Nghe được Yến Cửu yêu cầu thuốc hạ huyết áp, xuất phát từ bản năng một người bác sĩ, Thi Hách Nhân hấp tấp tiến lên một bước đỡ cánh tay Yến Cửu, lo lắng hỏi: "Tiểu Cửu, em không sao chứ?"
Có sao, cực choáng váng, cực khiếp sợ, nhưng may mắn còn không có đạt tới mức thật sự cần thuốc hạ huyết áp.
Mạt Mạt dịch chân ngắn nhỏ chạy tới, nâng lên tay mập nỗ lực đỡ tay Cửu Cửu, nhìn qua cực kỳ nỗ lực, sợ Cửu Cửu không có mình trợ giúp sẽ ầm ầm ngã xuống đất, ngất đi.
Trư Quyển đi theo phía sau chủ nhân nhỏ lại nhảy lại nhảy, dường như cũng muốn ra một phần lực.
Được anh Thi dùng thủ pháp chuyên nghiệp thuận khí cho, Yến Cửu gian nan phục hồi tinh thần lại, run nguy vươn ra ngón tay, cắn chặt răng hàm sau chỉ vào anh cả nhà mình: "...... Anh quả thật là đồ vô nhân tính."
Anh Thi tình cảm trải qua sạch sẽ như một tờ giấy trắng lại bị anh cả không biết trời cao đất dày của cậu ủn mất...... Làm em trai, Yến Cửu tỏ vẻ chính mình cũng không thể thoái thác tội.
Đối mặt em trai nhà mình chỉ trích, Yến Hằng cũng không định giải thích.
So với có thể làm Tiểu Hạc thừa nhận thân phận cùng tồn tại của mình, bị em ruột luôn luôn phản nghịch nhục nhã vài câu không coi là cái gì.
Yến Cửu nhìn ra được tình huống giữa hai bọn họ không quá thích hợp, cho nên không chút do dự lựa chọn giữ bí mật cho anh Thi, cũng không để lộ sự tình anh Thi mang thai nửa phần với anh cả, để anh Thi nắm giữ toàn bộ quyền chủ động.
Suy cho cùng cậu có thể được anh Thi cho phép biết được chuyện bảo bảo trong bụng là của anh cả, cũng đã là thu hoạch thập phần ngoài ý muốn.
Huống chi, chuyện mang thai này là việc tư của anh Thi, có nghĩ có muốn để anh cả biết hay không cũng là quyền của anh Thi, cậu coi như người nhà anh cả, tự nhiên càng không có tư cách ở chỗ này khoa tay múa chân.
Song...... Về hai người bọn họ đến tột cùng thông đồng thế nào, Yến Cửu cảm thấy bọn họ cần cho cậu một lời giải thích.
Nếu không cậu tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này.
Yến Cửu ngồi trên sô pha, cầm cái ly lên uống ngụm nước, rồi sau đó dùng lực không nhẹ buông ly: "Em hiện tại chỉ muốn biết, hai người rốt cuộc là như thế nào......"
"Ong —— ong ——"
Di động ở áo khoác chấn động, Yến Cửu đem tay với vào trong túi móc di động ra, xem cũng không xem nhấn nhận.
Không đợi cậu nói chuyện, đầu kia điện thoại liền truyền đến thanh âm Hạ Vân Sanh.
"Tiểu Yến, có thể làm phiền cậu giúp anh chuyện này không?!"
Chất giọng Hạ Vân Sanh nghe có vẻ cực kỳ nôn nóng, như gặp được khó khăn không nhỏ.
Yến Cửu cưỡng chế trong lòng còn chưa trầm tĩnh khỏi cơn chấn động, nỗ lực làm thanh âm mình trở nên ôn hòa: "...... Anh Sanh, anh đừng gấp, chậm rãi nói."
"Vừa rồi cậu rời khỏi đoàn phim, chúng anh cũng rời khỏi đoàn phim đến khu ngoại ô phía đông, cho dù hiện tại trở về cũng cần hai tiếng nữa mới đến nhà, anh hiện tại suy nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể xin đạo diễn Tang nghĩ được không," bên phía Hạ Vân Sanh cãi cọ ồn ào, anh đã đem hết toàn lực làm giọng mình rõ ràng hơn chút, nhưng Yến Cửu vẫn phải chỉnh âm lượng lên mức cao nhất mới có thể nghe rõ, "Nhưng anh nghe mẹ anh nói, Khâu Khâu đột nhiên sốt rất nghiêm trọng, đại khái đến tận 38 độ C, Tiểu Cửu cậu có thể đến nhà anh một chuyến không, giúp anh chăm sóc Khâu Khâu một chút."
Hạ Vân Sanh biết bản thân mang đến quá nhiều phiền toái cho Yến Cửu, nhưng anh thật sự không có cách nào, cũng không có người bạn nào đáng tin khác.
Nếu có thể, anh nguyện ý ở ngày sau lấy gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần báo đáp Yến Cửu, để cảm tạ ân tình cậu đã mấy lần giúp đỡ mình.
Nghe anh Sanh hoảng loạn không thôi nói một hồi, Yến Cửu chỉnh lại xong xuôi tình huống trước mắt, đồng ý ngay: "Không thành vấn đề anh Sanh, hiện tại em sẽ mang bác sĩ qua đi nhìn xem tình hình của Khâu Khâu."
Yến Cửu tắt điện thoại, đứng tại chỗ hồi tưởng một chút chuyện trước khi nhận điện thoại, nghĩ trái nghĩ phải nếu anh Thi đã ở bên anh cả mình rồi, sau này nói rõ ràng cũng kịp, nhưng bệnh Khâu Khâu không thể kéo dài, lúc này mới đem ý thức bản thân về đến chuyện chính.
Anh Thi mang thai, không thể để y bị lây bệnh, Yến Cửu liền gọi điện thoại cho bác sĩ Yến gia, làm tài xế trong nhà dựa theo vị trí mình từng gửi cho bác sĩ đến, đồng thời chính mình cũng chuẩn bị mau chóng đuổi tới nhà anh Sanh.
"Bạn nhỏ bị bệnh sao?" Thi Hách Nhân theo bản năng hỏi một câu.
Yến Cửu kéo xong khóa kéo áo khoác, gật gật đầu: "Đúng vậy, bà ngoại Khâu Khâu không cẩn thận cho Khâu Khâu ăn đồ khó tiêu, Khâu Khâu lại uống chút nước lạnh, hiện tại hẳn viêm dạ dày khiến phát sốt, em đã để bác sĩ Yến gia chạy tới nơi."
Đại đa số người lớn tuổi gặp tình huống khẩn cấp, chỉ biết theo bản năng gọi điện thoại cho con cái, cũng không nghĩ đến xin sự giúp đỡ của trung tâm cấp cứu.
Hơn nữa nghe miêu tả của anh Sanh, trạng thái hiện tại Khâu Khâu cũng không có đạt tới cần đến cấp cứu, chỉ cần một bác sĩ đáng tin cậy hỗ trợ hạ sốt là được.
"Anh cùng em qua đó, đỡ phải còn để cho người khác lăn lộn."
Thi Hách Nhân biết Yến Cửu hiện tại phải đuổi tới trong nhà Hạ Vân Sanh, vừa nói vừa vào phòng ngủ, ngựa quen đường cũ xách lên hòm thuốc nhỏ chứa đầy thuốc thang lẫn ống chích thường ngày, muốn cất vào trong cặp sách cùng Yến Cửu xuất phát.
Yến Cửu sao có thể đồng ý với anh Thi: "Không cần, anh Thi, anh cứ ở nhà dưỡng...... sức khỏe cho tốt đi."
Nói đến chữ "Dưỡng", cậu thật vất vả nuốt chữ "thai" đằng sau ngược vào, khó khăn lắm đổi thành "sức khỏe" mới có thể lừa dối qua cửa.
Thi Hách Nhân chợt nhắc tới một hơi lỏng xuống dưới.
"Anh Khâu Khâu bị bệnh ạ?" Mạt Mạt tuy rằng nghe không hiểu quá nhiều, nhưng mơ hồ từ Cửu Cửu gọi điện thoại, cùng với vừa rồi chuyện với bác Thi xuôi tai được vài từ ngữ mấu chốt "Anh Khâu Khâu", "Bạn nhỏ bị bệnh sao", nhất thời trở nên lo lắng.
Mạt Mạt không muốn anh Khâu Khâu bị bệnh!
Thời điểm bị bệnh, cả người đều sẽ không thoải mái!
Yến Cửu vô tình lừa gạt Mạt Mạt, nghe được Mạt Mạt hỏi mình, cậu "ừm" một tiếng: "Bụng anh Khâu Khâu không thoải mái, có chút phát sốt, bố hiện tại muốn đi thay chú Hạ chăm sóc anh ấy."
Mạt Mạt lập tức giơ lên tay ú của bé: "Mạt Mạt cũng phải đi ~ Mạt Mạt cũng phải đi vấn an anh Khâu Khâu ~"
Anh trai Khâu Khâu bị bệnh nếu nhìn Mạt Mạt, nhất định sẽ khỏe nhanh hơn !
Viêm dạ dày khiến cho phát sốt cũng không lây bệnh cho người khác, bởi vậy Yến Cửu lập tức đồng ý lời cầu xin của Mạt Mạt muốn đi thăm anh Khâu Khâu, cũng từ trên sô pha cầm lấy áo khoác nhỏ của Mạt Mạt.
Mặc quần áo cho Mạt Mạt xong rồi, Yến Cửu ngước mắt nhìn thoáng qua anh cả nhà mình hiếm khi lộ ra thần sắc mất tự nhiên, lại quay đầu nhìn anh Thi đã lùi về trên sô pha giả thành đà điểu mở miệng nói: "Hai người chờ đấy cho em, chuyện này không thể để yên."
Nói xong, cậu cúi người kẹp lên nhóc con đang gấp đến độ xoay khắp nơi trên mặt đất, một tay kia vớt Trư Quyển nhét vào trong lòng anh Thi, để cún con thay Mạt Mạt làm bạn với ý, làm xong toàn bộ, liền đẩy cửa rời đi.
Yến Hằng, Thi Hách Nhân: "......"
***
Bị một dưa lớn kinh thiên có thể đánh ngất người, Yến Cửu lái xe mang theo Mạt Mạt đi tới nhà Hạ Vân Sanh.
Từ lúc ly hôn với Hà Nghị, tuy rằng chứng lo âu của Hạ Vân Sanh đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không dám tin tưởng ai khác ngoài người nha.
Anh không thuê bảo mẫu, không tìm kiếm người mới, toàn tâm toàn ý đặt tâm tư bản thân vào việc chăm sóc Khâu Khâu lẫn sự nghiệp, hoàn toàn sẽ không bị chuyện khác phân tâm.
Nhưng Khâu Khâu sinh bệnh lại thành ngoài ý muốn, thế cho nên làm Hạ Vân Sanh xưa nay thong dong lãnh đạm trở nên mờ mịt vô thố.
Yến Cửu tỏ vẻ thập phần lý giải trạng thái trước mắt của anh Sanh, cũng cực kỳ bằng lòng giúp đỡ anh Sanh ở thời kỳ gian nan này.
"Thùng thùng ——"
Yến Cửu ôm Mạt Mạt, để Mạt Mạt tự mình gõ vang cửa nhà anh Khâu Khâu.
Trong quá trình đợi bà ngoại Khâu Khâu tới mở cửa, Yến Cửu bật cười nhéo nhéo bé con nhà mình vì khẩn trương mà nắm chặt tay, cười đùa: "Bé ngoan lo lắng cho anh Khâu Khâu thật nha?"
Dưới sự làm gương mẫu mực của Tư Việt qua lời nói và việc làm, Mạt Mạt chưa bao giờ cảm thấy chính mình đường đường chính chính sinh ra cảm xúc là đáng giá thùng.
Nghe được Cửu Cửu nói, bé dẩu miệng gật gật đầu, giọng sữa luôn ngọt nhào lại khó nén mất mát: "Mạt Mạt không muốn anh Khâu Khâu bị bệnh ~"
"Đừng lo lắng nga ~" Yến Cửu ôm bé con càng ngày càng chắc nịch cười ngâm ngâm xốc lên trên, để tránh Mạt Mạt chảy xuống, "Mạt Mạt tới, bệnh của anh Khâu Khâu khẳng định sẽ lành nhanh thôi ~"
Mạt Mạt vĩnh viễn đều tỏ vẻ tin tưởng không nghi ngờ những gì của nói, bé con lập tức phấn chấn không thôi: "Dạ được ~"
Cửa vào được một người phụ nữ trung niên mở ra, Yến Cửu lễ phép gật đầu với bà: "Chào dì, cháu là bạn
Vân Sanh, tới giúp anh ấy chăm sóc Khâu Khâu."
Mẹ Hạ vội vàng giữ cửa lớn, liên tục nói với Yến Cửu: "Cháu là Tiểu Yến đi? A Sanh có gọi điện thoại cho dì, nói bạn nó sẽ đến hỗ trợ chăm sóc Khâu Khâu, Tiểu Yến a, thật là phiền cháu quá, đều do dì, để Khâu Khâu ăn đồ khó tiêu hóa, làm cháu nó sinh bệnh."
"Chúng ta không ai đều muốn xảy ra chuyện này," Yến Cửu không muốn làm người lớn khổ sở, trấn an bà nói, "Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm Khâu Khâu nhanh chóng khỏe lại, cho nên dì, dì không cần quá tự trách."
Nói xong, cậu ôm Mạt Mạt, đi theo phía sau mẹ Hạ, đi vào phòng Khâu Khâu.
Phòng Khâu Khâu giống với tính cách bé, gọn gàng sách sẽ.
Yến Cửu cùng Mạt Mạt mới vừa đi vào, nằm ở trên giường, mặt cậu nhóc đỏ bừng vì sốt mơ mơ màng màng mở mắt, thấy rõ người đứng ở cửa, khàn giọng kêu một tiếng: "Chào chú Tiểu Cửu...... em Mạt Mạt ~"
"Bé Khâu ngoan, nghỉ ngơi cho tốt đã, chờ cháu hết bệnh rồi, là có thể chơi cùng em Mạt Mạt ha."
Yến Cửu đau lòng lợi hại, vội đặt Mạt Mạt tới trên mặt đất, mặc bé dịch chân ngắn nhỏ"Lộc cộc" chạy tới
mép giường anh Khâu Khâu, đánh giá chốc lát sau, lại "ây dô ây dô" bò tới trên giường nhỏ của anh Khâu Khâu, vèo một cái chui vào trong chăn.
Thấy Mạt Mạt có thể ở cùng Khâu Khâu, tạm thời phân tán một chút lực chú ý của cậu nhóc Yến Cửu yên lòng, móc di động ra nhìn tin nhắn vừa được gửi từ bác sĩ Yến gia.
"Dì, bác sĩ đã đến rồi, cháu đi mở cửa cho anh ta."
Mẹ Hạ vội cùng cùng cậu đi ra ngoài đón bác sĩ.
*
Bác sĩ Yến gia được Yến Cửu dẫn vào phòng, nhanh chóng xem xét một chút tình huống Khâu sau, rất nhanh viết đơn thuốc cho Khâu Khâu.
Nắm tay nhỏ Khâu Khâu chích thuốc, bác sĩ lại đơn giản nói một vài vấn đề cần biết khi chăm sóc Khâu Khâu cho mẹ Hạ, sau đó rời khỏi phòng Khâu Khâu, ngồi ở sô pha phòng khách chờ đổi thuốc rút kim cho cậu bé.
