Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 37: Hình Bóng Trong Mắt



"Đại Nhân không cần...vội vàng như thế chậm chậm lại." Cảnh Vân bị trói buộc trong lòng Hoắc Uy Thần, nàng hiểu thái độ này hắn có lẽ đang giận nàng việc nàng tự ý hành động, nhưng nàng thật sự rất khó để giải thích toàn bộ sự việc, có khi nào hắn sẽ coi nàng có vấn đề nói chuyện lung tung hay không.

"Nàng không phải luôn coi thường tính mạng mình hay sao?" Hoắc Uy Thần lạnh lùng đáp.

"Ta không có, sự việc lần này đúng là ta có chút vội vã nhưng không thể không làm thế được, như thế không thể bắt được Tra Minh, đúng rồi hắn đã cho người trở về báo với Tể Tướng việc này rồi, chúng ta cần bắt hắn lại." Cảnh Vân nhớ ra chuyện vội vàng nhắc nhở.

Hoắc Uy Thần cho ngựa dừng đột ngột khiến Cảnh Vân suýt thì ngã nhào về phía trước nhưng là nàng lo xa cánh tay Hoắc Uy Thần vốn đã khóa chặt người nàng, làm nàng áp sát lưng vào lồng ngực hắn: "Nàng có thể nào ngừng quan tâm việc chính sự được không? Chỉ cần quan tâm đến sự an nguy của chính mình là được rồi." Hắn dường như có sự bất lực trong lời nói.


Cảnh Vân nghe xong lời này có chút ấm lòng, hắn lo lắng nàng xảy ra chuyện: "Ta đương nhiên vẫn luôn đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, nếu như trong lòng không chắc chắn ta sẽ không hành động." Nàng quay đầu thấy được ngũ quan tinh xảo ở một cự ly gần nhất, lần đầu nàng cảm thấy hóa ra người này lại đẹp đến vậy, nàng đây là đang nghĩ cái gì vậy đôi tai nàng phiếm hồng.

"Đại Nhân...là đang giận ta tự ý hành động?" Cảnh Vân nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên rồi nàng nhìn nàng xem tay không bắt giặc, Tra Minh là kẻ không đơn giản hơn nữa hắn đâu phải người dễ dàng để một tiểu cô nương như nàng bắt được." Hoắc Uy Thần thở dài nói, hắn muốn biết rốt cuộc nàng ăn phải gan hùm hay sao mà dám tự ý hành động như vậy, rõ ràng nàng cũng hiểu được thực lực của bản thân so với Tra Minh là quá thấp.


"Được rồi ta biết rồi sẽ không có lần sau nhưng chuyện trước ấy ta nhắc Đại Nhân bây giờ chúng ta đuổi theo kẻ kia vẫn kịp."

"Không cần bắt hắn, hắn chưa kịp đến nơi có lẽ Tể Tướng đã nhận được tin tức rồi, sáng ngày mai ta sẽ cho quan phủ Bắc Châu thông cáo việc ta diệt thổ phỉ trong rừng." Hoắc Uy Thần đã có dự tính.

Đêm đó Cảnh Vân ngủ không ngon giấc nàng liên tục nhớ tới điệu cười ghê rợn kia cùng bóng dáng nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện, rốt cuộc nàng quyết định không ngủ nữa.

Nào ngờ lão già kia liền xuất hiện: "Ngươi đang đợi ta sao?"

"Đương nhiên là không, ta không ngủ được." Cảnh Vân thấy lão ta thì cũng không ngạc nhiên vì trước khi đi lão có dặn sẽ đến tìm nàng.

"Ta nghĩ ta không cần giải thích ngươi cũng có thể hiểu mọi chuyện rồi đúng không nhưng ta muốn nhắc ngươi một số vấn đề thứ nhất chuyện hắn luyện quỷ tuyệt đối không được nói ra, thứ hai ngươi trong mình ngọc Linh Phượng vì sao lại có?" Lão ta rất thắc mắc thứ ngọc này vốn không thể ở bên người thường.


"Ta được người ta tặng có vấn đề gì sao?" Cảnh Vân từ trong tay áo lấy ra miếng ngọc bội ấy.

"Thứ này...nói đơn giản là vật có tiên khí nhưng lưu lạc dưới nhân gian đã lâu, vì lần này ngươi mang nó vào rừng Cổ Huyền ta lại nhập vào nó khiến cho sinh khí của nó phát ra có thể khiến ngươi gặp rắc rối, nhưng ngọc đã nhận chủ ta không thể đem nó đi, dù ta đem đi nó cũng sẽ tìm lại đến ngươi mà thôi, ngươi vậy mà lại có phúc khí lớn đến vậy, có thể để ngọc cổ nhận chủ." Lão ta chậc lưỡi nói.

