Tổng đạo diễn lại lần nữa xác nhận một chút với nhân viên công tác cắt nối biên tập tư liệu sống vậy đã đủ, cầm loa lớn tuyến bố với mọi người: "Mọi người vất vả rồi! Hoạt động buổi sáng hôm nay kết thúc ở đây, kế tiếp mời các cha mang theo các bảo bối thưởng thức cơm trưa ngon miệng, sau đó có thể lên lầu nghỉ trưa! Lại lần nữa cảm ơn mọi người phối hợp!"
Yến Cửu nhướng mày.
Một câu cuối cùng của tổng đạo diễn cho cậu có nguyên vẹn lý do hoài nghi, phân đoạn mới vừa rồi, chỉ để đặc biệt đòi bí mật của cậu.
Quả nhiên, không đợi Yến Cửu thu hồi suy nghĩ, tổng đạo diễn cầm loa lớn quay đầu đi, chột dạ nhìn cậu một cái, thấy Yến Cửu cũng đang nhìn mình, lập tức dâng lên một nụ cười khờ khạo.
Yến Cửu bất đắc dĩ nở nụ cười, vươn ngón tay, cách không chỉ chỉ ông.
【 mèn đét, sao mà ảnh có thể đẹp trai dị chứ, tui đột nhiên cảm thấy ảnh là1......】
【 tổng đạo diễn thật hẹp hòi mà 】
【 ha ha ha tôi cảm giác Cửu Cửu giống như phản ứng lại, toàn bộ phân đoạn đều làm vì lừa cậu ấy nói ra thân phận mẹ Mạt Mạt 】
【 tổng đạo diễn: Hiện tại tới nói tôi hẹp hòi? Thử nói mấy người vừa rồi không vui vẻ à? 】
【 Cửu Cửu: Đạo diễn, tôi có thể nói tôi không vui sao? 】
【 mẹ Mạt Mạt: Không vui hẳn là tôi mới đúng? 】
【 ha ha ha hiện tại hẳn nên đổi giọng gọi ba Mạt Mạt】
【 ai nói không phải chứ, ba Mạt Mạt đang yên ổn đợi trong nhà, đột nhiên bị phán qua đời, cười chết tui hhh】
【 tui thừa nhận, thời điểm ăn dưa một miếng tui cũng không để rơi, tui không có tư cách nói đạo diễn hẹp hòi 】
Nghe được có bữa trưa ngon miệng, Mạt Mạt ở giữa Anh Đào, Nini cùng Khâu Khâu, Warrenđang bận rộn lập tức dừng bước, cao hứng phấn chấn nhìn lại Cửu Cửu, chủ động xin: "Cửu Cửu ~ con nấu cơm cho Cửu Cửu nha ~"
Cửu Cửu buổi sáng ăn siêu siêu siêu ít, hiện tại nhất định đói gòi! Cho nên Mạt Mạt phải nghe lời ba, gánh trách nhiệm chăm sóc Cửu Cửu!
"Đúng rồi ~ ăn cơm thôi ~" Warren buông Ultraman, xoay người chạy tới Đinh Tư Dận, "Bố ôm con ~ bố ôm con ~"
Đinh Tư Dận làm như không thấy, bước ra chân dài tránh ra, chỉ ném xuống một câu: "Chính con có chân, con tự đi đi."
Warren không vui vểnh lên miệng, nhưng trong lòng rõ ràng, bố sẽ không bởi vì cậu nhóc làm nũng mà thay đổi suy nghĩ, chỉ phải lên tiếng: "Dạ."
Các bạn nhỏ hoặc được ba ôm, hoặc được bố nắm tay, Yến Cửu nhìn bé ngoan mềm mại hưng phấn không thôi trước mình, cười trên sô pha đứng lên, bắt tay đưa cho Mạt Mạt: "Vậy làm phiền con giai mang bố đi ăn cơm nha."
Mạt Mạt nguyên bản cảm thấy trên người bản thân có sứ mệnh cao cả, lúc này lại nghe thấy Cửu Cửu gọi bản thân với cái tên 'anh giai ngỗng', không khỏi càng thêm nhiệt tình mười phần , tay ú nỗ lựcnắm đốt ngón tay thon dài vào trong bàn tay: "Dạ~"
Yến Cửu cố tình chậm lại nửa bước, khiến Mạt Mạt tràn ngập cảm giác thành tựu nắm tay bản thân, đi đến bàn ăn.
Mọi người sôi nổi ngồi xuống.
Đám nhóc con nhìn thấy Mạt Mạt xới cơm cho chú Tiểu Thúc, lập tức tiếp bước phía sau hõ theo, ôm bát cơm trên bàn chạy tới nồi cơm, muốn trở thành bạn nhỏ kế Mạt Mạt, xới cơm cho bố già.
