Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 173



"Không vệ sinh sạch sẽ thì sẽ bị bệnh." Thương Quân Lẫm bình tĩnh đối mặt với y, trên mặt không hề có biểu hiện gì khác thường.

"Ta tự mình rửa." Thẩm Úc giữ tay hắn, không cho hắn cử động.

Đấy mắt Thương Quân Lẫm xẹt qua một tia tiếc nuối: "Thật sự không cần trẫm hỗ trợ sao?"

Thẩm Úc vội đẩy tay hắn ra: "Không cần."

Thấy y kiên trì, Thương Quân Lẫm dành chậm rãi rút tay về, lúc Thẩm Úc cho rằng hắn đã từ bỏ, còn đang khẽ thở dài nhẹ nhõm thì không ngờ Thương Quân Lẫm lại nhân lúc y thả lỏng mà trở tay, giữ chặt tay y.

"Vẫn là để trẫm đi, A Úc tự làm sẽ rất không tiện," Thương Quân Lẫm khẽ cười, "Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu trẫm làm loại chuyện này, A Úc không cần lo đâu."

Thẩm Úc bỗng bắt lấy kéo của thùng tắm, y rất muốn nói y không lo chuyện này nhưng tiếc là đã không còn cơ hội.

Bọt nước bắn tung toé, vì muốn tiện hành động nên Thương Quân Lẫm cũng bước vào thau tắm.

Nếu một mình Thẩm Úc ngồi ở trong thau tắm thì rất thoải mái nhưng nếu có cả hai người đàn ông thì sẽ có hơi chật chội, không thể tách nổi, chỉ có thể dính sát lấy nhau.

Ngón tay đang bắt lấy mép thau tắm của Thẩm Úc bị người đàn ông gỡ ra: "Khó chịu thì có thể níu lấy trẫm."

Tay chân Thẩm Úc không còn sức lực, căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông, đã lọt vào trong tay người đàn ông thì chỉ có thể để mặc hắn làm gì thì làm.

"Không phải nói là rửa sạch giúp ta sao? Bệ hạ đang làm gì vậy!?" Giọng nói của Thẩm Úc hơi khàn.

"Làm vậy..." Thương Quân Lẫm ngậm lấy vành tai tươi đẹp và ướt át, "Không phải có thể rửa sạch hơn sao?"

"Nào có cách rửa như vậy..." Thẩm Úc cắn môi dưới, không muốn để âm thanh phát ra.

Một lần tắm nhưng kéo dài hơn nửa canh giờ, lúc Thẩm Úc được ôm ra thì cả người đã ửng hồng.

Thay quần áo xong, Thẩm Úc tựa ở trên trường kỷ, Thương Quân Lẫm ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn xoa bóp cho y.

Thẩm Úc không nhịn được mà suy nghĩ lại, tối hôm qua y cũng không chọc Thương Quân Lẫm nhiều, mà Thương Quân Lẫm cũng không ăn gì quá bổ, sao lại không thể dừng được như thế.

Y không biết vào tối hôm trước ngày sinh nhật, việc y chờ đúng giờ để tặng quà cho Thương Quân Lẫm trong khi đã buồn ngủ đến không chịu nổi đã khiến trái tim của Thương Quân Lẫm tan chảy.

Cảm giác người mình yêu nằm ở trong lòng là một cảm giác hạnh phúc mà không có bất cứ từ ngữ nào diễn tả được.

Trong lòng bị đủ loại cảm xúc lấp đầy, nếu không phải không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của Thẩm Úc thì sao Thương Quân Lẫm có thể chỉ ôm y và nhìn suốt cả đêm?

Hồi nãy lại lăn lộn thêm một hồi, Thương Quân Lẫm tự biết mình sai, vội sai người ở phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn Thẩm Úc thích, thiên về thanh đạm rồi đặt một cái bàn nhỏ ở bên cái trường kỷ, đút cơm cho y.

Thẩm Úc rất đói nên cũng lười so đo chuyện vừa rồi với Thương Quân Lẫm, ăn cơm xong, có đại thần tới tìm Thương Quân Lẫm.

"Trẫm đi một chút rồi về ngay," Thương Quân Lẫm hôn lên trán Thẩm Úc, "Nếu muốn làm cái gì cứ việc noi với các cung nhân."

"Bệ hạ nhanh đi đi." Thẩm Úc vẫy vẫy tay, hiện tại thấy hắn là eo y lại thấy đau.

Thẩm Úc nằm một lát thì Mộ Tịch đi vào rồi nói: "Quý quân, Cố thái y muốn gặp ngài."

"Hôm nay không phải là ngày bắt mạch, sao Cố thái y lại tới đây?" Trong đầu Thẩm Úc hiện lên sự nghi hoặc, "Trước tiên cứ dẫn người vào đi, Cố thái y có nói là chuyện gì không?"

"Hình như là bệ hạ mời đến." Mộ Tịch đi ra ngoài đón người vào.

Cố thái y đeo hòm thuốc đi vào, trước tiên là làm lễ với Thẩm Úc: "Thần tham kiến quý quân."

"Cố thái y đừng quá khách sáo."

Cố thái y đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Úc.

Sắc mặt thanh niên hồng nhuận, đuôi mắt phiếm hồng, màu môi cũng tươi đẹp, vừa nhìn là có thể nhận ra trước đó đã trải qua chuyện gì, Cố thái y nhớ rõ mục đích mà mình tới đây, vì vậy đã vội tiến lên bắt mạch cho Thẩm Úc.

"Là bệ hạ sai thần tới đây khám cho quý quân." Cố thái y giải thích.

Xem mạch xong, Cố thái y thu tay về: "Thân thể quý quân không có vấn đề gì, chỉ là có hơi thiếu khí trong máu, thần sẽ viết một đơn thuốc bổ, quý quân uống hai ba ngày là được."

Sáng sớm Cố thái y đã bị người trong cung kêu đi, còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, lúc tới Cung Ngọc Chương mới biết mình đã nghĩ nhầm rồi.

Mới một đêm mà đã phải uống thuốc bổ, thái dương Thẩm Úc giật giật, "Phiền Cố thái y ở lại đây thêm một chút, để bệ hạ trở về rồi khám cho bệ hạ chút luôn."

"Vâng ạ."

Cố thái y ở lại, Thẩm Úc cũng không để hắn ngồi im như vậy, vừa lúc y cũng có chuyện muốn hỏi hắn.

"Hiện tại Cố Hoài tướng quân đã đạt được chiến công, trước tiên phải chúc mừng Cố thái y."

"Cảm ơn quý quân rất nhiều, thật không dám giấu giếm, thẳng đến sáng hôm nay, khi có người tới cửa báo tin vui thần mới biết chuyện." Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì người trong cung đã mời hắn vào cung, đến bây giờ với chuyện này hắn vẫn có cảm giác thiếu chân thực.

Về chuyện Cố Hoài biến mất trong khoảng thời gian này là để đi tòng quân, Cố thái y vẫn luôn có cảm giác thiếu chân thật. Ở trong ấn tượng của hắn, Cố Hoài vẫn là một đứa trẻ lúc nào cũng cần được hắn bảo vệ, ai ngờ đột nhiên có một ngày đứa nhỏ này lại tung đôi cánh của mình ra, còn trở thành một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.

Những chuyện Cố Hoài làm, hắn đã nghe người khác nhác đến, là chiến thần dẫn giắt Túc Bắc quân đánh đâu thắng đó, chuyện này được người trong kinh thành bàn tán say sưa, trên có dân báo, dưới có hàng xóm láng giềng, tất cả đều đang bàn tán.