Cảnh Vân ngẫm nghĩ cố tiêu hóa lời nói của người trước mặt nàng cảm giác như mình đang lạc vào một quyển tiểu thuyết huyền huyễn thì đúng hơn không hề thực tế chút nào.

"Tiên giới vốn không chỉ có trong truyền thuyết đâu lồng thời gian chính là địa bàn của tiên giới và yêu giới, nhưng bọn ta vốn chỉ giống như những người điều hòa các không gian song song không khiến các bên sung đột làm thay đổi người hiện đại lại về cổ đại người nguyên thủy lại đến hiện đại, điều ấy là không được phép xảy ra, trường hợp của ngươi là ngoại lệ, nhưng cũng vì ngoại lệ này mà phiền phức tới rồi, ta có khi sẽ phải đi theo ngươi một thời gian bắt hết đám yêu tinh đang rình mò miếng ngọc bội này lại." Lão già chán nản chống cằm nói.
"Yêu tinh? À đúng rồi lúc trước khi rời khỏi rừng Cổ Huyền ta hình như đã nhìn thấy một nữ nhân nàng ta rất xinh đẹp nhưng tiếng cười kèm theo...thật sự rất đáng sợ." Cảnh Vân kể lại.

"Rất có thể là đám yêu tinh đang rình mò ngọc Linh Phượng này, chúng mà có được cũng không đến mức loạn như cào cào nhưng sẽ khiến bọn ta vất vả hơn việc duy trì lồng thời gian đúng quỹ đạo, nhưng sẽ rất tệ nếu chúng có đủ khả năng bóc tách thành công ngọc Linh Phượng lấy được sinh khí của ngọc lại còn lấy luôn phần sinh khí gắn kết giữa ngươi và ngọc bội chắc chắn bọn chúng sẽ cống nạp cho ma vương, ma vương dù gì cũng đang bị giam cầm trong lồng thời gian riêng biệt hắn có thứ này như hổ mọc thêm cánh chắc chắn sẽ nhiễu loạn chúng sinh." Lão ta cố gắng giải thích cho Cảnh Vân.
"Mấy chuyện tiên khí của mấy người ta không rành, nhưng chung quy lại ta phải giữ ngọc bội này thật kỹ đúng không?" Cảnh Vân nhìn miếng ngọc đẹp đẽ này có chút không thích lắm nó mang rắc rối.

"Đừng coi thường nó, tuy chỉ là ngọc bội một vật dụng trang trí nhưng đây là ngọc bội của tiên giới ngoài để trang chí ra chính là sẽ bảo hộ ngươi đó." Lão già thấy rõ vẻ mặt khinh thường của Cảnh Vân liền lập tức giải thích: "Ngươi tưởng rẳng ban nãy ngươi khi ở trong rừng không chút tổn thất nào sao là miếng ngọc này đã bảo vệ ngươi đó."

"Thật sao?" Cảnh Vân bỗng có chút bất ngờ nàng ngắm nghía nó thật kỹ sau đó thở dài: "Được rồi dù sao ta cũng sắp về kinh thành rồi cơ bản sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, thứ này dù sao cũng đẹp đeo bên người rất hợp."

"Ngươi sắp về kinh thành? Nếu vậy thì ta không có chỗ trú ngụ rồi, cứ tưởng ngươi sẽ tiếp tục nhảy nhót đây đó chứ, thế mà cũng chịu yên vị rồi sao? Chẳng lẽ tên Thái Tử kia ngươi..." Ý tứ của lão rõ ràng như vậy lập tức khiến nàng đỏ mặt.
"Ta hết thời gian rồi, không phải vì Hoắc Uy Thần, cha nương đang mong ta trở về." Cảnh Vân vội vứt sự xấu hổ kia đi rồi nói rất thật.

"Ngươi với hắn rất hợp nhau." Lão già vui vẻ nói: "Hắn tuy là Thái Tử nhưng không hề ỷ vào cái danh ấy mà muốn làm gì thì làm, hắn rất có năng lực thời kỳ của tể tướng dù không rõ sẽ ra sao còn kéo dài bao lâu nhưng ngươi cũng từng nhìn thấy trong lịch sử nhân loại chẳng có kẻ xấu nào tồn tại mãi mãi cả, ngươi hoàn toàn có thể cùng Thái Tử kề vai sát cánh đánh để Tể Tướng." Lão già này có vẻ rất quan tâm đến nàng.

