Mỹ Nam Tâm Kế

Chương 67




 
Editor: Ê Đê Ban Mê
 
Minh Hoàn cố gắng đẩy Lưu Đàn nhưng không được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng bất đắc dĩ nói: “Điện hạ trở về rồi, còn chưa đến chỗ thái phi, thái phi biết được chắc chắn sẽ không thoải mái, trong khoảng thời gian này thái phi cũng rất nhớ thương chàng đấy.”
 
Lưu Đàn cắn vành tai Minh Hoàn nói: “Tối hôm qua Cô đã cho người thông báo cho thị nữ bên thái phi rồi, thời gian còn sớm, lúc này hẳn là thái phi còn chưa dùng bữa sáng.”
 
Minh Hoàn nhắm mắt lại: “Vậy chút nữa điện hạ nhanh một chút, đừng để thời gian quá dài.”
 
Lưu Đàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng thì không nhịn được cười: “Được, đợi chút nữa Cô nhanh một chút, Hoàn Hoàn tuyệt đối đừng cầu xin tha thứ.”
 
Minh Hoàn: “...”
 
Minh Hoàn cảm thấy mình thật sự không nên nói như vậy, sau hai khắc đồng hồ, nàng khóc không ra nước mắt, không nói ra được điều gì, chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy vạt áo của Lưu Đàn cầu hắn dừng lại.
 
Lưu Đàn lại không nghe theo lời nàng, hắn cười nói bên tai Minh Hoàn: “Vừa rồi là ai nói phải nhanh một chút?”
 
Minh Hoàn cắn môi không nói ra lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó, Lưu Đàn hài lòng ôm Minh Hoàn đi tắm, nàng nắm lấy vạt áo của Lưu Đàn, hồi lâu nàng mới nhỏ giọng nói: “Điện hạ trở về là tốt. Trong khoảng thời gian này, ta…”
 
Minh Hoàn thật sự rất nhớ Lưu Đàn.
 
Lưu Đàn chống vào trán của Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ngốc.”
 
Lưu Đàn và nàng đan mười ngón tay: “Từ nay về sau, Cô sẽ không rời xa nàng lâu như vậy nữa.”
 
Thật ra người không nỡ nhất là hắn.

 
Lưu Đàn hiếm khi cách xa Minh Hoàn trong thời gian dài như vậy, hắn vẫn nhớ rõ, ở đời trước, sau khi Lưu Đàn qua đời thì hồn phách của hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Minh Hoàn. Từ đó trở đi, hắn và Minh Hoàn chưa từng xa cách trong thời gian quá lâu.
 
Sau đó thì càng thêm không muốn chia lìa.
 
Minh Hoàn gật đầu.
 
Vệ vương triều thành lập, Lưu Đàn mang theo Minh Hoàn cùng với thái phi trở về kinh thành, Minh Hoàn được lập làm Hoàng Hậu, Lưu Hoàn đương nhiên là được lập làm Thái Tử.
 
Vương triều vừa mới thành lập, Lưu Đàn cũng không mở rộng hậu cung, hắn thấy hậu cung chỉ có một mình Minh Hoàn là đủ rồi. Bây giờ đa số thuộc hạ ngày xưa của Lưu Đàn đều biết bệ hạ coi trọng Hoàng Hậu nương nương tới mức nào, bởi vậy nên rất ít người khuyên Lưu Đàn mở rộng hậu cung.
 
Chỉ chớp mắt mà đã bảy năm trôi qua.
 
Ca ca Lưu Hoàn đã tám tuổi, đệ đệ Lưu Du cùng tuổi với Lưu Hoàn, mặc dù hai đứa là thai sinh đôi nhưng dung mạo khác nhau rất lớn.
 
Ca ca Lưu Hoàn và Lưu Đàn quả thật là được khắc ra từ một khuôn, mặt mày gần như là giống Lưu Đàn như đúc, hơn nữa tính tình của Lưu Hoàn cũng tương tự Lưu Đàn, suốt ngày không khiến người ta bớt lo, ở trong cung có thể huyên náo đến long trời lở đất.
 
