Minh Tắc lại ngồi trên đại điện Kim Loan đảo qua các vị quan viên đứng dưới, theo thói quen xoay đầu nhìn Lương công công, sau đó nhẹ vương cánh tay, nói: "Cửu môn Đề đốc Từ Trị Đồ tấu chiết tử lên về việc thế tập quan vị, trẫm chuẩn cho, ngày mai liền có thể giao tiếp công việc. Các vị ái khanh, nếu không có chuyện gì khác, vậy bãi triều đi."
"Chúng thần cung tiễn thánh thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Các vị quan viện cùng hô to lên, quỳ xuống cung tiễn Minh Tắc rời đi.
Ra khỏi Kim Loan điện, Tô Vận Hàm cũng không vội hồi phủ. Vừa nãy nàng có chú ý Hứa Đức Trung cho nàng ánh mắt, biết đại khái ông có chuyện sẽ tự nói, liền cố ý thả chậm cước bộ, mãi tới khi hết thảy đại thần đều đi thật xa, Hứa Đức Trung rốt cuộc xuất hiện bên người Tô Vận Hàm, cùng đi với nàng: "Hôm qua thánh thượng triệu kiếm lão phu vào thượng thư phòng, nghe ý tứ trong lời của y, chính là muốn ta chủ động thỉnh từ (xin nghỉ). Đến nay Từ Đề đốc thế tập chức vị cho nhi tử lão, vị trí đại học sĩ Điện các ta đây, tự nhiên cũng phải nhượng hiền tài. Đại thần trong triều đa số là khuyển trảo (móng chó) của Lương công công, nếu vị trí đại học sĩ Điện các cũng để cho người của hắn, chỉ sợ giang sơn này, lâm nguy."
"Ý tứ của lão sư là?" Tô Vận Hàm dừng bước, Hoàng đế muốn ông chủ động từ quan, ngẫm ra là được Lương công công chỉ. Từ Phong là thông vũ không thông văn, bởi vậy làm Đề đốc cũng không có đủ bất kỳ uy hiếp gì. Ngược lại vị trí đại học sĩ Điện các này, có thể coi là xà trụ của triều đình, là miếng thịt mỡ mà người người đều muốn phong thưởng.
"Lão phu định tấu lên, tiến cử ngươi làm đại học sĩ Điện các, làm người tiếp ban cho lão phu." Hứa Đức Trung thở ngụm khí với chân trời xa xa, quyết định này, là vì triều đình xã tắc. Chỉ không biết, là đúng hay sai.
"Lão sư? Này, chuyện này làm vậy được sao?! Hiện tại Vận Hàm đã thân cư vị trí Thị Lang, đang ở Lục bộ, thì sao lại đảm nhiệm được chức đại học sĩ Điện các chứ?!" Tô Vận Hàm mặt đầy khủng hoảng, lắc đầu hô thẳng vạn vạn không thể, vạn vạn không thể!
"Không muốn nói lại, tâm ý lão phu đã quyết. Giờ đây trong triều đình này, có thể đảm nhiện vị trí đại học sĩ Điện các đếm không xuể, nhưng chân chính có năng lực nghĩ cho triều đình bách tính, lão phu cũng chỉ có thể nghĩ tới ngươi. Triều đình không thiếu người tài, chỉ là niên kỷ (tuổi) bọn hắn từ lâu đã không thể làm thêm gì lớn. Trái lại Lý Hạo cũng không tồi, chỉ là đến này hắn chỉ là chủ sự nho nhỏ, thực không thể đảm nhận chức tránh lớn này."
"Nếu lão sư đã nói vậy, học sinh cũng không khuyên thêm nữa. Học sinh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài, chắc chắn làm cái đại học sĩ Điện các khiến người kính ngưỡng như ngài." Tô Vận Hàm bái Hứa Đức Trung một cái, giờ đây nghe ông nói vậy, trong lòng tính có cái gốc. Lại đi mấy bước, Tô Vận Hàm tuỳ tiện tìm cớ cùng Hứa Đức Trung phân đường mà đi, qua khỏi Kim Loan điện thẳng tới chỗ Lương công công trong cung, để tiểu thái giám ngoài cửa truyền một lời, nói là có chuyện tìm hắn.
