Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 54



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 54: TÌNH THẾ HỖN LOẠN
Người phụ nữ mặc sườn xám đứng lên khỏi mặt đất, nhìn gương mặt u ám của Vương Triều, thận trọng nói, “Anh …”
Vương Triều nhìn lên và giữ lấy cô. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫy tay với cô và yếu ớt nói: “Đi xuống đi”.
Nữ nhân toàn thân bất động, nhưng vẫn tôn trọng gật gật đầu, sau đó vẫn chậm rãi quay người đi, bước ra khỏi phòng.
Có quyền lực đúng là một chuyện tốt. Nhìn người phụ nữ mặc sườn xám đi ra ngoài, Vương Triều lẩm bẩm trong lòng.
Quyền lực, đúng là một điều tốt, giống như những thành viên của hội trưởng lão trong phòng họp gia tộc Nam Cung, đến bây giờ vẫn rất ồn ào. Lúc này, nagy cả tính tình của Nam Cung bộc phát cũng khó có thể đè nén. Vì lợi ích, họ sẵn sàng tranh cãi quyết liệt và thậm chí là đánh nhau.
Thời kì Nam Cung Thiên, gia đình Nam Cung coi như là hòa hợp, nhưng thời khắc này, bày ra trước mắt chúng ta một mặt thực sự là không đoàn kết, năm bè bảy phái.
Nếu như đối mặt với việc kẻ thù xâm phạm, cũng không biết gia tộc Nam Cung có thể chống cự được không.
Cùng lúc đó, cuộc họp của Nhà họ Triệu cũng không có kết quả gì. Gia chủ của Nhà họ Triệu Triệu Lỗi, lần đầu tiên cảm thấy áp lực lớn đến vậy.
Con mẹ nó, chết người đúng là không tốt đẹp gì, cư nhiên hai người kế nhiệm lại chết. Chuyện này cũng thật là huyễn hoặc đi ? Triệu Lỗi chửi thầm một tiếng. Nếu như bị các đại gia tộc xâm phạm, e là chỉ đành cứ vậy mà buông xuôi đi? Xem ra, đoạn thời gian gần đây phải ngày ngày ngây ngốc trong nhà, phái thêm vài bảo vệ nữa đến trông coi.
Trái lại, cái người mà làm cho người ta phải đau đầu Cao Hạo kia thì lại đang ở trong nhà của Lâm Vũ Triều. Anh hoàn toàn không biết việc mọi người đang muốn sát hại anh, dần dần kéo ra màn mở đầu. Hơn nữa, Lý Sanh bỏ tiền chiêu mộ nhân sĩ giang hồ, cũng đang chờ đợi thời cơ để ra tay.
Trong phòng họp của gia tộc Nam Cung, tranh cãi cuối cùng cũng kết thúc. Cho đến cuối cùng, cũng không tìm ra được đáp án. Trưởng gia tộc đã trực tiếp đứng lên, những người khác cũng tức giận rời đi, chỉ để lại những người không được việc đưa mắt nhìn nhau.
Tại Nhà họ Triệu, cuộc họp cũng đến hồi kết thúc. Triệu Lỗi vẫn do dự việc cho phát hành thiệp anh hùng, cuối cùng dưới sự khuyên can của mọi người, vẫn là bỏ đi suy nghĩ này. Đành lặng lẽ thuyết phục, đầu tiên phải xem phản ứng của các gia tộc khác rồi mới bàn tính tiếp được.
Cuộc họp của Nhà họ Nam Cung và Nhà họ Triệu đều đã kết thúc, nhưng vẫn còn một người, trong lòng vẫn trước sau không yên.
Người này, chính là Vương Thiên Hạ
Lúc này, anh ta hút xong điếu thuốc, yên lặng ngồi xuống sô pha vài phút mới lại đứng dậy đi đến nhà bếp. Quản gia chú Phúc đã chuẩn bị sẵn cơm tối, ăn cơm xong, anh ta còn phải đi gặp một người, đó là Vân Hạo Đảng.
Khi đó, Vân Hạo Đảng đang ở trong phòng của đổng sự trưởng của tập đoàn Mộ Dung-Mộ Dung Tuyền Kha, bàn bạc hợp đồng về hạng mục mở rộng đất đai. Sự việc này cũng đã bàn bạc qua nhiều lần, hiện tại về cơ bản cũng đã đến lúc ấn định hợp đồng. Chỉ là, hôm nay trạng thái của Vân Hạo Đảng có chút bất an, phía bên Mộ Dung Tuyền Kha có chút vấn đề. Cô ta đã lờ mờ đoán ra Vân Tư Minh là do Cao Hạo gi3t chết, hơn nữa tin tức Vân Tư Minh đã từng ghé qua nhà cô ta, Vân Hạo Đảng cũng đã biết.
Bởi vậy Vân Hạo Đảng trực tiếp dùng một loại ánh mắt hoài nghi tìm kiếm đáp án trên khuôn mặt của cô ta.
Do đó, hợp đồng định mệnh được ký kết phải bị trì hoãn vì đến cuối cùng vẫn không được thương lượng.
Không khí ở Viễn Nam có chút căng thẳng. Nhiều tin đồn khác nhau đang lặng lẽ lưu hành giữa các thành phố. Không ai có thể hiểu được tình hình hiện tại.