Warren vì để bố khen mình, trực tiếp cầm cái tô to chạy đến cạnh nồi cơm điện, đồng thời lớn tiếng giải thích với nhân viên công tác giúp đỡ bên này: "Chị ơi, bố em ăn được siêu nhiều! Bố là con heo, em có thể lấy nhiều cơm hơn không?"
Nhân viên công tác giúp Warren nâng cái thau lớn, nghẹn cười nói: "Đương nhiên có thể rồi."
Đinh Tư Dận xấu hổ quay đầu lại trừng nhìn cậu nhóc một cái: "...... Con xới cơm thì xới thôi, nói chuyện bố là heo làm gì?!"
Warren thè lưỡi, cười hắc hắc: "Được rồi bố, con biết rồi, về sau con không bao giờ nói bố là heo nữa!"
Đinh Tư Dận: "......"
Anh ta không nên xen mồm dư thừa.
【 ha ha ha Đinh Tư Dận là heo? Tôi dị mà không biết 】
【 thiệt hay giả ? Có phải do Warren bịa chuyện không? Hẳn là ở trong nhà Mạnh Tử Duy thường xuyên mắng Tiểu Đinh như vậy, bị Warren nghe được mới học theo? 】
【hhhh mẹ nó cười chết, thì ra bảo bối Warren cũng là con giai ngoan ẩn giấu 】
【 Đinh Tư Dận: Con ngoan, cách làm của con không hề làm bố thấy được hiếu thảo đến, ngược lại mang đến vô tận cười nhạo cho bố 】
【 cái chậu lớn, cười xỉu, lần trước nhìn thấy cái chậu lớn này, là bên cạnh ổ chó ở miền quê nông thôn 】
【 Tiểu Đinh: Người bạn này, bạn thật là không lễ phép 】
【bảo bối Mạt Mạt của chúng ta được các bạn nhỏ tranh nhau học tập】
【 hắc hắc hắc ưu điểm Mạt Mạt quá nhiều! Đúng là bởi vì bé luôn biết cách chăm sóc người, cho nên Cửu Cửu vẫn luôn không trưởng thành ( chỉ chỉ trỏ trỏ.JPG ) 】
【 cá mặn Cửu Cửu, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi thê tử mạo mỹ】
Yến Cửu xác thật có chút đói bụng, Mạt Mạt cầm bát cơm trở về, cậu lập tức cầm chiếc đũa trên bàn lên.
May mắn Mạt Mạt ăn cơm căn bản không cần cậu nhọc lòng, cho nên tâm tình dùng bữa của cậu càng thêm nhẹ nhàng.
Loan Trì vui mừng nâng chén cầu vồng nhỏ khuê nữ nhà mình chọn cho, từng miếng một đút Nini ăn.
Cận Quang cùng Hạ Vân Sanh một trái một phải giúp đứa con mình gắp đồ ăn, chính mình lại không rảnh ăn.
Chỉ có Đinh Tư Dận và Warren như kẻ thủ bị bắt ăn chung, ở trên bàn cơm ngồi trời nam đất bắc, ăn không coi ai ra gì, phảng phất hoàn toàn không thân.
"Em Mạt Mạt, em muốn ăn cái gì?" Warren hoàn mỹ kế thừa sự tốt bụng của chị Phoebe, nhìn Mạt Mạt thành thành thật thật rúc trong ngực chú Tiểu Cửu, cậu nhóc nhịn không được hỏi, "Anh Warren giúp em bóc tôm nha?"
Mạt Mạt đang tập trung tinh thần nhìn trước mặt đang bày biện gì, chỉ đợi xem xong, lại vươn đũa gắp: "Cảm ơn anh Warren, chỉ là em thích tìm đồ ăn Cửu Cửu thích măm~"
Cho dù năng lực phát âm có tiến bộ lớn thế nào, thời điểm Mạt Mạt nói 'ăn', đều chưa sữa được thói quen phát âm.
Warren thích ở cùng Mạt Mạt, cho dù chơi đùa hay ăn cơm.
Nghe được Mạt Mạt nói như vậy, Warren lập tức cũng bắt đầu giúp bé tìm món chú Tiểu Cửu thích, vừa tìm vừa hỏi: "Chú Tiểu Cửu, chú thích ăn gà không?"
Lời còn chưa dứt, cậu nhóc đã tự chủ trương gắp miếng mình cho rằng tốt nhất cho chú Tiểu Cửu vào chén.
"Ai da, cảm ơn Warren," Yến Cửu mới vừa cầm chén ăn xong núi đồ ăn, đã bị Warren gắp cái đùi gà lớn trong chén, "Chú Cửu mang bao tay xé sợi đùi gà cho mấy đứa ăn được không?"