Lại là mùa xuân của một năm, sinh thần của ca ca và đệ đệ sắp tới rồi.
 
Ca ca và đệ đệ ở cùng trong một điện, trời vừa sáng là ca ca Lưu Hoàn đã vô cùng không an phận mà rời giường.
 
Lưu Hoàn vén chăn mền lên, bàn tay nhỏ bóp khuôn mặt của đệ đệ: “Nắng đã chiếu đến mông rồi mà đệ còn chưa dậy, Du Du, nếu như mẫu hậu biết đệ không dậy sớm đọc sách thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.”
 
Lưu Du cuộn chăn lại, che phủ giống như con sâu róm, cậu xoay người đi: “Đọc sách gì chứ, tứ thư ngũ kinh đệ đều đọc ngược như chảy rồi, ngược lại là huynh đó, Thái Tử điện hạ thân yêu, hôm qua mẫu hậu còn phê bình huynh chưa nghiên cứu ‘Mạnh Tử’ thấu đáo đấy.”
 
Khuôn mặt Lưu Hoàn đỏ lên: “Đó là vì vấn đề mẫu hậu hỏi quá xảo quyệt rồi Du Du, đệ còn giễu cợt huynh nữa, huynh sẽ bắt một con sâu róm thả lên giường đệ.”
 
Cuối cùng Lưu Du cũng xoay người lại để lộ ra một khuôn mặt nhỏ cực kỳ thanh tú, bởi vì vừa bị Lưu Hoàn bóp nên trên mặt Lưu Du còn mấy vết đỏ.
 
Lưu Du nhíu mày nói: “Mới sáng sớm ca ca đã quấy rầy giấc mộng đẹp của đệ là vì sao?”
 
Lưu Hoàn mang theo giày leo lên giường của Lưu Du, Lưu Du đẩy cậu xuống: “Bẩn thỉu, cởi giày rồi lên.”
 
Mặc dù đệ đệ nhỏ tuổi nhưng lại có bệnh thích sạch sẽ, không dễ dàng để người khác đụng vào cậu.
 
Lưu Hoàn không thể không cởi giày rồi ngồi trên giường: “Hôm nay là sinh thần của chúng ta, Du Du, đệ đoán xem phụ hoàng và mẫu hậu sẽ tặng quà gì cho chúng ta?”
 
“Có lẽ là mẫu hậu sẽ tặng cho đệ một con ngựa nhỏ màu trắng, về phần huynh ---” Lưu Du cười xấu xa nói: “Sẽ tặng cho huynh một bộ tứ thư ngũ kinh mới để huynh đọc.”
 
Lưu Hoàn bóp gáy Lưu Du: “Huynh có lòng tốt đến thảo luận với đệ, Du Du, đệ thế mà lại giễu cợt huynh, xem xem ta dạy dỗ đệ thế nào.”
 
Nói xong Lưu Hoàn liền muốn gãi vào bụng của Lưu Du.
 
Luận về giá trị võ lực, Lưu Du làm thế nào cũng không đánh lại được Lưu Hoàn, cho nên Lưu Du thấy gì có lợi là làm, liên tục cầu xin tha thứ: “Đệ sai rồi, ca ca, huynh dừng tay đi.”
 
Lúc này Lưu Hoàn mới buông lỏng tay.
 
Lưu Du xuống giường, cũng không để cung nữ tới hầu hạ mà trực tiếp cầm y phục mặc vào, cậu vừa mặc vừa nói: “Đệ chỉ muốn một con ngựa nhỏ, ca ca huynh à… nếu không đệ nói với phụ hoàng một tiếng, để phụ hoàng đóng gói tiểu biểu muội nhà cữu cữu tới tặng cho huynh?”
 
Huynh trưởng Minh Ly của Minh Hoàn đã thành hôn vào mấy năm trước, cùng với một vị tiểu thư thế gia nào đó, dưới gối có một nữ nhi được đặt tên là Minh Yên, ngọc tuyết đáng yêu. Lưu Hoàn vô cùng yêu thích tiểu biểu muội này, mỗi lần Minh Yên tiến cung là cậu đều muốn kéo Minh Yên cùng nhau chơi đùa.
 