"Vận Hàm a, nghe nói ngươi có chuyện tìm tạp gia?" Tiếng nam ngoài cung, Lương công công đi ra ngoài cùng thái giám thị vệ, cười ngâm ngâm nhìn Tô Vận Hàm trước mặt. Vốn là thư sinh tuấn tú, hiện giờ mặc quan phục càng hiện lên uy nghiêm.
"Tự nhiên là có chuyện, cũng không biết công công có nể thể mặt qua phủ ăn bữa cơm thường, có một số việc ở trong hoàng cung thật không tiện mở miệng." Tô Vận Hàm cười nói.
"Yêu, tạp gia còn phải hầu hạ thánh thượng a!" Lương công công mặt đầy có lỗi, một lúc sau tựa như ra quyết định, nói: "Có điều ngươi đã thỉnh tạp gia, tạp gia tự nhiên cho ngươi chút mặt mũi. Dù sao, ngươi là Thị Lang đại nhân tạp gia coi trọng nhất!"
"Vậy, Vận Hàm ở trong phủ chút tửu thái đạm bạc, yên đợi công công tới." Tô Vận Hàm cùng hắn cười một cái với nhau, đều đọc hiểu ý tứ trong mắt nhau, không nói thêm gì nữa, Lương công công thong dong lui về trong cung tiếp tục hầu hạ Minh Tắc, còn Tô Vận Hàm thì trở về phủ, sớm tìm cớ để Lý Hạo qua Hứa phủ thăm Hứa Như Ngọc. Dù sao chuyện giữa nàng và Lương công công còn chưa từng để người ngoài biết, nếu bị Lý Hạo biết được, chỉ sợ làm hỏng đại sự.
"Linh Tiêu, hôm nay ta mời Lương công công qua phủ họp nhỏ. Ta muốn, ta muốn lấy của nàng..." Phân phó xong nha hoàn qua trù phòng để trù nương chuẩn bị cơm nước, Tô Vận Hàm liền ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng, lần đầu ân cần vì nàng bóp tay bóp vai.
"Muốn khoả trân châu kia của ta?" Hồ linh Tiêu ấn tay nàng lại không cho nàng tiếp tục, nàng nhìn ra được sự khó xử của Tô Vận Hàm. Viên trân châu này là phẩm nhất nhất xuất từ Nam Hải, cũng là thứ nàng từng thích nhất. Hiện giờ Tô Vận Hàm định thỉnh Lương công công ăn cơm tại gia, chỉ sợ là muốn cho hắn viên trân châu này. Về phần tại sao muốn tặng cho tên Lương công công không tính là nam nhân kia, chỉ sợ là có liên quan tới chức quan.
"Hiện tại lão sư cũng định tiến cử ta làm đại học sĩ Điện các, chỉ là chuyện này ông nói không tính (~ chưa đủ), Lương công mới là người quyết định cuối cùng. Chỉ cần hắn thổi thổi gió bên tai thánh thượng, vị trí đại học sĩ này liền phải giao cho kẻ khác làm. Huống chi, ta muốn cũng không chỉ là đại học sĩ mà thôi, ngay cả vị trí Hộ bộ thượng thư, ta cũng muốn được." Đáy mắt Tô Vận Hàm loé qua một tia âm trầm, nàng muốn đẩy Lương công công xuống đài, trước tiên phải dựa vào hắn mới được.
"Được rồi được rồi, chỉ cần là ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi. Huống hồ viên trân châu này người ta đã sớm không yêu thích nữa, người ta có ngươi bảo bối như vậy, có thể sánh ngang với hết thảy trân bảo trên thiên hạ đó!" Ý cười trên mặt Hồ Linh Tiêu chậm rãi tản ra, môi hồng yên chi diễm sắc ấn lên môi Tô Vận Hàm, lúc rời ra lưu lại chút ân hồng: "Ngươi có biết, người ta yêu môi ngươi nhất, hồng dụ người như vậy. Nà, trân châu này ngươi cầm đi, đến lúc đừng quên giao cho cái tên nửa nam nhân kia." Bỗng dưng nàng biến ra một hạp tử (hộp) tinh xảo tựa như làm xiếc, ở trong chính là viên trân châu Nam Hải nàng từng thích nhất.