"Ta..." Thật sự bây giờ nàng có chút hỗn loạn, nàng và Hoắc Uy Thần có cảm tình với nhau điều ấy nàng nhận ra nhưng sự do dự mà nàng đang nghĩ là vì cớ gì mà có, sợ hắn sẽ chết sớm hắn sẽ không thoát khỏi sự khống chế của Tể Tướng, nàng cưới Thái Tử đồng nghĩa với việc Mã gia sẽ càng gặp nguy hiểm? Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng.
"Ngươi không nên đôi cùng hắn mọi chuyện vẫn sẽ như ngươi nghĩ vậy chi bằng cứ thuận tự nhiên đi." Lão già biết được toàn bộ suy nghĩ của nàng: "Cùng hắn chiến đấu như vậy cũng là giúp ngươi, giúp hắn, giúp Tây Châu."

"Lão là ai vậy là quân sư Hoắc Uy Thần phái đến đàm phán với ta sao?" Cảnh Vân mỉm cười hỏi lại giờ nàng mới nhìn khuôn mặt của lão hình như giống ai đó: "Lão giống..." Cảnh Vân còn chưa nói xong lão ta đã chột dạ lập tức quay mặt đi.

"Ta vốn là thượng tiên sao có thể giống người thường được, ngươi đừng có mà cố gắng bắt quàng làm họ với ta, ta là thượng tiên ngươi là phàn nhân." Giọng nói cao đột ngột đây chính là có tật giật mình.

"?" Cảnh Vân câm nín trước lời nói của lão ta chậc lưỡi chằng thèm chấp nhặt với lão nữa.

Vài ngày sau đó Cảnh Vân lên đường trở về Kinh Thành cùng đoàn của Hoắc Uy Thần ngồi trong xe ngựa hai người đang chơi cờ: "Nàng chơi rất khá." Hoắc Uy Thần vui vẻ đặt quân cờ đen xuống.
"Đại Nhân quá khen rồi đều là người nhường ta." Cảnh Vân vừa nói vừa suy nghĩ thế cờ cẩn thận từng bước đi.

"Lần này trở về ta nghĩ ta nên làm thân với Phó Đô Ngự Sử." Hoắc Uy Thần mở lời dáng vẻ rất không đứng đắn.

"Đại Nhân ta và ngài mới vài ngày trước còn không biết thân phận của nhau đó, ngài làm vậy có phải quá vội vã hay không?" Cảnh Vân mặt không biến sắc thản nhiên nói.

"Không vội ta vốn đang chậm trễ việc cưới thê tử, nàng lại đúng lúc đến tuổi cập kê không phải quá hoàn hảo sao?" Hoắc Uy Thần nở nụ cười tươi.

"Nghe thế nào vẫn là ta thiệt thòi, ngài giống như gái quá lứa vậy." Nói xong Cảnh Vân còn phải nhịn cười.

"Không phải đợi nàng hay sao?"

"Liên quan gì đến ta? Ta với người mới quen biết mới được một năm." Cảnh Vân nhíu mày nói.

"Chính là vì nàng xuất hiện quá muộn, ta chỉ cưới người ta yêu." Câu tán tỉnh này Cảnh Vân nghe xong liền phải nhìn lại Hoắc Uy Thần hắn có phải trước nay đều cố gắng ra vẻ ta là người đang hoàng trước mặt nàng hay không, giờ đây có chút phong lưu.
"Đại Nhân nói Lão Gia gặp lại ta liệu có tức giận hay không?" Lão gia ở đây đương nhiên là Hoàng Thượng.

"Người còn nhận ra nàng trước cả ta, nếu không thích đã không nhiệt tình chỉ điểm ta như vậy." Hoắc Uy Thần nháy mắt: "Bình thường trên triều phụ thân luôn lạnh lùng uy nghiêm là vậy nhưng nói nhỏ cho nàng biết thật ra phụ thân ta tính tình khá trẻ con, cha nàng và cha ta mỗi lần bàn luận mấy chuyện như chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh đều cãi nhau đã vậy còn giận dỗi nhau, nhiều lúc mẫu thân còn hỏi ta là hai người có phải có gì mờ ám hay không?" Câu nói vừa kết thúc Cảnh Vân lại còn đang uống trà lập tức bị sặc, nàng không ngờ nơi này lại cởi mở như vậy nếu là thế giới của nàng họ vẫn đang từng ngày đấu tranh cho quyền lợi của mình.