Lưu Hoàn quét mắt nhìn Lưu Du một cái: “Ta còn nhỏ, không thèm những thứ này đâu. Du Du, đệ đọc sách gì vậy, sao trong đầu toàn những suy nghĩ vớ vẩn thế?”
 
Rất nhanh Lưu Du đã mặc quần áo xong.
 
Lưu Hoàn thường hay mặc một thân áo bào màu đen, cũng không quan tâm đến dáng vẻ gì bởi vì cậu từng đi theo quan võ đến quân doanh chơi, còn thường xuyên đi săn, mặc dù tuổi tác Lưu Hoàn còn nhỏ nhưng so với những người đồng lứa thì thân thủ của cậu tốt hơn, có mưu lược hơn.
 
Lưu Du bình thường thì lại rất tinh tế, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng lại càng muốn tốt hơn người lớn.
 
Cậu mặc một thân trường bào màu trắng đẹp đẽ, trên áo bào được thêu hoa văn hình mây màu vàng, giày cũng có màu trắng như tuyết, không nhiễm một chút bụi bặm nào, ngọc quan buộc tóc nhất định phải là bạch ngọc, không có một chút tì vết nào.
 
Tướng mạo và tính cách của Lưu Hoàn đều giống Lưu Đàn, dung mạo của Lưu Du có ba phần giống Minh Hoàn, hai năm trước còn có người ngộ nhận Lưu Du là nữ hài tử, Lưu Du cũng rất phản cảm với những chuyện này. Tính cách của Lưu Du không giống Lưu Đàn cũng không giống Minh Hoàn, cậu quay về phía tấm gương, nhẹ nhàng sửa sang lại miếng ngọc bội đeo bên eo: “Đệ à? Đương nhiên là sách thánh hiền. Ca ca huynh mới đọc sách vớ va vớ vẩn ấy.”
 

Lưu Hoàn lấy ngọc bội trên eo Lưu Du rồi chạy mất: “Nam hài tử mà mang ngọc bội cái gì, không đủ uy vũ chút nào.”
 
Lưu Du nhanh chóng đuổi theo: “Huynh trả cho đệ! Đó là của mẫu hậu tặng cho đệ!”
 

 
Trời vừa sáng, Minh Hoàn cảm thấy lười đến mức không muốn động đậy.
 
Thoáng một cái mà đã nhiều năm qua đi nhưng thời gian lại chưa từng để lại một chút dấu vết nào trên người nàng.
 
Minh Hoàn vẫn luôn xinh đẹp như vậy, màu da như tuyết, tóc đen như mực, môi không son mà đỏ, so với lúc trước thì nhiều thêm mấy phần khoan thai hoa lệ.
 
Cung nữ hầu hạ Minh Hoàn mặc y phục, mới vừa buổi sáng đã nghe thấy bên ngoài ồn ào ầm ĩ, Minh Hoàn nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
 
Cung nữ vừa sửa sang lại mép váy của Minh Hoàn vừa nói: “Hẳn là Thái Tử điện hạ và nhị hoàng tử điện hạ đến đây, hôm nay là sinh thần của bọn họ. Có điều một chút nữa mấy vị cáo mệnh phu nhân đều phải tiến cung thỉnh an người, có cần nô tỳ cho người mời Thái Tử điện hạ và nhị hoàng tử điện hạ đến nơi khác trước không?”
 
Bên môi Minh Hoàn hiện lên một chút ý cười: “Đúng rồi, hôm nay là sinh thần của Lưu Hoàn và Lưu Du, bản cung còn chưa hỏi xem chúng muốn gì.”
 
Đang nói chuyện thì Lưu Hoàn chạy vào, cậu nhào vào trong ngực Minh Hoàn rồi ngửa đầu nói: “Mẫu hậu, Du Du bắt nạt con.”
 
Lưu Du: “...”
 
Lưu Hoàn ôm eo Minh Hoàn nói: “Vừa rồi Du Du chế nhạo con, nói con không biết đọc tứ thư ngũ kinh.”
 
