Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 111: Tấm phiếu



Biên dịch : Yên Hy

【 Cửu Cửu, nông thôn quê tui dạo này muốn xây nhà, cậu có thể nói cho tui phương pháp chế được hong? 】

【 vẫn là đừng đi, tay nghề này của Cửu Cửu là hẳn được người bảo vệ bộ môn đặc thù tới 】

【hhhh thực xin lỗi, nhưng tôi còn chưa hiểu, vì cái gì bánh bao sẽ cứng như vậy được】

【 đúng vậy, hấp bánh bao thật sự rất khó sao? 】

【 ha ha ha ha hai chị phía trước, tui có thể phụ trách nói cho hai người, hấp bánh bao xác thật rất khó, bởi vì tui đã bị lật xe ba lần 】

【 hấp bánh bao thật sự khó, ví dụ như mẹ tôi, bà ấy nấu nướng siêu tốt, nhưng chỉ cần hấp bánh bao, bà ấy có thể tức đến mức ném nồi đi 】

【 xác thật rất khó thành công, huống chi là lần đầu tiên, hơn nữa xem phản ứng Vân Sanh cùng Mạnh Tử Duy biết nấu cơm có thể đã nhìn ra hhh】

【 có một nói một, Cửu Cửu thật sự rất không dễ dàng [ cười khóc ]】

【 không dễ dàng thì không dễ dàng, cậu ấy cũng sáng tạo kỳ tích biến đồ ăn thành vũ khí】

Có lẽ vì giảm bớt không khí, giữ được mặt mũi Yến Cửu, Mạnh Tử Duy khôi phục trấn định dẫn đầu thanh minh cho Yến Cửu: "Mọi người không cần chỉ vì mấy cái bánh bao này của Tiểu Yến, đã phủ định toàn bộ nỗ lực của cậu ấy."

Nói xong, anh ta xốc lên một nồi hấp khác, để người quay phim để sát vào quay chụp, đồng thời tiếp tục nói: "Nơi này là bánh bao Tiểu Yến tỉ mỉ làm cho các bạn nhỏ, tạo hình đáng yêu, dáng vẻ độc đáo, hoàn toàn không giống bánh bao chúng ta thấy chỗ này."

Yến Cửu cảm động nhìn anh ta một cái.

Còn phải là anh Mạnh của cậu, tên foolish Đinh Tư Dận kia thực sự không đáng tin cậy.

Nghe được Mạnh Tử Duy giải thích, mọi người sôi nổi lộ ra biểu tình áy náy, ngay sau đó, không hẹn mà cùng đi lên trước, muốn thấy rõ nồi hấp trong miệng Mạnh Tử Duy , đến tột cùng khác bánh bao bình thường gì.

Nhưng khi tầm mắt mọi người đều tụ tập ở nồi hấp đã tan khí nóng bên trên, không khí hiện trường không khỏi đọng lại——

Vài thứ trong nồi kia, làm người có chút xem không hiểu.

Mọi người: "......"

Này dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, tổng đạo diễn tự nhiên sẽ không để cảnh tượng lúc này rơi vào cục diện bế tắc, ông chủ động mở miệng cue vợ chồng Loan Trì nói: "Cẩn Giai cách gần nhất, không biết có thể lấy ra một cái bánh bao triển lãm một chút cho mọi người không? Thuận tiện nói thời điểm Tiểu Yến tạo nên cái bánh bao này với mọi người, lấy nguồn cảm hứng từ nơi nào?"

"A, tôi đã biết, ha ha," Loan Trì lo lắng Tô Cẩn Giai bị nóng, duỗi tay từ trong nồi lấy ra một cái bánh bao, vừa đánh giá, vừa sinh động không khí hiện trường, quay đầu hỏi Yến Cửu, "Tiểu Yến, đây là một con chó đúng không? Bởi vì cậu rất thích chó đúng không?"

Yến Cửu: "......"

Tô Cẩn Giai trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Không biết ăn nói thì ngậm miệng lại.

Nhận được con mắt hình viên đạn của vợ, Loan Trì vội vàng buông 'chó' xuống, thu tay đứng một bên, không dám hé răng.

Phàn Tinh thấy anh Trì ăn bẹp, gấp không chờ nổi muốn triển lãm một chút lực giám định và thưởng thức của mình siêu cao.

Cậu ta lúc này từ vỉ hấp cầm lấy một bánh bao tạo hình không giống chó.

Nếu không biết anh Trì lấy cái kia rốt cuộc là gì, chi bằng tránh đi cái bánh bao khó giải quyết này, đổi một hình dáng khác tới tiến hành giám định thưởng thức.

Phàn Tinh quan sát trong chốc lát mới nói, ngữ khí có thể xưng được với cuồng ngạo: "Con sói, này tuyệt đối là con sói! Em tin tưởng thầy Yến làm cái ngụ ý này, là muốn cho các bạn nhỏ giống vũ khí bảo vệ mình, bảo vệ quốc gia! Từ nhỏ đã lập ......"

Yến Cửu chậm rãi nắm chặt nắm tay: "......"

Nghe đến đó, Hạ Vân Sanh đứng bên cạnh Yến Cửu hít sâu một hơi, vội vàng đánh gãy cậu ta: "Mau đừng nói nữa."

Thấy Hạ Vân Sanh vẫn luôn ít nói đều nhịn không được mở miệng đánh gãy lời của mình, Phàn Tinh lập tức ý thức được, cậu ta khả năng giống anh Trì, nhận sai chủng loại ngoại hình bánh bao, vì thế cũng lui đến bên người Loan Trì, trong tay còn gắt gao nắm cái bánh hình sói kia, nhìn trộm quan sát biểu cảm Yến Cửu, âm thầm suy tư chính mình đến tột cùng bước phân tích nào xảy ra vấn đề.

Đinh Tư Dận tự xưng quan hệ tốt với Yến Cửu, biết bản thân dù đoán thành chủng loại gì, Yến Tử đều sẽ không tức giận với mình.

Anh ta chậm rì rì đi dạo phía trước vài bước, vô cùng thong dong từ trong nồi nắm lỗ tai một con hình dạng làm người ta gần như không phân biệt được, xách ra tới, rồi sau đó cười nhạo một tiếng, tự tin nói: "Heo, tuyệt đối là heo...... Nếu không chính là cục gạch, chỉ có điều Yến Tử hẳn sẽ không nhàm chán như vậy, tự nhiên làm thành bánh bao gạch, huống chi, độ cứng đã siêu việt gạch, tạo hình càng không cần thiết...... Cho nên khẳng định là heo."

Yến Cửu căn bản không duy trì ý cười thoả đáng trên mặt mình.

Vừa nhớ tới biểu tình cuồng vọng trước đó của bản thân, cậu liền quẫn bách đến muốn một đầu chui vào tủ chén không ra.

Mạnh Tử Duy xem xét Yến Cửu đối diện sắc mặt cực kỳ khó coi, ngăn lại Đinh Tư Dận tiếp tục khẩu xuất cuồng ngôn: "...... Đúng cái rắm, em thấy anh mới giống heo."

Đinh Tư Dận lập tức ngậm lại miệng, nhìn vợ nhà mình, lại nhìn Yến Tử, nhéo đống 'heo' còn cứng hơn cả xương cốt anh ta trở về vị trí đứng vừa rồi, bắt tay sau lưng, một chút một chút tháo ra, nhân tiện chờ xem náo nhiệt của Tư Việt.

Ánh mắt Yến Cửu đi theo Tư Việt một đường đi tới trước nồi hấp.

Đến phiên Tư Việt tới phân biệt loại bánh bao cuối cùng, cậu khó được có chút khẩn trương.

Yến Cửu ôm cánh tay dựa vào bệ bếp, cười như không cười nhìn hắn, phảng phất chỉ cần Tư Việt nói sai, giây tiếp theo sẽ xông lên cho hắn một quyền.

Loại cuối cùng trong nồi hấp bề mặt bất đồng với chó trắng, sói vàng và hoa heo trắng đen, nó màu xám, phi thường hiếm thấy, tạo hình lại thực...... Sắc bén.

Không sai, chính là sắc bén.

Như là một cây...... Rìu?

Tư Việt thận trọng suy nghĩ sau một lúc lâu, khó được không tự tin mở miệng nói: "Cửu Cửu, cái này là...... Một cây rìu?"

Nghe được Tư Việt trả lời, phẫn nộ Yến Cửu rốt cuộc có chỗ phát tiết: "Tránh ra! Mấy người ai cũng không được đụng vào vỏ sò của tôi! Tôi tự mình ăn!"

Tư Việt: "???"

...... Vỏ sò? Cái này thế mà không phải rìu sao?

【 vỏ sò?! Vỏ sò nhà ai dài như vậy chứ hhh】

【 tui cười đến ị phân đầy đất, Cửu Cửu sắp hỏng mất ha ha ha 】

【(nhăn chiếc mũi nhỏ thanh tú)(giơ tay phẩy phẩy) Tôi biết rất buồn cười, nhưng xin bạn học bên trên có thể vui lòng để ý vấn đề vệ sinh được không? Hun đến tôi rồi 】

【hhh này không thể trách Tư tổng a, này thật sự không thể trách Tư tổng, thật sự rất giống rìu a ha ha ha ha 】

【 cười chết tui, trước khi Tư tổng chưa nói giống rìu, tui còn không có cảm thấy giống, kết quả nói xong căn bản không thể quên được hhh】

【 cả nhà không cần cười Cửu Cửu được chứ, ảnh cũng không dễ dàng ( một cái bánh bao hình sói bay tới) ( theo tiếng ngã xuống đất ) cứu mạng...... Tui thu hồi lời tui nói 】

【 xem ra bình cảnh Cửu Cửu không chỉ là mặt và hấp bánh bao, còn có tạo hình 】

【 suy nghĩ nửa ngày eim còn không suy nghĩ cẩn thận, này vì sao sẽ là vỏ sò a hhh】

【 Tư tổng cũng rất muốn biết 】

Trải qua mọi người phát ra phân biệt từ nội tâm, tuy Mạnh Tử Duy có bao nhiêu muốn giúp Yến Cửu chính danh, giờ phút này cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Yến Cửu cho anh một ánh mắt "Cảm ơn anh Mạnh, em biết anh cũng tận lực", ném xuống một câu "Tôi muốn lẳng lặng", sau đó xoay người cô đơn lên lầu.

Mạnh Tử Duy - người đảm bảo xấu hổ giải thích về phía mọi người: "Tôi vốn dĩ cho rằng Yến Tử lớn lên đẹp, ở phương diện tạo hình này cũng sẽ có tạo nghệ không thấp."

Không nghĩ tới......

Thỏ con làm thành chó đỏ mắt, bắp ngô tạo thành chó sói, những chiếc vỏ sò trộn với một ít màu thực phẩm màu xám được ép thành một chiếc rìu, thậm chí cả con gấu trúc đỏ mũm mĩm cũng bị nhào nặn thành một quả bóng cứng, nom trông rất dị thường kỳ lạ, một con heo đen trắng mang hình...... cục gạch.

Anh không hình dung sai, chính là gạch, cục gạch đủ để đánh người ta sống sờ sờ ngất xỉu.

Rốt cuộc trên mặt Đinh Tư Dận nhà anh và ngài Tư còn giữ chứng cứ kia kìa.

*

Thời điểm Yến Cửu lên lầu, Norbert cùng Hayden ghé vào bên cạnh thảm phòng khách cũng đi theo nhảy nhót chạy đi lên, một đường đi theo Yến Cửu về tới phòng ngủ, muốn nhân cơ hội này cọ cọ chủ nhân.

Norbert cùng Hayden dường như nhìn ra cảm xúc chủ nhân không cao, ủn đẩy quả bóng nhỏ về phía Yến Cửu, học bộ dáng Môi Môi cùng Thán Thán làm nũng, để đầu lên trên đầu gối Yến Cửu phát ra động tĩnh "ử ử ử".

Làm khó nó hình thể lớn nhanh nhẹn dũng mãnh của tụi nó bị tủi thân..

Yến Cửu cười khổ sờ sờ đầu dưa hai đứa, vui mừng nói: "Cả hai đi ra ngoài chơi đi, không cần ở chỗ này cùng tao."

Nghe vậy, Norbert cùng Hayden có chút không yên tâm nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Yến Cửu, không chịu ngoan ngoãn nghe lời, dường như muốn lưu lại nơi này cùng chủ nhân.

Yến Cửu đương nhiên biết nhóm chó đều cực thích chạy nhanh, cũng càng thích ở cùng Mạt Mạt, vì thế lại lặp lại một lần: "Ngoan, đi ra ngoài chơi đi."

Norbert "ử" một tiếng, kiên định nhìn Yến Cửu, cái đuôi ngắn ngủn bay nhanh lắc lắc.

"Thật sự không ra đi chơi sao?" Yến Cửu hù dọa nó, "Tao đút hai đứa ăn bánh bao nhé?"

Hayden hoảng sợ ngưỡng cổ lùi lại hai bước.

【 ha ha ha cười chết tui, Hayden quá thảm 】

【 chó ngồi trong nhà ngồi, gạch từ bầu trời tới hhh】

【Hayden: Có liên qua gì đến tui? Vì sao đút lại là 'hai' 】

Nhìn theo hai đứa nó ra ngoài rồi, Yến Cửu sâu kín thở dài.

Mất mặt, trừ bỏ mất mặt vẫn là mất mặt.

Nhưng càng tức giận chính là, Tư Việt thế mà cũng không thể nhận ra được bánh bao vỏ sò của cậu làm, quả thực thật quá đáng.

Đang nghĩ ngợi tới, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.

Là Tư Việt.

Yến Cửu lập tức nhảy đến trên giường, cuốn chính mình tiến trong chăn không cho Tư Việt nhìn đến cậu.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Tư Việt dường như cười khẽ một tiếng, chợt bước chân đi tới mép giường.

Yến Cửu gắt gao đè nặng góc chăn, trước tiên làm tốt phòng ngự, thanh âm rầu rĩ cảnh cáo Tư Việt nói: "Anh đừng tới đây, hôm nay không giống bình thường, anh không cần lãng phí miệng lưỡi dỗ em, vô dụng thôi, em muốn tức giận với anh mười tiếng liền."

Tức giận n tiếng đồng hồ.

Đây là thói quen hai người bọn họ liên tiếp được sử dụng trong thời kỳ cao trung.

Tư Việt biết mỗi khi Yến Cửu nói như vậy, cậu thật sự có thể làm được không thiếu một phút một giây nào, tuyệt đối sẽ không thả nước tha thứ cho hắn trước.

Tuy nhiên giờ phút này càng làm Tư Việt cảm thấy ngạc nhiên, chính là Cửu Cửu thế nhưng có thể đột nhiên nói ra chuyện cũ này.

Này cũng có ý nghĩa, ký ức cậu xác thật có đứt quãng, lại thập phần nhanh chóng khôi phục.

Tư Việt đứng bên cạnh cậu chốc lát, đột nhiên như nghĩ tới sự tình gì đó, xoay người đi ra ngoài phòng.

【 a này...... Thì ra kiên nhẫn của Tư Việt cũng chỉ có thế thôi 】

【 tui còn tưởng rằng ảnh sẽ ôm Cửu Cửu dỗ dành cơ đấy 】

【 không nghĩ tới a không nghĩ tới...... Chậc chậc chậc 】

【 Cửu Cửu đáng thương ghê, hấp bánh bao bị nhục rồi, chồng cũng không an ủi cậu ấy 】

【 đúng vậy, cảm giác Tư Việt có thể giả bộ hồ đồ rồi, Cửu Cửu không cho anh ta lại, anh ta thật sự không qua luôn 】

【 không nhất định, đẳng cấp sư huynh cao mà, không có khả năng mặc kệ Cửu Cửu vẫn luôn tức giận như vậy】

Người quay phim thấy Tư Việt đẩy cửa phòng ngủ ra, lập tức đi hướng cầu thang chuẩn bị xuống lầu.

Thấy thế, anh chàng theo bản năng muốn bưng máy móc theo sau, lại bị Tư Việt giơ tay ngăn lại, không cho đi theo mình.

"Tôi rất nhanh sẽ trở về." Tư Việt nói.

Yến Cửu còn đang giận, hắn tự nhiên không biết khán giả phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt đã có thay đổi đánh giá thật lớn với Tư Việt.

Tư Việt cũng không biết, hắn chỉ nghĩ mau chóng giải quyết chuyện trước mặt này, không để Yến Cửu tiếp tục giận dỗi, để tránh tức hại thân thể.

Cửa phòng ngủ lần nữa bị đẩy ra, Tư Việt đi đến.

