Một đạo bạch quang từ trong lòng Tô Vận Hàm loé lên, sau khi rơi xuống đất bạch hồ hoá thành hình người, tóc đen nhẹ xoã, yêu dã mị nhân, ngoài Hồ Linh Tiêu không có người thứ hai. "Chớ có giết nàng, nàng là người cứu ta!"

Hồ Linh Tiêu?! Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy hai chân như phát nhuyễn, ngay cả trái tim đã sắp muốn nhảy ra khỏi cơ thể. Trời ạ! Thì ra con bạch hồ theo ta mấy ngày nay là yêu quái! Tô Vận Hàm chỉ đứng trước mặt nàng "Ngươi" hai tiếng, một cánh tay nắm thật chặc cửa phòng, thanh âm run rẩy không ngớt: "Ngươi là yêu, các ngươi... Các ngươi đều là yêu... Yêu quái! Ăn, ăn thịt người, yêu ăn thịt người..." Lời còn chưa dứt, cả người hoảng sợ như bị một lốc xoáy cự đại đánh úp, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, vô cùng không có tiền đồ xụi lơ ngã xuống đất, hôn mê mất.

"Lang Ngọc! Đều tại ngươi, nhìn xem ngươi doạ nàng sợ rồi!" Hồ Linh Tiêu tức giận lườm hắn một cái, không quản nam tử anh tuấn cỡ nào, có thể ngay cả một chút nàng còn chẳng muốn nhìn thêm. Nàng đỡ Tô Vận Hàm đã té xỉu tới giường trong phòng, cánh tay mảnh mai ôn nhu vuốt ve gò má nàng, nói với Lang Ngọc đang đi tới: "Ta bảo ngươi đi giết tên xú đạo sĩ kia, trái lại ngươi lại giết hết người của Tô gia. Rốt cuộc do ngươi có nghe hiểu lời ta nói hay không, hay là nói tại ngươi nằm trong sơn động bế quan tu luyện tới bị hồ đồ luôn rồi!"

"Hồ muội, chuyện này không trách ta được. Đạo sĩ kia đạo pháp thực cao thâm, ta dùng toàn lực cũng chỉ làm hắn bị thương ngoài da thôi." Lang Ngọc bất đắc dĩ buông tay, lại nói: "Ta biết nàng bị hắn đả thương, nếu đã không giết được tên đạo sĩ kia, giết hết người của Tô gia cũng giống vậy thôi, ai bảo người của Tô phủ đưa tên xú đạo sĩ ấy tới đây!"

"Ngươi! Ngươi còn không mau thanh lý sạch sẽ những thi thể này đi! Không nên để nàng tỉnh dậy thấy được! Nếu lại doạ nàng ngất đi, ta sẽ lại không thèm để ý tới ngươi nữa!" Hồ Linh Tiêu thấy người đang nằm thuỷ chung nhíu mày, biết nàng bị doạ tới không rõ, trong lòng sinh ra thương tiếc mơ hồ. Dù sao nàng muốn tự mình đi câu dẫn người, chứ không có câu dẫn tới ngất xỉu trước đâu, chuyện này không thể được!

"Hồ muội, nàng ta chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt, hà tất chi ngươi lại quản chuyện sinh tử của nàng ta? Trước khi ta tới đã đi tìm mỗ mỗ, bà muốn nàng mau chóng trở về, bằng không sẽ tự tới tóm nàng về." Lang Ngọc đưa mắt tìm về phía Tô Vận Hàm, vẫn chưa cảm thấy nàng có chỗ nào đặc biệt cả. Luận về mỹ mạo, căn bản nàng không sánh được với Hồ Linh Tiêu, luận những điều khác, tuy hắn không biết nhưng có thể kết luận nàng chỉ là phàm nhân nói tới gì cũng không sánh nổi một phân nào với Hồ Linh Tiêu. Nữ tử như vậy ở nhân gian vơ một nắm được một đám lớn, hắn thực sự không hiểu sao Hồ Linh Tiêu phải che chở trăm bề cho nàng ta.

"Ngươi lại đi tìm mỗ mỗ? Ngươi quả thực, ngươi không cần gọi là Lang Ngọc nữa, cứ gọi là Lang lưỡi dài luôn đi!" Hồ Linh Tiêu chẳng muốn đối đáp với hắn nữa, vẫn cứ ngồi bên giường nhìn thẳng mặt Tô Vận Hàm, thở dài nói: "Ngươi nhanh đi thanh lý sạch sẽ những thi thể này đi, đợi nàng tỉnh dậy, ta liền về với mỗ mỗ thôi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Vận Hàm rơi vào ác mộng, là từ không có mà trôi qua ác mộng.

Trong mộng, nàng thấy vô số cánh tay hắc sắc bao quanh nàng, trên những cánh tay kia tựa hồ mọc ra đầy mắt to to nhỏ nhỏ, âm trầm trầm nhìn nàng chằm chằm. Mà trên mỗi một tay cầm một trái tim tiên hồng (đỏ tươi) khiêu động. Những trái tim khiêu động kia, lúc nàng còn chưa kịp né tránh thì mở miệng, tựa như đang ngậm gì đó, mơ hồ không rõ: "ta chết thật quá uỷ khuất, ta chết thật quá là oan uổng mà! Ta chết rồi, ngươi cũng phải chết! Ngươi là người Tô gia! Ngươi cũng phải chết!"

"Không, ta không muốn chết... Không, ngươi đi đi, đi đi!" Tô Vận Hàm bị thanh âm này hù tới, trái tim kia huyết chảy lan tràn bao quanh nàng, khiến nàng quên mất chân nhuyễn run rẩy. Quá mức hoảng sợ, trong ý thức người đã không còn sợ. Thân thể nàng run rẩy kịch liệt, đang không ngừng lùi về phía sau, sau đó rốt cuộc dũng cảm đẩy ra vài cánh tay trong đó xông ra ngoài. Chỉ là, những cánh tay cầm tim kia tựa hồ cũng không định buông tha nàng, trái lại không nhanh không chậm đuổi theo sau nàng, từ trong trái tim truyền ra tiếng thống khổ ngâm gọi: "Ngươi là người Tô gia, ngươi cũng phải chết! Ngươi cũng phải chết!"

"Không! Không được theo ta nữa! Không được theo ta nữa!" Tô Vận Hàm điên cuồng chạy về phía trước, đường phía trước tựa hồ thuỷ chung không có điểm dừng, cứ vậy nàng chạy mãi chạy mãi chỉ sợ những cánh tay hắc sắc kia lại vây quanh nàng. Nàng không muốn cũng không nghĩ, cảm giác sự sợ hãi ngạt thở ấy thực sự quá thống khổ, nàng không muốn, thật sự không muốn mà!

Đường ngày càng dài, Tô Vận Hàm đã sớm không nhớ rõ rốt cuộc nàng đã chạy được bao xa. Nàng chỉ biết là dù thế nào cũng không thể dừng lại, vì phía sau luôn có những cánh tay kia theo nàng. Nàng thấy rất rõ, trong đó có một cánh tay trống không. Nó, nó muốn lấy trái tim nàng.

Vì không để những cánh tay kia phía sau đuổi tới, Tô Vận Hàm đã cạn kiệt sức lực bình sinh tìm đường sống. Chỉ là cuối cùng thể lực con người có hạn. Chạy lâu, chân Tô Vận Hàm như đổ chì chầm chậm trở nên nặng nề. Nàng chạy hết nổi rồi, thực chạy hết nổi rồi! Trong lòng có loại kích động muốn nhận mệnh chịu chết, nàng mệt mỏi ngã nhào xuống đất, lúc xoay người lại bị những cánh tay vây quanh nàng, một mảnh đen nghịt giống như mây đen đã thấy sáng nay.

"Trái tim ta nơi này, các ngươi tới lấy đi." Tô Vận Hàm nhận mệnh nhắm mắt lại, nàng thực chạy hết nổi rồi, đôi chân đã sớm mất cảm giác lại có khí lực đứng lên.

Tiếng cười âm trầm trầm lại xuất hiện, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, nàng cắn răng chịu đựng đợi cơn đau tê tâm liệt phế kia. Chỉ là đợi thật lâu cũng không cảm giác thấy loại đau đớn kia, trái lại những thanh âm xung quanh đều biến mất không thấy. Mở mắt ra, trước mắt sớm đã không còn những cánh tay doạ người sợ hãi kia, mà là người mặc váy mỏng đạm tử sắc Hồ Linh Liêu. Nàng ngồi xổm xuống ôm Tô Vận Hàm vào lòng, nhẹ giọng nói: "Không có gì, không có gì. Ngươi không cần sợ nữa, không ai đoạt được mệnh ngươi đâu!"

"Linh, Linh Tiêu cô nương." Tô Vận Hàm nhìn nàng trừng trừng, đột nhiên người giật mình một cái, nơm nớp lo sợ nói: "Ngươi, là yêu! Ngươi là yêu quái, ngươi là bạch hồ hoá thành yêu quái! Yêu quái!"

"Tỉnh lại, tỉnh lại đi! Ta sẽ không hại ngươi, ngươi mau tỉnh lại đi! Vận Hàm, tuy ta là hồ yêu nhưng chưa từng làm hại tính mệnh người! Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi a!" Thanh âm Hồ Linh Tiêu lại vang lên, nàng không ngừng lắc Tô Vận Hàm, loại cảm giác cực kỳ chân thực kia khiến nàng không nhận rõ được hiện tại đến tột cùng thì thân đang ở nơi nào. Cường độ lay động càng lúc càng lớn, Tô Vận Hàm cảm thấy khó chịu, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra.