Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 46: Tư bôn



"Vận Hàm, rốt cuộc mỗ mỗ tìm người vì chuyện gì vậy? Cư nhiên cả ta cũng không cho ở bên, thậm chí còn thiết kết giới trong phòng nữa." Hồ Linh Tiêu bất mãn đá hài nửa mang trên chân rơi xuống, có chuyện gì mà nàng không thể nghe chứ? Cần chi làm ra vẻ thần bí đến vậy, coi như không có vấn đề gì cũng trở thành có vấn đề rồi.

"Mỗ mỗ cho ta một viên châu tử rất bắt mắt, nói chỉ cần ta nuốt nó là có thể thoát ly luân hồi, dung nhan không đổi." Tô Vận Hàm đáp đúng sự thực.

"Thật chứ? Vậy ngươi có nuốt hay không?" Đáy mắt Hồ Linh Tiêu loé qua một tia mừng rỡ, quả nhiên mỗ mỗ nói được làm được, lại thật có biện pháp để ngốc tử thoát khỏi tuần hoàn sinh tử.

"Không có, mỗ mỗ để ta suy nghĩ kỹ thêm, nếu nghĩ thông lại tới tìm mỗ mỗ lấy châu tử kia."

"Còn có gì phải suy nghĩ nữa? Lẽ nào ngươi không muốn đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ với ta sao? Hay là nói ngươi chán ngán người ta rồi, chỉ tính theo người ta cùng nhau cả đời này mà thôi, đợi kiếp sau lại đi tìm nữ tử khác?" Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu nói lời giấm chua, nàng lại không hiểu được, tại sao phương thức tư duy của ngốc tử này luôn khác tất cả mọi người vậy chứ? Nếu là người khác thì đã sớm đáp ứng nuốt châu tử, thậm chí sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được nó đó. Dù sao trường sinh bất lão gì gì, chính là mộng mị luôn cầu của mỗi cá nhân.

"Ta không có chán ngán nàng, cũng không phải không muốn cùng nàng đời đời kiếp kiếp. Ta chỉ là, chỉ là cần thời gian để suy nghĩ thôi! Bởi vì mỗ mỗ nói, ăn nó... Ta sẽ biến thành yêu, ta sợ, ta sợ loại cảm giác không rõ đó. Ta không thể nào tưởng tượng được sau khi biến thành yêu ta sẽ thế nào, vì vậy Linh Tiêu à, cho ta thời gian suy nghĩ, chờ qua khoa khảo, hẳn để ta ra quyết định được không?" Tô Vận Hàm nâng mặt nàng lên, nhìn khuôn mặt vô cùng mị hoặc này, vuốt ve như trân bảo.

""Đáp ứng ngươi vậy." Tuy rằng trong lòng tràn đầy không vui, Hồ Linh Tiêu vẫn gật đầu đáp ứng nàng. Dù sao lựa chọn như vậy mà nói là quá mức gian nan với Tô Vận Hàm, lựa chọn giữa yêu hay người, cũng như lựa chọn giữa chết hay mãi sống. Nàng hiểu rõ Tô Vận Hàm là người cứng nhắc chính kinh, để nàng tiếp thụ một yêu tinh đã là không dễ, nếu là muốn nàng biến thành yêu tinh, thì không đủ thời gian suy ngẫm là không thể thực hiện được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tô huynh đệ, chuyện Ngưng Nhi ta đã an bài thoả đáng, hôm nay tới ngoài muốn cảm tạ ngươi chuộc nàng ấy ra khỏi Tuý Hoa lâu, còn hy vọng ngươi có thể chuyển qua ở cùng nơi với Ngưng Nhi một khoảng thời gian. Dù sao hiện tại Ngưng Nhi là biểu muội của ngươi, nếu ngươi còn ở lại Tuý Hoa lâu mà nói, không khỏi sẽ dẫn tới hoài nghi của người khác." Từ Phong là người lôi lệ phong hành (~ mạnh mẽ cương quyết), từ lúc thương lượng phòng tử cùng Tô Vận Hàm qua ngày hôm sau liền mu,a ngay ở nhai khu cách Tuý Hoa lâu không xa, mặc dù không có bao nhiêu người ở, nhưng là nhai khu an toàn nhất trong kinh thành.

[có vẻ là khu đất lớn cho dân ở]

"Không được! Dù hiện tại Ngưng Nhi tỷ tỷ là biểu muội của ngốc tử, cũng không thể chuyển tới ở cùng nàng ấy được!" Hồ Linh Tiêu liền biết Từ Phong đến tìm ngốc tử của nàng không có chuyện gì tốt lành, quả nhiên, mới sáng sớm vậy liền đến làm 'điện đăng bào'* cư nhiên để nàng chuyển đi theo Tô Ngưng Nhi ở cùng nhau! Chuyện khác đều đáp ứng được, chuyện này thì tuyệt đối không được! Còn chưa nói tới vốn Tô Ngưng Nhi từng thích nàng, nếu để ngốc tử chuyển tới, thời gian của hai người các nàng phải làm sao giờ!

[bóng đèn điện ~ kỳ đà cản mũi]

"Ai! Linh Tiêu cô nương, ngươi đừng nói như trảm đinh tiệt thiết vậy có được không? Tô huynh đệ đây còn chưa nói... Ui ui ui, ngươi đừng trừng ta nha! Ta cũng đâu trêu chọc gì ngươi phải không? Chỉ là cảm thấy Tô huynh đệ ở chỗ này không tốt lắm, thêm nữa ta vì Ngưng Nhi tìm được chỗ ở cũng rất lớn, ở thêm vài người cũng không thành vấn đề mà! Hơn nữa lại qua một khoảng thời gian đến lúc nàng gả vào Đề đốc phủ, phòng tử kia sẽ để cho Tô huynh đệ ở không phải sao?" Từ Phong cười ngu ngốc, thật giống hắn đã đến có chút không đúng lúc cho lắm, nếu không sao Linh Tiêu cô nương lại luôn dùng một bộ ánh mắt muốn ăn người nhìn hắn chứ!

"Ở gì mà ở! Ngốc tử đã sớm định mua phủ trạch rồi, hắn nào cần phải ở địa phương ngươi mua!" Hồ Linh Tiêu hừ hừ vài tiếng, vây lấy eo Tô Vận Hàm, tát kiều nói: "Ngốc tử, ngươi nói với Từ công tử đi! Chúng ta cũng phải tìm một phủ trạch rộng lớn có phải không? Khoa khảo sắp tới, ngươi cũng nên chuyên tâm ôn thư."

"Linh Tiêu nói không sai, khoa khảo sắp tới, ta xác thực nên dùng tiền trong tay mua một phủ trạch." Tô Vận Hàm cười cười áy náy, nói: "Từ huynh đệ, thứ cho ta không thể ở cùng Ngưng Nhi cô nương. Ta nghĩ chỉ cần ta không ngụ ở Tuý Hoa lâu nữa, hẳn là sẽ không có người hoài nghi. Mắt thấy hôn kỳ của Từ huynh đệ cũng gần đến rồi, thỉnh ngươi chuẩn bị việc hôn sự thật tốt đi. Đợi ta cùng Linh Tiêu chuyển qua tân cư, nhất định sẽ thỉnh người vào cửa tụ họp."

"Vậy cũng tốt, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa." Từ Phong cười có phần lúng túng, hai người này không phải rõ ràng là đang đuổi hắn đi sao? Chẳng lẽ thật là hắn tới không đúng lúc? Từ Phong hắc hắc mấy tiếng, thức thời khép cửa phòng lại. Lần này hắn tới ngoài việc tìm Tô Vận Hàm còn muốn đón Tô Ngưng Nhi qua tân trú, nếu họ không tiếp đãi hắn, cũng chỉ biết làm xong chính sự trước đã, đợi ngày bái đường thành thân sẽ cùng Tô huynh đệ thật say một phen.

"Đáng ghét, trở ngại rốt cuộc cũng đi rồi!" Cửa được đóng, Hồ Linh Tiêu lại dắt Tô Vận Hàm lên giường, để nàng áp trên người mình, mị thanh nói: "Ngốc tử, lại hôn mấy cái đi! Đều do cái tên Từ Phong đáng ghét kia, gây trở ngại chúng ta nồng nhiệt." Nếu không có hắn thì lúc này ngốc tử đã sớm mắc câu, thoát y thường mà muốn nàng rồi! Thật là, cơ hội thật tốt cứ vậy bị Từ Phong phá! Hận chết hắn mà!!!

