Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 47: Quật qua vai.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MỸ NAM HOA HỒNG

Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa

Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 47: Quật qua vai.

Ầm ĩ một trận xong ăn bữa tối, chiếc bụng đói cồn cào của Úc Nam mới được lấp no căng, ấm áp.

Vị cháo cá rất ngon, có thể nói tay nghề của Cung Thừa thuộc hạng nhất —— Thật ra đây là lần đầu gã làm món này, gã gọi điện cho đầu bếp trong nhà xong ghi nhớ bước chế biến. Cung Thừa đã từng nghĩ nếu kiếp này gã không sinh ra trong Cung gia thì có lẽ sẽ trở thành đầu bếp với tay nghề nấu nướng tuyệt vời. Hiện tại xem ra mai sau còn có rất nhiều cơ hội xuống bếp, dáng vẻ thỏa mãn của bé con sau khi ăn xong tựa kỳ tích làm gã cũng hài lòng lây.

Vì đêm 30 đón giao thừa thức muộn, mùng Một dậy sớm còn trải qua biến cố trong đời nên khi lên máy bay Úc Nam ngủ say sưa li bì, đến biệt thự vẫn không tỉnh. Ngủ một ngày một đêm, giờ không ngủ nổi nữa.

Cả hai nằm trên giường lớn, Cung Thừa ngủ bên trái thì Úc Nam quay người sang bên phải, nói chung cậu muốn quay lưng lại với gã.

Bây giờ tính tình Úc Nam rất gắt gỏng.

Dù Cung Thừa làm như thế nào, giải thích ra sao cậu cũng không bỏ qua để chuyện đó trôi đi.

Đặc biệt là sau khi gặp phải việc hệ trọng trong đời, sự phòng bị của cậu lại nâng thêm một nấc. Cung Thừa biết lúc này Úc Nam là đứa trẻ rối bời mất phương hướng, ai cho cậu kẹo ai đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ đi theo người đó, chuyện này với chuyện có tha thứ cho gã không là hai chuyện khác nhau.

Nhưng Cung Thừa vẫn nắm bắt cơ hội này.

Úc Nam nghiêng người, dưới mái tóc đen lộ ra phần cổ trắng ngần và dái tai nhỏ mỏng.

Cung Thừa nói: "Bé cưng, hôn cái nào."

Úc Nam chẳng đếm xỉa.

Dù sao cũng đang quay lưng với Cung Thừa, cậu không cần giả vờ ngủ, hai mắt mở tròn xoe, trong đầu toàn là chuyện về nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Tư Nguy nói anh ta có cha, là bác sĩ.

Nghiêm Tư Nguy nói anh ta còn có ông, cũng là bác sĩ —— Có lẽ còn có bà nội, Úc Nam nghĩ vậy.

Nghiêm Tư Nguy còn nói mẹ ruột của cậu vì nhớ nhung quá độ nên sinh bệnh, nhắm mắt xuôi tay từ rất sớm. Nói cậu lớn lên đặc biệt giống mẹ, nói hai người bọn cậu ít nhất giống đến bảy, tám phần, vậy thì chắc hẳn mẹ ruột cậu rất xinh đẹp, Úc Nam không kiêu căng về ngoại hình của mình, cậu chỉ có khiếu thẩm mỹ bình thường.

Úc Nam không có ước mong gì lớn với mẹ ruột, cậu chỉ tưởng tượng về bà rồi cảm thấy đau lòng, bà là người đàn bà đáng thương biết bao, mất đi con trai của mình. Cậu không tài nào tưởng nổi nếu mẹ không có cậu sẽ buồn lòng cỡ nào. Nhưng vì sao nguyện vọng của mẹ lại không mãnh liệt như của cậu chứ?

Với cậu, cậu chỉ cần một người mẹ là Úc Tư Tư.

Gì mà ông bà, cha và anh ruột thịt, cậu không muốn thay đổi.

Cung Thừa nằm sau lưng Úc Nam lại nói: "Ngoan quá."

Úc Nam hơi bực.

Cậu trở người lại muốn nhìn xem rốt cuộc Cung Thừa đang giở trò gì.

Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, gã đàn ông nằm bên anh tuấn góc cạnh, ánh mắt dịu dàng.

Con BJD bằng đất sét nung thuộc về Cung Thừa được gã cầm trong tay ngắm nghía, nghịch tay chân nó, lúc thì để nó ôm ngón tay của mình, lúc thì để nó hôn ngón tay, xong còn để nó ngồi lên lòng bàn tay mình nhẹ nhàng gãi nó. (Này xét duyệt ơi có phải bạn bị mù không??? Khóa nhiều lần thế? Bạn chưa từng chơi đồ chơi à? Đây là một con búp bê nhé!)