Trước kia lúc nghe chuyện này, hắn không biết nhân vật chính chính là Cố Hoài, nghe chút liền thôi, hiện tại nghĩ lại, Cố thái y không nhịn được mà nghĩ không biết ở biên quan, Cố Hoài có bị lạnh hay không? Có bị thương hay không?

Tinh thần Thẩm Úc có chút mệt mỏi, cố gắng chống đỡ nói chuyện với Cố thái y một lúc, cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng trở lại.

Cố thái y đứng dậy làm lễ.

Thương Quân Lẫm miễn lễ cho Cố thái y rồi đi đến phía trường kỷ và ngồi xuống: "Thân thể quý quân có ổn không?"

Lời này là đang hỏi Cố thái y. 

"Thưa bệ hạ, mọi thứ của quý quân đều khỏe mạnh." Cố thái y lặp lại những lời nói vừa nãy thêm một lần nữa.

"Ta cố ý giữ Cố thái y lại để hắn bắt mạch cho bệ hạ." Thẩm Úc chọc chọc cánh tay Thương Quân Lẫm.

"Trẫm rất khỏe..." Dưới ánh mắt của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đành nuốt những lời muốn nói xuống, "Thế thì phải phiền Cố thái y rồi."

Cố thái y tiến lên bắt mạch cho Thương Quân Lẫm.

Một lát sau, Cố thái y buông tay ra: "Thân thể của bệ hạ khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì."

"Không cần uống thuốc cùng ta sao?" Thẩm Úc không nhịn được hỏi.

"Chuyện này..." Cố thái y kẹt lại, "Thân thể của bệ hạ quả thật không có gì đáng lo ngại, không cần uống thuốc."

Thẩm Úc uể oải nằm trở về, hóa ra chỉ có một mình y ốm yếu.

Mạnh công công dẫn Cố thái y ra ngoài, người hầu ở bên trong cũng bị ông dẫn ra ngoài hết.

"Sao đột nhiên A Úc lại muốn để Cố thái y bắt mạch cho trẫm?" Thương Quân Lẫm kéo người dậy rồi ôm người vào trong ngực.

Thẩm Úc vặn vẹo, tự tìm cho mình một tư thế thoải mái: "Cố thái y viết đơn thuốc cho ta, ta nghĩ bệ hạ cũng sẽ cần phải uống với ta."

Cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng hiểu vì sao Thẩm Úc lại muốn giữ Cố thái y ở lại cho đến khi hắn trở lại, hắn nhéo cằm cậu: "Em cũng quá coi thường chồng của em rồi."

Thẩm Úc quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.

Thương Quân Lẫm sai người đưa sổ con đến bên trường kỷ, hắn vừa ôm Thẩm Úc vừa xử lý sổ con, Thẩm Úc nằm ghé vào trong ngực hắn, chỉ một lát sau đã ngủ mất.

Thương Quân Lẫm cúi đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy ý cười.

Không khí trong cung ấm áp, so với nơi này thì phía Việt Vương, không khí lại ảm đạm hơn rất nhiều.

Đã gần đến cuối năm, vốn là ngày đoàn tụ nhưng bởi vì bị đẩy vào đường cùng nên Việt Vương không thể không co đầu rụt cổ ở Hán Châu, đất phong tốt đẹp cũng không thể trở về, người của mình thì không biết đang ở nơi nào, ở bên cạnh ngay cả một cấp dưới quen thuộc cũng không có, muốn nghẹn khuất bao nhiêu là nghẹn khuất bấy nhiêu.

Dân chúng ở Hán Châu cũng có định kiến rất lớn với bọn họ, dù là ai đi nữa thì không có nguyên nhân gì mà lại bị nhốt trong thành, ngày nào cũng trong trạng thái lo sợ, lo trong thành và ngoài thành đánh nhau thì điều sẽ không vui nổi.