"Hụ hụ... Linh Tiêu, ta, chúng ta vẫn nên rời giường đi. Không phải nói muốn mua phủ trạch sao? Vậy hôm nay chúng ta liền đi xem xem đi!" Tô Vận Hàm nén hồng mặt ho khan không ngừng, cũng vì sáng sớm cùng Hồ Linh Tiêu hôn môi quá lâu mới bất tri bất giác cởi y thường của nàng ấy ra. Cũng may Từ Phong gõ cửa đúng lúc mới không cho nàng làm tiếp, xem ra sau này vẫn nên giảm thiểu số lần hôn môi đi thì tốt hơn. Dường như, hiện tại sự tự chủ càng ngày càng kém đi, đại khái là vì Hồ Linh Tiêu quá mức yêu nghiệt, nên mới không tự kìm tình vậy được.

"Nghe lời ngươi cũng được, trái lại... chúng ta cũng nhanh thành thân đi, không phải sao?" Hồ Linh Tiêu phao cái mị nhãn với nàng, lắc người mặc vào váy dài đại hồng y diễm lệ lên người, lại dùng hồng sa che mặt, đợi Tô Vận Hàm thu thập xong cùng nàng cùng ra ngoài. Nàng hiểu rõ tính cách Tô Vận Hàm, nếu nàng mở miệng cự tuyệt hoặc nói sang chuyện khác, vậy là biểu thị nàng quyết định rồi, cho dù tự mình đi câu dẫn thế nào đi nữa cũng đều là việc làm vô bổ thôi.

Phủ trạch không người ở trong kinh thành nhiều vô số kể, cho nên khi Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu tìm tới người giới thiệu phủ trạch, hắn cơ hồ dẫn các nàng đi vòng hơn nửa kinh thành, nhìn qua không dưới mười cái phủ trạch. Những phủ trạch này đa số bị người làm quan trú qua, sau đó vì điều chức hoặc là biếm quan (giáng chức) mà bỏ trạch. Phủ trạch qua tay là thứ không lọt mắt Hồ Linh Tiêu nhất, vì vậy vừa nghe người giới thiệu nói gian này hoặc gian kia bị ai ai ai trú qua, nàng lập tức ngắt lời người giới thiệu, muốn hắn dẫn các nàng đi phủ trạch kế tiếp.

Cuối cùng, Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm nhất trí lựa chọn một phủ trạch cách trung tâm kinh có chút thật xa. Phủ trạch này là mới xây, vì địa điểm thiên hướng vùng ngoại thành, vì vậy rất ít người coi trọng chỗ này. Phủ trạch rất lớn, ngoài có tiền sảnh cùng sương phòng cho chủ nhân cư ngụ ra còn có tây sương phòng có mấy gian phòng. Giữa đông sương phòng và tây sương phòng cách một hoa viên không tính là lớn, trong đó ngoài lương đình cùng trong thuỷ trì nuôi mấy con cá chép, còn có trồng hoa có ngũ nhan lục sắc (~ đủ màu), để người hóng mát thưởng hoa lúc nhàn hạ.

Giao ngân phiếu lấy được khế đất phòng sản của phủ trạch này, ngân phiếu Tô Vận Hàm lời từ việc bán gạo đã còn dư không bao nhiêu. Cũng may gia cụ dụng phẩm trong phủ trạch đã nhờ người giới thiệu nghĩ biện pháp chuẩn bị đầy đủ, các nàng cũng không cần ưu phiền gì thêm. Tô Vận Hàm giao những khế đất phòng sản này đều cho Hồ Linh Tiêu bảo quản, cũng tiện để nàng sớm nghiện làm 'Tô phu nhân'.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Mỗ mỗ, người ta cùng Vận Hàm đã mua phủ trạch ở kinh thành. Mắt thấy nàng gần đến khoa khảo, người ta muốn cùng nàng chuyển vào Tô phủ, không biết mỗ mỗ... có đồng ý không?" Mặc dù là trưng cầu ý kiến, Hồ Linh Tiêu cũng đã mang tới bao phục đều đã được gói lại của nàng cùng Tô Vận Hàm. Muốn nói Hồ Linh Tiêu tuyệt đối là loại người có người yêu bỏ quên người nhà, phủ trạch vừa mới thu thập xong, nàng liền mong đợi có thế giới hai người với Tô Vận Hàm, nào còn quan tâm tới mỗ mỗ người thân duy nhất của nàng có 'cô đơn trơ trọi không người hầu hạ' không?! Bất hiếu, quả nhiên là rất bất hiếu a!

