Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 49: Linh Tiêu uỷ khuất



Mặt trời lên cao.

Tô Vận Hàm xoa đầu choáng váng mở mắt ra, miệng khô lưỡi khô, nàng muốn xuống giường tìm chút nước uống, chỉ là sức nặng đè trên người nàng khiến nàng không cách nào cử động được. Thân thể, thân thể quen thuộc, thân thể quen thuộc mà tràn ngập dụ hoặc. Nhìn nàng ấy, Tô Vận Hàm lại bắt đầu có cảm giác suy tửu, tại sao lại không có một mảnh?! Trời, sau này nàng tuyệt đối tuyệt đối không thể uống tửu nữa!

"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm gian nan mở miệng, tảng âm khàn khàn khô khốc. Nàng tận sức cẩn thận đẩy Hồ Linh Tiêu lên giữa giường, mới định ngồi dậy, Hồ Linh Tiêu hừ khẽ hai tiếng sau đó lại nằm sấp trên người Tô Vận Hàm, con mắt nhấp nháy nhìn nàng, trong miệng còn không quên ngậm lấy nơi phấn hồng khả ái, ai oán nói: "Ngốc tử, người không uy người ta no."

"Ân a..." Mặt Tô Vận Hàm tu hồng vì động tác đột ngột của nàng, cũng không biết sao trong miệng liền phát ra thanh âm mất mặt vậy. Thân thể lại bắt đầu không bình thường rồi, nàng vội đẩy Hồ Linh Tiêu ra, đứng dây lùi tới quỹ tử bên kia hoảng loạn tìm trung y mặc vào, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta, ta... Ngày mai, ngày mai sẽ là, sẽ, sẽ là ngày yết bảng. Từ, Từ huynh đệ đại hỉ, đại hỉ... Ta, ta..." Ta nửa ngày, Tô Vận Hàm thực tìm không ra từ tiếp theo, hiện tại nàng chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là mau chóng bỏ trốn. Vừa nãy ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt, thực quá kích thích thần kinh thính giác của nàng rồi.

"Ngốc tử, làm gì trốn xa dữ vậy? Ngươi sợ ta ăn ngươi nha?" Hồ Linh Tiêu ung dung xuống giường, bỏ mặc y sam ở trên đất. Nàng phao cái mị nhãn cực có tính câu dẫn cho Tô Vận Hàm, lắc eo, một bước hai bước ba bước... Cho đến khi cách Tô Vận Hàm khoảng nửa bước. Khoé miệng hiện ra ý vị cười đùa, Hồ Linh Tiêu vươn ngón tay khuấy động y khâm, sau đó dời lên cằm nàng, nói: "Tốt xấu gì người ta cũng là thê tử chưa qua cửa của ngươi, cũng không thể mỗi lần đều uống tửu say thì muốn người ta chứ? Nếu ngươi nghĩ quang minh chính đại, thì có gì không thể đây? Ân?"

Ừng ực, Tô Vận Hàm hơi ngẩng đầu lên, không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt. Không thể không thừa nhận hiện tại Hồ Linh Tiêu quá yêu quá mị cũng quá khác thường mà, so ra, nàng vẫn thích Hồ Linh Tiêu ngày thường chưa tính là ngoan ngoãn hơn. Chân không mang hài hơi hơi dịch chuyển qua bên phải, đối mặt với thân thể hoàn mỹ của Hồ Linh Tiêu, trong nháy mắt Tô Vận Hàm khí huyết dâng trào, chỉ cảm thấy trong mũi có dịch thể tanh mặn hoạt hoạt chầm chậm trượt xuống. Nàng vô thức lau đi, ách... lại chảy tị huyết rồi (máu mũi).

Phốc, Hồ Linh Tiêu che miệng cười không cách nào ức chế được, ngốc tử của nàng cũng quá không trải qua dụ hoặc đi? Cư nhiên, cư nhiên chảy tị huyết rồi! Không cách nào câu dẫn tiếp được, Hồ Linh Tiêu lấy ti quyên lâu tị huyết chảy ra cho nàng, một hồi hôn lên mặt Tô Vận Hàm, nói: "Ngốc tử, người ta thật không phát hiện ra ngươi lại khả ái như vậy."

"Hồ ly tinh." Tô Vận Hàm cực kỳ buồn bực phun ra ba chữ, quay đầu không nhìn tới nàng. Qua một hồi, đợi lúc nàng quay đầu lại phát hiện Hồ Linh Tiêu còn đang không hoàn không ngừng nhìn chằm chằm nàng, lúc này khuôn mặt tuấn tú kia hồng diễm dị thường. Nàng lấy lý y (đồ lót) từ một bên quỹ tử khác, cúi thấp đầu giúp nàng khoác lên, không cho thân thể gây chú ý này lại rơi vào tầm mắt của nàng. "Ngày mai sẽ là, sẽ là ngày đại hỉ của Từ huynh đệ, chúng ta... chúng ta có nên đi mua qua phần lễ vật hay không."

"Lễ vật không cần mua đâu, ta đây có hai khoả trân châu Nam Hải, ngươi mang tới là được rồi. Về phần ngày đại hỉ của họ a, người ta sẽ không tới đâu! Người ta chỉ có thể tham gia thân sự của mình, của người khác... mới không cần đi đâu! Tự ngươi đi là được, ngày mai ta qua tìm mỗ mỗ." Trong lời nói Hồ Linh Tiêu nửa chứa toan ý (vị chua), tựa như trách cứ Tô Vận Hàm không uy nàng no.

"Không đi? Vì sao không đi, Từ huynh đệ đưa tới là hai phần thỉnh giản, nàng không đi... này..."

"Sao? Ngươi muốn ta đi nha? Ngươi hy vọng ta đoạt danh tiếng của Ngưng Nhi tỷ tỷ ư? Hay là hy vọng có tất cả ánh mắt nam nhân đều tụ trên người người ta ư? Hay hoặc là ngươi hy vọng nghi thức thành thân ở Đề Đốc phủ biến thành đầu bài biểu diễn ở Tuý Hoa lâu ư!" Hồ Linh Tiêu khoé môi câu cười, cũng không phải nàng không muốn đi, chỉ vì nàng quá chiêu dao, chỉ là mị nhãn câu người này cũng đủ mê mọi người. Thấy Tô Vận Hàm mím môi không nói, hai tay Hồ Linh Tiêu ôm lấy cổ nàng, nói: "Ngươi đã không để ý, người ta đây sẽ theo ngươi đi..."

"Không cho đi!" Tô Vận Hàm cường ngạnh đánh gãy lời của Hồ Linh Tiêu, đối diện với khuôn mặt mang cặp mắt đầy ý cười kia. Xong, lại bị lừa rồi! Tô Vận Hàm nhuyễn ra, ho khan vài tiếng, nói: "Ta cảm thấy, cũng đã lâu nàng không đi mỗ mỗ bên kia. Vả lại, vả lại ngày mai người đi thân sự ở Đề đốc phủ nhất định rất nhiều, ngẫm lại nàng ắt hẳn sẽ không thích địa phương náo nhiệt. Ta... ta đi là được rồi, hạ lễ xong, ăn cơm xong ta sẽ trở lại."

"Yêu, đổi chủ ý lẹ vậy nha! Người ta đây nhất định nghe lời ngươi vậy... ha ha... ngốc tử!" Ai nói nàng không thích địa phương náo nhiệt, nàng thích nhất chính là huyên náo. Chỉ là hiện tại, vì cái ngốc tử này... Nàng quyết định không thích nữa, chỉ cần ngốc tử cảm thấy được, nàng liền nghe theo. Nhìn nàng ấy hài lòng, có thể so với một vạn khoả dạ minh châu Đông Hải vui hơn đó!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chậc chậc, cơn gió nào có thể thổi nha đầu tới đây? Hôm này không phải là ngày đại hỉ của nhi tử Từ Đề đốc sao? Sao vậy, ngươi không theo bồi ngốc tử kia sao?" Hồ Kiều Kiều mở cửa sổ nhìn đại nhai huyên náo bên ngoài, một chặp nữa, hôn sự hẳn phải bắt đầu tiến hành đi.

"Còn không phải nhớ ngài sao? Vì vậy người ta liền tới gặp mỗ mỗ này!" Hồ Linh Tiêu giúp nàng đóng cửa sổ lại, kéo tay nàng, nói: "Mỗ Mỗ, đảo mắt cái khoa khảo đều qua rồi, nhưng ngốc tử kia ngay cả nửa câu về chuyện thành thân cũng không nói. Hơn nữa, hơn nữa cũng không muốn làm những chuyện kia cùng người ta... Mỗ mỗ, Linh Tiêu thật uỷ khuất mà!"

"Ta liền biết ngươi tới tìm ta không phải chuyện tốt! Này, cầm đi... Có trợ giúp với nàng ta." Hồ Kiều Kiều tựa như làm ảo thuật giao một bản thư dày thật dày cho Hồ Linh Tiêu, thở dài nói: "Ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt.. ta cũng nên trở về thiên đình rồi. Cũng không biết khối mộc kia, đã nghĩ xong chưa nữa."

Ma kính đại toàn*?! Hồ Linh Tiêu nghi hoặc liếc nhìn Hồ Kiều Kiều, thẳng thừng lật xem nội dung bên trong, muốn biết rốt cuộc bản thư này có trợ giúp gì cho ngốc tử. Không nhìn còn đỡ, mới vừa mới mở hiệt (tờ) thứ nhất ra, mặt Hồ Linh Tiêu hồng thấu. Trong hiệt thư hoạ đầy tư thế nữ nữ giao triền, tỉ mỉ rõ ràng như vậy, liền ngay cả mao nhuyễn giữa hai chân cũng bị miêu tả rõ dàng ra. Ngoài hoạ diện cấm kị trên đó, bên cạnh còn viết một hàng chữ nhỏ, là liên quan tới biện pháp làm sao gợi lên hứng thú của đối phương. Chỉ nhìn hai hiệt, Hồ Linh Tiêu lập tức khép thư lại, nói: "Mỗ mỗ, người sẽ không để con đưa cho ngốc tử xem chứ? Nàng chính kinh như vậy, sao có khả năng xem những thứ này a!"

[thật sự không biết 'ma kính' là gì nhưng đại khái chắc là sách biết tuốt]

"Lâm trận mới mài thương, không nhanh cũng nhẵn. Đây là giữ để lúc các ngươi thành thân dùng, trước khi động phòng cho nàng xem, để nàng thuận tiện học hỏi, cũng đỡ để hai ngươi ở trên giường giương mắt nhìn nhau!" Hồ Kiều Kiều nói chuyện không mang theo nửa câu uyển chuyển (tránh né), ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng, nói: "Về nói với khối mộc kia, thứ ấy cần ăn hay không ăn, muốn nàng ta mau chóng quyết định. Mỗ mỗ ta, cần phải về rồi a!" Nàng thở dài thâm trầm, lẽ nào thật muốn nàng mang theo tiếc nuối về thiên đình sao? Thật sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kèm theo tiếng hô lớn của quản gia, sau khi tân nương tử Tô Ngưng Nhi cùng Từ Phong ba bái được hỉ nương dìu vào tân phòng thuộc về họ. Hôm nay là ngày đại hỉ của Từ Phong, hắn mặc một thân hỉ phục thật thu hút ánh mắt, từ lúc bắt đầu vào cửa nụ cười trên mặt cũng không giảm quá. Nhìn bóng lưng tân nương tử được đưa vào tân phòng, Từ Phong xuân phong đầy mặt ưỡn hoa đại hồng trước ngực ngồi ở chỗ chủ nhân, kính tửu từng cái với mấy vị trưởng bối.

Tô Vận Hàm là nghĩa tử của Từ Trị Đồ, vì vậy đương nhiên được an bài ở chỗ chủ nhân. Cùng ngồi với nàng còn có đại học sĩ Điện các Hứa Đức Trung hảo hữu chí giao chốn quan trường với Từ Trị Đồ. Phải nói tới những người này đều là 'lão quỷ say' tham bôi, dù Tô Vận Hàm tính không muốn uống, cũng bị cường bức uống một bôi.

Tửu tịch (tiệc rượu) tiến hành được một nửa, vì Tô Vận Hàm sợ uống say mà không ngừng nhét chút nhục thái vào miệng. Tiếng pháo vang lên, hai quan báo hỉ cầm hỉ quyển cất bước lớn đi vào. Bái lễ với Từ Trị Đồ ở chỗ chủ nhân, cao giọng nói: "Cung chúc Tô Vận Hàm Tô công tử đậu tam giáp, chiếm giữ bảng nhãn. Tô công tử, thỉnh tiếp hỉ quyển nào! Trưa mai tiến cung, gặp thánh thượng."

"Quan gia nói là, ta đậu bảng nhãn?" Nội tâm Tô Vận Hàm kích động nhấp nhô không bình tĩnh được, nàng vội vàng tiếp nhận hỉ quyển trong tay hỉ quan, sau khi mở ra quả nhiên thấy danh tự mình. Tô Vận Hàm, cái danh tự này vốn không thể quen thuộc hơn, hiện tại càng khiến Tô Vận Hàm sinh ra cảm giác xa lạ mà mừng rỡ. Nàng đậu rồi, tuy không phải trạng nguyên, nhưng cũng đậu rồi. Nàng không cô phụ giáo hối của tiên sinh, cũng không cô phụ dụng công của chính mình, nàng đậu rồi, thật khảo đậu rồi.

"Ha ha, Từ Đề đốc thực sự là song hỉ lâm môn* a! Hôm nay nhi tử đại hỉ nghĩa tử lại đậu trong bảng nhãn, đây thật là phúc của Đề đốc nha! Nào nào nào, ta kính ngươi một bôi!" Hứa Đức Trung hai tay bưng tửu bôi một hơi cạn sạch, càng thêm có cái nhìn khác với Tô Vận Hàm. Quả nhiên ông không có nhìn lầm người, tuy không phải trạng nguyên, những cũng trong bảng nhãn. So với dung tài (người tầm thường) vô dụng kia, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Cỗ tiềm lực như vậy, nếu không thu cho mình dùng, chẳng phải đáng tiếc sao?!

[hai niềm vui cùng vào cửa]

"Uống uống uống! Ngày hôm nay ta vui, rất vui a!" Từ Trị Đồ cười lên ha hả, trực tiếp cầm tửu hồ (bầu rượu), đi tới trước mặt Tô Vận Hàm, lấy ngân lượng ra từ y tụ giao cho những hỉ quan kia, nói: "Vận Hàm a! Hôm này là đại hỉ của Phong nhi, cũng là đại hỉ của con. Nào, nghĩa phụ kính con một bôi! Hôm nay cả nhà chúng ta, không say không về!! Nào!!!"