Đường Thiên cảm thấy hơi mệt nên rời đi trước. Cô vừa đi thì Triệu Vũ Thanh lại đến "câu dẫn" Đường Mộng Na.
Cô cũng không chịu nỗi con người dai như đỉa này, cũng rời đi khỏi bữa tiệc. Đang gọi cho 920 đến rước thì bị hắn phục kích phía sau, dồn vào tường, mạnh bạo lấy điện thoại của cô.
- Triệu Vũ Thanh! Anh có liêm sỉ không vậy?
- Ăn mặc gợi cảm vậy, còn hỏi tôi?
- Anh sao có thể nói không có lý vậy chứ?
Đường Mộng Na rất kiên cường, vô cùng sắc bén đáp lời Triệu Vũ Thanh.
- Hẹn hò với tôi, cũng vui mà?
- Tên không ra gì như anh, xứng hẹn hò với tôi?
- Cứ cứng miệng đi, tỏ vẻ trong sáng. Ngày mai em sẽ đến gặp tôi thôi.
Đường Mộng Na đẩy hắn ta ra, lấy lại điện thoại rồi ra về. Cô bực tức, trút chút giận dữ lên cửa xe. 920 cũng ngạc nhiên.
- Xe này của tôi chứ không phải của công ty đâu.
- Thì sao?
- Có chuyện gì vậy?
- Có tên kia liên tục tán tôi, dù có nặng lời thế nào cũng không dứt.
- Ghê vậy sao?
- Anh còn đùa à?
Thẹn quá hoá giận, giận này lại được nhân hai nữa. Cô không nhịn được bèn rời vị trí, nhướn người lên đánh 920 mấy cái cho hạ hoả. Cơ mà không lường trước, anh quay lại giữ lại tay của cô, thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
- Ngày mai cô sẽ không cần tiếp xúc với hắn nữa, được chứ?
Đường Mộng Na bị vẻ đẹp của anh hút hồn lần nữa, không nói nên lời, chỉ gật đầu.
- Muốn đi ăn gì chứ?
- Sushi đi...
- Lúc nãy uống nhiều không?
- Hai ngụm nhỏ.
920 cười nhẹ, cô rất nghe lời, không phải sao.
Lạc Manh Manh thay Đường lão gia cùng Đường Hiểu Âu đến dự tiệc. Bà ta tinh ý phát hiện chuyện giữa Đường Mộng Na và Triệu Vũ Thanh nên đã theo dõi. Vừa hay từ xa chụp được vài tấm hắn dồn tường cô. Sau đó đến bắt chuyện với hắn.
- Cậu có vẻ thích Đường Mộng Na nhà tôi?
- Dì à, ra chỗ khác đi.
Triệu Vũ Thanh vẫn đang bực tức vì bị đẩy ra suýt ngã, vốn định từ bỏ thì nhận được kèo thơm:
- Tôi có chỗ quen, rất phù hợp với sở thích của cậu, chi bằng giúp tôi một chuyện, rồi sẽ giới thiệu?
- Việc gì?
- Tối nay, những tấm hình này sẽ được tung lên. Cậu chỉ cần thêm mắm muối cho nó...
Lạc Manh Manh đưa hình mình chụp ra. Bà ta biết Triệu Vũ Thanh là người nếu không có thứ mình thích thì sẽ phá hoại nó.
- Hừm, dì chụp tôi không đẹp chút nào... Cứ đưa lên đi, góc chụp ổn đấy.
- Được.
- Mà nếu thế, chi bằng tạo thêm tình huống cho tôi có không gian với tiểu thư Đường Mộng Na của dì đi.
- Ha ha, không vấn đề.
Lạc Manh Manh quay đi, khuôn mặt lộ ra hết sự vui sướng và nham hiểm của bà ta.
Sáng hôm sau, hot search đầu trang đều là hình ảnh của Đường Mộng Na và Triệu Vũ Thanh tối qua. 920 nhìn thấy những tấm hình này vô cùng khó chịu, anh gọi cho 900, nhờ can thiệp báo chí gỡ bài viết xuống.
