My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 8: Tên biến thái



Một nhóm bốn người bao gồm Mộng Na.

- Từ ngày cậu bảo lưu, tụi tôi đi đi học ít hẳn luôn.

- Tiểu Mẫn, cậu là người cúp học nhiều nhất đó.

Lý Mẫn chu môi, tỏ vẻ vô tội.

- Tiểu Mẫn cúp học, còn tôi với Tiểu Chu thì ở thư viện với nhà ăn, chỉ lên lớp khi kiểm tra.

Cô nàng tomboy Dương Dương chậm rãi ăn đồ ngọt.

Trong ba cô bạn thì Tiểu Chu là người quan tâm đến Mộng Na nhất, được học đại học cũng là do cô nhờ bố mình giúp bạn. Nhưng biến cố gần đây của bản thân thì Tiểu Chu không có cách nào giúp được.

- Bây giờ sao rồi? Lần trước cậu bị người ta chửi bới quá trời...

- Không sao, tình hình ổn rồi!

- Khi nào thì cậu quay lại trường?

- Ừm... Tôi được miễn làm các bài tốt nghiệp, chỉ cần viết một nghiên cứu nữa là xong, nhưng mà hiện tại không có thời gian.

- Vẫn là về mỹ phẩm đúng không? Chúng tôi sẽ kiếm tư liệu ở thư viện.

Đường Mộng Na phấn khích, ôm hôn Dương Dương. Lý Mẫn không chịu thua, dành lại học bá trong nhóm.

- Này, anh chàng bảo vệ cậu hôm họp báo là ai vậy?

- Là vệ sĩ của... mẹ tôi.

- Anh ta thật chuyên nghiệp đó!

- Phải phải! Lúc cậu bị công kích, anh ấy như tia chớp, xuất hiện vào khung hình.

- Anh ấy bí ẩn lắm...

- Anh ta tên gì vậy?

Tiểu Chu tinh ý, nghi ngờ cô bạn mềm yếu của mình đã tương tư anh vệ sĩ.

Đường Mộng Na hồi lâu bất động, chỉ nói:

- Ừ, có lẽ vậy...

...

- Thôi, nay cậu hãy là sinh viên đi, chỉ là sinh viên thôi!!!!

Tứ cô nương vui đùa đến hơn mười một giờ đêm mới về.

Tuy nhiên, Đường Mộng Na đứng trước KTV. Cô cứ đứng đó, nhìn mọi người ra về.

Một lúc lâu sau, 920 xuất hiện, cùng đó là Cố Duệ. Anh vượt qua 920, chạy đến hỏi han cô. Đường Mộng Na lắc đầu, chỉ tựa lên người Cố Duệ.

920 từ phía sau quan sát, không chút cảm xúc. Anh lấy áo khoác của mình khoác lên cho cô chủ nhỏ và bảo hai người chờ để lấy xe.

- Cậu muốn về Đường gia không? Hay về nhà tớ đi?

- Không... Tôi có nhà mà! Sao tôi lại về nhà cậu?

Điệu bộ của sâu rượu là đây. Cố Duệ vỗ về cô...

- Vậy sao cậu lại ở nhà anh ta?

920 lái xe đến, Cố Duệ ngồi phía sau cùng Mộng Na, làm nơi tựa cho cô.

Cố Duệ bế Đường Mộng Na lên phòng, đặt cô vào trong chăn ấm. 920 ở phía sau như người thừa. Quản gia Trần nhanh chóng gọi hầu gái đến lau người cho tiểu thư ngon giấc.

- Trời cũng khuya rồi, thiếu gia Cố hãy ở lại Đường gia một đêm.

- Thôi, cháu vẫn có việc. Na Na về nhà an toàn là tốt rồi.

- Vậy 920 hãy đưa Cố thiếu về nhà an toàn nhé.

Cố Duệ từ chối, bảo 920 hãy về nghỉ ngơi, cũng ngụ ý anh không cần ở bên Mộng Na quá nhiều.



Khi hai chàng trai đều rời đi, Đường Mộng Na nửa tỉnh nửa mơ tìm điện thoại, bấm phím gọi nhanh thứ nhất.

Đầu bên kia bắt máy.

- Rốt cuộc anh tên là gì?

- Ngoan ngủ đi...

Vị trí gọi khẩn cấp đầu tiên đó... không ngờ lại là 920.

- Bạn bè ai cũng hỏi, nhưng tôi không thể trả lời, anh biết tôi buồn thế nào không?

920 không nói gì cả.

- Nếu tôi nói tên của mình, người khác sẽ biết hiện diện của tôi, không an toàn đâu.

...

Chả nghe thấy tiếng hồi đáp, anh ngỡ cô lại ngủ rồi, khi định cúp máy thì cô lại lên tiếng.

- Sao khi đó anh không đỡ tôi? Lần đầu gặp nhau anh đã ôm tôi, tôi mới dám khóc... Lúc đó, tôi cũng muốn khóc lắm!

- Bây giờ cô muốn khóc không?

- Có...

- Chờ tôi.

Tiếng phanh xe gấp truyền qua điện thoại, cùng đó là tiếng động cơ xe rất to, chứng tỏ anh đang chạy nhanh đến nhường nào.

Chỉ sau đó hai phút, bên ngoài đã nghe tiếng gõ cửa.

Quản gia Trần ở ngoài nhỏ giọng can 920 không làm phiền Mộng Na. Cô từ phía trong chạy ra, vội giữ lại 920 kẻo quản gia đuổi về mất:

- Cháu muốn anh ấy ở lại...

Nói xong thì trực tiếp kéo 920.

- Tỉnh ngủ rồi à?

- Tôi đâu có uống mấy... Chỉ là lúc đó buồn ngủ thôi.

- Tâm trạng tốt vậy, còn muốn khóc à?

Đường Mộng Na lấy trong tủ quần áo chai rượu ngoại cùng hai chiếc ly.

- Chỉ là muốn uống thêm, bù cho lúc đi chơi thôi!

- Sao không để Cố Duệ uống cùng?

- Hừm, không thích cho lắm!

Biết tửu lượng của cô không cao nên 920 để cô uống ít hơn.

- Tên của anh... bí mật đến thế ư?

- Cô rất muốn biết tên của tôi nhỉ?

- Rất rất muốn... tôi chả biết gì về anh cả.

920 đung đưa ly rượu.

- Xem như đó là phần thưởng cho cô đi. Tháng sau phải hơn Đường Hiểu Âu.

- Thật ư?

Đường Mộng Na phút chốc hoá thành cô nhóc vui vẻ vì được hứa tặng quà.

Một tiểu thư cao ngạo, ở bên ngoài vô cùng uy nghiêm, nhưng sau cánh cửa phòng ngủ lại rất nhí nhảnh và hồn nhiên, hai bản tính hoàn toàn trái ngược nhau.

Hạ tháng năm, cuộc đấu mới thực sự bước vào cuộc gay cấn. 920 thường xuyên bên cạnh cô hơn, lí do thì không nói.

- Anh hết bận việc rồi à?

- Sau này đi đâu cũng phải báo với tôi.

Nói rồi anh đưa cho cô sợi dây chuyền, mặt trong có gắn thiết bị định vị. Sự nghiêm túc khiến cô có chút hoang mang.



- Không cần làm quá vậy chứ?

- Cô chưa hiểu được sự nguy hiểm trong thương trường đâu.

Xét về cách điều hành công ty, Đường Mộng Na tuy ít kinh nghiệm nhưng lại dẫn dắt khá tốt, còn Đường Hiểu Âu lại mất đi hoà quang vốn có, ngày ngày cả cô lẫn cậu đều nghe Lạc Manh Manh nói liên hồi.

Quản gia Trần cũng thường xuyên xem xét các buổi đêm, hình như họ sợ rằng ai đó sẽ hại cô. Đường Mộng Na cũng vì sự lo lắng của mọi người cảm thấy không thoải mái.

Có hôm, cô trốn quản gia và 920 cùng nhóm bạn ra ngoài chúc mừng qua môn.

Khi tản bộ về, cô đang thưởng thức gió đêm thì phía trước bỗng xuất hiện một người, Đường Mộng Na giật mình, nghĩ tới lời nói của 920.

