"Không biết Lương công công đại giá quang lâm, Vận Hàm không nghênh đón từ xa, thỉnh xin công công chớ nên trách tội." Đi vào tiền sảnh, Tô Vận Hàm ngoài cười nhưng trong không cười kéo lên khoé miệng. Lương công công đang ngồi ở khách ỷ nhịp hai chân thảnh thơi ẩm trà, hắn mặc mãng bào trong cung, trên bàn bên cạnh có điêu tượng dùng hồng bố che lên. Nghe thấy thanh âm, Lương công công đặt bôi trà xuống đứng dậy chắp tay với Tô Vận Hàm, cười nói: "Tạp gia phụng ý chỉ của thánh thượng, đem ngọc điêu phiên bang tiến cống này tới thưởng cho ngươi. Tô đại học sĩ thay hoàng thượng giải quyết mầm hoạ lớn như vậy, hoàng thượng nhất định phải coi trọng rồi!"
"Công công mới là người hoàng thượng coi trọng, Vận Hàm bất quá là tâm hệ triều đình, làm chuyện mình phải làm thôi." Tô Vận Hàm chắp tay đồng dạng đáp lại, đi tới trước ngọc điêu nhấc hồng bố lên, là tôn bạch ngọc điêu thành tượng phật, trông rất sinh động.
"Ha ha, lời này của Tô đại học sĩ có chỉ (ám chỉ) nha!" Lương công hơi hơi nheo mắt lại, ngồi lại khách ỷ, bưng trà nóng lên thổi mấy cái: "Tạp gia nhớ ra vị trị đại học sĩ Điện các này vẫn là tạp gia hỗ trợ, để ngươi ngồi lên đó! Có điều, cho dù không có tạp gia, Tô đại học sĩ cũng không thể chịu ở vị trí Hộ bộ Thị Lang. Tô đại học sĩ, tạp gia nói vậy, không sai đó chứ?"
"Lương công công chính là hồng nhân (người tâm phúc) bên thân thánh thượng, bách quan thấy ngài chỉ có phần cúi đầu, nào còn dám nổi gió che mất công công ngài chứ? Vận Hàm có thể ngồi lên vị trí Thị Lang, nhờ ngài dẫn dắt, ngồi lên vị trí đại học sĩ Điện các này, cũng nhờ ngài mỹ ngôn bên tai hoàng thượng. Nói ra, công công chính là ân nhân của Vận Hàm, đại đại ân nhân!" Lời nói Tô Vận Hàm có ẩn ý, nàng tiếp nhận trà nóng hạ nhân đưa tới, ngồi ở vị trí chủ nhân ưu nhã thưởng trà. Nàng dùng dư quang chăm chú nhìn Lương công công, phát hiện hắn đã nhìn mình chằm chằm, cũng không có dời tầm mắt đi, trái lại tiếp tục nhìn hắn, vẫn giữ ý cười trên mặt.
"Cái mũ ân nhân này quá lớn, tạp gia mang không nổi. Nói ra, tạp gia vẫn thật hiếu kỳ, Tô đại học sĩ chỉ đi Lương đô mấy ngày mà thôi, sao lại tra được việc Lâm Viễn Hầu mật mưu tạo phản chứ? Thánh chỉ giả long bào giả, tạp gia nhìn tới những thứ này mà tâm can liền run rẩy yêu!" Lương công công vỗ vỗ ngực tượng trưng, con mắt đảo quanh chuyển vài vòng.
"Nhờ phúc của Lương công công, Vận Hàm cũng là trong lúc vô ý phát hiện mật thất Lâm Viễn Hầu tư tàng những thứ đó." Tô Vận Hàm đặt bôi trà xuống, trái lại ngồi cạnh Lương công công, nhỏ giọng nói: "Công công biết không, lúc Vận Hàm phát hiện mật thất cất giấu thánh chỉ long bào kia, trong lòng cũng một trận kinh sợ. Kinh đó là một hầu gia nho nhỏ như Lâm Viễn Hầu này, lại có gan to như vậy, vọng tưởng mật mưu soán vị. Sợ chính là, đằng sau Lâm Viễn Hầu này, còn có chỗ dựa càng to lớn hơn."