Đường Mộng Na biết tin, lại thêm việc có người mua phóng viên viết báo, nên cần một thời gian để gỡ ảnh xuống, vô cùng bực bội đi tìm Triệu Vũ Thanh. Hẳn hôm qua hắn ta đã biết trước khi Lạc Manh Manh tìm đến nên chắc chắn rằng hôm nay cô sẽ kiếm hắn.
Bữa giờ "theo tình", nay hắn vừa sáng sớm đã đến bar để "trốn tình". Đường Mộng Na tìm đến Triệu Phiếm Chu lấy cách liên lạc với Triệu Vũ Thanh. Sau đó gọi điện cho tên vô lại đó.
Mở màn là tiếng chửi không thể ngoa hơn của mỹ nữ Hong Kong.
- Anh là súc vật hả?
920 nghe xong cũng hú hồn chim sẻ.
Triệu Vũ Thanh bên đầu dây chắc cũng đang ngớ người không nói nên lời.
- Tiểu thư à, cô giận dữ quá rồi.
- Tôi không có thời gian để ý tới anh đâu. Anh tưởng tôi đi kiếm anh à? Nhân lúc tôi chưa làm gì thì gỡ bài viết xuống đi.
- Đâu phải tôi làm mà gỡ được.
920 ở đó phải làm khẩu hình miệng:"Nhẫn nhịn"
Đường Mộng Na hít một hơi sâu, gằn từng tiếng:
- Đăng bài phủ nhận.
Không nghe câu trả lời, cô dập máy ngay tức khắc.
920 không ngờ cô lại nhạy cảm đến thế này. Chỉ là một tin đồn tình ái mà cũng khiến cô nổi đoá lên. Anh nhớ thì hồi cô ở bệnh viện cũng có vài người hiểu lầm hai người là người yêu, cô chỉ buồn trên khuôn mặt chứ không nói gì cả.
Dù sao cũng giữ hứa rằng hôm nay cô không phải gặp Triệu Vũ Thanh.
Triệu Vũ Thanh bên này đang ve vãn, tình tứ với hai cô gái trong quán bar. Anh ta đang phân vân nên đăng bài thừa nhận hay phủ nhận. Cuối cùng đã liên lạc với Lạc Manh Manh.
Tầm giờ tan sở, hắn gọi điện cho Đường Mộng Na, giọng nói trêu đùa:
- Đến chỗ tôi để quay clip đính chính đi. Một mình tôi không đủ tin cậy.
- Chờ một chút.
Thiết nghĩ cũng không xa lắm, 920 thì đang bận việc, lát nữa sẽ gọi anh sang đón, bây giờ đi bộ qua đó, ngắm đường phố trước giờ tan làm một lần cũng được. Thế là cô thu dọn đi xuống công ty.
Lâu rồi mới dạo phố, tâm trạng tốt lên hẳn. Đi đến vị trí của Triệu Vũ Thanh... là nhà riêng của hắn?!?
Có gì đó sai sai nhỉ? Sao lại đến nhà riêng cơ chứ?
Dù sao cũng là kẻ ăn không ngồi rồi, hắn không ở nhà mới là chuyện chứ!
Cô bấm chuông, một lúc sau, cửa mở ra.
- Tới nhanh thế?
- Có cô nàng nào à?
- Oan cho tôi rồi.
Đường Mộng Na uy nghiêm bước vào. Căn nhà này không giống như nhà hắn sống thường xuyên. Chắc chỉ là nơi họp mặt gì đó.
- Nhanh quay video để tôi thanh minh.
- Cô làm gì tội lỗi mà phải thanh minh vậy?
- Không phải anh...
Triệu Vũ Thanh dồn tường cô:
- Chi bằng làm gì đó tội lỗi thật rồi hãy thanh minh đi.
Đường Mộng Na bấy giờ mới phát hiện đây là bẫy, vùng vẫy thoát ra. Dù chăm chỉ tập luyện nhưng đối với một thanh niên trai tráng như Triệu Vũ Thanh thì hoàn toàn không thể so sánh được. Những ký ức đêm gặp tên biến thái hiện lên, Đường Mộng Na sợ xanh mặt, hét lớn.