Tên đó trông có vẻ thần kinh không ổn, nhìn điệu bộ gầy yếu này không thể là ai mướn đến cả. Rất có thể là tên biến thái mới nổi lên khu này. Nghe đồn hắn đã chú ý cô gái nào sẽ chặn đường người đó một thời gian dài...

Đường Mộng Na cứng đơ người, một thiên kim lá ngọc cành vàng thế này làm gì tiếp xúc với loại chuyện này... Cũng chẳng rõ hắn làm gì cô nữa.

Hắn chỉ mặc chiếc áo gần giống áo choàng tắm, đôi mắt thâm quầng, nhìn vô cùng đê tiện, liên tục phát ngôn những từ ngữ chói tai. Trên tay còn cầm một con dao nhỏ.

Không nói không rằng, hắn mở phang chiếc áo ra. Hành động điển hình của một tên biến thái tâm thần.

Đường Mộng Na sợ hãi la toáng lên, quay người chạy đi. Tuy tên kia gầy gò nhưng không ngờ cũng rất dẻo dai, hắn cũng đuổi theo cô.

Cô chạy đường vòng để quay về biệt thư, sẽ có bảo an gần nhà. Tuy nhiên lâu ngày không hoạt động mạnh, lại là con gái, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi tay hắn. Chỉ cách mục tiêu trăm mét nữa nhưng hắn đã túm tóc của cô và làm cô ngã xuống.

- Thả tôi raaa...

- Đường Mộng Na!

- 920...

#Hự#

Một cú đá hất văng tên thần kinh kia, sau đó rất nhiều tiếng bước chân chạy đến.

- Bị thương rồi này. Ai cho cô trốn ra ngoài chứ?!

Quản gia Trần chạy đến, vỗ vai 920 ra hiệu anh hãy bình tĩnh.

- Đem tên này đi đi. Mau đưa tiểu thư về băng vết thương.

920 cởi áo khoác đưa cho cô che đôi chân thon thả, trắng nõn, trực tiếp bế cô lên. Anh nhỏ giọng, tránh để người khác nghe:

- Lần sau trốn như thế tôi mặc cô đấy.

Đường Mộng Na lúc này rất sợ, khu này vốn rất an toàn, tin đồn từ xa nay lại thật gần...

Đường Hiểu Âu nghe tin thì phản ứng thái quá, khiến Lạc Manh Manh nghi ngờ:

- Con sao vậy? Sao hắn không giết chết nó đi, còn vờn mèo vờn chuột chứ!

Bà chỉ chăm chăm vào cổ phiếu của Đường thị thôi. Anh lén tìm một hầu gái của Mộng Na hỏi tình hình. Ánh mắt vô cùng sâu sắc khi nhìn những miếng bông dính máu.

Cố Duệ ngay trong đêm cũng chạy đến. Anh không giấu giếm chút gì, vô cùng quan tâm cô.

- Chú ý ban đêm khi Na Na ngủ sẽ vô tình đụng chạm vết thương đấy.

...

- Tôi có thuốc đặc trị, cậu thoa vào mai sẽ đỡ đau hơn.

Sự quan tâm ân cần đó khiến Đường phu nhân vô cùng xúc động và quản gia Trần rất hài lòng.

- Mọi người ra ngoài đi, con muốn ngủ rồi.

Mọi người nhanh chóng rời đi, mẹ cô hôn lên trán cô rất dịu dàng:

- Ngủ ngon nhé! Có gặp ác mộng thì mẹ cũng ở bên ngoài, không sao cả!

Nhìn con gái đã say giấc, bà mới đi xuống lầu. Ở phòng quản gia Trần, bốn người tụ họp. Họ nghi ngờ là ai đó cố tình làm hại Mộng Na.

- Chẳng lẽ còn ai khác ngoài Lạc Manh Manh và Đường Hiểu Âu?

Cố Duệ hoang mang, cũng phải, anh là người biết ít thông tin nhất.

- Đường Thiên bảo ta còn một vị trong cổ đông, ông ta có cháu là thư ký cũ của cố lão gia. Chắc là tên đó nữa.