Nghe được giọng hát phá hư bầu không khí của Thi Hách Nhân, hai người trong phòng ngủ đồng thời quay đầu.
"Máy bay ~ từ......" Chú ý tới bản thân bị ánh mắt thù hận ấn định, thanh âm Thi Hách Nhân đột nhiên im bặt, lập tức lộ ra nụ cười lễ phép, "Không hát nữa."
Yến Cửu hít sâu một hơi, nâng tay lôi kéo nút cà vạt trên cổ tay Tư Việt: "Em cảm thấy chắc là anh Thi muốn đổi công tác, hoặc đổi địa phương sinh hoạt."
Tư Việt hiểu ý của cậu: "Để anh ta đi đào hầm thế nào? Nơi đó tương đối thích hợp cho anh ta."
Hắn vốn dĩ còn nhớ kỹ thù của Thi Hách Nhân, nếu không phải bởi vì Thi Hách Nhân khuyến khích, cũng đưa ra chủ ý, Cửu Cửu sao có thể nhanh như vậy đã xuyên qua lời nói dối của mình.
Nghe được Tư Việt nói, Thi Hách Nhân sợ tới mức lập tức cắn chặt răng hàm sau, giọng căm hận nói: "Tư Việt! Cậu đừng có mà ngoan độc như vậy! Nơi đó còn nói có thể sinh hoạt sao?! Sinh tồn đã lao lực! Cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu đang trả thù tư, cậu đang ghi hận tôi giúp Tiểu Cửu bắt cậu tại trận."
Nói xong, y lại nói với Yến Cửu: "Tiểu Cửu, chúng ta chính là đồng minh mà, cậu không thể để BOY tâm cơ này sung quân anh đến hầm được."
Tư Việt đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện Thi Hách Nhân nói mình trả thù tư.
Chẳng qua Yến Cửu lại nhanh chóng phản ứng lại, thon dài ngón tay dắt cà vạt trên cổ tay Tư Việt, nhẹ nhàng quơ quơ: "Anh ngoài việc đăng nhập trình duyệt diễn đàn tới ' lừa ' em ra...... Có phải còn lục soát ra thứ gì không dám nói với người ta không?"
Tư Việt muốn phủ nhận, rồi lại không thể vi phạm lương tâm chính mình, chỉ phải gật đầu: "Lục được một chút...... Mặt khác."
Thấy anh Thi sớm tại lúc bản thân nhặt thù hận, chủ động thay hai người bọn họ đóng lại cửa phòng ngủ chuồn mất, Yến Cửu liền yên tâm bắt đầu thẩm vấn Tư Việt: "Lục ra cái gì?"
"Lục ra một ít... chúng ta trước kia chưa thử qua" Tư Việt muốn nói lại thôi nhìn sắc mặt thoáng chốc trở nên ửng đỏ của Yến Cửu.
Tu dưỡng của hắn không cho phép hắn nói ra những lời này.
Nhưng bọn họ lại xứng đôi ở chỗ này.
Tu dưỡng Yến Cửu cũng không cho phép bản thân nghe thấy những lời này.
Chẳng qua điều không nghe thì không nghe, này cũng không ảnh hưởng Yến Cửu mở ra trình duyệt di động Tư Việt, dùng số di động đăng nhập username rồi, quả nhiên đồng bộ lịch sử của máy tính.
—— Huyền Đường Bằng Trụ(*) ——
(*)玄瞑鹏翥 - Huyền Đường Bành Trụ: Tư thế gười phụ nữ nằm ngửa, người đàn ông lần lượt đỡ hai chân của người phụ nữ bằng tay trái và tay phải, sau đó đặt tay xuống phía dưới để ấn vào eo của người phụ nữ.
—— trạm văn học Hoa Giang: Chuyên khu VIP tiểu thuyết tình yêu cưỡng chế——
—— tre Lâm Đàn——
—— nói cho anh một chiêu: Cách khiến vợ ngoan ngoãn nghe lời mặc vào bộ quần áo này ——
—— Những câu nói phổ biến từ những gia đình chôn cất tình yêu không chính thống——
——The Wheelbarrow(*)——
(*)Tư thế quan hệ khi một đối tác đứng kéo hông và chân của đối tác khác lên khỏi sàn bằng tay của họ đỡ trên sàn.