Ban đầu dân chúng Hán Châu còn chưa hiểu ra, sau lại nhận thức được rằng mình đã bị ép thành người của những kẻ làm phản, có rất nhiều người thấy khó chịu, mà những người này kết hợp lại với nhau cũng đã gây ra một cuộc bạo động quy mô nhỏ, tiếc là rất nhanh đã bị dập tắt.

Mấy người đứng đầu đã bị chém chết ngay tại chỗ, còn lại cũng bị nhốt vào nhà lao, không rõ sống chết.

Dân chúng Hán Châu giận mà không dám làm gì đoàn người Việt Vương, tính mạng của cả nhà bọn họ đều đang nằm ở trong tay người khác, có muốn làm cái gì cũng không được.

Rõ ràng phải là thời điểm náo nhiệt nhất trong một năm nhưng ở khắp Hán Châu lại là cảnh tượng tiêu điều, mọi cánh cửa trong thành đều đóng chặt, nếu không gặp chuyện không thể không ra ngoài thì tất cả mọi người đều chỉ ở yên trong nhà.

Ai biết ra ngoài một chuyến thì có còn mạng để về hay không.

"Lương thực ở Hán Châu cũng không còn đủ để kiên trì bao lâu, người trong lời Đàm tiên sinh vẫn còn chưa tới sao?" Việt Vương bực bội mà nhìn người đàn ông trung niên mặc đồ màu lam kia.

"Điện hạ chớ gấp gáp, chờ thêm mấy ngày nữa là bọn họ có thể hợp lại với chúng ta rồi."

"Sao bổn vương có thể không gấp đây, lương thực ở Hán Châu đã sắp hết rồi, đừng có để quân của triều đình còn chưa đánh vào thì quân ta đã chết đói cả rồi." Nhiều ngày như vậy trôi qua, Việt Vương muốn không vội cũng không được.

Hắn biết sẽ có ngày mình bước lên con đường này, hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống nhưng duy nhất không nghĩ tới chính là mình sẽ rơi vào tình trạng chật vật, vội vàng làm phản như vậy.

Ở trong dự định của hắn, trước lúc làm phản sẽ phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chắc chắn phải là vì cái chung, được nhân dân ủng hộ, nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại trong lòng dân chúng hắn chỉ là một tên muốn làm phản mà thôi.

Hắn cũng chỉ giành lại thứ vốn dĩ thuộc về mình mà thôi, đáng lẽ hắn có thể đường đường chính chính mà giành lại, nếu không phải do Thương Quân Lẫm ép hắn thì sao hắn phải đến nỗi rơi vào cảnh như ngày hôm nay?!

Càng nghĩ, Việt Vương lại càng thấy không cam lòng.

Không biết từ khi nào ở Hán Châu đã bắt đầu lưu truyền một ít chuyện về Việt Vương, những câu đồng dao mà những đứa trẻ hát cũng đều đang châm chọc Việt Vương.

Truyền đi nhiều, không thể tránh khỏi việc rơi vào tai Việt Vương.

Vào lần đầu Việt Vương nghe có người đặt hắn và Thương Quân Lẫm lên bàn cân so sánh, còn nói hắn không đúng tí nào, hắn đã tức đến nỗi đập nát tất cả mọi thứ ở trong phòng sách.

Người hầu cúi đầu đứng ở một góc trống trải trong căn phòng, không dám nói gì.

Việt Vương đập hết đống đồ vẫn chưa nguôi giận, hung dữ nhìn vào một người ở trong phòng rồi tựa như con sư tử đang cuồng nổ hỏi: "Bên ngoài còn có tin đồn gì về bổn vương? Bổn vương ra lệnh cho ngươi lập tức bắt cái người đi đồn bậy kia lại, bổn vương muốn thiên đao vạn quả hắn."

"Vương gia bớt giận," Người hầu quỳ xuống, "Không phải nô tài không muốn đi làm, mà là hiện tại......"

"Hiện tại cái gì?"