Warren lập tức quên mất ước nguyện gắp đùi gà cho chú Tiểu Cửu ban đầu, nghe vậy dùng sức gật gật đầu: "Dạ!"
Yến Cửu vốn dĩ cũng đã sắp ăn rồi, vì thế nhờ nhân viên công tác cho hai bao tay trong suốt nhỏ, chịu nóng xé đùi gà thành sợi, đặt vào chén sạch.
Cái đùi gà này không nhỏ, xé xong ước chừng hơn phân nửa chén, đủ để các bạn nhỏ ở đây ăn một lát.
Mạt Mạt trơ mắt nhìn đầu ngón tay Cửu Cửu bị thịt gà nóng đến đỏ, vô cùng đau lòng, vươn ú muốn thay Cửu Cửu xé thịt gà, nhưng lại bị Cửu Cửu cười bắt tay đẩy về, lặp lại an ủi cậu: "Không sao đâu, bố không nóng."
Sao lại không nóng chứ!
Nhưng Mạt Mạt biết, nếu nên nói, quên mất hai người bọn họ vừa muốn làm gì sẽ rất xấu hổ, chỉ phải tủi thân rũ đầu, yên lặng khó chịu trong lòng.
Cũng may Đinh Tư Dận phát hiện tên nhóc não cá ngốc của mình, nhanh chóng nhắc nhở: "Warren, không phải con nói muốn giúp chú Tiểu Cửu tìm đồ ăn yêu thích sao? Sao trái lại để chú Tiểu Cửu hầu hạ mình rồi?"
Yến Cửu cảm thấy ngữ khí Warren nói "Quên chuyện chính" cực kỳ đáng yêu, nghe xong, cười nhét vào lượng thịt gà đã lạnh trong miệng cậu nhóc: "Ha ha, không sao mà Warren, đi thôi, cầm cái chén này chia cho các chị em đi."
"Dạ ~" Warren một bên đáp lời, một bên làm bộ muốn ôm chén rời khỏi bàn ăn, "Cảm ơn chú Tiểu Cửu~"
"Đứng lại," Đinh Tư Dận xụ mặt, dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói với Warren, "Warren, con cầm chén sang cho các chị các em, bản thân ngồi lại đây hoàn thành chuyện mới nói với Mạt Mạt."
Anh ta ngày thường tuy rằng cợt nhả, nhưng ở phương diện giáo dục con cái cũng không mập mờ, bọn nhỏ không hiểu chuyện, anh ta tất nhiên phải chỉ ra ngay, để tránh tái phạm sau này.
"Vâng." Warren nghe lời cầm chén đưa cho Khâu Khâu, thành thật ngồi trở lại trên ghế, gắp cọng rau xanh cho chú Tiểu Cửu, "Xin lỗi chú Tiểu Cửu~"
Yến Cửu tháo xuống bao tay, xoa khuôn mặt cậu nhóc.
Dù sao Đinh Tư Dận đang dạy con, cậu cũng khó nói thêm vào, chỉ phải cầm lấy chiếc đũa, phối hợp ăn luôn cọng rau kia, nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Tư Dận, ý bảo anh ta một vừa hai phải, có nói gì cũng ngầm thôi, đừng để đứa nhỏ ngại.
Warren chỉ là tâm tư đơn thuần, cũng không có ý xấu.
Bởi vậy sửa lại sai xót rồi, trái lại cũng không phải chuyện lớn.
Rất nhanh, chén Yến Cửu lại thành một ngọn núi nhỏ.
Warren thân cận cọ Yến Cửu, giống như Yến Cửu mới là bố cậu nhóc.
Trong lòng Đinh Tư Dận cực kỳ không cân bằng, duỗi cánh tay dài khẽ lay tên nhóc nhà mình, cũng coi như mượn cơ hội tìm cái bậc thang không khó xử Warren: "Tên nhóc thúi, con không thể giống Mạt Mạt, gắp đồ ăn ngon cho bố được à?"
Warren "Hừ" một tiếng, đột nhiên nhanh trí tìm được biện pháp khống chế bố: "Bố, nếu bố lại phê bình con, con đành phải nói cho ba."
Nói xong, quơ quơ đồng hồ điện tử trên cổ tay phấn nộn.
Đây là chiếc đồng hồ dù chị bị sốt cũng kiên trì truyền cho cậu nhóc, nói là có thể ở thời khắc nguy cấp miễn "Đòn hiểm" của bố.
Hiện tại xem ra thật đúng là như vậy.
Chị gái không lừa cậu nhóc.
Thấy Warren kéo Mạnh Tử Duy ra, Đinh Tư Dận lập tức hành quân lặng lẽ, thậm chí còn chủ động lột tôm cho con trai mình, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đâm đâm bả vai Warren: "Con trai ngoan, hai anh em chúng ta nói những lời không khách khí này làm gì?"