"Chú không được chơi nó!" Úc Nam lên tiếng ngăn cản.

Cung Thừa không rút tay về, gã nói thản nhiên: "Đây là búp bê của tôi, tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy."

Úc Nam cắn môi: "..."

Mắt Cung Thừa đong đầy ý cười, hành động dần dần quá trớn hơn.

Bên hông búp bê là hình xăm hoa hồng đỏ thẫm, được Úc Nam vẽ theo tỉ lệ 1:1 trên người mình.

Mặt Úc Nam đỏ lựng tới mang tai, đây là búp bê, Cung Thừa làm vậy cũng không sai chỗ nào nhưng cậu vẫn thấy rất mắc cỡ.

Úc Nam im lặng giật lại bản thân phiên bản nhỏ nhét xuống dưới gối: "Chú không được chơi!"

Úc Nam đè chặt gối như sợ Cung Thừa cướp đi.

Cung Thừa chỉ tính đùa cậu, tất nhiên không tính giành giật với cậu, gã vươn tay ôm bé con vào lòng: "Em không biết chứ nửa tháng qua tôi đều làm thế. Em đã nói nếu em không có ở đây thì để nó đi theo tôi đúng không? Nó làm rất tốt. Mỗi lần tôi nhớ em đều sẽ lấy nó ra bầu bạn với tôi."

Lồng ngực dày rộng ấm áp rất lâu không chạm vào.

Úc Nam đỏ mắt nằm úp sấp không muốn động đậy.

"Chú không cần nhớ tôi. Chú nhớ tôi làm gì? Dù sao tôi cũng đâu quan trọng với chú đâu."

Cung Thừa xoa lưng cậu vỗ về: "Sao thế được? Tất nhiên bé con rất quan trọng. Giống như bây giờ, en nằm ngay cạnh tôi mà tôi vẫn nhung nhớ khôn nguôi."

Úc Nam không thể tiếp lời câu đó.

Vì nó không khác nào lời âu yếm thương yêu.

"Tôi thật lòng nhớ em." Cung Thừa nói tiếp, "Tôi nhớ Úc Nam tươi vui, không buồn không lo, nhõng nhẽo làm nũng với tôi."

Gã cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu. (Hôn đỉnh đầu cũng khóa, này người xét duyệt bạn là chó FA à? Kẻ dâm dục nhìn đâu cũng thấy dâm dục bạn hiểu không?)

Bầu không khí dịu dàng phát sợ, mũi Úc Nam chua xót, khóe mắt cũng chua xót.

Sao cậu không nhớ nhung bản thân không buồn không lo ngày trước chứ? Cậu muốn được trở về đêm giao thừa khi mà chưa có chuyện gì xảy ra, không có nhà lớn Cung gia cũng không có mùa xuân này, tất thảy trở lại dáng vẻ của ngày xưa.

Úc Nam không phải một người thích hướng về quá khứ.

Cậu ghét bản thân như thế này, cũng ghét bản thân gắt gỏng bừa bãi, ngang ngược không biết lý lẽ.

Có tha thứ cho Cung Thừa hay không là một chuyện, trút giận vô cớ lên người người ta lại là một chuyện.

"Tôi xin lỗi." Cậu nói lí nhí.

"Xin lỗi chuyện gì?" Cung Thừa hỏi.

Thật ra từ lúc ăn tối Úc Nam đã bắt đầu hối hận: "Chuyện lúc nãy, tôi xin lỗi."

Cung Thừa phì cười: "Lúc làm mưa làm gió không thấy gì, giờ mới biết quá đáng sao?"

Úc Nam: "..."

Giọng của Cung Thừa cộng hưởng với lồng ngực, Úc Nam áp nửa bên mặt có thể nghe thấy tiếng tim gã đập, đều đều mà uy lực làm người ta có cảm giác an toàn.

Cung Thừa hỏi: "Đời này em là người đầu tiên cưỡi tôi, em hài lòng với lần đầu tiên này chứ?"

Úc Nam biết Cung Thừa đang đáp lại những lời cậu khóc gào lần trước.

Cậu nói Louis là người yêu đầu tiên của Cung Thừa, là người đầu tiên Cung Thừa nắm tay, là người đầu tiên Cung Thừa hôn cũng là người đầu tiên Cung Thừa lên giường. Tất nhiên giữa Louis và Cung Thừa chắc hẳn còn có rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên mà cậu không biết, là khe rãnh cách trở do năm tháng tạo thành, cậu thúc ngựa cũng khó đuổi kịp.

Úc Nam biết đáng lẽ mình nên chia tay với Cung Thừa.

