Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 39: Thông suốt



"Vận Hàm... muốn ta không được sao? Ngày ấy say tửu, ngươi không phải đã... Vận Hàm, muốn ta... Ta không tin hiện tại ngươi không muốn ta..." Thanh âm Hồ Linh Tiêu kiều mị đến cực điểm, trong đôi mắt nàng lưu chuyển dục vọng chỉ lúc động tình mới có.

"Không được, chí ít hiện tại... không được." Tô Vận Hàm nỗ lực khắc chế khát vọng trong lòng, nàng dùng sức lắc lắc đầu hy vọng ném được những dục vọng chết tiệt kia ra khỏi đầu. Nàng muốn Hồ Linh Tiêu, là loại vô cùng cường liệt nghĩ muốn chiếm được kia. Chỉ là nàng vẫn chưa thể, vừa nãy là nàng làm vượt quá không biết chừng mực, nếu như để dục vọng này tuỳ ý to lớn ra, hậu quả khó mà lường được.

"Ngươi khiêu khích ta lên, hiện tại lại nói không được..." Hồ Linh Tiêu kéo trung y nàng làm nàng đảo lên trên người mình, hai tay vòng lấy cổ nàng, vòng eo tế nhuyễn uốn éo dưới thân nàng: "Cho ta, ta muốn... Dù sao cũng không phải lần đầu, lần trước lúc ngươi say tửu đã muốn ta qua một lần, lần này chẳng qua cũng là lúc tình đến thì nồng, không thể không muốn thôi đâu." Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu bịa chuyện như thật, dù sao cái cớ kia đã dùng qua một lần, dùng lại thêm lần nữa cũng không việc gì.

"Không được, lần trước... Lần trước là say tửu, lần này ta rất thanh tỉnh." Tô Vận Hàm nuốt nước bọt, vô lực dán lên cổ nàng, lấy gấm bị che trên người cả hai, nghiêm túc nói: "Chuyện lần trước đã cho nàng uỷ khuất, ta không thể làm tiếp ra chuyện không đầu không đuôi vậy được. Linh Tiêu, chuyện này sớm muộn muốn làm, nhưng ta không muốn ở đây. Nàng chờ ta, chờ ta có đủ năng lực, chờ ta có được phủ trạch của riêng mình, ta liền chuộc nàng khỏi Tuý Hoa lâu để nàng có một danh phận đường đường chính chính (đàng hoàng). Đến lúc đó, chúng ta... Chúng ta lại, làm tiếp... không trễ." Tô Vận Hàm thuỷ chung vẫn thấy ngượng khi mở miệng nói về kiểu sự tình này, thanh âm nàng ngày càng nhỏ, đến cuối cả người đều khô nóng bất kham, chỉ đành chôn mặt ở hõm vai Hồ Linh Tiêu, không nguyện ra.

"Ngươi chịu thú ta? Ngươi nguyện ý theo ta cùng một chỗ rồi sao?" Hồ Linh Tiêu chỉ cảm thấy hôm nay Tô Vận Hàm cho nàng quá nhiều kinh hỉ*, ái muội trong không khí còn chưa lui hết hoàn toàn, Hồ Linh Tiêu ôm cổ Tô Vận Hàm cười lên khanh khách, cầu dục bất mãn cũng vì câu kia của nàng 'cho nàng một danh phận đường đường chính chính' mà tiêu tan.

[kinh ngạc + vui vẻ]

"Ngưng Nhi cô nương nói không sai, nàng là nữ tử tốt, ta không nên phụ nàng. Nếu giữa chúng ta đã phát sinh sự thực không thể nghịch chuyển cỡ kia, sao ta lại có thể không phụ trách với nàng? Chỉ là, nàng đừng quên lúc trước nàng đã đáp ứng, những tập khí hồ mị kia nhất định phải sửa cho ta. Bằng không, đừng trách ta trở mặt không nhận người." Nếu như nàng còn giữ lại những tập khí hồ mị câu dẫn nam tử nữ nhân khắp nơi kia, v ậy mình còn không bị nàng làm cho khí chết tươi!

"Có lời này của ngươi, ta nhất định sửa mà! Đợi ngươi thú ta qua cửa, ta liền giữ an an phận phận làm Tô phu nhân được không? Ngốc tử, đừng nói gì mà trở mặt không nhận người, người ta nhát gan... Ngươi có thể làm người ta sợ đó! Mỗ mỗ có nói qua, nếu người bị nội thương chịu kinh sợ, nội thương kia sẽ càng nặng đó!"