Cô bị Triệu Vũ Thanh bịt miệng, cưỡng chế tay và kéo sang phòng khác, đúng hơn là phòng ngủ.
Hắn đẩy mạnh, cô không giữ được trọng tâm mà ngã xuống giường. Hắn khoá trái phòng. Sau đó tiến dần đến chỗ của Đường Mộng Na, cởi áo choàng tắm, rũ nó xuống đất.
Đường Mộng Na sợ hãi, thu mình trên đầu giường, hắn từ từ di chuyển, mạnh bạo kéo chân cô, thu cô vào tầm tay của mình.
- Sao? Còn thanh cao gì nữa? Chỉ là ONS thôi mà?
- Tên vô lại nhà anh, đừng khiến tôi dơ bẩn theo anh!
Triệu Vũ Thanh tát cô một phát.
- Cô nên xem lại tình hình của mình, cầu xin tôi làm nhẹ nhàng đi.
Hắn nói xong thì hoá thú, giật mạnh áo của cô.
Cúc áo rời khỏi vị trí, rơi xuống nệm.
- Không!
Đường Mộng Na che đi phần da thịt bị lộ. Triệu Vũ Thanh lại giữ tay cô trên đỉnh đầu, ngắm nhìn một phần cảnh xuân. Hắn khoái chí vô cùng.
- Hahaha, Đường Mộng Na yêu dấu của Đường gia đang nửa che nửa hở trước mắt tôi. Hay thật đấy!
Cô sợ đến mức nước mắt cứ tuôn rơi thế, miệng van xin anh ta đừng đi quá giới hạn, trong tâm chắc đang mong mỏi 920.
Cảm giác cơ thể càng nhẹ nhàng, cô càng mất niềm tin, dần dần thì buông xuôi...
Trên khuyên tai của cô có định vị, chắc chắn anh sẽ tìm ra cô, nhưng sớm hay muộn mới là chuyện.
920 vừa hay đến công ty đón cô khi cô vừa rời khỏi, sau sự cố ở gần nhà, anh chỉ cần không thấy Đường Mộng Na trong tầm mắt đều sẽ xem định vị của cô. Rất nhanh anh đã đến nơi trên bản đồ.
Nhìn tên nhà là Triệu Phiếm Chu, 920 như hoá điên, đập cửa mạnh bạo.
Triệu Vũ Thanh nghe tiếng ồn thì vô cùng tức tối, cũng không thể để như vậy nên hắn lại ra mở cửa. Khi mở cửa, hai người đàn ông đối diện nhìn nhau.
- Sao anh lại gọi cho Đường Mộng Na?
- Chúng tôi đang bận chuyện, tránh ra một lúc đi.
920 tức quá, lao lên đấm Triệu Vũ Thanh ngã nhào. Đánh đến khi 900 đến can ngăn:
- Đường Mộng Na đâu?
Lúc này, anh vứt tên cầm thú dưới sàn nhà, chạy đi kiếm người con gái đáng thương kia.
Nhìn cô nằm trên giường, quần áo xộc xệch không đúng vị trí. Ngực cô hoàn toàn bị chiếm tiện nghi, chiếc quần tây cũng đang dở dang. 920 đau lòng, cởi áo vest ra, đắp lên cho cô che người lại. Ôm cô vào lòng...
- Hắn ta bảo tôi quay clip đính chính, sẽ đáng tin hơn nên tôi đến đây... Tôi không phải có mối quan hệ đó với hắn!
Dường như, cô sợ anh sẽ hiểu lầm. Vì anh biết cô có tình cảm với anh, lại "chạy" đến đây.
- Tôi có nói gì đâu? Đến bệnh viện nhé?
Cô lắc đầu, nhận được sự tin tưởng của anh, cô dần bỏ chút sức lực ít ỏi...
*ONS: Tình một đêm (mình nghĩ đây là kiến thức cho bản thân nên không che giấu nhá)