Nhưng vì cớ gì cậu lại không nỡ lòng.

Ngay cả khi biết chuyện quá khứ của họ, biết bức họa kia, biết thân phận của Louis mà cậu vẫn lưu luyến không nỡ lòng.

Thậm chí trong tiềm thức cậu còn hi vọng lời Cung Thừa nói là sự thật, gã thật sự sẽ không bao giờ giấu giếm cậu nữa, thật sự cắt đứt hoàn toàn với Louis.

Nghĩ vậy cũng vô ích, cậu biết.

Nhưng cậu chỉ muốn vô ích một lần, trời sập cũng không cần bận tâm, không cần đối mặt với gì cả.

Đúng thật nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong hiện thực sao có thể bỏ mặc nó diễn ra?

Cậu lên tiếng: "Tôi muốn quay về."

Cung Thừa thấy cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của mình thì không thất vọng, gã biết Úc Nam chịu mở miệng trao đổi với gã đã là dấu hiệu tốt. Thế là Cung Thừa hỏi: "Em sợ người nhà lo?"

Úc Nam đáp "Ừ".

Cung Thừa báo: "Tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ em, nói với cô em đang ở cùng tôi."

Úc Nam ngạc nhiên ngẩng đầu, Cung Thừa gọi điện với mẹ cậu?

Cung Thừa không phải thiếu niên không rành sự đời, gã làm việc hiển nhiên có suy xét của gã.

Buổi tối đầu tiên từ thành phố Sương Sơn về Thâm Quyến, gã lập tức sạc pin cho điện thoại đã hết pin của Úc Nam, mở nguồn để người nhà biết hành tung của cậu. Quả nhiên gần như trong vòng 5 phút sau khi gã bật điện thoại thì có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị một chữ "Mẹ", chắc chắn đối phương đang rất sốt ruột.

Cung Thừa bắt máy: "Chào cô, cô Úc."

Úc Tư Tư nghe thấy giọng ấy thì hết sức ngạc nhiên: "Cậu là ai?"

Cung Thừa không rõ Úc Nam đã nói xu hướng tính dục của mình cho người nhà chưa, gã trầm ngâm rồi nói: "Cháu là bạn của Úc Nam, cháu tên Cung Thừa. Bây giờ em ấy đang ở chỗ cháu, nhưng tâm trạng em ấy không tốt, đã ngủ say."

Úc Tư Tư thở phào, luôn miệng nói cảm ơn xong hỏi họ đang ở đâu, bà muốn đến đón Úc Nam về.

Cung Thừa nói hai người đang ở Thâm Quyến.

Úc Tư Tư giật mình: "Thâm, Quyến?"

Cung Thừa đáp: "Vâng."

Úc Tư Tư nghi ngờ, bà không nghĩ đến chuyện máy bay tư nhân mà chỉ nghĩ là Úc Nam không muốn gặp bà cũng không muốn nghe máy, cố tình bảo Cung Thừa tìm lý do đó. Úc Tư Tư đau quặn lòng, bà gửi lời nhờ Cung Thừa chăm sóc tốt cho Úc Nam, nếu có chuyện gì liên lạc với bà ngay.

Cung Thừa nói: "Vâng."

Lúc này Cung Thừa nói với Úc Nam: "Em có thể nghỉ cho khỏe rồi về sau."

Xong hỏi cậu, "Cụ thể xảy ra chuyện gì, em kể với tôi được không?"

Cung Thừa chỉ nghe Úc Nam nói mẹ cậu không cần cậu nữa, cộng với thân thế cậu từng nhắc đến, gã đoán đã xảy ra chuyện gì đó.

Bây giờ hỏi dò Úc Nam là vì muốn "bốc thuốc đúng bệnh" để Úc Nam có thể vui hơn.

Úc Nam hơi ngập ngừng.

"Tôi không muốn kể."

Cung Thừa bất ngờ: "Tại sao?"

Úc Nam nói rất thẳng thừng: "Bí mật của tôi chỉ kể cho người đáng tin tưởng."

Cung Thừa buồn cười, không truy hỏi: "Ừ."

* (tẩy chay tru-yen-wi-ki-1, truyenfull, sstruyen...)

Sau đó cả hai sống ở căn biệt thự bên hồ mấy ngày, Cung Thừa nắm tay Úc Nam câu cá, tự tay cạo vảy lấy nội tạng, dùng vĩ nướng cá ở bên hồ. Thậm chí họ còn uống bia ướp lạnh, một bên thì cay phát sốt, một bên thì lạnh phát run. Cung Thừa lại dẫn cậu đến trang trại ngựa, lần này thật sự dạy cậu cách cưỡi ngựa, trong tháng giêng sân ngựa không có người ngoài, hai người họ cưỡi ngựa rong ruổi trên sân cỏ.