Nhìn đến nơi này, hai má Yến Cửu đã hồng như con cua mới vừa nấu chín, hoàn toàn không dám lại tiếp tục xem xuống.
Cậu thuận tay ném di động Tư Việt tới một bên gối đầu, nổi giận trừng hắn: "Anh nghĩ cũng hay thật nhỉ."
Tư Việt: "......"
Hắn chưa từng xấu hổ như vậy.
Bị kiểm tra lại lịch sử trình duyệt, cảm giác hít thở không thông này không được bao nhiêu người đã trải qua.
Cũng vừa lúc tại giờ phút này, Tư Việt mới đột nhiên lý giải tư vị mỗi lần Cửu Cửu tự hủy trước kia.
...... Cũng quá khó tiếp thu rồi.
Huống chi, Cửu Cửu còn trải qua nhiều lần như vậy.
Nghĩ đến đây, Tư Việt theo bản năng nhìn qua Yến Cửu ngồi ở mép giường, trong mắt tràn ngập trìu mến cùng với......Ý cười có chút không áp xuống được.
Sự ăn ý được hình thành từ thời gian lâu, cho phép Yến Cửu nhận ra suy nghĩ của Tư Việt từ trong ánh mắt hơi mang đồng tình, không khỏi phẫn nộ nhấn mạnh: "Em không có! Khuyên anh thu lại mấy cái suy nghĩ nguy hiểm kia!"
Cậu không có tự hủy, chưa từng có!
Xét thấy ngày mai Yến Cửu còn phải mang theo Mạt Mạt đi tham gia quay《 Xuất Phát Thôi Bảo Bối》, cho nên liền tính cậu muốn tính sổ cùng Tư Việt, cũng không có quá nhiều tinh lực.
Đầu bếp nhỏ tìm được đường sống trong chỗ chết phần hiểu được xem xét thời thế, không bận tâm đến tình hình thực tế tự hủy của mình nữa, liền dỗ dành khuyên nhủ nhét người vào ổ chăn, ngay sau đó dùng phương thức một bên kể chuyện xưa, một bên mát xa, dỗ Yến Cửu vào mộng đẹp.
***
Yến Cửu cả đêm đều đắm chìm tại cảnh mộng người anh em A Cường và đầu bếp nhỏ đan xen lừa dối mình.
Có lẽ là bị những lịch sử trình duyệt của Tư Việt lúc sắp ngủ nhìn đến ảnh hưởng, trong mơ lúc thì người anh em A Cường dạy cậu mặc đồ hầu gái, dùng cách nói hoa mỹ để gia tăng tình cảm chồng chồng; trong chốc lát lại là đầu bếp nhỏ không kiêng nể gì dụ dỗ cậu, hoàn toàn không để bụng trái tim cậu có thừa nhận được không.
Thẳng đến bên tai truyền đến giọng sữa gọi, Yến Cửu mới bừng tỉnh từ trong giấc mơ làm người ta đỏ mặt mộng phục hồi tinh thần lại.
"Cửu Cửu ~ rời giường thôi ~"
Yến Cửu mê mang mở to mắt, thuận tay phất phất tóc ngủ đến rối tung, mờ mịt hướng tới bé con ghé vào trên gối mình xem qua: "A? Mấy giờ rồi?"
Mạt Mạt chỉ vào tay ú nu của mình, nhìn qua như bắc chước ba mang đồng hồ ngày thường, nói với Cửu Cửu: "9 giờ gòi ~"
Dưới Tư Việt kiên nhẫn dạy dỗ, Mạt Mạt thông minh hiếu học sớm đã thoải mái học xong kỹ năng xem đồng hồ.
"Mới 9 giờ a" Yến Cửu lười biếng ôm bé con vào trong lòng, bộ dáng như muốn ngủ tiếp chốc lát, "Còn sớm mà bé ngoan, không vội."
Không nghĩ tới Mạt Mạt lại nghiêm túc lắc đầu: "Không còn sớm nữa ~ Cửu Cửu đồng ý với Mạt Mạt, muốn mang theo Môi Môi và Thán Thán đi gặp anh Khâu Khâu ~"
Yến Cửu tức khắc dừng lại động tác nhắm mắt, nỗ lực hồi tưởng một chút, gian nan kéo lực chú ý từ cảnh trong mơ kéo về hiện thực, phát hiện giống như xác thật có chuyện như vậy.
Tổng đạo diễn trước đó liên hệ bọn họ, nói chuyên đề kỳ tiếp theo là "người bạn không thể nói được".
Trước khi tổ chương trình định ra chuyên đề này, từng cố ý hỏi mỗi một khách quý, trong nhà có nuôi vật nuôi không.
Được đến kết quả là, ngoài Hạ Vân Sanh, mỗi nhà đều có hai vật nuôi trở lên, bởi vậy tổng đạo diễn đơn độc truyền đạt với Hạ Vân Sanh 'mượn' một vật nuôi nho nhỏ đến chương trình, giúp đỡ Khâu Khâu hoàn thành nhiệm vụ.
Suy xét đến tính cách Hạ Vân Sanh, tổng đạo diễn lại nói, nếu Hạ Vân Sanh thật sự không có cách nào mượn được cũng không sao, như vậy sẽ từ tổ chương trình nghĩ cách giúp anh cùng Khâu Khâu.
So với cậu cũng không giao thoa nhiều với tổ chương trình, Hạ Vân Sanh đương nhiên càng có khuynh hướng giải quyết vấn đề chính mình, hoặc xin sự trợ giúp của Yến Cửu.
Anh biết Yến Cửu nuôi rất nhiều chó, tính cách đều cực kỳ tốt, cho nên hẳn sẽ nguyện ý giúp Khâu Khâu hoàn thành khiêu chiến này.
Chẳng qua tính cách Hạ Vân Sanh luôn hướng nội, mỗi khi gặp được thời điểm khó khăn, đều sẽ nghĩ cách giúp mình, nếu không phải Yến Cửu chủ động gọi điện thoại hỏi dò anh có thú cưng không, mấy ngày nay vội vàng thẳng đến ngày trước chương trình, mới vội vàng đến cửa hàng thú cưng đi mua một con hamster nhỏ hoặc thỏ con tới tham gia chương trình.
"Được rồi," Yến Cửu cầm lấy quần áo được Tư Việt giúp mình đặt chỉnh tề tại mép giường, vừa mặc vừa nói với Mạt Mạt, " Chúng ta hiện tại mang theo Môi Môi cùng Thán Thán đến nhà chú Hạ, đưa đến trước mặt anh Khâu Khâu trước mặt được không?"
Mạt Mạt cao hứng phấn chấn múa may tay ú: "Được nha~"
*
Bởi vì 《 Vọng Tiên 》 đã bắt đầu quay, trước mắt còn chưa tới suất diễn của Yến Cửu.
Cậu xem qua bảng giờ giấc quay dự tính mấy ngày hôm trước cậu được nhận, rất chặt chẽ, như cố tình đặt suất diễn tập trung ở bên nhau chuẩn bị quay.
Ở điểm này, trực giác Yến Cửu xác thật ra không sai.
Từ biết được thân phận bối cảnh Yến Cửu, đạo diễn nguyên bản đã ôm thái độ thưởng thức và biên kịch không khỏi càng thêm cẩn thận hơn, sợ vì không chút chú ý chọc đến Yến Cửu không vui, do đó đặc tội thế lực cường đại Yến gia cùng với tập đoàn Tư thị sau lưng.
Thời điểm Yến Cửu mang theo Mạt Mạt đi vào phim trường, Hạ Vân Sanh đang ở cùng Phàn Tinh quay đoạn đánh võ ngắn, động tác nước chảy mây trôi, chiêu thức xinh đẹp hoa lệ.
