[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 6: Lưu ly bảo diêm



Đường xá đông đúc, buôn bán tấp nập.

Người người ồn ào ngược xuôi chen lấn.

Trước cửa hiệu Đông Y quán, nam hài khoảng bảy, tám tuổi mặc y phục màu xanh bằng lụa thượng hạng có một khuôn mặt hơi mũm mĩm, vừa nhìn liền biết con nhà giàu có đang đứng ngoài bậc cửa.

Lão bản cửa tiệm bất đắc dĩ vô cùng nói: "Tiểu công tử thứ lỗi cho lão phu, không phải là lão phu không muốn chữa, nhưng lão phu cũng không còn cách nào! Phía bên Triệu gia kia hôm qua đã sai người đến đây đe dọa mối làm ăn của lão phu rồi!"

"Tiểu công tử trở về đi thôi!"

Nam hài ngước khuôn mặt nhỏ buồn bã, giọng nói trẻ con nghẹn ngào như muốn khóc: "Ta đã đi hết mười cửa hiệu trong thành rồi, ai cũng nói như thế, ngươi cũng không cứu bà ấy sao? Bà ấy sắp không chịu được rồi!"

"Tiểu công tử thông cảm cho lão phu, thật sự là không còn cách nào a! Một nhà hơn mười miệng ăn của lão phu đều nhờ vào tiệm thuốc này thôi, bây giờ lão phu cứu bà ấy thì ai cứu được lão phu đây?" Lão bản tiệm thuốc lắc đầu ngán ngẩm, lần thứ n từ chối thỉnh cầu của nam hài.

...

Mộc Thiên Phàm giữa chừng bị gọi về giải quyết chuyện oanh oanh yến yến trong phủ, vội vã chạy về, nói đến cũng kì lạ, thái tử ca ca thì chỉ cưới thê không nạp thiếp, hồ ly ca ca lại chỉ nạp thiếp không cưới thế, còn ca ca tốt thì một con ruồi giống cái cũng không có!

Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy hồ ly ca ca hắn liền liên tưởng đến tiểu thụ luôn cơ.

"Tiểu nương tử?" Hoa Lạc Vũ đột nhiên gọi.

"Ừ?" Lục Trì Mạn từ trong suy nghĩ tỉnh ra: "Có chuyện gì sao?"

Hoa Lạc Vũ dừng một chút mới nghiêm túc hứa hẹn: "Từ giờ có ta ở đây, sẽ không để ai động tới ngươi!"

"Ừ?!?" Tự nhiên lại trịnh trọng như thế làm hắn có chút không thích ứng được! Chuyện gì đã xảy ra mà hắn không biết sao?

"À đúng rồi, có chuyện này muốn hỏi ngươi? Ngươi biết Lưu Ly Bảo Diễm không?" Hắn chút nữa thì quên mất cái nhiệm vụ này rồi đấy, cái thời hạn hai tháng nhanh lắm chứ đùa! Với cái trình độ âm mưu đầy mình kia của hệ thống, trừng phạt tuyệt đối không phải loại mà hắn có thể chơi, đáng hận!

"Lưu Ly Bảo Diễm?" Hoa Lạc Vũ hơi suy nghĩ: "Có phải là "sen vàng mười cánh tỏa, nở rộ diễm lưu ly" không? Tiểu nương tử muốn cái này à?"

"..." Hình như là đúng!

[Đúng đó tiểu kí chủ! Hình ảnh ta đưa cho ngài có viết câu đó ở góc trái bên dưới nha, đừng nói với ta là ngài không để ý!] Nó biết ngay mà, tiểu kí chủ mà không có nó thì ai sẽ nhắc nhở tiểu kí chủ những lúc như thế này chứ? Cái tính cách tùy tiện của tiểu kí chủ thật đáng lo!

[Ta chính là không nhìn đến đấy! Làm sao?]

[…] Không sao!

"Ta biết nó ở đâu!" Hoa Lạc Vũ nói: "Mấy năm trước lúc đột nhập vào mật thất của Ma giáo, ta nhìn thấy! Tiểu nương tử muốn nó ta liền đi lấy!"

"…" Ngươi lấy chính là ở địa bàn của Ma giáo, không phải nhà ngươi! Sao ngươi có thể nói chuyện đương nhiên như thế? Lục Trì Mạn nhếch môi có chút cạn lời ngăn cản: "Ngươi từ từ đã, ta có một cảm giác lần này ngươi đi thứ này sẽ không ở đấy nữa đâu, cho dù ngươi thật sự nhìn thấy nó thì một thứ được để trong mật thất, một nơi bí mật như thế chắc chắc không dễ lấy. Huống hồ Ma giáo vừa nghe liền biết không hiền lành gì rồi, ngươi ngang nhiên lấy đồ quan trọng của người ta sẽ nguy hiểm lắm! Trước khi làm một việc gì đó ngươi phải suy nghĩ đã chứ, ngươi vội vàng như thế làm cái gì? Ta nghĩ trước tiên cho người đi thăm dò đã, sau đó lại nói!"

