Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 50



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 50: HỔ PHỤ SINH HỔ TỬ
Nếu như mình không buông tay đánh cược một lần vậy thì kết cục của mình chắc chắn sẽ rất thảm. Trong lúc nhà họ Nam Cung cho rằng mình bất tài nhất, nếu không phải những năm qua anh ta đều dựa vào mặt mũi của Nam Cung Thiên thì đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Nam Cung rồi. May mắn ông cụ tương đối bao che cho con, mặc dù không có ý định đem vị trí gia chủ truyền lại cho anh ta nhưng cũng không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt người con trai bất tài này của ông ta.
Nhưng sau khi Nam Cung Thiên cưỡi hạc về phương tây thì sẽ thế nào đây?
Lúc đó ai sẽ chống đỡ cho anh ta? Thằng hai hay là thằng ba?
Hai đứa em này lúc còn bé quan hệ với anh ta thân mật như vậy nhưng bây giờ thì sao? Bọn họ còn đang hận không thể đá mình ra khỏi nhà họ Nam Cung ấy chứ huống chi là những chú bác khác kia.
Nếu như mình là cò trắng vỗ cánh bay cao, vậy vũng bùn màu đen kia không phải là khắc họa chân thực nhất của gia tộc Nam Cung hiện nay sao?
Bây giờ không phải gia tộc Nam Cung đang giống như một vòng xoáy màu đen còn gì?
Mình phải bay, mình nhất định phải bay ra ngoài. Cho dù phải đối mặt với lực cản lớn hơn nữa thì mình cũng muốn không tiếc bất cứ giá nào để bay ra ngoài. Giờ khắc này, trên mặt Nam Cung Ngự lại hiển lộ ra một loại kiên nghị tàn nhẫn.
Loại ánh mắt này, cực kỳ giống với Nam Cung Thiên khi còn trẻ.
Đều nói hổ phụ sinh hổ tử, con trai cả của Nam Cung Thiên cũng được kế thừa gen tốt đẹp của ông ta. Cho dù có bất tài đi chăng nữa thì khi trong lòng đã đưa ra quyết định rồi, ta vẫn sẽ mạnh hơn so với rất nhiều người.
Ở thời khắc này, Nam Cung Ngự đã tìm được phương hướng cũng như mục tiêu của mình. Nghệ sĩ lúc điên cuồng lên cũng rất chi là khủng bố đấy.
Đặt tạp chí trong tay xuống, ông ta bắt đầu vạch ra kế hoạch ở trong đầu, trước mắt mình có thể lợi dụng được những người nào, những trưởng bối nào trong gia tộc Nam Cung có thể nói chuyện giúp mình và bên phía ba mình có thể ủng hộ mình được bao nhiêu. Lúc ông ta suy xét một lượt tất cả những quan hệ này xong liền đột nhiên phát hiện ra, chỉ cần ông ta xuất thủ đi cạnh tranh vị trí gia chủ của gia tộc Nam Cung thì cũng không phải là không có cơ hội.
Hơn nữa bây giờ còn có cả gia tộc ở phía sau vợ ông ta nữa, đợi lát nữa nếu thuyết phục được nhà họ Lâm của con dâu ra mặt thì càng tốt hơn. Có những lực lượng này hỗ trợ thì lực lượng của ông ta sẽ càng tăng thêm.
Lại thêm thân phận con trai trưởng và những nhân mạch tích lũy trong những năm qua của ông ta nữa. Mặc dù đều là mấy người bạn làm trong giới nghệ thuật nhưng những người có thể chơi văn hóa nghệ thuật người nào chẳng có thân phận hiển hách? Hơn nữa rất nhiều gia đình quyền quý cũng nguyện ý kết bạn cùng những người làm công tác văn hoá hoặc nghệ sĩ. Nếu như đến lúc đó những người này ra mặt ủng hộ một chút vậy vị trí gia chủ đời tiếp theo kia cũng không còn xa xôi nữa rồi.
Thằng hai, thằng ba, anh đây vẫn luôn che chở cho các cậu là vì tôi coi các cậu là người thân của mình, cũng không hề đề phòng các cậu nhưng các cậu lại để cho tôi quá thất vọng rồi. . . Trong lòng Nam Cung Ngự khẽ thở dài một tiếng.
Cũng không biết hai người kia còn đang tranh luận với nhau ở trong phòng nghị sự có cảm ứng được suy nghĩ trong lòng anh trai mình lúc này hay không.
Lúc này trong phòng nghị sự của gia tộc Nam Cung, mấy phương diện thế lực phe phái gần như hoàn toàn không nể mặt mũi nhau chút nào, quyền lợi mê hoặc khiến mỗi người ở đây đều bộc lộ ra vẻ mặt chân thật nhất của mình.
Dã tâm của Hội trưởng Nam Cung Vô Thiên muốn tiếp nhận vị trí gia chủ đã rõ rành rành, mà phe phái ủng hộ ông ta cũng là cả một chi nhánh của ông ta, ngoài ra còn có sự ủng hộ Nam Cung Sát, còn lại là phe trung lập, không ủng hộ ai cũng không trêu chọc ai.
Gia trưởng Nam Cung Thiên của gia tộc Nam Cung thì đang híp mắt ngủ say, mấy năm gần đây ông cụ cũng chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt nên mượn cơ hội sinh bệnh lần này tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe một chút, dù sao hiện tại công việc của gia tộc rất bình ổn không cần ông cụ phải nhúng tay quá nhiều.
