Trước tiên là đưa hộp quà cho ông nội, sau đó ngồi vào bàn ăn, ăn cho lấy lệ. 920 nhìn biểu cảm này thì biết ngay cô gặp chuyện gì không như ý, nhưng từ xa nên không thể nhắc nhở cô, đành nhắn qua điện tử thoại. Cô không thèm để ý luôn chứ!
Đến khi hai người ở riêng thì cô mới hỏi.
- Chu Mạn dì tặng quà... có phải làm ở Đường thị không?
- Hình như là vậy, sao thế?
- Sao dì phải gặp Chu Mạn...? Dì với Chu Kiệt...
Đường Thiên sợ ai đó nghe thấy, bèn kéo đứa cháu lắm chuyện ra ngoài vườn, ngồi trong cái chài thơ ấu.
- Ta và Chu Kiệt có mối duyên nợ. Tuy đã cắt đứt từ mấy năm trước nhưng dạo này có chút vướng bận.
- Con không thích Chu Mạn, tuyệt đối đừng liên quan đến họ Chu đó được không dì?
- Sao vậy? Ta thấy con bé tốt tính, còn đảm đang nữa.
- Nhưng mà con không thích!
Đường Thiên bất ngờ với hành xử này, cô rời đi.
- Con không thể quyết định dì phải thế nào!
Đường Thiên ra về, không quên dặn dò 920 tìm hiểu chuyện gì.
920 hiểu tại sao cô như vậy, chỉ là không biết lý do phía sau.
Đường Mộng Na lấy chiếc đàn trong góc, kéo một bản nhạc du dương đượm buồn. Một mình cô đàn, một mình cô lắng nghe.
Khi 920 gọi cô trở về, vô tình nghe được cô nói với thư ký lấy tài liệu của Đường Hiểu Âu.
- Sao cô ác cảm với Chu Mạn vậy?
- Dì gài anh ép cung tôi à?
- Tôi thấy cô ấy...
- Tôi ghét, không chỉ là ác cảm.
Giọng điệu vô cùng căm phẫn, 920 không hỏi thêm. Hôm sau, anh hẹn Lý Mẫn hỏi chuyện, vì nhà Lý Mẫn cũng thuộc giới kinh doanh, chắc cũng có chút thông tin.
Lý Mẫn nghe sơ sơ đã đoán được, cô giải thích cho tên trạch nam trước mắt cặn kẽ.
Đường Mộng Na vốn sống rất khép kín, gần như không có bạn. Bản tính đó sinh ra sự tự ti, thèm muốn sự công nhận của mọi người, sẽ không chịu nỗi cảnh người khác nói tốt về ai đó, hoặc là được nhắc đến quá nhiều, hoặc là đã ác cảm với người đó. Từ đó sẽ sinh ra sự đố kỵ, không muốn bản thân liên quan đến người đó.
Chu Mạn lần dã ngoại đã trò chuyện với 920. Cô vốn nổi tiếng, sợ rằng 920 sẽ si mê thôi. Đường Mộng Na vì thế rất lo sợ tình yêu của mình chưa kịp nắm đã vụt mất.
- Chắc Na Na muốn đuổi cô ta lắm rồi đó. Tôi sẽ nói cho cậu ấy về buổi gặp mặt hôm nay, từ từ khuyên sau.
- Đường Mộng Na có cách nào để tự tin hơn không?
- Đương nhiên là được yêu thương và hạnh phúc, từ đó mới yêu cuộc sống và rồi tự tin. Tôi nghĩ với Na Na là vậy.
920 phần nào hiểu được. Anh mua bánh kem và trà sữa Mộng Na thích. Vừa đến văn phòng để đưa cho cô thì chứng kiến cô đang mắng nhân viên. Tính khí như vậy, xem ra tới qua uất ức không ngủ được.
- Chu Mạn, sửa lại nó.
- Tại sao? Tôi không phụ trách nó từ đầu.
- Sao? Cô không làm? Vậy cút đi.