"Hiện tại gần như khắp nơi đều đang lan truyền," người hầu cố nén sự sợ hãi trong lòng, "Không chỉ ở Hán Châu mà ở khắp Đại Hoàn đều có, hơn nữa còn kì lạ hơn nơi này rất..."

Trong đầu Việt Vương như muốn nổ vang, quả thật hắn không dám nghĩ bên ngoài đã đồn hắn thành cái dạng gì, đây là kết quả hắn chuẩn bị sẵn cho Thương Quân Lẫm, không ngờ cuối cùng lại rơi trên người mình.

Trong miệng chợt có cảm giác tanh ngọt, trước mắt Việt Vương tối sầm lại, lập tức ngã xuống.

"Vương gia! Người đâu, vương gia ngất xỉu rồi!"

Nháy mắt, trong phủ đã rối thành một cục.

"Bệ hạ nói Việt Vương đã tức đến ngất xỉu sao?" Thẩm Úc khoác áo khoác lông chồn màu tuyết trắng, như là một vị thần tiên không dính khói lửa của nhân gian.

"Đúng vậy, phía Hán Châu mới vừa truyền tin về, nghe nói là sau khi có người nói lời đồn ở bên ngoài cho Việt Vương, Việt Vương vừa nghe xong thì đã ngất xỉu."

Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, bước chân nhàn nhã.

"Việt Vương cũng quá chưa trải sự đời rồi, mới chỉ một chút như vậy mà đã không chịu nổi, vậy mà còn dám mơ ước vị trí của bệ hạ." Thẩm Úc cười lạnh. 

Thương Quân Lẫm nhận ra gì đó, nhướng mày hỏi: "Chuyện này là do A Úc làm sao?"

Thẩm Úc bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn: "Mỗi ngày ta làm cái gì không phải bệ hạ là người rõ ràng nhất sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Một vở kịch ngắn về thuốc bổ:

Thẩm Úc không vui vì chỉ có mình phải uống thuốc bổ nên đã ép bệ hạ uống cùng mình.

Bệ hạ bưng thuốc: "Thật sự muốn trẫm uống sao? Không được hối hận nha?"

Thẩm Úc buồn bực: Có gì đâu mà phải hối hận.

Ngày hôm sau, Thẩm Úc đỡ cái eo đau nhức mà đứng dậy: "...Tính sai rồi."

Thật ra thì tình cảm của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm khá là khác biệt.

Thương Quân Lẫm là kiểu yêu nồng cháy, dùng lời nói và hành động để thể hiện điều đó. Nhưng mà Thẩm Úc thì khác, cũng coi như là có một mối tình thất bại, hơn nữa là tính cách cũng khá lạnh nhạt nên là không thể hiện tình cảm nhiều và cũng không biết cách lắm, kiểu ẻm đang mơ hồ không biết tình cảm mình dành cho Thương Quân Lẫm có phải là yêu không nhưng mà mỗi hành động, suy nghĩ của Thẩm Úc đều ngầm chứng minh là có yêu và đáp lại tình cảm của Thương Quân Lẫm. Thử đổi lại cái nết lúc vừa vào cung của Thẩm Úc là biết ẻm thay đổi nhiều lắm. Thật ra thì tui nghĩ từ khoảnh khắc ẻm không chọn rời cung như dự định ban đầu của mình thì ẻm đã chọn bị trói lại bên Thương Quân Lẫm cả đời rồi. Không biết sao nhưng mà cũng hi vọng sắp tới tác giả sẽ cho Thẩm Úc một lời bày tỏ với Thương Quân Lẫm 👉🏻👈🏻

Cảm tạ ở 2021-10-0516:00:57~2021-10-0520:36:15 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hiểu sơn thanh 30 bình; minh lạc vô, bảy tháng 10 bình; một con yêu 5 bình; trăng lạnh tâm 4 bình; linh chìa khóa, chanh chanh dây., Tím tím, trăm sự từ hoan, độc nhãn ưng, mộc hề 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!