"Bé ngoan con xem," Yến Cửu xoa bóp tay ú, nhân tiện nhẹ nhàng lấy mũ của bé xuống, "Chú Hạ đang đóng phim kìa."
Mạt Mạt kinh hỉ mở to hai mắt: "Oa ~ chú Hạ thiếu chút nữa còn shinh đẹp hơn so với của á ~"
Mỗi lần chứng kiến bé con nhà mình bày tỏ mê luyến với mình, Yến Cửu đều thập phần hưởng thụ, vừa dứt lời, cậu hiếm thấy khiêm tốn vẫy vẫy tay: "Còn được mà còn được mà ~"
"Hì hì ~ Cửu Cửu chính là bạn nhỏ shinh đẹp nhất ~" Mạt Mạt nói xong, trở tay che miệng nở nụ cười.
Yến Cửu ôm bé con chào hỏi đạo diễn cùng nhân viên công tác quen khác, sau đó ngồi ở bên cạnh trên ghế, ôm Mạt Mạt bắt đầu thưởng thức kỹ thuật diễn của anh Sanh.
Hạ Vân Sanh thường xuyên quay đánh võ, cho nên ở thời gian dài tôi luyện, dáng người anh mạnh mẽ, động tác thuần thục, khung xương lại vẫn tinh tế, phi thường thích hợp với tạo hình cổ trang.
"Chú Hạ lợi hại không?" Yến Cửu móc di động chụp ảnh Hạ Vân Sanh, tính toán chờ sau này gửi cho anh Sanh giữ làm kỷ niệm.
Mạt Mạt biết thanh âm nói chuyện sẽ quấy rầy đến chú Hạ, vì thế nhỏ giọng nói: "Nị hại ~"
Yến Cửu nghĩ tuổi tác Mạt Mạt còn nhỏ, cho nên không muốn thường xuyên sửa đúng phát âm của bé, đả kích tích cực của bé.
Gà con Mạt Mạt mang vớ sai, Yến Cửu đang ôm bé vào trong ngực, giúp bé sửa lại vớ của mình, không nghĩ tới vừa nhấc đầu đã thấy Hạ Vân Sanh đi tới phía họ.
Yến Cửu nhướng mày với anh, cười nói: "Anh Sanh."
"Tiểu Yến," Hạ Vân Sanh nắm chặt vạt áo kéo trên mặt đất, ngồi xổm thân mình xuống, cười ha hả nhìn Mạt Mạt trong lòng ngực Yến Cửu, "Cảm ơn bảo bối Mạt Mạt khích lệ, chú Hạ rất vui vẻ nha."
Phàn Tinh cũng đi theo phía sau Hạ Vân Sanh đã đi tới, lễ phép gật gật đầu với Yến Cửu: "Chào thầy Yến."
Yến Cửu gật đầu nói: "Chào buổi chiều."
Cậu đã sớm chú ý tới Phàn Tinh thích đi theo bên người Hạ Vân Sanh, chẳng qua còn không thăm dò rõ ràng tâm tính đứa nhỏ này thế nào, không thể tự tiện kiến nghị anh Sanh mở nội tâm với mình.
Trong suy nghĩ, Hạ Vân Sanh đã nhận Mạt Mạt từ trong tay Yến Cửu, ôm vào trong lòng mình: "Mạt Mạt, con có muốn chơi cùng anh Khâu Khâu không?"
Mạt Mạt đương nhiên muốn, lập tức gật đầu nói: "Có ạ ~"
Hạ Vân Sanh cười với Yến Cửu: "Khâu Khâu ở phòng hóa trang, chú mang Mạt Mạt qua đi chơi cùng nhóc nhé?"
Yến Cửu đứng dậy, đưa hộp đựng trong tay, ý bảo với Hạ Vân Sanh: "Đây là Môi Môi cùng Thán Thán, thừa dịp còn chưa tới hiện trường quay, để hai đứa tụi nó tạo chút cảm tình với Khâu Khâu."
Đạo diễn Tang Dự Duy quay xong đoạn diễn phối hợp Hạ Vân Sanh cùng Phàn Tinh, cũng đi theo bọn họ cùng nhau tới.
Nhìn đến Mạt Mạt ngoan ngoãn được Hạ Vân Sanh ôm vào trong ngực, ông nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt ú của Mạt Mạt, cười hỏi: "Bạn nhỏ, cháu tên gì nào?"
Ông đương nhiên biết tên Mạt Mạt, chẳng qua rất nhiều người lúc chọc con nít, đều thích bắt đầu từ câu hỏi 'cháu tên là gì'.
Mạt Mạt mềm mại trả lời: "Chào bác ~ con tên Mạt Mạt ~ bảo bối của Cửu Cửu ạ ~"
Tiếng trẻ con hấp dẫn phần lớn ánh mắt nhân viên công tác lại, ỗi người đều ôm ngực, vẻ mặt kinh hỉ nhìn bé con trong ngực Hạ Vân Sanh, anh một lời tôi hỏi Mạt Mạt:
"Mạt Mạt, cháu năm nay mấy tuổi rồi?"
"Bảo bối ngoan, giữa trưa hôm nay con ăn cái gì nha?"
Thừa dịp Mạt Mạt còn tán gẫu với chú dì, Yến Cửu hiếm thấy hỏi Phàn Tinh nhiều một câu: "Tiểu Phàn, hôm nay cậu sẽ tham gia quay sao?"
Nghe được Yến Cửu hỏi chuyện, Phàn Tinh không lập tức trả lời, mà lập tức đi xem sắc mặt Hạ Vân Sanh, sau đó mới quay đầu nói với đối Yến Cửu: "...... Thầy Yến, kỳ này em không nhận được lời mời."
Yến Cửu nhướng mày: "Vậy cậu muốn đi sao?"
Sắc mặt Phàn Tinh có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: "Em rất thích chơi cùng các bạn nhỏ."
Với lý do thoái thác sứt sẹo của cậu chàng, Yến Cửu đương nhiên sẽ không chọc phá, vì thế cười tìm cái bậc thang cho cậu ta: "Nếu chiều cậu không bận, thì đi cùng đi, cho dù người đại diện của anh, hay tổng đạo diễn, đều sẽ thực vui vẻ."
Nghe xong, Phàn Tinh lập tức trở nên phấn chấn, lại lần nữa liếc nhìn Hạ Vân Sanh, mặt ửng đỏ nói với Yến Cửu nói: "Nếu, nếu đã như vậy, biểu chiều em xác thật có thời gian, kia em...... Để cho người đại diện liên hệ một chút với tổ chương trình."
Nếu không phải bởi vì ở bên cạnh Hạ Vân Sanh, cậu ta sợ muốn nắm lấy tay Yến Cửu, hung hăng cúi đầu cung kính ba cái.
*
Thời điểm Yến Cửu mang theo Mạt Mạt rời biệt thự, nhóm chó đang tiến hành tiêu hao thể năng hôm nay.
Bởi vì đám chó trong nhà đều là chó cỡ to vạm vỡ, cho nên nếu mỗi ngày không cho chúng nó phát tiết thể lực cao cường độ, sẽ dẫn tới chúng nó trở nên thập phần lo âu táo bạo.
Bởi vậy vì sức khỏe đám chó, Yến Cửu cũng không vì muốn mang chúng tới chương trình, mà đánh gãy hoạt động hằng ngày của tụi nó, mà chuẩn bị người sẽ ở trong phòng cả buổi chiều, mang chúng đến trường quay khi chương trình bắt đầu.
Yến Cửu có thể cho tài xế trong nhà đưa, nhưng vì có thể để anh Thi hoạt động cơ thể nên nhắc tới việc này.
Không nghĩ tới Thi Hách Nhân một ngụm đáp ứng xuống, trái lại làm Yến Cửu cảm thấy rất ngoài ý muốn, chỉ có điều cũng tương đối vui vẻ.