Hoắc Uy Thần cầm khăn tay lau miệng cho Cảnh Vân: "Vì vậy nàng yên tâm đi phụ thân tuyệt đối chấp nhận nàng, mà mẫu hậu còn càng dễ hơn, ta nghe mẫu thân nhắc đến đau cả tai rồi, lần này dẫn nàng về có khi nào ta liền bị coi là không khí luôn hay không?" Bỗng Hoắc Uy Thần nghĩ nếu như Cảnh Vân vào cung mà lại được sủng ái hơn cả hắn thì chắc chắn hắn sẽ là kẻ đứng sau cùng rồi, chỉ có thể nhận lệnh không thể phản kháng.
Cảnh Vân tự dưng cảm thấy hóa ra cuộc sống hôn nhân không đáng sợ như nàng mường tưởng, mọi chuyện đúng là nên thuận theo tự nhiên.

"Đúng rồi trên triều có tin tức gì hay không?" Cảnh Vân cùng Hoắc Uy Thần bây giờ không có sự ngăn cách vì vậy thoải mái bàn luận việc triều chính, hơn nữa Hoắc Uy Thần cảm thấy có người luôn đồng suy nghĩ lẫn hành động với hắn là cảm giác rất tuyệt "phu thể tương trợ" câu này hay

"Phụ thân đã về đến Kinh Thành rồi sự xuất hiện trên triều còn khiến Tể Tướng bất ngờ một phen, mật thám báo lão ta đã rất tức giận vì mất đi cánh tay là Tra Minh." Hoắc Uy Thần nhếch mép nói, sự khinh thường thấy rõ.

"Biên cương vốn chưa ổn định chúng ta cứ vậy rời đi sao?" Cảnh Vân rất thắc mắc.

"Phải trở về Lang Quốc gửi thư sang sẽ có một đại sứ từ Lang Quốc sang với mục đích "gia tăng tình cảm" ta không thể không trở về việc Thái Tử một nước lớn không tiếp đoàn đại sứ nước láng giềng là không hợp phép, chúng ta có thể chắc chắn qua việc Tra Minh bị bắt Lang Quốc sẽ không dám manh động."
"Gia tăng tình cảm ngoại trừ việc cống nạp cống phẩm thì rất có thể là liên hôn." Cảnh Vân liếc nhìn Hoắc Uy Thần đầy ý tứ.

"Đương nhiên ta không thèm đám người đó, hơn nữa địa vị của Tây Quốc vẫn luôn cao hơn Lang Quốc, các vị công chúa đều không thể sánh ngang với Thái Tử chỉ có thể liên hôn với các Vương." Hoắc Uy Thần thẳng thắn nói, hắn đương nhiên sẽ chẳng bao giờ để mắt đến đám người ấy.

"Đại Nhân bỏ qua một chi tiết rồi các nàng ấy không thể làm thái tử phi nhưng hoàn toàn có thể làm thiếp." Cảnh Van nhắc nhở, đây cũng là việc nàng phải chấp nhận khi kết hôn ở cổ đại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình đặc biệt Tây Quốc như nàng đã nói khá thoải mái, thê tuy không thể là nam nhân nhưng thiếp thì hoàn toàn có thể.

"Nàng ghen?" Hoắc Uy Thần đột nhiên hạ giọng nói ánh mắt tỉ mỉ quan sát Cảnh Vân ý cười hiện rõ trên mặt.
"Ta...là đang lo lắng cho tương lai của Đại Nhân." Cảnh Vân bị nhìn đến phát xấu hổ, liền quay mặt đi cầm một miếng điểm tâm tự mình thưởng thức, hình như nàng ngày càng giống một nữ nhân bình thường rồi, trước đây ngoài việc trong quân sự thì một chút biểu hiện nữ tính cũng không hề có giờ còn biết...ghen tuông, đúng vậy chính là ghen nàng vẫn khó thoải mái trong lòng việc Hoắc Uy Thần có thê thiếp.

Hoắc Uy Thần bật cười tay hắn liền đưa ra hướng mặt nàng quay về nhìn hắn, nhướn người lên nhẹ nhàng đặt lên môi nàng nụ hôn, mật ngọt từ tận trong lòng đến cả vị giác: "Nàng hóa ra cũng có lúc đáng yêu như vậy, ta không thể đảm bảo tương lai không nạp thiếp điều ấy chắc nàng cũng hiểu nhưng ta có thể đảm bảo đời này chỉ có nàng là thê tử kết tóc với ta."
Nàng nhìn Hoắc Uy Thần thật lâu miệng nở nụ cười, gật nhẹ đầu: "Ta hiểu nhưng ta có một điều kiện nếu một ngày đó ngài hết tình cảm với ta xin hãy thẳng thắn, ta muốn bản thân mình hiên ngang rời xa ngài, không cần phải đau khổ cố gắng níu kéo ngài."

"Vĩnh viễn không." Hoắc Uy Thần nói chắc như đinh đóng cột.