- Quá đáng vừa thôi, là leader thì công tư phân minh đi.
Đường Mộng Na cười khẩy:
- Sao? Hay cô tự ti, không thể làm được hạng mục đơn giản này.
Chu Mạn bị thách thức, giật lấy bản kế hoạch, ủy khuất ngồi làm.
Đường Mộng Na quay về văn phòng, thư ký vừa hay đưa thông tin của Đường Hiểu Âu, lướt sơ qua. Cô quay gót, đến phòng nhân sự.
- Trừ những ngày có họp cổ đông, Đường Hiểu Âu sao không đến công ty?
- Dạ... Âu tổng thường làm việc ở nhà, trao đổi với team trực tuyến...
Cô cúp máy, gọi cho 652, quay lại văn phòng.
- Giúp tôi việc này, tôi nói tốt Dương Dương cho cậu.
- Thôi khỏi, chị ấy có người mình thích rồi. Nói đi tôi giúp.
- Theo dõi Đường Hiểu Âu, tuyệt đối là bí mật.
920 chờ trong phòng, khuôn mặt đăm chiêu, suy nghĩ gì đó. Cô nhìn thấy hai món đồ ngọt mình thích trên bàn có chút mãn nguyện, cơ mặt giãn ra.
- Hôm nay không đi đầu tư sao?
- Cô ấu trĩ quá đó.
- Gì cơ?
- Chu Mạn, nhìn vào ai cũng biết cô đang khó dễ với cô ấy.
- Anh cảm thấy tội nghiệp cho Chu Mạn?
- Là người khác tôi cũng nói thôi. Cô là người đứng đầu, phải dùng cái đầu lạnh, chứ không phải trái tim nóng, đa nghi kia.
920 một mạch nói ra, anh không còn để ý quan hệ giữa hai người mà nói đạo lý với Đường Mộng Na luôn.
- Tôi có thể xem anh đang bênh vực cô ta.
- Tùy cô.
920 rời đi, cô tức đến mức ném hộp bánh và ly nước văng tung tóe, sau đó khuôn mặt tái nhợt, đứng cũng không vững. Cô vội tìm chỗ dựa, cố gắng thở...
Cố Duệ đến, vừa hay nhìn cô đang chật vật như thế, vội chạy đến đỡ cô.
- Cậu sao vậy? Lên cơn hen rồi...
- Không sao, tôi hơi áp lực nên hơi khó thở.
- Bảo 920 đưa cậu đến bệnh viện đi.
- Không! Tuyệt đối không được để anh ấy biết. Cậu đến làm gì vậy?
Cố Duệ đỡ cô ngồi xuống, rồi gọi thư ký sai người dọn dẹp.
- Vừa đi gặp khách hàng, muốn hẹn cậu đi ăn tối.
- Tối nay?
- Có buổi biểu diễn ở quảng trường nữa.
- Chốt, mấy giờ đi báo tôi.
920 bênh con gái khác, cô cũng không thèm để ý anh nữa. Đường Mộng vi thượng, lẽ nào lại chạy theo một người đàn ông không ngoảnh lại nhìn chứ?
920 tìm gặp Chu Mạn ở phòng nghỉ nhân viên.
- Đường Mộng Na là tin tưởng cô nên mới giao, cô ấy không biết nói nhẹ nhàng nên như vậy.
- Không sao, tôi hiểu mà. Cô ấy là vì ghen đó.
- Tôi biết.
Chu Mạn bất ngờ.
- Nếu qua lại với Đường Mộng Na, chắc chắn anh sẽ lên hương đó.
- Tôi tự biết lựa thời gian. Nếu cô không phiền chuyện ban nãy thì được rồi.
- Anh biết tôi vì sao đến đây chứ?... Tôi đến... là để đưa ra quyết định trong cuộc họp cổ đông đấy.
- Chu thị đâu có cổ phần?