Lưu Du: “...”
 
Lưu Du tranh luận nói: “Mẫu hậu, con không có! Rõ ràng là ca ca huynh ấy…”
 
“Du Du còn nói muốn đóng gói tiểu biểu muội tặng cho con, mẫu hậu người nhìn Du Du xem, suốt ngày không học theo gương tốt, trong đầu luôn nghĩ đến mấy chuyện không tốt!”
 
Lưu Hoàn lấy ngọc bội trong tay ra đặt vào lòng bàn tay Minh Hoàn: “Mẫu hậu, mặc dù Du Du luôn bắt nạt con nhưng mà làm ca ca, con phải nhường Du Du. Vừa rồi ngọc bội của Du Du rơi trên mặt đất, con nhặt được, mẫu hậu, người trả ngọc bội cho đệ ấy đi.”
 
Minh Hoàn đưa tay điểm lên trán Lưu Hoàn: “Con đó ---”
 
Lưu Du ngước mắt, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Minh Hoàn: “Mẫu hậu, rõ ràng là ca ca bắt nạt con, ca ca cướp ngọc bội của con…”
 
Lưu Du không cần nói hết lời, chỉ cần tiến lên bắt lấy góc áo của Minh Hoàn là đã rất khiến cho người ta thương tiếc cậu.
 
Lưu Hoàn nhìn cái đồ diễn kịch ở trước mặt mình thì nhanh mồm nhanh miệng còn ở trước mặt mẫu hậu thì ấp a ấp úng giả vờ đáng thương, cậu có chút không cam lòng: “Mẫu hậu, Du Du chỉ biết giả vờ đáng thương!”
 
Minh Hoàn nhấc Lưu Hoàn nhào lên người mình giống như bạch tuộc, tay trái kéo Lưu Hoàn, tay phải kéo Lưu Du ngồi xuống: “Ca ca bắt nạt đệ đệ thì phải phạt chép sách mười lần, đệ đệ không xử lý được sự việc một cách tốt đẹp, làm ầm ĩ đến chỗ mẫu hậu thì cũng có lỗi, đệ đệ có bằng lòng chép năm lần thay ca ca không?”
 
Lưu Du vừa định nói không bằng lòng, Lưu Hoàn đã vươn ngón trỏ ra cho cậu rồi nhẹ nhàng móc tay.
 
Điều này đại biểu cho việc hai người có thể giúp đỡ nhau thương lượng trong âm thầm, đồng thời Lưu Hoàn sẽ cho Lưu Du một chút lợi ích thích hợp.
 
Lưu Du gật đầu: ‘Được ạ, con cùng ca ca chép.”
 
Dù sao hai người cũng là trẻ con, thấy Minh Hoàn là đều muốn nhào lên người nàng, muốn ngồi trên đùi nàng.
 
Lưu Du nắm lấy chuỗi đông châu mà Minh Hoàn đeo trên người: “Buổi sáng hôm nay mẫu hậu thức dậy, có phải là đã quên chuyện gì rồi không?”
 
Minh Hoàn lại cười nói: “Ồ? Mẫu hậu quên mất chuyện gì sao? Đệ đệ con nói xem, mẫu hậu đã quên chuyện gì?”
 
Khuôn mặt nhỏ của Lưu Du lập tức đỏ lên, cậu không nói nên lời được câu nào.
 
Lưu Hoàn nói: “Du Du muốn một con ngựa nhỏ, đệ ấy muốn cưỡi ngựa.”
 
Thân thể của Lưu Du yếu hơn Lưu Hoàn một chút, vậy nên bình thường Lưu Du tập võ cũng chỉ luyện kiếm gì đó, rất ít khi cưỡi ngựa ở bên ngoài.
 
Bởi vì vừa mới chạy nhảy nên mái tóc từ trước đến nay được cẩn thận buộc trong phát quan* của Lưu Du có chút tán loạn, Minh Hoàn biết Lưu Du bắt bẻ nhất, ăn ở đều muốn thứ tốt nhất, nàng nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của Lưu Du: “Đệ đệ muốn cưỡi ngựa?”
 