Hắn không nghĩ nhiệm vụ này dễ thực hiện như thế đâu, hơn nữa Hoa Lạc Vũ chính là người đứng đầu võ lâm chính đạo, bây giờ ngang nhiên chạy tới Ma giáo trộm đồ, này là muốn đại chiến thế giới hay gì? Thật đáng lo!

Hoa Lạc Vũ cười tủm tỉm, rất có giác ngộ "vợ nói phải nghe" gật đầu: "Được! Tiểu nương tử nói thế nào thì chính là thế ấy!"

"Ma giáo cách đây bao xa?"

"Cũng không xa lắm, đi xe ngựa khoảng mười ngày nửa tháng là tới!"

"…" Ừm! Đúng thật là không xa lắm!

Mama nó! Mười lăm ngày ở hiện đại sớm đã đi được một vòng thế giới rồi đấy!

Không muốn nói chuyện!

...

"Ơ kìa! Đó là tiểu công tử của Triệu phủ đúng không?"

"Có chuyện gì thế!"

"Ăn cướp á? Tiểu công tử Triệu phủ sao lại đi ăn cướp?"

"Triệu tiểu công tử cướp thuốc của lão Lý, hình như hôm qua Triệu lão gia cho người đi tới tiệm thuốc ở khắp Vân Nam thành, nói là không được bán thuốc hay xem bệnh cho ai đó!"

"Có chuyện như vậy à?"

"Như thế chẳng phải là giết người sao?"

"Suỵt! Đừng lớn tiếng như thế, Triệu phủ không phải là chỗ dân thường chúng ta nói được, sẽ mang họa vào thân đấy!"

"Sáng nay ta gặp Triệu tiểu công tử ở tiệm thuốc lão Trần đấy!"

"Xem tình hình này thì người mà Triệu tiểu công tử muốn chữa chính là người mà Triệu lão gia cấm không cho chữa kia!"

"Đúng đó!"

"Thế thì sao chứ? Một đứa trẻ căn bản chẳng làm được gì!"

"…"

Trước cửa hiệu Đông Y quán, dân chúng tụ tập thành một nhóm lớn xôn xao bàn tán, trên bậc cửa hiệu nam hài mặc y phục màu xanh chính là Triệu tiểu công tử đang cùng lão phu họ Lý giằng co một bọc thuốc, sống chết không bỏ.

"Tiểu công tử tha cho lão phu đi, bây giờ ngài cầm thuốc của lão phu về Triệu lão gia trách tội xuống lão làm sao gánh được a"

Nam hài lắc đầu: "Không được, bà ấy sắp không chịu nổi rồi! Chỉ cần bà ấy không chết, ông cần gì ta nhất định sẽ giúp!"

Lão Lý cũng lắc đầu: "Bây giờ lão phu chỉ cần tiểu công tử buông tay!"

"Không!"

"Nhiều người quá, có việc gì ở đây vậy?"

Giữa tiếng ồn ào ầm ĩ, một giọng nói trong trẻo thanh mát đột ngột vang lên, giống như một hiệu ứng, tất cả mọi người đều im bặt, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Tiểu cô nương bận y phục màu thiên thanh, áo choàng dài chạm đất màu xanh ngọc thêu hoa văn mẫu đơn bằng chỉ bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất trần, mái tóc đen dài tùy tiện vấn lên, sợi tóc mai bị gió thổi ép lên má, ngọn tóc cọ cọ bên môi đùa nghịch.

Dường như bị mọi người nhìn đến không biết làm sao, khuôn mặt hiếu kì của tiểu cô nương trở nên ngơ ngác: "Sao vậy? Sao lại nhìn ta hết vậy?"

"A!" Không biết ai phản ứng đầu tiên hô lớn: "Tiểu công chúa!"

"Thiên a, đúng là tiểu công chúa!"

"Giờ ta mới biết tranh vẽ tiểu công chúa ngoài kia đẹp không bằng một góc người thật!"

"Các người đừng có chen, ai vừa đẩy ta đó!"

"Vẻ đẹp nhường này khiến bổn cô nương ghen tị đến điên cuồng!"

"Tạ ơn nương ta, rốt cuộc cho ta nhìn thấy tiểu công chúa trước khi chết!"

"Bên cạnh tiểu công chúa có phải là Hoa phong chủ không? Thật anh tuấn!"

"Đây tuyệt đối là tiên đồng ngọc nữ!"

"…"

Lục Trì Mạn: "…" Từ từ...Các ngươi quá nhiệt tình khiến ta sợ hãi nha!!

Dân chúng nhìn thấy tiểu công chúa mà họ chỉ được thấy qua tranh liền hưng phấn đến quên mất cuộc giằng co của Triệu tiểu công tử cùng lão Lý.

Khi nghe được tiếng hét của lão Lý thì Triệu tiểu công tử sớm đã chạy được một đoạn xa, lúc này nam chính nào đó rốt cuộc cũng được dịp thể hiện.

Hoa Lạc Vũ ôm lấy eo Lục Trì Mạn đề khí bay lên nóc nhà, hai ba bước liền chặn đầu nam hài, vừa thể hiện khinh công tuyệt đỉnh vừa nhân tiện chiếm tiện nghi của chân ái tuyệt đối chỉ có thể là y!

Dân chúng được chiêm ngưỡng dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của Hoa Lạc Vũ đều vô cùng thích thú, nhiệt liệt vỗ tay như chào đón tổng thống, âm thầm cảm thán không hổ là Hoa phong chủ đứng đầu giang hồ chính đạo!

Nam hài bị chặn lại, khuôn mặt non nớt tức giận hét to: "Tránh ra!"

Lục Trì Mạn vốn không có ý định chặn lại đứa nhỏ này, nhưng mà vị nam chính thêm thắt đang vô cùng không có liêm sỉ nắm eo hắn không buông ở bên cạnh đây, rảnh rỗi thừa hơi thể hiện, vì thế hắn không thể làm gì hơn là nói một câu nghe rất nhiều chuyện: "Ngươi cướp đồ của người ta!"

Nam hài dường như muốn chạy đi, nhưng có lẽ là thấy võ công cao cường của Hoa Lạc Vũ muốn chạy không chạy được, nó nói: "Nương ta cần nó!"

"Ừ! Vậy ngươi đi đi!"

Nam hài nghe thế cũng không có vẻ gì, nhìn hắn một cái, ôm lấy bọc thuốc vội vã chạy đi.

Lục Trì Mạn nói với Hoa Lạc Vũ: "Chúng ta đi theo nó xem có chuyện gì! Gần đây có ám vệ của ngươi không? Tìm một đại phu giỏi tới, cần thiết thì dùng danh nghĩa của ta!"

"Không thành vấn đề!"

_

Lục Trì Mạn cùng Hoa Lạc Vũ theo chân nam hài chạy tới một căn nhà đổ nát, xung quanh cỏ mọc cao quá đầu gối, nơi này giống như đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, căn bản không phải nơi con người có thể ở.

Lúc này, bên trong gian phòng còn tồi tàn hơn cả bên ngoài, một phụ nhân thân hình gầy gò nằm trên chiếc gường cũ, đắp trên người một tấm vải rách, khuôn mặt trắng đến đáng sợ, tái nhợt hít thở khó khăn dường như chẳng còn mấy hi vọng, giống như đang cố gắng chờ cái gì đó.

Nam hài chạy nhanh vào phòng, nó đi tới bên giường nhỏ giọng sụt sịt, vừa khóc vừa cười lấy ra bọc thuốc lắc lắc trước mặt phụ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm một mảng: "Nương, nương ơi, con đã về rồi! Con tìm được thuốc cho nương nữa này, nương phải cố lên, nương nhất định sẽ khỏe lại thôi!"

Phụ nhân khó khăn nghiêng đầu, giật giật khóe miệng nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, khe khẽ lắc đầu mấp máy môi: "Hài tử ngoan...đừng..cố nữa, nương được..nhìn con..trước khi..chết..đã rất hạnh phúc! Nương..mệt quá rồi! Con..trở về..đi! Đừng có vì nương..mà..chống đối..cha con. Lăng nhi! Nương yêu con!"

"Không!" Nam hài lắc đầu nguầy nguậy "Không..đừng mà nương! Người đừng như thế, hứa với con người sẽ không chết!...Con có thuốc rồi! Nương, nương đợi con một chút nữa thôi!Nương ơi..."

Cánh tay của phụ nhân nhấc lên, cố gắng muốn lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nam hài, nhưng cánh tay ấy vươn ra được một nửa liền vô lực rơi xuống, đôi mắt vô thần của phụ nhân chập chạp khép lại, một giọt lệ tràn mi rơi xuống.

Nam hài vùi mình vào lòng phụ nhân khóc lớn, sự bất lực truyền ra từ trong tiếng khóc của đứa trẻ, thê lương vang vọng.