Tiếng kháng cự dần dần nhỏ xuống dưới cái nhìn của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu giấu nửa khuôn mặt của mình dưới chăn, rầu rĩ: “Không biết.”
Luyện Vọng Thư quay lại phòng bếp hỏi Mộ Đông Dương.
Máy hút mùi trong phòng bếp chẳng có tác dụng gì nhưng lại rất ồn, Mộ Đông Dương đưa lưng về phía cửa kéo nghe Luyện Vọng Thư hỏi mới biết Lâu Tiêu đã dậy, vừa rồi còn đi ra bếp.
Cô tắt bếp và máy hút mùi đi, ra phòng khách tìm chiếc nhiệt kế trong ngăn kéo đưa cho Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư cầm nhiệt kế vào đo cho Lâu Tiêu — 37 độ 3.
Luyện Vọng Thư không biết nhiều về phương diện này, cầm điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân của ông nội hỏi thăm, chắc chắn với nhiệt độ này thì chỉ cần không tăng thêm là sẽ không có vấn đề gì, nghỉ ngơi đầy đủ, uống nhiều nước là được.
Luyện Vọng Thư đi rót nước cho Lâu Tiêu, Mộ Đông Dương mang thuốc bệnh viện kê vào phòng cho cô.
Luyện Vọng Thư và Mộ Đông Dương đứng trước bàn nghiên cứu xem thuốc nào uống trước ăn, thuốc nào uống sau ăn.
Xem xong, Mộ Đông Dương nhờ Luyện Vọng Thư cho Lâu Tiêu uống những loại thuốc uống trước khi ăn, còn mình thì vào bếp múc cháo đã đun ra, xào nhanh hai món ăn kèm, chia ra hơn một nửa ra bát bưng vào cho Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu muốn ra phòng khách ăn nhưng cả Luyện Vọng Thư và Mộ Đông Dương đều không cho, cô đành phải ngồi trên giường ăn tối, rồi uống những loại thuốc sau ăn.
Đến vậy nhưng Luyện Vọng Thư vẫn không yên tâm, xuống tiệm thuốc gần đó mua miếng dán hạ sốt dán cho Lâu Tiêu.
Lúc sau, Mộ Đông Dương gọi Luyện Vọng Thư ra phòng khách ăn tối, anh chỉ ăn vội vài miếng rồi lại về phòng, cách một lúc lại đo nhiệt độ cho Lâu Tiêu.
Đến tận 8 giờ, nhiệt độ của Lâu Tiêu mới hạ.
Lâu Tiêu mừng phát khóc: “Em đã bảo em không sao rồi.”
Luyện Vọng Thư không cho ý kiến gì, đặt nhiệt kế xuống, cầm quyển sách vừa nãy chưa đọc xong lên, không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng bảo: “Nửa tiếng sau đo tiếp.”
Lâu Tiêu không vui đá đá chân, lúc này Luyện Vọng Thư mới nâng mắt lên, thấy Lâu Tiêu đã đá chăn xuống eo rồi xuống đến cẳng chân, bèn đưa tay kéo chăn lại.
9 giờ rưỡi tối, Luyện Vọng Thư còn đang đọc sách, Lâu Tiêu ngồi trên giường xem video Mộ Đông Dương mới đăng tải.
Video mới là ca khúc mà cô hát, Mộ Đông Dương đã đặc biệt lên mạng tìm một họa sĩ vẽ tranh minh họa, bỏ tiền tìm nhà sản xuất có danh tiếng, cộng thêm bài hát của Lâu Tiêu được thu âm ở phòng thu chuyên nghiệp nên chất lượng video vô cùng cao.
Hơn nữa, fans đã mong chờ bản hoàn chỉnh từ lâu, vừa tung ra, số lượng người xem trực tuyến đã cán mốc mười nghìn lượt.
Lâu Tiêu liên tục làm mới bình luận, để sóng comment chạy thả cửa đầy cả màn hình, đọc bình luận người ta khen ngợi tận nửa tiếng, vui vô cùng.
Cô cũng không định nghe đi nghe lại chính tiếng hát của mình nên không mở tiếng.
Vì thế, lúc Luyện Vọng Thư nhận được điện thoại của ông nội Luyện, cô cũng nghe thấy.
Ông nội gọi điện cho Luyện Vọng Thư chỉ vì một chuyện —
“Cháu mang chậu ‘kiệt tác’ đi đâu đấy?!?”
Kiệt tác, là tên chủng loại của chậu hoa trà Luyện Vọng Thư mang tới.
Luyện Vọng Thư: “Tặng ạ.”
Ông nội: “Đấy là hoa của ông!!!”
Vẻ hiển nhiên, hùng hồn của Luyện Vọng Thư cực kì giống Lâu Tiêu: “Cháu chăm.”
Từ khi trồng, từng chút từng chút chăm sóc đến bây giờ.
Ông nội cũng biết đó là chậu hoa mà Luyện Vọng Thư đã chăm sóc thật lâu, vì thế cũng vô cùng trân trọng, nhưng không ngờ, thằng nhóc này nói tặng người ta là tặng ngay.
Ông nội phản ứng rất nhanh, hỏi luôn: “Tặng ai? Ai mà thân thiết đến nỗi lấy hẳn chậu cây này ra để tặng?”
Luyện Vọng Thư hơi khựng lại, sau đó nói, giọng điệu dịu dàng hơn, còn mang theo ý khoe khoang khó có thể phát hiện ra: “Bạn gái cháu.”