【 ha ha ha ha ha nhìn ra được Tiểu Đinh sợ anh Mạnh cỡ nào, một câu này của Warren, trực tiếp khiến Tiểu Đinh hết giận hhh 】
【《con trai ngoan》《 hai anh em chúng ta》】
【bảo bối Warren biết sai liền sửa, đứa nhỏ ngoan, phương thức giáo dục Tiểu Đinh cũng không tồi, tuyệt đối không cưng chiều con cái, làm việc cũng đến nơi đến chốn 】
【 nếu không phải bởi vì Warren nhắc tới anh Mạnh, tôi hiện tại đều hoài nghi Warren sẽ bị Tiểu Đinh một chân đá bay 】
【 hu hu hu Cửu Cửu của tui ôn nhu quá, nói Tiểu Đinh trước mặt mọi người chừa lại mặt mũi cho Warren, rõ ràng anh ấy ngay từ đầu là nốt chu sa phóng đãng không kềm chế được, thế nào dần dần biến thành bạch nguyệt quang thanh lãnh rồi 】
【 tôi cũng muốn Cửu Cửu xé đùi gà thành sợi cho tôi ăn 】
【 vậy mẹ Mạt Mạt khả năng sẽ xông tới đem bồ xé thành sợi ( bushi ) 】
Đang lúc Warren cùng cha con Yến Cửu ở chung hoà thuận vui vẻ khi, Warren đột nhiên tới chương trình.
Cậu nhóc buông chiếc đũa, quay đầu nhìn Yến Cửu: "Chú Tiểu Cửu, cháu vẫn luôn có một vấn đề, rất muốn tự mình hỏi chú."
Thế nên Yến Cửu nháy mắt nhớ lại bài chuyên ngành của mình bằng vận tốc ánh sáng, sợ bản thân không trả lời được câu hỏi của đứa nhỏ, mất mặt trước màn ảnh.
"Hỏi đi Warren, nếu chú Cửu biết, chắc cho cháu, Yến Cửu cười xoa bóp khuôn mặt cậu nhóc, "Đừng hỏi câu khó quá nha, chú sợ trả lời không được."
Warren gật chắc chắn đầu: "Đáp án vấn đề này, chú Tiểu Cửu chắc chắn biết ạ!"
Yến Cửu lúc này mới yên tâm.
Vậy là tốt rồi, mặt mũi có thể bảo vệ.
Đinh Tư Dận cho rằng rốt cuộc con trai nhà mình cũng có thể hỏi được một câu có chiều sâu, vì thế uống ngụm nước, thái độ đoan chính chờ Warren đặt câu hỏi cho Yến Cửu.
Mọi người đều ăn gần xong, trừ Anh Đào cùng Nini chạy đến phòng khách đi chơi, đều tập trung tinh thần chờ đợi câu hỏi của Warren.
Chỉ thấy Warren chớp chớp mắt to ngây thơ, trên mặt mang theo tò mò không chút che giấu ——
"Chú Tiểu Cửu,quần nhỏ gâu gâu của chú là chủng loại chó gì nha?"
Yến Cửu: "......"
【 tui thật là không nghĩ tới một đứa nhỏ lại có thể nhớ rõ chuyện này, thời gian đã qua bao lâu rồi, còn có thể nhớ tới hỏi 】
【 ha ha ha chị ơi, này thì có gì đâu, quần gâu gâu nhỏ của Cửu Cửu là chủng loại gì, tôi cũng tò mò 】
【 Tiểu Đinh: Lúc ấy tôi nói nó tự hỏi cho mình, không ngờ nó đúng thật nhớ chuyện này 】
【 anh Mạnh ở trong nhà theo dõi phát sóng trực tiếp: Đứa nhỏ này thật là tôi sinh sao? 】
【đứa nhỏ Warren này quá báo hhhhh】
【 nội tâm Cửu Cửu: Cái đề tài này ...... Thật là lâu rồi 】
【 không được cười chít tui, biểu cảm Cửu Cửu kìa ha ha ha ha ha 】
【 Cửu Cửu: cả nhà anh đều thật mạo muội 】
Kết cục đương nhiên Đinh Tư Dận vì giữ gìn mặt mũi cho anh em tốt, kẹp Warren trong khuỷu tay, lấy danh nghĩa ngủ trưa trực tiếp lên lầu, lưu lại một đám người hỗn độn trong gió ngồi vây quanh cạnh bàn ăn, cắn răng chịu đựng không cho mình cười ra tiếng.
Thấy Đinh Tư Dận đưa Warren trên lầu, tổng đạo diễn giảng hòa: "Ăn cơm trưa xong rồi, các cha có thể mang bảo bối lên lầu nghri ngơi! Lưu ý, nên chú ý động tĩnh rộng nha, nếu không rất có khả năng nhắc nhở nhiệm vụ buổi chiều ~"
***
Có vết xe đổ Nhậm Trát, Phí Nhân cùng với Bạch Lạc, tổng đạo diễn căn bản không dám để nhà đài mời thêm khách quý tạm thời tới chương trình cọ lưu lượng.