Mỗi ngày sẽ đều có người đến thành phố này và cũng sẽ có ai đó rời đi. Sự xuất hiện của bất kỳ ai cũng giống như một giọt nước rơi xuống biển và nó không thể gây ra bất kỳ biến động nào. Vào ngày hôm nay, một tên béo đã đến thành phố phồn hoa nhộn nhịp này.
Trên cái bục cao bên ngoài ga xe lửa Viễn Nam, một người đàn ông béo ở tuổi đôi mươi, cầm một chiếc đùi gà nướng trong tay trái và một điếu xì gà trong tay phải, ngồi xổm gặm đùi gà như ở chốn không người.
Dáng vẻ của người đàn ông béo đó rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người. Có thể thấy thi thoảng khi hắn nâng má lên, khuôn mặt ngơ ngác thuần khiết thật đáng yêu, ngay cả ánh mắt cũng có chút đờ đẫn. Có vẻ như hắn ta đang rất đói nên gặm đùi gà rất nhanh.
Nếu nói đến gặm đùi gà, mỗi ngày sẽ đều có người vô gia cư đến đây ngồi xổm gặm thịt gà. Nói đến người vô gia cư, cũng không thể thu hút ánh mắt nhiều ánh mắt đến vậy, mà bởi vì tên đàn ông béo đó lại cư nhiên tay phải cầm điếu xì gà, trên ngón tay lại còn đeo một chiếc nhẫn vàng.
Quên đi, tên đàn ông này toàn thân trên dưới cũng đều được bao bọc bởi trang phục cao cấp, từ chất liệu vải đại khái cũng có thể nhìn ra.
Bất quá trông cái dáng vẻ gặm đùi gà kia của hắn, mọi người không hẹn mà gặp cùng lắc đầu. Trong lòng nghĩ thầm: trang phục của tên béo này cũng không biết là trộm được từ gia đình giàu có nào? Nhẫn vàng trên ngón tay chắc cũng là loại hai đồng bán đầy ngoài chợ. Còn điếu xì gà kia, chắc cũng là lấy trộm từ đâu đó đi ?
Nhà ga đường sắt thừng là nơi tụ tập của đủ loại người, và dáng vẻ kỳ lạ của người đàn ông béo đã nhanh chóng bị một băng đảng nhìn trúng.
Hắn ta gặm đùi gà rất nhanh, trong vài phút đã gặm xong một chiếc. Mọi người đều cho rằng hắn sẽ rời đi. Ai biết hắn ta lại giống như biểu diễn ảo thuật, không biết từ đâu lại lôi ra được một cái đùi gà nữa, lại như ở chốn không người mà bắt đầu ăn.
“Này mập, đến từ đâu vậy?” Vào lúc này, một người đàn ông trung niên với bộ râu thưa cúi xuống, nhìn hắn ta đánh giá từ trên xuống dưới, cười cười hỏi.
Người đan ông béo ngẩng đầu nhìn ông, không nói gì, nhưng khuôn mặt có chút hoảng sợ, hắn ta lại tiếp tục gặm đùi gà, và di chuyển sang một bên.
Loại tâm lý phòng bị này dường như đã quá quen thuộc với người đàn ông trung niên. Ông không quan tâm, chỉ mỉm cười và cũng ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, tiếp tục hỏi : “Mập, đến Viễn Nam làm gì vậy ?”
“Ahhhhh……” Người đàn ông béo gặm đùi gà nên phát ra những âm thanh rất khó nghe. Hắn ta thờ ơ gặm đùi gà, dường như không nghe thấy câu hỏi của người đàn ông kia.
Người đàn ông trung niên vô cùng kiên nhẫn và rút một bao thuốc lá từ trong túi ra. Ông lấy ra hai điếu, đưa một điếu cho hắn ta và nói: “Lại đây, mập, hút thuốc lá. Ta không phải là kẻ xấu, đừng sợ.”
Người đàn ông béo sợ hãi nhìn ông ta, giơ điếu xì gà trong tay, sau đó hít một ngụm khí, không nhận điếu thuốc lá kia.
Người đàn ông trung niên ha ha cười, tiếp tục nói: “Mập, Viễn Nam xe cộ rất loạn, cậu một thân một mình không nhà không cửa, rất dễ bị lừa, gần chỗ này người xấu rất nhiều, ngươi phải chú ý đó.”
Người đàn ông béo kia cuối cùng cũng gặm xong đùi gà, lại châm một điếu xì gà. Sau đó, hắn ta rút khăn giấy từ trong túi ra, lau miệng, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, cố gắng nở một nụ cười ngớ ngẩn, và trả lời hết sức thành thật, “Tôi không nhìn thấy kẻ xấu.”
“Ồ, cái này, hai chữ người xấu này không phải viết trên mặt đâu.” Người đàn ông trung niên không ngờ gặp phải một kẻ ngốc như vậy, thật muốn bật cười, nhưng vẫn rất nhẫn nại.
“Ồ!”, tên béo kia ngốc nghếch gật đầu.
“Này Mập, tối nay ngươi định ngủ ở đâu? Đến Viễn Nam tìm bạn hay là tìm việc?” Người đàn ông ung dung hỏi.