Yến Cửu tuy rằng giấu trong chăn, nhưng vẫn tò mò dóng lỗ tai lên nghe, một chút thái độ Tư Việt.

Trừ phi hắn đem những cái đó gạch...... Phi, bánh bao đều ăn sạch, nếu không bản thân tuyệt đối không tha thứ cho hắn.

Tư Việt ngồi vào mép giường, cầm trong tay những tờ giấy đã gấp đến hơi nhàu nát, ngữ khí chân thành đầy vô tội: "Cửu Cửu, những thứ này còn tính không?"

Yến Cửu nghe được thanh âm tờ giấy cọ xát, lặng lẽ đem đầu từ trong chăn dò ra một chút, thấy rõ đồ vật hắn, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu nhận ra được những tờ giấy đó, cũng nhận được những nếp gấp nhăn dúm dó đó, là thời điểm năm đó chính mình giận đổi ý, muốn đoạt lại xé bỏ niết nhăn, lại bị Tư Việt lấy ra từ sọt giấy bỏ, lần nữa ghép lại...... Không nghĩ tới thế mà đã để lại nhiều năm như vậy.

Ký ức Yến Cửu khôi phục không nối liền, cậu căn bản không nhớ rõ trước khi mất trí nhớ do tai nạn xe, Tư Việt ngày thường cũng sẽ dùng mấy thứ này tới dỗ mình, lúc này chợt vừa thấy chúng nó, cậu chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

"Cửu Cửu," Tư Việt giống tìm tiền mặt, từ kia xấp tờ giấy rút ra ba tấm, đưa ra cho Yến Cửu, "Đây là 'phiếu không tức giận', còn có một tấm 'phiếu ôm một cái' cùng một tấm 'phiếu hôn hôn'."

Một tấm phiếu không tức giận có thể miễn hai giờ giận, cũng kiên nhẫn nghe đối phương dỗ mình trong mười phút lại không thể động thủ đánh người; một phiếu ôm một cái có thể miễn bốn giờ giận, đồng thời cần ôm đối phương một chút; một tấm phiếu hôn hôn cũng có thể miễn bốn giờ giận, hơn nữa người thực hiện cần thiết lập tức hôn đối phương một chút.

Yến Cửu: "......"

【 đờ mờ, cần phải ngọt đến dị hong 】

【 a a a thì ra ảnh đi xuống lầu lấy cái này!!! 】

【 ngao ngao ngao đây là giữ lại lúc đi học sao 】

【 kế luôn mang theo giấy hôn thú, Tư tổng lại sáng tạo huy hoàng, cũng luôn mang theo 'phiếu không tức giận', 'phiếu ôm một cái' và 'phiếu hôn hôn' ở lúc đi học trước kia trên người, trâu bò nha 】

【 tui vừa mới chuyển ra đi nhìn, Phàn Tinh ở phòng khách lầu một chơi cùng với Khâu Khâu, sau đó Tư tổng xuống lầu vừa lúc vào khung hình, tui nhìn thấy anh ấy móc từ túi sau lưng Norbert ra một thứ 】

【hhh eim cũng dị, nhìn đến Tư tổng rời đi phòng ngủ rồi, cảm thấy ảnh không có khả năng giống như những người đó suy đoán, sẽ mặc kệ Cửu Cửu giận không đáng để ý tới 】

【 hu hu hu Cửu Cửu thật sự quá hạnh phúc, đột nhiên thiệt hâm mộ cậu ấy, có thể có người chồng kiên nhẫn lại biết dỗ dành như sư huynh】

【 ngọt rồi ngọt rồi, không cần phải xen vào sống chết của toy 】

【 hai người bọn họ thời điểm cao trung chính là hai gà tiểu học ngây thơ nhỉ, chèn ơi 】

【chiến sĩ thuần ái theo tiếng ngã xuống đất 】

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Thi: ( hừ lạnh ) a, hai não yêu đương, quả thực nhàm chán!

Yến tổng: ( đánh gãy ) ngón tay tôi bị dao cắt đứt rồi, có điểm đau ( làm bộ )

Anh Thi: ( sợ thất sắc ) đi đi đi mau đi bệnh viện, có đau hay không? Đều do con dao cùn này! Đánh nó!