"Chậc chậc chậc, ngươi vậy cũng gọi là trưng cầu ý kiến? Lão nương còn chưa từng thấy qua trước khi đi trưng cầu ý kiến đã mang bao phục trên lưng, hẳn là tính kế trong lòng nếu lão nương không đồng ý liền trực tiếp tư bôn (~ bỏ nhà theo người tình)? Yêu yêu, nha đầu thật là lớn rồi! Cư nhiên ngay cả chuyện tư bôn thế này cũng nghĩ ra được!" Hồ Kiều Kiều nhàn nhã cắn hạt dưa, biểu hiện bất động thanh sắc, nhưng trong đầu đã mắng một lượt từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới cái nữ ngoại tôn bất hiếu Hồ Linh Tiêu này. Nàng thực không nghĩ tới, nha đầu đến nay thích ở địa phương náo nhiệt được mọi người đối đãi kiểu nâng đỡ sẽ vì cùng một chỗ với khối mộc mà chọn rời khỏi Tuý Hoa lâu. Chậc, cũng thật là không thể nhìn người qua tướng mạo, ngốc tử không thể cân được.

"Mỗ mỗ!" Hồ Linh Tiêu kêu lên nũng nịu, hai tay thuỷ chung lôi cánh tay Tô Vận Hàm, dính lấy người nàng tựa như cẩu bì cao dược vậy, tát kiều nói: "Sao người ta lại tư bôn được! Người ta còn không nỡ bỏ mỗ mỗ! Hơn nữa, chẳng qua là con cùng Vận Hàm chuyển ra ngoài ngụ mà thôi, cách dăm ba hôm lại sẽ trở về mà! Nếu mỗ mỗ không muốn kinh doanh Tuý Hoa lâu nữa, liền chuyển tới Tô phủ, theo bọn con ở cùng một chỗ là được nha! Con nghĩ tới tư bôn chỗ nào, cùng lắm là muốn mấy cái hạ nhân nha hoàn của mỗ mỗ mà thôi!" Hồ Linh Tiêu bĩu môi, tựa như là chịu oan khuất cực lớn vậy.

"Ngươi giỏi a! Đầu tiên là muốn Ngưng Nhi từ ta đây ra ngoài, tiếp đó lại muốn tự mình rời khỏi Tuý Hoa lâu, hiện tại giỏi làm phản! Ngay cả chủ ý về hạ nhân nha hoàn trong lâu cũng đưa ra! Nha đầu ngươi này cũng thật là loại ăn người không nhả xương! Tất cả chủ ý đều đánh lên đầu lão nương rồi!" Hồ Kiều Kiều phun ra hết vỏ hạt dưa trong miệng, dùng sức vỗ xuống bàn, thiếu chút nữa đập nát nó.

"Mỗ mỗ! Mỗ mỗ tốt của con! Người đừng sinh khí mà! Có hạ nhân nha hoàn tới chăm sóc con người cũng yên tâm không phải sao? Cũng không thể để Tô phủ to vậy chỉ có con cùng Vận Hàm trú chứ? Vậy mà nói thì, không bị người chê cười chết mới là lạ đó! Cười con thì không có gì, nếu như chê cười tới trên đầu mỗ mỗ... Người xem..."

"Được rồi được rồi! Coi như ta sợ cái miệng này của ngươi rồi!" Hồ Kiều Kiều không có biện pháp với nàng nhất, chỉ đành để tuỳ nàng, phái những hạ nhân cùng nha hoàn tốt nhất trong Tuý Hoa lâu đến Tô phủ. Giữa lúc Hồ Linh Tiêu mãn ý vạn phần lôi kéo Tô Vận Hàm chạy đi thì đột nhiên Hồ Kiều Kiều gọi các nàng lại, nói với Tô Vận Hàm: " Khoa khảo thì khoa khảo, đừng quên ta đã nói với ngươi, vì ngươi cùng nha đầu... suy nghĩ thật kỹ cho rõ đi."

"Con sẽ, sau khoa khảo... con sẽ tĩnh tâm lại để suy nghĩ." Tô Vận Hàm gật đầu, lấy bao phục trong tay Hồ Linh Tiêu cùng đeo trên lưng, kéo nàng rời khỏi Tuý Hoa lâu, bắt đầu sinh hoạt độc cư thuộc về các nàng.