- Cậu tôi là nghiên cứu sinh của Đường thị đấy. Tôi là rảnh rỗi thay cậu đến đây thôi.
920 không ngờ tới, quay đi, định đến nói với Đường Mộng Na thì Cố Duệ đồng thời đang ra về. Anh nắm cổ áo của 920, cũng may là góc khuất mắt nên không ai để ý.
- Đã bảo vệ cô ấy, thì bảo vệ cho tốt đi.
920 đẩy ra, chỉnh lại áo, không nói gì cả, bước tiếp. Anh vừa đến cửa phòng của Đường Mộng Na thì bị thư ký ngăn lại:
- Thưa anh, Na tổng dặn anh không được vào...
Cô sau đó liền nói nhỏ, rất nhỏ:
- Mau dỗ cô ấy đi, tôi không muốn bị vạ lây đâu.
920 bất lực, xoay người rời khỏi công ty. Anh đúng giờ đến đón cô chủ nhỏ thì công ty vẫn đang làm việc, không một ai rời khỏi vị trí cả. Cô thư ký ngậm ngùi lùi hẹn với bạn trai.
Anh mặc sự ngăn cản của thư ký, đi vào văn phòng. Đường Mộng Na vẫn đang đọc hạng mục, còn có Chu Mạn đang ở đó nữa.
- Cô ra ngoài một chút...
- Đứng đó.
Vốn muốn giải thích và nói chuyện giữa Chu Mạn và anh cho Đường Mộng Na nghe, ấy thế mà cô cũng căng thẳng lắm.
- Bản này ổn rồi, cô nhận dự án và hoàn thành tốt đi.
Không rảnh rỗi quan tâm 920, cô nhắn cho thư ký cho mọi người tan làm.
- Xem tôi là vô hình à?
Cô không trả lời. 920 không nhịn nổi, chặn đường đi của cô. Đường Mộng Na không ủy khuất, lườm anh một cái.
- Đi với người anh bênh vực đi!
- Chu Kiệt là nghiên cứu sinh, cô có biết không?
- ... Anh nói đến anh ta làm gì?
- Chu Mạn là tai mắt cho Chu Kiệt, lựa chọn người điều hành cho Đường thị, vì anh ta đang được săn đón.
Phải, khi không biết mối liên hệ của Chu Kiệt với người thân xung quanh, cô đã ngỏ lời mời anh làm việc hợp tác với Đường thị. Nhưng bây giờ, cô không muốn nữa, cũng không biết loại anh ta như thế nào.
- Cô phải nhẫn nhịn Chu Mạn một chút.
- Nhẫn nhịn nhìn cô ta tán tỉnh anh à?
- ...
- Tôi cũng chỉ là cô gái... mới 19 tuổi thôi đó. Tôi cố gắng để không nổi loạn lắm rồi. Vậy mà cô ta...
- Cô biết cô ấu trĩ lắm không?
Đường Mộng Na đơ luôn, không ngờ anh lại đánh giá cô như thế. Cô lau nước mắt, rời đi.
Cố Duệ gặp cô ở thang máy, thấy đôi mắt đỏ hoe thì xắn tay áo định cho 920 một bài học.
- Bỏ đi, tôi đói rồi.
- Được, đưa cậu đi ăn trước.
Cố Duệ nghe mọi phiền lòng của Đường Mộng Na.
- Trước khi anh ấy đến, cô ta đã tuyên chiến với tôi đó! Bảo rằng sẽ khiến 920 là của cô ta. Cậu nghĩ xem nghe lọt tai không?
- Rất không lọt tai.
- Đã vậy bản kế hoạch thì hổng tùm lum, như là đang cố tình vậy. Chính tôi đã sửa lại rồi đưa cô ta làm theo đó!
- Không phải rất năng lực sao?
- Đang chọc tức tôi... Cậu thấy tôi ấu trĩ không?
- Không... là đang trưởng thành trước tuổi mà.
Đường Mộng Na trút bỏ tiêu cực khỏi người, vui vẻ ăn uống.