"Linh Tiêu." Tô Vận Hàm khẽ gọi nàng, trong con mắt mang đầy cảm kích. Trân châu quý trọng như vậy, nếu đổi thành thê tử nhà người ta đã sớm náo banh phòng bung ngói, nhưng nàng không có, trái lại dễ dàng đưa ra như vậy. "Yên tâm đi, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng gấp bội. Nếu chuyện này xong, công lao của nàng là lớn nhất."
"Có công lao hay không công lao người ta cũng không hứng thú, người ta thích là ngươi ngày ngày bồi tiếp người ta. Chỉ cần có ngươi ở bên người, càng làm ta vui hơn những kỳ trân dị bảo kia đó!" Trong lời nói của Hồ Linh Tiêu không giấu được sự kiều nhu cưng chiều, đang muốn phóng đại phần cưng chiều vô hạn này thành hành động, ở ngoài vang lên tiếng nha hoàn gõ cửa, nói Lương công công đã đến, tại tiền sảnh uống trà.
Nếu Lương công công đã tới, Tô Vận Hàm tự nhiên sẽ không để hắn đợi quá lâu. Phân phó hạ nhân mang đồ ăn, Tô Vận Hàm thu trân châu vào trong y tụ, trước tiên đi tới tiền sảnh, chiêu hô nói: "Công công đại giá quang lâm, thực khiến Vận Hàm cảm thấy vui mừng sâu sắc."
"Ai yêu, Vận Hàm a! Giữa chúng ta cũng không cần nói lời khách sáo vậy đâu! Ngươi đã thỉnh tạp gia qua phủ, tạp gia sao lại không tới chứ?" Lương công công mặc thường phục ra ngoài, nếu không nói chuyện giọng điệu quá mức nương khí (giọng nữ), trái lại cũng có hơi chút bộ dáng phú thương.
"Ha ha, nói không giấu gì công công, sở dĩ Vận Hàm thỉnh công công qua phủ là muốn nói chuyện với công công. Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ a, cũng không tính nhỏ." Tô Vận Hàm nhấp một ngụm trà, giả vờ thần bí kề sát Lương công công, nhỏ giọng nói: "Hôm nay hạ triều, Hứa đại học sĩ phá lệ tìm ta cũng có ý nhượng vị trí đại học sĩ cho Vận Hàm. Ta đoán trong đầu đại khái là chủ ý của công công, dù sao công công là người nói được làm được, đáp ứng chuyện với Vận hàm rồi, tự nhiên cũng sẽ làm được. Mấy ngày qua giữa Vận Hàm cùng công công cũng coi như không có gì phải giấu diếm, ngoài vị trí đại học sĩ này, Vận Hàm còn đối với vị trí Hộ bộ thượng thư, cảm thấy rất hứng thú yêu!"
"Chậc chậc chậc, sao tạp gia không phát hiện tiểu tử ngươi khẩu vị lớn vậy chứ? Đâu chính là hai phần việc béo bở nha, vị trí đại học sĩ kia tạp gia đáp ứng rồi, tự nhiên sẽ không thiếu của ngươi. Chỉ là vị trí thượng thư này đi." Lương công công hơi hơi híp mắt lại bất động thanh sắc đánh giá Tô Vận Hàm, tựa hồ bắt đầu có biến hoá gì đó! Người trước mắt, tựa hồ bắt đầu chủ động yêu cầu gì đó! Bất quá, chuyện này cũng không là gì, thỏ có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể đấu lại hồ ly. Huống chi, trong tay hắn còn nắm đằng chuôi Tô Vận Hàm cùng Lệ phi kia xuân tiêu một đêm, thách y cũng không dám hất quyền lợi của hắn.
"Công công tại trong triều đình cũng coi như là nhân vật một tay che trời, chỉ cần công công nói một lời, lại có gì không được chứ? Huống hồ Vận Hàm làm vậy cũng vì muốn công công không cần phân ưu? Thử nghĩ xem, nếu vị trí thượng thư này rơi vào trong tay người khác, thì công công lại bận rộn rồi! Nói không giấu gì công công, từ lúc công công đáp ứng giúp Vận Hàm giấu chuyện kia, Vận Hàm cũng đã xem công công thành phụ mẫu tái sinh của mình, có chỗ tốt đều sẽ lập tức nghĩ tới công công. Cũng tỷ như lần này, Vận Hàm gặp phải cơ duyên có được một viên trân châu Nam Hải..." Tô Vận Hàm lấy cẩm hạp (hộp gấm) trong y tụ ra giao cho Lương công công, trên mặt đều là hiếu kính: "Nghĩ tới, công công nhất định sẽ thích thôi."
"Ai yêu! Đây chính là đồ tốt, đồ tốt yêu!" Mở hạp tử ra, trân châu Nam Hải ở trong không khỏi khiến Lương công công mở to hai mắt, gật đầu không ngừng, mãn ý nói: "Hiếm thấy Vận Hàm ngươi có phần tiểu tâm này, vật này thật đúng là bảo bối yêu! Tạp gia trong cung hầu nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy trân châu chói mắt như vậy yêu!"
"Công công thích là được rồi, trân châu này cũng không phải là lấy lòng công công, mà là Vận hàm tình nghị với công công, như phụ mẫu tái sinh vậy."
"Này nha, tạp gia thật không nhìn lầm ngươi yêu! Trong nhiều người như vậy, tạp gia mãn ý nhất chính là ngươi. Được được được, phần tâm ý này của ngươi, tạp gia nhận mà, nhận mà!" Lương công công hớn hở thu cẩm hạp về mình, càng 'cảm động' không thôi với 'hiếu tâm' của Tô Vận Hàm.
Đảo mắt chúng nha hoàn đã đem xong tất cả cơm nước đã làm sẵn, Lương công công mới vừa ngồi vào trước bàn ăn, đôi mắt lập tức bị nữ tử đi vào hấp dẫn, ngay cả miệng dài cũng thật lớn, thẳng thán cõi đời này sao có nữ tử kiều diễm yêu nhiêu như vậy, ngay cả hắn đây nam nhân không trọn vẹn đã lâu không động tình cũng không kìm được sinh ra dục vọng. "Vận Hàm a, vị này là?" Lương công công thẳng nhìn đánh giá Hồ Linh Tiêu đi về hướng Tô Vận Hàm, nàng mặc một thân váy hồng như trước, mỹ diễm như lửa.
"Đây là nương tử nhà ta." Tô Vận Hàm thấy tình hình như vậy thầm than không ổn, chân mày hơi hơi nhăn lại đón lấy Hồ Linh Tiêu, dùng tâm ngữ nói: 'Sao lại tới chứ! Không phải bảo nàng ở trong phòng đợi ta sao?'
"Người ta nhớ ngươi mà!" Hồ linh Tiêu nói như thực, kiễng người với Lương công công, lễ mạo mà xa cách: "Linh Tiêu gặp Lương công công, thường nghe Vận Hàm nhắc đến ngài, nói ngài là ân nhân của hắn, phải báo đáp ngài thật tốt đó!" Hồ Linh Tiêu nói lời khách sáo, hai tay tự nhiên vòng quanh eo Tô Vận Hàm, khuôn mặt nhỏ cũng nửa chứa uỷ khuất nửa chứa kiều mị nhìn nàng, dùng tâm ngữ nói: 'Ngốc tử, ngươi cũng không phải không biết, người ta rời ngươi nửa khắc đã nhớ ngươi muốn điên lên!'
"Hoá ra là nương tử Vận Hàm nha! Đã sớm nghe nói Hộ bộ Thị Lang cưới được kiều thê thế gian khó tìm, hôm nay gặp qua quả nhiên là mỹ cực!" Lương công công khen ngợi Hồ Linh Tiêu không ngớt, đứng dậy ân cần chiêu hô nói: "Còn đứng làm gì nha! Vận Hàm a, nếu nương tử nhà ngươi đã lại đây, liền ăn cùng nơi đi. Dù sao chuyện chúng ta đàm luận cũng đều nói xong rồi phải không?"
"Công công nói rất đúng." Tô Vận Hàm cười gật đầu, nhưng trong lòng cực chán ghét Lương công công nhìn Hồ Linh Tiêu chằm chằm không rời mắt. Nàng kéo Hồ Linh Tiêu ngồi bên người, cho dù tay phải đã cầm đũa lên, tay kia lại thuỷ chung không buông nàng ra, buộc nàng chỉ có thể dùng tay trái dùng đũa, thậm chí dùng sức nắm, coi như phát tiết bất mãn trong lòng.