*Phát quan: 发冠


 
Lưu Du gật đầu.
 
Minh Hoàn nói: “Cưỡi ngựa… đệ đệ có thể sẽ ngã xuống từ trên lưng ngựa, có sợ không?”
 
Lưu Du nói: “Con không sợ!”
 
Lưu Hoàn lại nói tiếp: “Mặc dù Du Du rất xấu xa nhưng làm ca ca, con sẽ bảo vệ cho đệ ấy, không để đệ ấy ngã xuống.”
 
Minh Hoàn lại nói: “Quần áo của đệ đệ có thể sẽ bị bẩn, đồng thời đệ đệ không thể mặc y phục hoa lệ có tay áo rộng để cưỡi ngựa, phải thay đồ, đệ đệ có bằng lòng không?”
 
Bình thường Lưu Du rất kén chọn, phải mặc đồ đẹp bởi vì bản thân cậu chính là một mỹ nhân, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, Lưu Du mặc quần áo nhất định phải sạch sẽ, phải lộng lẫy, cậu không thèm mặc đồ cưỡi ngựa đâu.
 
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Lưu Du vẫn gật đầu: “Con bằng lòng!”
 
Minh Hoàn sửa sang lại phát quan cho Lưu Du: “Vậy thì được, mẫu hậu đồng ý, tiếp theo con phải hỏi phụ hoàng, xem phụ hoàng có đồng ý hay không.”
 
Lưu Du gật đầu, cậu nhìn thoáng qua Lưu Hoàn rồi lại nói: “Ca ca nói cho con biết, hôm nay là sinh thần của tụi con, con ngựa nhỏ này sẽ là quà sinh thần của con, ca ca muốn quà sinh thần là…”
 
Lưu Hoàn che kín miệng Lưu Du: “Đệ đừng có nói vớ nói vẩn! Ta không thèm đóng gói tiểu biểu muội về đâu!”
 
Trong mắt Lưu Du chứa ý cười, cậu đá Lưu Hoàn một cái rồi trốn đến bên cạnh Minh Hoàn: “Ca ca nói, thời gian mỗi ngày mẫu hậu ở bên tụi con vô cùng ít, buổi tối hôm nay, ca ca muốn mẫu hậu ngủ với tụi con, kể chuyện cho tụi con.”
 
Lưu Hoàn: “...”
 
Lưu Hoàn quả thật rất muốn.
 
Thế nhưng phụ hoàng luôn chiếm lấy mẫu hậu, vừa có thời gian là mẫu hậu sẽ luôn ở trong Kỳ Lân điện của phụ hoàng, có rất ít thời gian ở bên cạnh bọn họ.
 
Thế nhưng Lưu Hoàn không có da mặt dày như Lưu Du, thế mà lại chủ động nói, hơn nữa còn nói đây là ý nghĩ của Lưu Hoàn.
 
Lưu Hoàn trừng Lưu Du một cái.
 
Lưu Du chớp mắt, lông mi thật dài chớp chớp, bên môi mang theo ý cười ranh mãnh.
 
Lưu Hoàn: “...”
 
Không có cách nào, dáng dấp đệ đệ quá đáng yêu, cho dù cậu đã làm chuyện xấu bằng trời thì cuối cùng Lưu Hoàn vẫn phải nghiêng về phía đệ đệ.
 
Minh Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Yêu cầu đơn giản như vậy?”
 
Lưu Hoàn: “...”
 
Lưu Hoàn yếu ớt nói: “Mẫu hậu, đã rất không đơn giản rồi đó được không?”
 
Bởi vì phụ hoàng còn chưa đồng ý. Nếu để cho Lưu Đàn biết được, buổi tối hôm nay Minh Hoàn muốn ở bên Lưu Hoàn và Lưu Du…
 
Lưu Đàn nhất định sẽ ném Lưu Hoàn ra khỏi cung. Vì sao không ném Lưu Du, có thể là bởi vì Lưu Du là con ruột, Lưu Hoàn là con nhặt được.
 
Minh Hoàn nói: “Được, mẫu hậu đồng ý với các con.”