"Có chỗ dựa? Lâm Viễn Hầu kia đã chết, dù cho còn có chỗ dựa, thì có tác dụng gì chứ?" Lương công công tự nhiên là nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Vận Hàm, cũng không gấp không nộ, trái lại tới gần nàng, cười nói: "Nếu Tô đại học sĩ đoán được sau hắn còn có chỗ dựa, chắc là ở trong mật thất đó phát hiện thứ trọng yếu hơn so với thánh chỉ giả long bào giả đi?"
"Công công đây là nói chỗ nào chứ? Nếu Vận Hàm phát hiện thứ trọng yếu hơn so với thánh chỉ giả long bào giả, thế nào lại không bẩm cáo với thánh thượng, trình kiện vật đó lên chứ?" Tô Vận Hàm cười nói.
"Nga? Nói vậy Tô đại học sĩ chỉ phát hiện những thứ này thôi sao? Vậy mật thất kia, cũng thật quá trống rồi a!!!"
"Ai nha, nói ra, mật thất kia cũng không tính quá lớn, ngoài những ngân lượng châu bảo tham ô kia ra, Vận Hàm còn phát hiện một quyển trục nữa, có điều lúc đó Vận Hàm xác thực bị long bào thánh chỉ tự tạo hù doạ, thực nhớ không ra quyển trục kia hiện nay ở nơi nào." Tô Vận Hàm cố ý đề cập tới quyển danh sách, quả nhiên phát hiện thân thể Lương công công đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra chút vẻ hoảng trương. Chỉ là hoảng trương này cũng không có duy trì lâu, chỉ trong công phu chớp mắt, liền khôi phục ý cười vốn có.
"Tô đại học sĩ cũng thật dễ bị kinh hách, bất quá Tô đại học sĩ đã đề cập tới quyển trục nọ, ngẫm lại quyển trục này hẳn là thứ trọng yếu gì đó?"
"Thứ trọng yếu? Theo Vận Hàm thấy, cái gọi là thứ trọng yếu, đúng là vật kiện trọng yếu với chủ nhân, đối với Vận Hàm thì không trọng yếu đâu! Bất quá, nếu Vận Hàm cảm thấy nó trọng yếu mà nói, đối với chủ nhân vật kiẹn này mà nói, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt cả."
Tô Vận Hàm cười rất có thâm ý, nàng chỉ nhìn cặp mắt tam giác kia của Lương công công, thấy trong mắt hắn có một tia âm ngoan loé qua, thấy hắn âm trắc trắc cười lên, cũng thấy hắn đứng dậy chắp tay với mình, nói: "Tô đại học sĩ liền không sợ biết quá nhiều chuyện, dễ chọc tới mầm hoạ sao?"
"Mầm hoạ? Mầm hoạ gì chứ? Vận Hàm tự hỏi làm việc xứng với lương tâm thiên địa, hẳn chọc phải mầm hoạ, là với chủ nhân vật kiện kia mới đúng chứ." Tô Vận Hàm đứng dậy chào một cái với Lương công công, nói: "Công công đây là muốn hồi cung sao? Không ngồi lại quý phủ lâu thêm chút nữa?"
"Phủ đệ của Tô đại học sĩ không phải nơi để hoạn quan như tạp gia có thể ngồi ngốc quá lâu đâu, tạp gia còn phải hồi cung hầu hạ hoàng thượng đây! Phải biết, hoàng thượng hắn không thể rời tạp gia, thiếu tạp gia bên cạnh, ngay cả tấu chiết thánh thượng cũng nhìn không xong đó!" Lương công công cười khoa trương thật to, dùng sức quăng y tụ xuống, bước lớn ra khỏi Tô phủ.
"Ai!" Nhìn bóng lưng Lương công công đi xa, nụ cười trên mặt Tô Vận Hàm lập tức xụ xuống, nghiêm mặt về phòng mình. Nàng cởi ngoại sam trên người, chỉ mặt trung y ngồi ở mép giường, lập tức có thân thể nhu nhuyễn lại gần ngã vào trong ngực nàng, tát kiều nói: "Ngốc tử, làm sao vậy nha? Nghiêm túc quá vậy? Do ở chỗ Lương công công thụ khí (~ chịu ức hiếp) à?"
"Lương công công mượn việc đưa phật ngọc mà tới, tuy không có nói thẳng, nhưng cũng ngầm ngả bài với ta. Chỉ sợ, rất nhanh hắn sẽ có hành động, gây bất lợi với ta. Ai, Lương công công hắn là người tinh minh cỡ nào, sao lại không biết quyển danh sách kia ở trong tay ta?" Tô Vận Hàm thở dài, nhẹ xoa tóc dài của Hồ Linh Tiêu: "Bất luận thế nào, Lương công công nhân vật cỡ này, nhất định phải trừ."
"Ngốc tử, ngươi nói rất nhanh hắn sẽ có hành động gây bất lợi cho ngươi, ta nghĩ ắt hẳn hắn sẽ không chỉa mũi nhọn thẳng về phía ngươi." Hồ Linh Tiêu nghĩ nghĩ, vỗ tay về phía không khí, triệu hai nha hoàn Hồ tộc tới, nói: "Các ngươi âm thầm theo Lương công công, có bất kỳ cử động gì đều phải bẩm báo với ta, đã rõ chưa?"
"Đã rõ." Hai tiểu nha đầu gật gật đầu, lập tức biến mất không còn tung tích.
Đợi các nàng biến mất, Hồ Linh Tiêu đối diện với con mắt không hiểu của Tô Vận Hàm, cười nói: "Ngươi đã nói Lương công công là người tinh minh cỡ nào, hắn muốn trừ ngươi, cần phải trừ người bên thân ngươi trước. Đợi lúc ngươi cô chưởng nan minh*, chính là lúc hắn chân chính đối phó với ngươi."
[ một tay không thể thành tiếng vỗ]
"Nàng nói là, hắn sẽ gây bất lợi với Từ huynh đệ cùng Lý Hạo?"
"Ân, nếu ta nghĩ không sai, sẽ là vậy. Hiện tại Từ Phong là Cửu môn Đề đốc cao quý, nếu không diệt trừ hắn trước, Lương công công tuyệt đối không thể động ngươi trước. Yên tâm đi, ta đã cho hai nha đầu kia theo Lương công công, chỉ cần hắn có cử động, chúng ta liền sẽ biết sớm thôi." Hồ Linh Tiêu lười biếng đánh cái ngáp, chuyển thành phao cái mị nhãn với Tô Vận Hàm, ngón tay dài mảnh đẩy y khâm nàng ra, kiều thanh nói: "Ngốc tử, tạm thời không đề cập chuyện Lương công công nữa, ngươi đã đáp ứng người ta, đêm nay phải uy người ta no!"
"Nàng thật là..." Tô Vận Hàm hết cách với nàng, tuỳ nàng thoát đi trung y mặc trên người. Ngoài phòng truyền tới thanh âm hạ nhân bận rộn, Tô Vận Hàm xoay người đặt Hồ Linh Tiêu dưới thân, nắm năm ngón tay nàng, nói: "Linh Tiêu, có nàng thật quá tốt."
"Hi hi, ngốc tử, giờ đây mới biết ta tốt nha! Hồ Linh Tiêu ngẩng đầu khẽ mổ lên khoé môi Tô Vận Hàm, bỗng nhớ ra gì đó, kêu lên một tiếng ai nha: "Ngốc tử, người ta quên mất một chuyện rồi! Ngươi sẽ không trách người ta hiện tại mới nói cho ngươi biết chứ?!"
"Ân? Chuyện gì?"
"Hồi ngươi đi thượng thư phòng kia, Hứa phủ phái người tới đưa hỉ thiếp, nói là mấy ngày nữa Lý Hạo cùng Hứa Như Ngọc thành thân, bảo chúng ta tới đó!"
"A? Nhanh vậy? Sao Lý huynh không nói cho ta biết?" Tô Vận Hàm kinh ngạc nói, Lý Hạo kia cũng thật biết nhịn nói, lúc ở Lương đô không nhắc tới một chữ về chuyện thành thân.
"Hắn cũng không biết, là quyết định của Hứa lão đầu đó. Ai nha, hỉ thiếp để ở tiền sảnh rồi! Trước tiên đừng quản chuyện đó nữa, chúng ta làm chính sự của chúng ta trước được không? Người ta đói quá rồi!"
"Này... Trước hết chúng ta làm chính sự của chúng ta trước đã!" Tô Vận Hàm cười lên, cúi đầu hôn lên môi Hồ Linh Tiêu, tiếp tục y nỉ ái muội trước khi Lương công công tới.