Chỉ nghĩ bản thân cùng tổ khách quý năm người thuận lợi quay xong tiết mục kỳ này xong, chức năng năm nay không còn sầu nữa, cũng không dám ôm thêm chuyện phiền toái vào người mình.
Nhưng chung quy là trứng chọi đá, làm đạo diễn cũng không thể bì được với giám đốc đài truyền hình.
Nhìn thấy chiếc MPV ngừng ở cửa biệt thự, ông vẫn mang mặt tươi cười nghênh đi ra ngoài: "Oa! Hoan nghênh Tiểu Phàn đi đến trường quay chúng ta."
Cửa tự động mở ra, Phàn Tinh một thân áo hoodie rộng thùng thình từ trên xe xuống dưới, đầu tiên quay đầu lại nói với tài xế, "Cảm ơn sư phó, trên đường cẩn thận", sau đó mới quay đầu cúi người chào tổng đạo diễn và nhân viên công tác bên cạnh: "Chào mọi người, tôi là Phàn Tinh, thời gian này làm phiền mọi người!"
【 trời ạ, là Tiểu Phàn! bảo bối Tiểu Phàn của tôi! 】
【 sao đột nhiên lại tới rồi nha ngao ngao ngao 】
【 cái này thật là kinh hỉ lớn a, hôm nay Tiểu Phàn lễ phép nha hhh 】
【 Tiểu Phàn tới tiết mục thượng hẳn muốn tuyên truyền 《 Vọng Tiên 》 nhỉ, dù sao cậu ấy là diễn viên chính 】
【 hẳn là tới tuyên truyền, hơn nữa hai tiền bối đều ở chương trình, lúc này cậu ấy lại đây, hiệu quả tuyên truyền khẳng định càng tốt 】
【Nhóm ánh sáng nhỏ của chúng ta không thể lừa bôi đen Tiểu Phàm nha. 】
【 Tiểu Phàn siêu cấp lễ phép, tuyệt đối sẽ được các tiền bối thích mà! 】
Tổng đạo diễn rõ ràng, giám đốc có thể bỏ qua mình, trực tiếp phái người đưa Phàn Tinh đến hiện trường chương trình, bối cảnh cậu này tất nhiên không bình thường.
Bởi vậy chỉ có thể liều mạng ở trong lòng cầu nguyện, thành viên dự bị của cục thuế trong giới giải trí kia đừng xuống tay với Phàn Tinh trong chương trình của ông.
Nhìn thấy có khách quý mới tới, người biệt thự tự nhiên muốn ra nghênh đón.
Mắt cá chân Yến Cửu còn chưa được nhanh nhẹn, trực tiếp bị Đinh Tư Dận đỡ cánh tay \ đi ra ngoài, nhìn đến người đến là Phàn Tinh, cậu thấp giọng "Ác" một tiếng: "Thì ra là Tiểu Phàn."
Ở trong chương trình tuyển tú đài truyền hình Phù Vân cả năm, Đinh Tư Dận lấy thân phận giáo viên chung một đoạn thời gian cùng Phàn Tinh, ấn tượng với cậu chàng cũng không tệ lắm.
Hai người bọn họ đi chậm, bước phía sau mọi người, Đinh Tư Dận cũng có tâm tình hỏi Yến Cửu vài câu việc tư: "Yến Tử, buổi sáng cậu nói những cái đó...... Ngài Tư biết sẽ không giận chứ?"
Yến Cửu biết Đinh Tư Dận thuận tay kháp mạch hai người bọn họ, trả lời liền có chút không lựa lời: "Anh ấy có mà dám."
Phóng mắt toàn bộ Kinh Hải, sợ là chỉ có cậu dám nói như vậy. Đinh Tư Dận nghĩ thầm.
"Lát nữa cậu lên lầu nghỉ ngơi một chút đi," Đinh Tư Dận nói, "Khách quý đặc biệt tới, buổi tối phỏng chừng lại phải có hoạt động lăn lộn."
Yến Cửu gật đầu: "Được, tôi đang muốn nói chuyện về Warren, mặc kệ nói thế nào, đứa nhỏ cũng chậm rãi trưởng thành, anh cố gắng đừng phê bình nó trước màn ảnh, trong lòng sẽ không thoải mái, thật sự có chuyện gì, thì chốt cửa lại, hai cha con nói chuyện với nhau, kiên nhẫn chút, nói nữa, Warren thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời."
Đinh Tư Dận gãi gãi sau cổ: "Tính tình tôi cũng hơi nóng nảy, về sau tôi sẽ chú ý."
Khi nói chuyện, hai người bọn họ đi tới bên ngoài, nghênh diện Phàn Tinh trước sau treo tươi cười.
"Thầy Đinh! Thầy Yến!" Phàn Tinh bước đi tiến lên, đôi tay giao nhau, cầm tay Yến Cửu và Đinh Tư Dận, "Thật vui nhìn thấy hai người!"
Chịu theo nguyên tắc duỗi tay không đánh mặt cười, Yến Cửu đương nhiên sẽ không xụ mặt với thanh niên thanh xuân dào dạt này, cười nắm lại tay cậu ấy: "Chào em, Tiểu Phàn."
Tiếp đón Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận xong, Phàn Tinh lại chia ra nắm tay Loan Trì, Cận Quang và Hạ Vân Sanh, rồi sau đó đi theo mọi người vào trong phòng, ngồi ở trên sô pha hàn huyên.
Mấy đứa bé đều bị ôm đến trên lầu đi ngủ trưa, nhóm cha nhìn ra được lai lịch Phàn Tinh không đơn giản, không thể không ở lại lầu một trò chuyện.
Yến Cửu thật ra không để bụng cấu ấy có bối cảnh gì, chỉ cảm thấy mặt mũi không có trở ngại thì tốt rồi, đón tiến người vào lúc sau, cậu trực tiếp khập khiễng mà tới rồi phòng bếp, chủ động thu thập chén đũa trên bàn.
Hạ Vân Sanh cùng người khác không có gì đề tài, tìm cái lấy cớ liền đến phòng bếp tới cùng Yến Cửu làm việc.
Chỉ cần không lên lầu, thì không tính mất mặt Phàn Tinh lẫn tư bản sau lưng cậu ta.
Phàn Tinh nhìn thấy Yến Cửu cùng Hạ Vân Sanh, so nhìn thấy hợp đồng còn muốn thân hơn, một ngụm một "thầy Yến", "thầy Hạ", gọi Yến Cửu và Hạ Vân Sanh đến mặt đỏ bừng, đến ngữ khí nói đều nghiêm túc không nổi.
Nhìn Yến Cửu cùng Hạ Vân Sanh ở bên cạnh bàn ăn thu thập chén đũa, Phàn Tinh một bước xa vọt đi lên: "Thầy Hạ, thầy Yến, có việc gì cứ việc giao cho em, sao em để hai thầy tự chủ động xuống ta chứ?"
Yến Cửu đối với người lớn lên đẹp lại lễ phép không có sức chống cự gì, huống chi, thái độ Phàn Tinh với anh Sanh cũng tương đối tôn kính, cũng không có ỷ vào bản thân là quán quân mà kiêu căng ngạo mạn.
Nghe được Phàn Tinh nói, cậu cười buông lỏng tay ra, mặc cho Phàn Tinh bận việc.
【 a...... Tôi như thế nào cảm thấy thái độ Tiểu Phàn đối Cửu Cửu có chút...... Kia gì á 】
【 không riêng gì một mình cậu có cảm giác này, thái độ cậu này với Cửu Cửu và Vân Sanh tốt đến mức hơi kỳ quái 】
【 ba Mạt Mạt, mau sống lại đi! Vợ anh sắp bị người đoạt đi rồi kìa! 】
【 ha ha ha ha ha cười chết tui, thần mẹ nó sống lại 】
Phàn Tinh tuổi tác không lớn, đúng là thời kỳ từ thiếu niên hướng thanh niên, lúc nghiêm túc làm việc sẽ khiến cho vô số fans điên cuồng thét chói tai, nhưng rời xa ánh đèn, cũng chỉ là thiếu niên đầu hai mươi, thích nhảy thích cười, trái lại như bạn nhỏ thứ sáu của trường quay.
Yến Cửu không có hứng thú với hoạt động của giới tư bản, cho nên cũng không rõ Phàn Tinh rốt cuộc có địa vị gì, chỉ biết đứa nhỏ này tương đối tự tin, giơ tay nhấc chân cũng hoàn toàn không như đám kiêu căng bá đạo ăn chơi trác táng.
Còn rất đáng yêu.
"Anh Yến, chính anh nuôi Mạt Mạt khẳng định rất vất vả nhỉ?" Phàn Tinh buột miệng thốt ra.
Hiển nhiên đã xem phát sóng trực tiếp buổi sáng hôm nay.
Yến Cửu: "......"
Nếu không phải từng gặp vô số người, hơn nữa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được đứa nhỏ này chỉ nghĩ sao nói vậy, chứ không phải bụng dạ khó lường, Yến Cửu đành thay Tư Việt xử tử cậu ta.
Có vài lời, cậu có thể nói, người khác thì không được.
Thấy sắc mặt Yến Cửu không vui, Phàn Tinh cũng tự biết nói sai rồi, nhanh chóng ngó nhìn Hạ Vân Sanh, lộ ra nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép.
【hhh đứa nhỏ Tiểu Phàn này có chút thiếu ánh mắt rồi 】
【 nhiều năm như vậy trừ bỏ ca hát khiêu vũ ra, cũng không học thêm vài thứ hữu dụng, đầu óc không thay đổi gì hết, chẳng lẽ người ta nói qua đời, thì là qua đời thật à ha ha ha 】
【 ba Mạt Mạt: cinema dạy cậu nói vậy? 】
【 ha ha ha ha ba Mạt Mạt nhất định vội muốn ch·ết 】
【 làm sao bây giờ, tui thật sự thiệt chờ mong nhìn thấy ba Mạt Mạt 】
【 xin tổ chương trình nhất định phải nỗ nỗ lực, mời được ba Mạt Mạt đến chương trình! 】
【 tôi không có lòng tham, có thể nhìn đến ba Mạt Mạt trông như thế nào tôi cũng đã thực vừa lòng! 】
Không biết rốt cuộc là nguyện vọng tổng đạo diễn được trời cao tiếp nhận, hay là Yến Cửu đột nhiên lương tâm phát hiện, tính toán đợi sau khi kết thúc chương trình mới động thủ?
Tóm lại buổi chiều này trôi qua vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tổng đạo diễn đều cảm thấy kinh ngạc, thậm chí muốn chủ động nhấc lên vài ngọn sóng nhỏ tạo đề tài cho khán giả phòng phát sóng trực tiếp thảo luận.
Điểm vừa lòng ngoài ý muốn, là Phàn Tinh nói ngọt biết làm việc hiển nhiên rất thích Yến Cửu, khiến phân đoạn gương mặt cậu nở nụ cười còn nhiều hơn phân đoạn hỏi đáp buổi sáng.
Tổng đạo diễn không khỏi âm thầm thay "mẹ Mạt Mạt" đổ mồ hôi.
Người anh em thật là không dễ dàng mà, buổi sáng mới vừa trải qua "Bị tử vong", chiều lại gặp nguy hiểm cỏ xanh mọc đầy trên đầu.
Mặc kệ là vì hiệu quả cho chương trình, hay tạo thiết lập hoàn mỹ cho Phàn Tinh, việc trong biệt thự sớm hay muộn cũng sẽ làm xong.
Yến Cửu dọn dẹp xong bàn ăn, bị Phàn Tinh cười tủm tỉm giữ lại phòng bếp trò chuyện một hồi lâu, mới miễn cưỡng lấy lý do "Mạt Mạt còn ở trên lầu ngủ", bị nhân viên công tác nâng lên lầu.
*
Mùa đông phương Bắc mang sắc trời tối đến sớm, còn không đến 5 giờ, bên ngoài cũng đã tối hoàn toàn.
Phàn Tinh đột nhiên đến cũng quấy rầy kế hoạch nguyên bản của tổng đạo diễn, ông đơn giản bất chấp tất cả, trong lúc các khách quý nghỉ ngơi, để một mình Phàn Tinh ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với các fan phát sóng trực tiếp, chính là trò chuyện hơn hai tiếng, cho tới giọng Phàn Tinh đều có chút hơi khàm, mới nói khán giả kế tiếp còn có việc, không thể tiếp tục trò chuyện.
Tổng đạo diễn cầm bút, bản thân đau khổ nên thêm Phàn Tinh vào hoạt động buổi tối thế nào, cửa phòng bị trợ lý gõ dồn dập từ bên ngoài mười mấy cái: "Đạo diễn! Đạo diễn! Lớn lớn lớn lớn lớn lớn...... Việc lớn không tốt!"
"Gõ nhiều vậy làm gì?! Ồn muốn chết! Tiến vào tiến vào!" Tổng đạo diễn không kiên nhẫn nói.
Trợ lý đẩy cửa ra, bước đến bên cạnh bàn, đôi tay run rẩy cầm iPad đẩy đến trước mặt đạo diễn, thanh âm cũng phát run: "Ngài...... Ngài xem cái này......"
Tổng đạo diễn trừng mắt nhìn anh tamột cái, đồng thời cúi đầu ngó màn hình: "Nhìn cái gì hả, không thấy tôi đang vội à...... Hả?!"
Giây tiếp theo, ông trực tiếp giơ tay đè lại người mình, ngưỡng mặt ngã xuống trên giường, nếu không phải cánh tay còn giơ, trợ lý suýt nữa đã cho rằng đạo diễn đã bất tỉnh nhân sự.
Thấy thế, trợ lý "Bang" một cái quẳng iPad, cũng đi theo duỗi ngón tay ấn vào huyệt trung của đạo diễn, còn mang theo giọng khóc: "Đạo diễn! Đạo diễn, ông làm sao vậy a! Không xong! Người tới mau! Đạo diễn bị trúng gió rồi!"
"...... Đừng mẹ nó...... Chú tôi," tổng đạo diễn hữu khí vô lực bắt lấy tay anh ta, gian nan mở miệng, "Đỡ tôi...... Lên, đưa tôi lên lầu......"
Trợ lý vội vàng nghe lời làm theo.
Trên lầu trong phòng ngủ.
Yến Cửu đang cùng Mạt Mạt nằm song song trên giường, câu được câu không trò chuyện xem đám cho trong nhà đang làm gì, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị gõ vang.
"Tiểu Yến, Tiểu Yến cậu đang ngủ sao? Tôi tìm cậu có chút việc gấp." Là giọng của tổng đạo diễn thanh
Không biết thế nào, Yến Cửu cảm thấy bản thân nghe được trong giọng tổng đạo diễn được vài phần...... Ý cung kính?
Cậu xốc chăn lên xuống giường, đi qua đi mở cửa: "A, không đang ngủ, mời ngài vào."
Tổng đạo diễn lấy iPad từ trong tay trợ lý lại đây, run run đưa cho Yến Cửu: "...... Tiểu Yến, cậu, cậu, cậu xem cái này......"
"Ha ha, làm sao vậy," Yến Cửu một bên cười, một bên từ trong tay tổng đạo diễn nhận iPad, tầm mắt rơi xuống trên màn hình, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Chuyện gì a, như có chuyện ghê gớm lắm......"
Động tác tổng đạo diễn cùng hai nhân viên công tác phía sau nhất trí nuốt nước miếng, lựa chọn ngậm miệng không nói, im lặng xem biến.
Thấy rõ Weibo chói lọi trên màn hình, Yến Cửu nháy mắt hít ngược một hơi khí lạnh ——
【@ Tư Việt: Còn sống, mẹ ở chỗ này 】
Phía dưới còn đính kèm một tấm ảnh chụp chung một nhà ba người.
Thằng nhãi này thậm chí chọn một tấm...... Tấm ảnh chụp ôm eo mình, như đang biểu thị công khai chủ quyền.
Yến Cửu: "!!!"
Tên khốn Tư Việt này...... Thật là gian xảo mà.
Cậu không cho thân phận trước mặt mọi người, bản thân biết chủ động đi lên tìm phải không?!
【 vẫn luôn liều mạng ở phòng phát sóng trực tiếp xem Cửu Cửu cùng Mạt Mạt, tui thế nhưng bỏ lỡ một dưa lớn như vậy?! 】
【 a a a a a tôi cũng thế! Chỉ là lúc chuyển sang bị đứng máy rồi! Tôi không nhìn được nguyên văn thì làm sao đây?! 】
【 sao có thể không lag được, không khoa trương mà nói, hot search này ít nhất phải chiếm non nửa tháng quá? 】
【 đệch mợ! Tôi không có nhìn lầm chứ?! Ba Mạt Mạt là Tư Việt?! Tư Việt tập đoàn Tư thị kia?! 】
【 tôi mẹ nó trực tiếp ngốc, tôi không thể tin được ta hai mắt của mình, cũng có thể giác mạc tôi có vấn đề rồi 】
【lập tức biểu diễn hít thở không thông với mọi người, xe cứu thương không cần tới, không cứu tôi được đâu 】
【 lần trước thời điểm kinh ngạc như vậy, ngày nhận được tin trúng tuyển đó!!! Kia chính là Tư Việt a! 】
【 đệch đệch đệch đệch đệch! Tôi nhận được bảo nghiên(*) cũng chưa kích động như vậy! Lại nói câu chuyện ngoài lề, một nhà ba người này lớn lên thật trâu bò ghê 】
(*) có thể hiểu như nhận được vé tuyển thẳng.
【 trong lúc nhất thời không biết một nhà ba người này, tôi đến tột cùng nên hâm mộ ai?! Trời ạ, thế mà lại là Tư Việt! Tư Việt! 】
【 tui không biết tình hình trước, nhưng với việc Tư tổng gửi Weibo, lại dùng tài khoản V tập đoàn Tư thị chia sẻ, có hiềm nghi tranh sủng rất lớn】
【 tranh sủng? Sao tui lại đang có cảm giác như đòi danh phận? 】
【 đáng sợ nhất chính là, mẹ Mạt Mạt, anh ta thế mà thật sự sống lại 】
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tư : Danh phận phải dựa vào chính mình đi tranh thủ
Cửu Cửu: o.O? Lá gan anh càng lúc càng lớn
Mạt Mạt: em Cửu Cửu! Không thể hung dữ với em Tư nha!