"Cửu Cửu ~" Mạt Mạt ngồi ghế trẻ con phía sau ghế, nghiêng đầu nhỏ hỏi Cửu Cửu, "Norbert cùng Hayden ở nơi đó chờ chúng ta sao?"
Đèn đỏ trên giao lộ sáng lên, Yến Cửu dẫm hạ lại, từ kính chiếu hậu nhìn bé con một cái, cười nói: "Bé ngoan không bận nha, lá nữa bác Thi sẽ đưa Norbert cùng Hayden đưa lại đây."
Cậu biết bé con nhà mình đang lo lắng nếu Norbert cùng Hayden không kịp thời đuổi tới, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mọi người.
Bé con không hiểu tiến độ chương trình, chỉ biết mọi người đều làm từng bước, nếu bé không có, vậy có khả năng sẽ làm tâm tình mọi người không thoải mái.
Nghe được Cửu Cửu hứa hẹn, Mạt Mạt cuối cùng yên tâm, học bộ dáng người lớn, lão luyện thành thục thở dài: "Vậy là tốt rồi ~"
Chọc đến Yến Cửu nhịn không được nở nụ cười.
Chiếc xe mặt sơn có chữ G lớn đẹp đẽ dừng lại ở sân biệt thự, Yến Cửu từ ghế điều khiển xuống dưới, ôm Mạt Mạt từ ghế trẻ con xuống.
Tại biệt thự, nhóm người quay phim luôn đợi lệnh nghe thấy động tĩnh, vội vàng bưng máy móc ra cửa, ngay Yến Cửu, Mạt Mạt, Hạ Vân Sanh và Khâu Khâu.
màn ảnh nháy mắt liền nhắm
【 a a a a Cửu Cửu của eim! 】
【 chèn ơi, Cửu Cửu hôm nay CMN thiệt đẹp trai 】
【 một thân đen ai có thể khiêng được a 】
【 Người vợ xinh đẹp nhưng gắt gỏng của tôi】
【 Vân Sanh vẫn đi theo Cửu Cửu đến cùng ha ha ha, quan hệ bọn họ thiệt là tốt 】
【 oa, Tiểu Phàn hôm nay cũng tới gòi! 】
【 vô thanh vô tức như vậy, không biết còn tưởng rằng cậu ta đang làm trộm á hhh】
"Bạn của Mạt Mạt còn phải đợi một lát mới có thể đến." Yến Cửu thay Mạt Mạt nôn nóng không thôi giải thích một câu.
Tổng đạo diễn cười sờ sờ đầu nhỏ Mạt Mạt: "Không sao đâu bảo bối, bạn của cháu lập tức tới ngay thôi."
Yến Cửu kinh ngạc nhìn ông một cái.
Lời này của tổng đạo diễn ...... Giống như còn rõ hơn mình khi nào anh Thi tới.
Trong phòng khách các bạn nhỏ đã sớm đưa "người bạn không thể nói được" của mình tới hiện trường.
"Đầu tiên để Anh Đào giới thiệu cho chúng ta một chút bạn tốt của cô bé ~" lúc nói chuyện với các bạn nhỏ , ngữ khí nhân viên công tác không khỏi cũng nhẹ nhàng hơn, "Xin mời bảo bối Anh Đào ~"
"Chào mọi người, cháu là Anh Đào," Anh Đào đối mặt màn ảnh, ôm một chú chó sục Yorkshire nhỏ, "Đây là bạn của cháu, Mandy~"
Cận Quang nương ưu thế chuyên nghiệp của mình, ngồi xổm bên người Anh Đào, giúp Mandy lồng tiếng đáng yêu: "Đừng nhìn tôi là một con chó nho nhỏ, năm nay đã năm tuổi rồi."
Mandy như có thể nghe hiểu chủ nhân nói, thập phần phối hợp run run lỗ tai nhỏ của mình, dẫn tới bím tóc tinh xảo đỉnh đầu đều đi theo đong đưa hai cái.
Một con nho nhỏ cuộn ở trong lòng ngực Anh Đào, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
【 a! Muốn mệnh! Giọng em gái mềm mại của thầy Cận Quang!!! 】
【 thật sự đã lâu, không nghĩ tới đột nhiên như vậy hu hu hu, tui cũng chưa kịp quay lại 】
【 cứu mạng! Thầy Cận Quang có thể lại đến một câu hay không a! 】
Hạ Vân Sanh cùng Khâu Khâu thật cẩn thận nâng Môi Môi cùng Thán Thán tung tăng nhảy nhót, nhìn qua cực kỳ cẩn thận, sợ tư thế mình ôm chó không đúng, khiến hai chúng nó không thoải mái.
"Chào mọi người, cháu là Mạt Mạt......" Khâu Khâu nhìn thoáng qua Mạt Mạt, co quắp nói, "Này kỳ thật là em Mạt Mạt ......"
'bạn tốt' trong miệng cậu nhóc còn chưa nói ra, đã bị Mạt Mạt sửa đúng: "Là bạn tốt của anh Khâu Khâu mà ~ Môi Môi cùng Thán Thán siêu thích anh Khâu Khâu luôn ~"
Nghe vậy, mắt Khâu Khâu sáng rực lên, lúc này mới tự tin nói: "Đây là bạn tốt của cháu...... Chúng nó tên Khâu Khâu và Mạt Mạt...... A không đúng không đúng, chúng nó tên Môi Môi và Thán Thán...... Hu hu ba ơi......"
Hạ Vân Sanh bật cười sờ sờ đầu cậu nhóc: "Không sao mà bảo bối, không sao đâu."
【hhh bé Khâu quá khẩn trương, sốt ruột đến mức nói tên chó thành ẻm với Mạt Mạt ha ha ha 】
【 lúc này mới có thể thấy được quan hệ Khâu Khâu cùng Mạt Mạt thật sự tốt nha 】
【 ha ha ha Vậy mà gọi là "Môi Môi" và "Thán Thán", cười chết tui 】
【tên không đáng tin cậy như vậy, vừa nghe đã khẳng định là Cửu Cửu lấy 】
【 bạn tốt trong tay Khâu Khâu có phải chú chó bị người ta ngược đãi trước đó Cửu Cửu cứu không? 】
【 hu hu hu chuyện này thế mà lại có kết tục, Cửu Cửu của tui thật sự...... Tui khóc chết 】
【 con chó nhỏ như vậy cũng đeo hàm chống cắn, còn là miệng vịt vàng, quá đáng yêu rồi 】
【 hu hu không được quá đáng yêu, tui muốn đi mua cho chó nhà tui một miếng chống cắn để mang 】
【a, kiểu chống cắn này khả năng chỉ thích hợp cho chó loại nhỏ, nếu là chó hình lớn, mang lên khẳng định rất đáng sợ 】
Thú cưng của Loan Trì cùng Nini được Tô Cẩn Giai bế lên, là một con mèo rừng rậm Siberia thành thục ổn trọng, ánh mắt thâm trầm, màu lông cũng xinh đẹp đến kinh người.
(*) hình
"Chào mọi người, cháu là Nini ~" Nini ôm cái đuôi mèo lớn, nói với màn ảnh, "Đây là bạn tốt của cháu~ nó tên Quán Quân ~"
Nghe được chủ nhân nhỏ kêu tên của mình, Quán Quân lập tức từ trong lòng Tô Cẩn Giai nhảy tới trên mặt đất, lười biếng duỗi người, rồi sau đó nâng cái đuôi, đi đến trước mặt Yến Cửu, dùng lỗ tai cọ cọ cẳng chân cậu, ngửa đầu "Meo" một tiếng.
Yến Cửu cúi người xuống sờ sờ nó đầu, lại nhẹ nhàng gãi gãi cằm, cười nói: "Quán Quân, mày cũng thật xinh đẹp."
Quán quân vừa lòng dùng đuôi to quét quét ngón tay Yến Cửu, đi dạo bước chân về tới bên người Nini.