“Xong, cuối cùng cũng xào thức ăn xong rồi, rất lâu không tự mình vào bếp nên hơi ngượng tay rồi.” Lưu Thi Thi đem món ăn cuối cùng bỏ ra khỏi nồi, than thở một tiếng nhưng thần thái lại tràn đầy phấn khởi, bà ta nhìn những món ăn mà tự mình làm ra kia liền có một loại cảm giác thỏa mãn tột đỉnh.
Lâm Vũ Triều mắt sắc phát hiện trên trán bà bà rịn ra một tầng mồ hôi lập tức đưa một cái khăn lông qua để bà ta lau mồ hôi.
Dưới lầu, Nam Cung Ngự khép tạp chí lại đứng lên. Một khắc này, toàn thân ông ta tràn đầy nhiệt huyết, thần thái tản mát ra so với ngày xưa cũng không hề giống mà bây giờ đã thật sự giống như con trai cả của Nam Cung Thiên.
Trong xe Audi, Lâm Thủy Triều và Cao Hạo hàn huyên một chút về một số bí mật mà cả hai đã cất giấu trong lòng thật lâu. Theo chủ đề câu chuyện, thân thể hai người càng ngày càng dựa gần vào nhau. Trong xe không gian nhỏ hẹp ngày càng tràn đầy hương vị mập mờ. Nếu như thỉnh thoảng hai người không nhớ ra đây là đang ở trong bãi đỗ xe thì thật sự đã xảy ra một ít chuyện ở ngay trong xe rồi.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn kiềm chế, lúc sắp xảy ra một số chuyện thì hai người kịp thời ngừng lại, đem chuyện sắp xảy ra dập tắt từ trong trứng nước.
Chỉ là trong lòng Lâm Thủy Triều đã nổi lên một chút biến hóa vi diệu.
Hai người mở cửa đi xuống xe, đi về phía cửa biệt thự.
“Ăn cơm thôi. . .” Lưu Thi Thi bưng đồ ăn đi vào phòng khách, lời còn chưa dứt, ánh mắt của bà ta liền rơi vào trên người Nam Cung Ngự Địch chồng mình, đột nhiên cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Nam Cung Ngự đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía bà ta thế nhưng khi nhìn thấy bóng lưng này, Lưu Thi Thi không khỏi ngây ngẩn cả người. Nam Cung Ngự Địch trước mắt hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thư sinh yếu đuối lúc trước đây, trên người có một loại hương vị mà bà ta chưa từng thấy qua.
Mà loại hương vị này hình như bà ta đã từng gặp ở đâu rồi, chỉ nấu một bữa cơm thôi mà chồng bà ta lại giống như biến thành một người khác vậy.
Bóng lưng cao ngạo kia khiến trong lòng bà ta cảm thấy trên người chồng mình vô ý phát ra sự vững vàng và nghị lực. Mặc dù không biết rốt cuộc chồng mình đã xảy ra thay đổi gì nhưng sắc mặt bà ta cũng dần dần trở nên mừng rỡ.
Lúc này Lâm Vũ Triều cũng bưng đồ ăn đi ra, cũng phát hiện một màn này, trong lòng hơi hồi hộp lại có thêm một loại tư vị không nói ra được. Cái bóng lưng này, cực kỳ giống với người chồng mới chết Nam Cung Bạch kia của cô, hoặc là nói, loại khí chất và hương vị kia vô cùng giống.
Cô bất động thanh sắc đem đồ ăn để lên bàn, Lưu Thi Thi thì vẫn đang trố mắt đứng tại chỗ, miệng há to đến mức có thể nhét được một quả táo lớn, nhưng vào lúc này, theo một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng khách bị đẩy ra, Cao Hạo mang theo Lâm Thủy Triều đi vào.
Rốt cuộc hai người đã đến. . . Trái tim Lâm Vũ Triều giống như một khối đá rơi xuống đất nhưng lại lập tức reo lên. Nhớ tới dáng vẻ và ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng trước đó đợi lát nữa chỉ cần cô có một lời giải thích không đúng thì chắc chắn bà ta sẽ càng thêm nghi ngờ. Lúc ánh mắt bà ta ném lên trên người hai người kia tảng đá trong lòng cô lại rơi xuống bởi vì cô cảm thấy lúc này đã không cần cô phải giải thích cái gì thêm nữa, hai người này thật sự chẳng lẽ giống như mình phỏng đoán sao? Nếu không sao đầu tóc của em gái lại hơi lộn xộn như vậy?
Vốn Nam Cung Ngự Địch đang đưa ánh mắt nhìn về phía vợ mình lúc này cũng nghi hoặc nhìn hai người đang đứng ở cửa vừa bị đẩy ra, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Vũ Triều một chút.
Lưu Thi Thi trước tiên lại nhìn hai người kia đồng thời thông qua quần áo và nét mặt đọc lên rất được nhiều thứ.
Về phần hai người vừa mới vào cửa, Lâm Thủy Triều vừa định há miệng gọi chị thì hai chữ chị ơi này liền bị nghẹn ở cuống họng, bởi vì cô ấy phát hiện hai người xa lạ ở trong nhà.
Cao Hạo thì cảm thấy hơi kỳ quái, Lâm Vũ Triều cũng chưa hề nói còn có khách khác nữa? Hai người kia nhìn cũng không giống ba mẹ của Lâm Vũ Triều cho lắm? Nếu không Lâm Thủy Triều đã sớm nhào tới rồi.
Vậy bọn họ là ai được nhỉ? Cao Hạo luôn luôn cảm thấy người nam kia thấp thoáng giống một người nhưng lại không nhớ ra được rốt cuộc là giống ai.