"Ai! Sao ta lại quên rồi, ta không nói chuyện đó là được." Tô Vận Hàm đánh vào gáy mình coi như trừng phạt, trong cẩm bị thực quá nóng, nàng chỉ đành đưa đầu ra ngoài, lại xuống từ trên người Hồ Linh Tiêu ôm nàng vào lòng, nói: "Nàng có đói bụng không? Hiện tại nên là lúc ăn bữa tối, nếu đói bụng, ta qua trù phòng lấy ít đồ lại đây cho nàng."

"Ngươi cũng biết ta là yêu, đói bụng cũng chỉ ăn dương khí mà! A, dương khí người khác ta ghét bỏ, ta chỉ muốn của ngươi." Thấy Tô Vận Hàm hồng mặt, trong lòng Hồ Linh Tiêu lén cười lên. Nếu không chịu uy nàng no, chung quy vẫn có chút bồi thường đi, nếu không nàng thiệt thòi chết mất thôi!

"Ân..." Tô Vận Hàm ngẩng đầu lên, dở khóc dở cười với yêu cầu của nàng. Đâu ra là cần dương khí, rõ ràng chính là hôn môi! Ôm nàng, Tô Vận Hàm cho nàng một nụ hôn ôn nhu mà triền nị. Nụ hôn này lâu vượt qua bất kỳ nụ hôn nào, lúc lâu, mãi tới khi khí tức Tô Vận Hàm bắt đầu bất ổn, lúc này mới cùng tách khỏi bờ môi đối phương, khoé miệng câu ra một vệt ý cười, nhìn chăm chú không nói.

"Vận Hàm, ngươi có vì ta là yêu mà ghét bỏ ta, căm ghét ta hay hoặc là e ngại ta không?" Hồ Linh Tiêu nhuyễn miên miên hỏi.

"Nào còn có thể ghét bỏ hay hoặc là căm ghét? Lúc lần đầu gặp nàng đã sinh khuynh quốc vô song vậy, lúc gặp lại cũng không có người nào có thể sánh được, mà hai lần gặp lại trong mộng, ta liền khẳng định đích đáng nàng là tiên nữ trên chín tầng mây, cho dù không thấy rõ dung mạo, nhưng cũng xuất trần (hơn người trần) như vậy. Nếu nói là e ngại, ta chỉ tâm có thừa kinh sợ với Lang Ngọc, đối với nàng... lại chưa từng có. Ngay cả làm chuyện trái luân thường nữ tử cỡ này ta đều nhận mệnh tiếp thu, nàng là yêu hay không phải yêu lại có liên quan gì đâu? Lại nói..." Tô Vận Hàm dừng lại, tựa như đang đợi Hồ Linh Tiêu mở miệng dò hỏi.

"Lại nói? Lại nói gì nữa?"

"Lại nói trừ nàng ra, ta thực sự tìm không ra còn có ai sẽ nghĩ phương cách sắp đặt tiếp cận ta, câu dẫn ta như vậy, thậm chí lúc ta tẩu đầu vô lộ (~ hết đường) cầu Ngưng Nhi cô nương hỗ trợ khuyên ta vào Tuý Hoa lâu làm trướng phòng tiên sinh. Ta nghĩ, bất luận là trước kia hay sau này, sợ cũng sẽ không có ai đợi ta như nàng vậy đi?" Tô Vận Hàm cảm thán nói, đúng vậy... Từ khi tương ngộ với nàng tới nay, Hồ Linh Tiêu đều dùng phương pháp của nàng tiếp cận mình, câu dẫn mình, thậm chí trợ giúp mình, nữ tử như vậy, cho dù là yêu, cũng khiến người ta rất thương tiếc muốn bảo hộ.

"Vận Hàm, ngươi nói xem ta đây là đang nằm mộng sao? Nếu như không phải nằm mộng, sao trong chớp mắt ngươi chuyển biến lớn như vậy, lớn đến ngay cả ta đã sắp không nhận thức được ngươi." Hồ Linh Tiêu dùng sức đụng vào vai Tô Vận Hàm, biểu đạt lấy tâm tình kích động của nàng vào thời khắc này. . Google ngay trang == TRÙMTRUYỆ N.C O M ==

"Đây không phải mộng, chúng ta còn chưa ngủ sao nằm mộng được? Nàng đã không đói bụng, vậy nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm ôn thư." Tô Vận Hàm nhẹ giọng nói, chuyển biến? Nàng chuyển biến chẳng qua là vì lần này đột nhiên Hồ Linh Tiêu bị thương khiến nàng ý thức được sự quan tâm đọng ở đáy lòng, càng nhờ Ngọc Ngưng Nhi mà tỉnh ngộ, mà 'thông suốt'.

"Được rồi được rồi! Chúng ta ngủ nào ngủ nào!" Hồ Linh Tiêu vui mừng tới mở lòng, tìm vị trí thoải mái trong lòng ngực Tô Vận Hàm, dùng sức cọ cọ, cùng nàng cùng một nơi rất nhanh tiến vào mộng tưởng.

Sớm sớm hôm sau, Hồ Linh Tiêu bị đánh thức bởi thanh âm vận chuyển ầm ỹ ở hậu viện truyền tới. Nàng thấy Tô Vận Hàm vẫn còn ngủ say, liền trực tiếp hoá thành bạch quang hạ từ trên giường xuống, tuỳ ý khoác y sam của Tô Vận Hàm lên người, nghĩ mở cửa nhìn xem bên ngoài đến cùng lại làm những chuyện gì!

Trong hậu viện, mấy công nhân vận chuyển đang liên tục không ngừng chuyển gạo từ ngoài vào hậu viện. Lang Ngọc đứng cạnh gạo chất chồng thành tiểu sơn, kiểm kê gạo mang tới. Hồ Linh Tiêu đẩy cửa làm tất cả mọi người chuyển sự chú ý lên người nàng, nữ tử mỹ diễm động lòng người như vậy những công nhân vận chuyển kia chưa từng thấy. Trong lúc nhất thời, mấy người đều quên thân ở nơi nào, đang làm gì, chỉ si đần nhìn nàng, cho dù chưa đồ yên chi thuỷ phấn, cho dù khoác y sam nam tử, cũng vẫn kinh diễm mê người.

"Lang Ngọc, sáng còn sớm người còn chưa tỉnh ngươi liền gấp rút chuyển hàng!" Hồ Linh Tiêu cực kỳ bất mãn nói, ngón tay chỉ về mấy công nhân gánh gạo đứng ngốc tại chỗ, nói: "Còn không nhanh chút đưa gạo vào? Chuyển chậm sẽ không có tiền công đó!"

"Đã rõ, đã rõ, đã rõ." Mấy công nhân vận chuyển nhiều miệng một lời, lập tức tăng nhanh tốc độ như ăn thần đan, không phải vì tiền công mà là để vị tuyệt đại nữ tử trước mắt mãn ý.

"Hồ muội, không phải muội bảo ta mua được gạo đều chuyển đến hậu viện sao?" Lang Ngọc vô tội nói, thấy nàng mặc ngoại sam của Tô Vận Hàm, nụ cười trên mặt xụ xuống trong nháy mắt, hắn lấy mấy tờ ngân phiếu từ trong y tụ ra giao cho nàng, nói: "Đây là phần còn dư, ta đã ép giá xuống mức thấp nhất. Người của Lý phủ biết ta muốn mua gạo liệt chất của bọn họ, chỉ ước ta mua đi toàn bộ, giá cả gì đều theo ta."

"Ngô... Linh Tiêu." Tô Vận Hàm chung quy vẫn bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, nàng đứng dậy phát hiện Hồ Linh Tiêu đang dựa vào cạnh cửa nói chuyện với ai đó, dứt khoát đạp hài đi tới, mắt mơ ngủ mông lung nhìn công nhân bận rộn chuyển hàng, trực tiếp tựa đầu ở sau lưng nàng như chỗ chống đỡ. Nàng buồn ngủ, buồn ngủ không muốn rời giường.

"Ngốc tử, sao tỉnh rồi nha?" Hồ Linh Tiêu không để ý sự tồn tại của cái bóng đèn lớn cực sáng Lang Ngọc, thân mật kéo tay Tô Vận Hàm vòng ôm eo nàng, giao trọng lượng thân thể cho Tô Vận Hàm, cười nói: "Dựa theo lời ngươi, gạo trong kho gạo của Lý phủ đều ở đây này! Tiếp theo, liền muốn coi ngươi xử lý thể nào đó."

"Ân?" Tô Vận Hàm vừa nghe gạo trong kho gạo Lý phủ nhất thời trợn tròn mắt, nàng không nghĩ tới hiệu suất làm việc của Hồ Linh Tiêu lại nhanh đến vậy. Đi vòng vài vòng quanh gạo chất chồng, Tô Vận Hàm chỉ vào chúng hỏi: "Chỉ có nhiêu đây sao?"

"Còn một nửa ở ngoài trên mã xa, những công nhân này đang mang xuống đó!" Lang Ngọc trầm giọng nói. Hắn cho rằng Hồ Linh Tiêu chỉ đùa giỡn vui chơi với Tô Vận Hàm mà thôi, nhưng hiện tại phát hiện cũng không phải như vậy. Nếu như đùa giỡn, theo tính cách Hồ Linh Tiêu không thể đồng sàng cộng chẩm với đối phương. Nếu như đùa giỡn, Hồ Linh Tiêu không thể cứ kề cận đối phương như kẹo đường dính (~ kẹo mạch nha), thậm chí cử chỉ không che đậy chút nào, thân mật khăn khít.

"Vậy bảo họ đừng mang xuống nữa, nửa còn lại này vừa đủ đưa đi phân phát cho những người nghèo kia." Tô Vận Hàm hưng phấn bảo công nhân vận chuyển đều dừng lại, buồn ngủ đã bị hưng phấn tập kích tới hoàn toàn chiếm giữ. Nàng cười lên như hài tử, đi tới lắc tay Hồ Linh Tiêu, nói: "Đợi một lúc ta liền đi khi bên kia phân phát gạo, a? Thuận tiện gọi Từ huynh đệ thế nào? Nhiều người nhiều tay, tốc độ phân phát cũng mau hơn. Còn những gạo này, tìm lúc bán đi cũng giống vậy."

"Những đại mễ này liền giao cho ta được rồi, ta đảm bảo nha, giúp ngươi kiếm phí dụng một khoản trạch phủ!" Hồ Linh Tiêu tràn đầy tự tin nói, đẩy Tô Vận Hàm vào phòng tự mình giúp nàng mặc y phục rửa mặt. Phải biết, trước đây ngoài nàng hầu hạ qua mỗ mỗ Hồ Kiều Kiều thì chưa bao giờ hầu qua người khác như vậy, Tô Vận Hàm coi như là ngoại lệ, ai vảo nàng là 'phu quân chuẩn' của Hồ Linh Tiêu chứ!

Thu thập xong hết, Tô Vận Hàm không thể đợi thêm nữa muốn đi Đề đốc phủ tìm Từ Phong cùng đi phân phát gạo. Nàng chỉnh chỉnh lại dây vấn tóc mà Hồ Linh Tiêu đã cột xong cho nàng, nói: "Những đại mễ này liền giao cho nàng xử lý, ta đây mang theo những công nhân này đi tới khu bên kia đây."

"Cẩn thân chút, những người nghèo kia đều là mãng hán (kẻ lỗ mãng) bị đói điên rồi, ngươi vẫn nên chú ý chút đi."

"Không sao đâu, có Từ huynh đệ ở đó!" Tô Vận Hàm cười hắc hắc mấy tiếng, mang theo các công nhân kéo xa hướng về Đề Đốc phủ mà đi. Đến chỗ đó, nàng nói đơn giản sự tình với Từ Phong cùng Từ Trị Đồ, Từ Trị Đồ lập tức đồng ý, cũng để Từ Phong thuận tiện mang tới gạo mới mua trong phủ, coi như gắng hết sức mọn.

Sau khi Tô Vận Hàm đi, Hồ Linh Tiêu liền mặc váy dài đại hồng yêu thích ngày thường đi ra khỏi phòng, Lang Ngọc còn đứng cạnh gạo chờ nàng. Vừa nãy nàng liếc mắt ra hiệu với hắn, ý tứ chính là bảo hắn chờ. Mang diện sa lên, Hồ Linh Tiêu bỏ hết chướng nhãn pháp trên gạo, để chúng khôi phục thành gạo ưu chất thượng đẳng, nói: "Những gạo này liền giao cho ngươi, ngươi lợi hại như vậy... Có thể dễ dàng mua những gạo này với giá như vậy, nên cũng có thể dùng giá cao bán ra chứ? A, đến lúc đó giao ngân phiếu cho ta là tốt rồi, những thứ khác a, cũng không cần quản chuyện của ta đâu!"

"Hồ muội, đây cũng là vì nữ tử kia? Muội quả thật là vào đạo của nàng ta sao? Dĩ nhiên ba lần năm lượt giúp nàng ta, thậm chí còn cùng nàng ta..."

"Vậy thì thế nào? Chỉ cần là vì nàng ấy, làm gì ta đều nguyện ý. Thôi thôi! Ta chẳng muốn nhiều lời với con lang lưỡi dài nhà ngươi, ta đi tìm Ngưng Nhi tỷ tỷ đây." Hồ Linh Tiêu lắc người loé lên, lập tức xuất hiện ở cửa phòng Ngọc Ngưng Nhi. Gõ gõ cửa, sau khi đối phương mở cửa Hồ Linh Tiêu tát kiều nói: "Ngưng Nhi tỷ tỷ, ngươi có buồn không nha! Chúng ta đi khu bên kia xem ngốc tử phân phát gạo có được không? Từ công tử Từ Phong cũng sẽ đi đó!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[tính đặt chương này hoặc chương trước là thịt hụt rồi mà do lỡ cỡ quá, cứ để những cái tiêu đề cho phong phạm vậy =]]]