Cung Thừa còn dẫn cậu đến thủ đô tham quan viện bảo tàng, chơi Pubg In Real Life, gã thấy cậu rất có hứng thú với súng nên khi quay về Thâm Quyến lại dẫn cậu đến câu lạc bộ bắn bia.

"Vòng số 9!" Úc Nam phấn khích nhảy cẫng lên.

Cậu đeo tai nghe giảm thanh, không thể kiểm soát âm lượng vì thế hét rất to.

Đây là thành tích tốt nhất ngay lúc này của Úc Nam.

Cung Thừa mỉm cười, lấy tai nghe của cậu xuống, điều chỉnh tư thế cho cậu từ phía sau: "Chỉ là gặp may thôi, em đừng mừng quá. Tư thế cầm súng của em không đúng, lần sau khó mà gặp được may mắn như thế."

Úc Nam hỏi: "Vậy phải cầm súng như thế nào?"

Cung Thừa ghé vào tai cậu nói: "Tôi dạy em."

Cung Thừa điều chỉnh ngón tay, khuỷu tay, độ cao chuẩn cho Úc Nam: "Như thế này này, tôi đeo tai nghe cho em rồi em bắn."

Úc Nam: "Vâng."

Cung Thừa đeo tai nghe cho Úc Nam và mình.

Úc Nam hết sức chăm chú, nín thở, khá căng thẳng bóp cò súng.

Một tiếng "cụp" vang lên, cậu chỉ trúng vòng số 5.

Úc Nam ủ rũ: "Sao kỳ vậy? Chú nói cũng không đúng ư?"

Cung Thừa cong khóe môi: "Nhìn tôi này."

Dứt lời gã cầm súng, thuần thục thay băng đạn, tư thế cầm súng vừa tiêu chuẩn vừa quyến rũ.

Sau khi nhắm Cung Thừa bắn liền năm phát, màn hình bia ngắm hiển thị kết quả: "Vòng số 10 X5."

Úc Nam ngạc nhiên ngây người: "Đỉnh quá."

Cung Thừa cúi đầu hôn cánh môi dưới của cậu, khẽ nói: "Cảm ơn em đã khen."

Úc Nam lùi lại, mặt đỏ lựng.

Đã lâu lắm rồi họ không có động tác thân mật như kia.

Cảm giác được hôn mãnh liệt hệt như lần đầu, tim cậu đập thịch thịch loạn xạ, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể chấp nhận làm lành nhanh đến vậy.

"Tôi khen chú đỉnh là vì chú thật sự đỉnh." Úc Nam nói, "Không có nghĩa là chú có thể hôn tôi."

Cung Thừa nói: "Tôi xin lỗi, lâu rồi em không nhìn tôi như thế, tôi không cầm lòng được."

Nói xong câu đó dường như Cung Thừa không quan tâm sự từ chối của cậu, gã cũng không cưỡng ép cậu mà tiếp tục chú tâm bắn bia.

Úc Nam điều chỉnh tốt cảm xúc, lần nữa cầm lấy súng.

Cậu nghĩ nếu Cung Thừa vẫn thế này mãi thì cứ tiếp tục cũng không tệ.

Trên đời này vốn không sự mười phân vẹn mười.

Chấp nhận cũng không sao cả.

Cuộc đời cậu sẽ không có lúc nào bết bát hơn hiện tại.

Chơi mấy lượt, Úc Nam hơi thấm mệt.

Cậu không hay vận động, sức giật làm cánh tay và bả vai tên rần.

Câu lạc bộ có phục vụ mát xa, Cung Thừa tiếp tục bắn súng, Úc Nam đi mát xa.

Thời gian mát xa đến một tiếng, Úc Nam mát xa xong được báo Cung Thừa đang đợi cậu trong phòng nghỉ. Úc Nam đến phòng thay đồ đổi về quần áo của mình, trùng hợp nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, lấy ra nhìn thì là một dãy số lạ.

Cậu ấn nghe máy: "Alo?"

"Úc Nam." Đối phương nói, "Là anh hai đây."

Nói đến đây đối phương tạm dừng, sửa lại xưng hô như lo sợ, "Là Nghiêm Tư Nguy đây."

Úc Nam hoảng sợ.

Cậu không hề muốn bắt điện thoại của Nghiêm Tư Nguy, đang tính cúp máy thì Nghiêm Tư Nguy như đã đoán trước: "Xin em khoan cúp máy, anh có chuyện muốn nói với em."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau