Nhân viên rửa xe chuyên nghiệp sẽ không mắc phải lỗi lầm cơ bản, mặc dù rửa sạch rất nhiều xe nhưng trên người lại không bị ướt, bởi vậy xưởng rửa xe cấp cho hai người Yến Cửu một bộ quần áo lao động bình thường, có khả năng chống bụi nhưng lại không thể chống thấm nước.
Nghe được tiếng Khâu Khâu khóc xin lỗi, Yến Cửu rất muốn giúp bé trấn an cảm xúc, nhưng cảm giác lạnh lẽo làm cậu khó có thể kiểm soát hành động của mình, ngăn không được cong lưng xuống ho: "Khụ khụ khụ......"
"Cửu Cửu......" Mạt Mạt ném súng bắn nước xuống, lạch cạch lạch cạch chạy tới, nắm lấy áo khoác của chính mình hướng về phía Yến Cửu, "Cửu Cửu mau mặc vào, bệnh bệnh đi đi ~"
【 huhu bảo bối Mạt Mạt của tôi 】
【 Cái thân thể này của Yến Cửu so ra còn kém hơn Hạ Vân Sanh nha...... Vừa mới không cho Hạ Vân Sanh dùng vòi xịt nước cao áp xong 】
【 Ai bảo cậy mạnh để xảy ra chuyện, ha ha xứng đáng 】
【 tôi cảm thấy cậu ta chính là muốn khoe khoang công lao của mình nhiều hơn Hạ Vân Sanh, hiện tại liền gặp báo ứng 】
【 nói chuyện tích đức cho mình đi, Mạt Mạt sắp khóc đến nơi rồi 】
Ông chủ đứng cách đó không xa thấy bên này xảy ra chuyện liền lo lắng cầm theo hai bình nước khoáng chạy tới: "Ai da thầy Yến, sao lại bị như vậy rồi, tới, mau uống miếng nước."
"...... Cảm ơn," Yến Cửu nhận lấy rồi uống một ngụm, sau đó lại lo lắng nghiêng người đi an ủi Khâu Khâu, " Chú do tự mình sặc, không liên quan đến Khâu Khâu đâu nha."
Phản ứng đầu tiên của Khâu Khâu chính là mau chóng nhìn thoáng qua ba, rồi lại quay đầu nhìn về phía Yến Cửu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi: "Thực xin lỗi, chú Tiểu Cửu."
Thấy thế, Mạt Mạt duỗi tay cầm lấy vạt áo của Khâu Khâu, ôn nhu tri kỉ nói: "Không sao đâu ~ anh Khâu Khâu không có cố ý mà ~"
Yến Cửu đem mắt kính đặt ở bên trên giá, kéo tay Khâu Khâu qua: "Chú cùng với ba con vừa rồi rất nỗ lực làm việc có đúng hay không?"
Khâu Khâu dùng sức gật gật đầu, nước mắt rớt xuống dưới má.
"Con xem xem, ba của con có phải mệt đến mức đổ mồ hơi rồi không," Yến Cửu dùng góc áo sạch sẽ của Mạt Mạt nhẹ nhàng lau đi nước mắt Khâu Khâu, ôn nhu cười nói, "Cho nên chú cũng rất nóng, chú còn muốn cảm ơn Khâu Khâu vì đã giúp chú hạ nhiệt độ nữa."
"Thật sao?" Khâu Khâu bán tính bán nghi hỏi.
Nếu không phải thật sự, bé sau khi về nhà sẽ bị bố phê bình.
Yến Cửu cười sờ sờ đầu nhỏ của bé: "Đương nhiên rồi, cho nên con cứ cùng Mạt Mạt đi chơi đi, chú còn phải cùng daddy của con tiếp tục làm công việc."
Cậu ho đến lợi hại, hai bên má đều hơi hơi nổi lên màu hồng nhạt, đuôi mắt cũng đo đỏ, giống như bị người khác bắt nạt.
【 Người vợ cá mập của tôi 】
【 ây da ây da người vợ xinh đẹp của ta 】
【 Ôi, bệnh...... mỹ nhân ốm yếu tôi yêu 】
" Anh Khâu Khâu ~" Mạt Mạt cố ý giả trang thành mấy bé yêu quái đáng yêu nhìn về phía Khâu Khâu, sau khi chọc Khâu Khâu nín khóc mỉm cười, lại giúp Khâu Khâu lau nước mắt, "Chúng ta đi chơi đi anh Khâu Khâu ~"
Yến Cửu giúp hai bé nhặt súng bắn nước lên, cười khanh khách mà nhìn hai nhóc con chạy ra phía xa.
"Mắt kính của cậu." Hạ Vân Sanh an tĩnh thay Yến Cửu lau nước trên kính, mím môi đưa cho cậu, " Con nít không hiểu chuyện......"
Yến Cửu cầm lấy rồi mang lên: "Được rồi anh Sanh, anh cũng đừng để Khâu Khâu áp lực như vậy, nó vẫn còn là một đứa bé."
Mái tóc rời rạc bị ướt, hơi hỗn độn mà rũ ở đuôi lông mày, càng làm cho đáy mắt cậu ẩm ướt, hơi nước mờ mịt.
【Hóa ra sự hoàn hảo về thời trang đều phụ thuộc vào khuôn mặt 】
【 tôi thật sự phục rồi, ngay cả lông mi cũng có thể hứng lấy giọt nước, tôi đã chết 】
【 núi Ba sông Sở thật thê lương(*) mà, Cửu Cửu mời anh marry me】
(*) Núi Ba sông Sở vùng đất thê lương: 巴山楚水凄凉地 – câu thơ đầu tiên của bài thơ 酬乐天扬州初逢席上见赠 (Đáp bài thơ Lạc Thiên tặng tại chiếu rượu khi mới gặp nhau ở Dương Châu) của tác giả Lưu Vũ Tích. Bài thơ biểu hiện tâm trạng phức tạp của nhà thơ khi ông bị giáng chức. Ý nghĩa bài thơ nói về sự thay đổi, sẽ luôn có thứ mới thay thế thứ cũ.
【 Là người qua đường, tôi cảm giác cậu ấy giống như cũng không kém như mấy đợt bôi đen lúc trước 】
【 ảnh thật sự rất ôn nhu, chính mình đã ho đến như vậy rồi còn muốn an ủi Khâu Khâu 】
Yến Cửu biết rất nhiều lời nói không thể làm rõ ở trước màn ảnh, trong lòng liền nghĩ tìm một cơ hội nào đó để nói chuyện với Hạ Vân Sanh, nếu Khâu Khâu cứ tiếp tục với những cảm xúc áp lực như vậy, đối với sự trưởng thành của bé không thể nghi ngờ là trăm hại không một lợi.
Hạ Vân Sanh động động môi, vừa định muốn nói chút cái gì, cửa liền chạy vào một chiếc xe.
Sau khi dừng xe, một nam một nữ bước xuống dưới, ngồi ở trên ghế của khu chờ.
Rảnh rỗi không có việc gì, nữ sinh móc di động ra xem video, vừa lúc nhìn đến show 《 Bảo Bối Xuất Phát 》 đang phát sóng trực tiếp, liền tiến vào xem.
Nam sinh thò qua tới cười nói: "Ôi ? Em cũng chú ý đến chương trình này à? Anh còn tưởng em không thích trẻ con... Ha ha, em xem cái chỗ mà bọn họ đang phát trực tiếp này còn rất giống cảnh vật hiện tại xung quanh chúng ta nha."
Nữ sinh không ngẩng đầu, tầm mắt như cũ dừng lại ở trên màn hình: "Em cảm thấy Mạt Mạt thực đáng yêu, liền chú ý đến, lúc không có việc gì liền xem một chút, rất chữa lành."
Nhưng mà cô vừa dứt lời, liền từ ong di động của chính mình nghe được âm thanh như đúc giọng mình vừa phát ra
"Em cảm thấy Mạt Mạt thực đáng yêu, liền chú ý đến, lúc không có việc gì liền xem một chút, rất chữa lành."
Nam sinh, nữ sinh: "???"
Sửng sốt trong chốc lát sau, bọn họ song song ngẩng đầu nhìn xe của chính mình ——
Một người quay phim , lại một người quay phim khác......
Một đứa nhỏ đang chơi súng bắn nước, một đứa nhỏ khác cũng đang chơi súng bắn nước ......
Một thân mặc quần túi hộp liền thân màu xám, một thân khác ...... Ướt đẫm, mặc một chiếc quần túi hộp và đang chùm cái khăn lớn trên người?!!
"Yến Cửu?!"
Nữ sinh trực tiếp nhảy lên từ trên ghế, kinh ngạc hô lên, giơ tay đánh sau lưng nam sinh kia, " Ôi trời ơi, Yến Cửu!"
Yến Cửu mới từ cầm lấy bàn chải để rửa trục bánh xe, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nhìn nữ sinh cười nói: " Xin chào."
【 a a a đây đến cùng là cái dạng duyên phận gì a!!! Tôi cũng muốn thấy vợ! 】
【 Buổi phát sóng còn chưa kết thúc, vì phòng ngừa trường hợp không thể khống chế, tổ tiết mục khẳng định sẽ không tiết lộ vị trí xưởng rửa xe, cô ấy làm sao mà biết được ? 】
【 sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứi? 】
"Anh, anh lát nữa có thể ngồi ở ghế lái dọn dẹp bên trong được không?" Nữ sinh kích động nắm lấy di động, " Em muốn ngồi ở ghế phụ chụp cho anh vài tấm ảnh có được không ạ?"
Yến Cửu gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, đây là bổn phận của chúng tôi mà."
Người quay phim đi tới cột chữ A, điều chỉnh tốt góc độ màn ảnh, để thuận tiện quay chụp.
Yến Cửu đóng cửa, khởi động xe, vừa định chuẩn bị kiểm tra một chút đồng hồ đo tình huống, khuỷu tay lại không cẩn thận dụng tới cái phím ở gần cửa xe.
"Ai, nằm......"
Ghế chạy bằng điện đột nhiên khởi động, dựa theo công năng đẩy cả người Yến Cửu về phía trước.
Không gian nhỏ hẹp làm Yến Cửu vô pháp vòng khuỷu tay đẻ ấn nút khống chế, cũng hoàn toàn không có năng lực chống chọi cùng động cơ xe.
Vô lực phản kháng, cậu chỉ có thể bị ép ghé vào tay lái, suy yếu phun ra một câu: "...... Cứu mạng."
【 Cửu Cửu: Tôi thật sự vô cùng cảm ơn】
【 cậu ta có phải hay không đã đem câu "Mẹ nó " trong miệng nuốt trở về không ha ha ha 】
【 ha ha ha ha ha Yến Cửu gần đây bị sao thủy nghịch hành sao, mới vừa bị súng bắn nước vào người xong, hiện tại lại bị ghế dựa kẹp 】