Yến Cửu ở lại trong phòng, ngồi ở sô pha nhỏ đuôi giường cùng hai bé con trong phòng, trong tay thất thần lật một quyển sách hình thiếu nhi.
Thấy trên tay anh Khâu Khâu có kim, Mạt Mạt thành thật nằm trên gối đầu anh Khâu Khâu không dám lộn xộn, nửa ngày, mới nhẹ nhàng cầm bên tay không dính kim kia, mím miệng nhỏ khổ sở hỏi: "Anh Khâu Khâu, anh có đau lắm không?"
Khâu Khâu tuy rằng sốt cao, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được người khác nói chuyện, đặc biệt là hắn bạn tốt em Mạt Mạt của cậu nhóc.
"Em Mạt Mạt, anh khả năng...... Muốn chết mất."
Diễn viên trong TV đều vậy, trước khi chết, người đều sẽ bệnh đến mức không nói nên lời.
Cậu nhóc nhất định muốn chết mất, sẽ không còn được gặp lại ba, bà ngoại và em Mạt Mạt.
"Không, anh Khâu Khâu, anh sẽ không ch·ết ~" Mạt Mạt nỗ lực nhớ lại bộ dáng ba dỗ Cửu Cửu, giọng sữa nói, "Chúng ta còn phải cùng đi gặp bác đạo diễn mà ~"
Bé và anh Khâu Khâu cùng nhau quay chương trình còn không có hoàn thành đâu!
Yến Cửu: "......"
Nếu bác đạo diễn nghe thấy những lời này của con, khẳng định lại muốn cảm động đến gào khóc.
Còn có, vì cái gì đột nhiên lại biến thành đoạn sinh ly tử biệt thế?
Chỉ có điều vẫn phải nói, tình hữu nghị giữa các bạn nhỏ thật sự làm người ta hâm mộ.
Thấy tình cảnh vậy, Yến Cửu không thể tránh né nghĩ tới mình khi còn nhỏ, cùng với...... Tư Việt.
Vô ý thức nhớ lại hồi ức, Yến Cửu cũng không chú ý tới chính mình dường như có thể nhớ tới càng ngày càng nhiều chuyện cũ, chỉ lo tự mình thả, ở trong đầu sưu tầm hình ảnh khôi hài Tư Việt khi còn nhỏ nghiêm trang giảng đạo lý cho cậu.
Khi đó, cũng không biết là đơn thuần xem Tư Việt không vừa mắt, hay bởi bởi vì Tư Việt thường xuyên nơi chốn áp mình một đầu, thế cho nên cậu luôn khiêu khích Tiểu Tư việt nhìn qua ít nói cười.
Không phải thời điểm ngủ trưa cố ý nằm trên mặt đối phương, chính là nhân lúc Tư Việt không chú ý, cướp đi cà rốt trong chén của hắn.
Chậc...... Hắn khi còn nhỏ thích cà rốt như vậy, vì sao lúc lớn lên lại kháng cự như vậy chứ?
Đang lúc Yến Cửu còn cân nhắc chuyện cà rốt, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn hai đứa nhỏ trong chăn, đột nhiên nghe được bé con nhà mình nhỏ giọng nói thầm với anh Khâu Khâu một câu: "Anh Khâu Khâu ~ nếu anh sống lại, em sẽ tặng xe xinh đẹp của Cửu Cửu cho anh ~"
Yến Cửu: "......???"
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Cửu: ( ánh mắt đau lòng) o.O??? Hiếu chết bố, hơn một ngàn vạn cứ như vậy đưa ra ngoài?
Em Tư: ( ánh mắt nhìn thấu hết thảy) Cửu Cửu, tin anh, tuyệt đối không lỗ
Anh Thi: ( ánh mắt kiên định) đầu tiên bài trừ Mạt Mạt lớn lên là tên não yêu đương