Lâu Tiêu thấy Luyện Vọng Thư nhắc đến mình, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Luyện Vọng Thư thấy cô tò mò nên mở loa ngoài.
Ông nội đương nhiên không ngờ câu trả lời của Luyện Vọng Thư sẽ là như vậy, lập tức gạt chuyện chậu hoa trà sang một bên.
Tuy không phải con người tính tình cổ hủ, cũ rích nhưng làm người lớn trong nhà, ông vẫn lo lắng đầy ý nhị: “Bạn gái? Cháu cái tuổi này, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện học hành.”
Luyện Vọng Thư: “Cháu chơi game cả ngày cũng chưa ảnh hưởng đến chuyện học hành.”
Đúng thế, thiên phú ở phương diện học tập của Luyện Vọng Thư đã từng khiến ông lão phải ngạc nhiên cảm thán.
Cả Luyện Thần Tinh và Luyện Tịch thời đi học đều được coi là “con nhà người ta”, nhưng vẫn kém một chút so với Luyện Vọng Thư, thế nên ông cũng không hề lo lắng việc học của anh.
Thậm chí, vì Luyện Thần Tinh thì “đểu”, Luyện Tịch lại nhút nhát trong chuyện tình cảm, nên ông còn có chút hy vọng trong ba đứa sẽ có ít nhất một đứa yêu đương bình thường, êm đẹp.
Tốt nhất là êm đẹp đi thẳng đến hôn nhân chính thức.
Ông hỏi Luyện Vọng Thư: “Cháu có muốn nhân lúc được nghỉ, dẫn bạn gái cháu về nhà mình chơi không?”
Luyện Vọng Thư sửng sốt, định nói còn sớm quá nhưng quay đầu lại đã đối diện ngay với ánh mắt sáng rực của Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu đã mê đắm vườn sân sau và nhà kính trên sân thượng của ông nội từ lâu.
Ngày thường, cô chỉ được xem những bức ảnh Luyện Vọng Thư gửi cho đỡ thèm, bây giờ có cơ hội đi tham quan trực tiếp, sao cô có thể bỏ lỡ!
Luyện Vọng Thư cười một tiếng: “Vâng, một thời gian nữa cháu sẽ dẫn em ấy về nhà chơi.”
Cúp điện thoại, Lâu Tiêu không thèm lướt video nữa mà rướn lên hỏi Luyện Vọng Thư: “Bao giờ đi?”
Luyện Vọng Thư ấn cô ngồi lại: “Trước tiên, đợi em khỏe lại hoàn toàn đã.”
Lâu Tiêu: “Khỏe rồi đi?”
Luyện Vọng Thư véo véo mũi cô: “Em ăn Tết không phải đi thăm người thân à?”
Có thế Lâu Tiêu mới nhớ ra, nếu không phải vì bị bệnh thì hôm nay cô và Mộ Đông Dương chắc chắn sẽ đi cùng ba mẹ về nhà ông bà ngoại.
Ngoài ra còn rất nhiều họ hàng, có vài người thậm chí còn từ xa quay về…
Lâu Tiêu tính toán một chút, nhận ra đến khi có thời gian thì đã phải khai giảng rồi.
Luyện Vọng Thư: “Vậy thì khai giảng rồi đi.”
Hai người đang bàn bạc, Mộ Đông Dương vào hỏi Luyện Vọng Thư có muốn ở lại qua đêm hay không.
Nhà không có phòng thừa nhưng sô pha cũng rất rộng, hoàn toàn có thể thay giường ngủ cho anh.
Luyện Vọng Thư: “Không cần đâu ạ, em ở lại muộn một chút rồi về.”
Anh không dám ở lại.
Nhỡ sáng ngày mai dậy muộn gặp phải ba mẹ Lâu Tiêu về nhà, để lại ấn tượng xấu.
Tết nhất, đường xá vắng vẻ, Lâu Tiêu sợ muộn quá không an toàn nên chưa đến 11 giờ đã giục Luyện Vọng Thư đi về.
Luyện Vọng Thư không muốn để Lâu Tiêu lo lắng nên đứng dậy chuẩn bị về.
Ngày đầu tiên yêu nhau, lần đầu tiên tạm biệt, đương nhiên sẽ không thể bình đạm, thiếu cảm giác nghi thức như thế.
Lâu Tiêu níu ống tay áo Luyện Vọng Thư, ngay khi anh cúi đầu xuống, cô ngẩng lên chạm vào môi anh.
Lần này, Lâu Tiêu đã bình tĩnh hơn, hơi thở cũng không có vẻ dồn dập: “Về đến nơi gọi điện cho em.”
Luyện Vọng Thư cũng cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô: “Ừm.”
Luyện Vọng Thư ra tới cửa vẫn thấy không yên tâm, trao đổi phương thức liên lạc với Mộ Đông Dương, nói nếu Lâu Tiêu lại sốt thì nhất định phải gọi cho anh.
Mộ Đông Dương lưu lại số điện thoại và WeChat của Luyện Vọng Thư, rồi lại thất thần như đang do dự điều gì.
Luyện Vọng Thư: “Chị Đông Dương?”
Mộ Đông Dương hoàn hồn, cuối cùng hạ quyết tâm hỏi Luyện Vọng Thư: “Gửi ảnh anh trai em khóc cho chị xem được không?”