Khi tàu điện ngầm từ từ đi về phía trước, luồng gió ẩm kia cũng dần dần nổi lên. Tiếng vang từ đường ray rõ hơn, biển quảng cáo ngoài cửa sổ vụt qua, hình thành một bức tranh tĩnh tại.
Rất yên tĩnh.
Kỷ Ngôn Tín không thấy Thích Niên, anh dựa vào thành cửa, dáng người cao ráo và ngoại hình xuất sắc khiến anh trở thành tâm điểm ở nơi đông đúc này.
Thích Niên nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh vừa nhìn anh vừa nhỏ giọng xì xầm. Không phải tiếng phổ thông, cũng không phải tiếng của thành phố Z, nghe giống tiếng Hàn hơn. Thích Niên tò mò quay đầu lại xem.
Cùng lúc đó, người vẫn luôn cúi đầu nhắn tin dường như nhận ra điều gì, bèn ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm phải Thích Niên. Cô vô thức dán người vào thành xe. Kỷ Ngôn Tín hơi bất ngờ, anh lách qua đám đông, đi về phía cô. Toa xe gào thét lắc lư, nhưng mỗi bước đi của anh lại vững vàng ổn định. Chỉ vài bước, anh đã xuyên qua đám người đến trước mặt cô. Tiếng nói chuyện sau lưng bỗng im bặt.
Có vài ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Thích Niên căng thẳng dựa vào thành xe, ngửa đầu nhìn anh: "Thầy Kỷ." Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn cái hộp trong tay cô: "Bánh ngọt?" Thích Niên gật đầu.
Bên ngoài trời đang mưa, cô sợ ướt bánh nên bảo nhân viên bỏ bánh vào hộp các tông và bọc ni lông, nến và bột mì làm bánh này nọ đều bỏ hết trong bọc.
"Buổi chiều không có tiết à?" Kỷ Ngôn Tín thấy cô cầm nặng thì hơi nhíu mày. Thích Niên lắc đầu, lắc xong thì mới nhớ chiều nay có một tiết thí nghiệm của anh: "Tiết thí nghiệm buổi chiều em không đến được rồi, em cũng không biết là có nên xin nghỉ với thầy không..." Trong đầu cô chỉ toàn chuyện sinh nhật của mẹ, mãi đến lúc nãy lên tàu mới nhớ ra.
Có cần xin phép anh không, cô suy nghĩ vấn đề này mấy trạm liền. Do dự rồi do dự... Sau đó thì gặp mặt...
Cô cẩn thận quan sát Kỷ Ngôn Tín, thấy anh nhăn mày, lặp lại câu cô vừa nói: "Không biết có nên xin nghỉ với tôi không?"
Thích Niên há miệng.
Cô nói gì sai à? Vì sao nghe giọng Kỷ Ngôn Tín có hơi...không vui nhỉ?
"Cần...cần xin phép nghỉ ạ?" Cô thử thăm dò, sau đó từ từ giải thích: "Lần trước thầy nói, em không phải là sinh viên của thầy, chỉ tới nghe giảng. Cho nên em không biết có nên quấy rầy thầy về việc xin phép này không..."
Kỷ Ngôn Tín nghiêm túc suy nghĩ lại, hình như là chuyện của mấy hôm trước? Lúc trả lời Kỷ Thu và lúc cô hỏi thành tích của bài kiểm tra đột xuất.
Anh chau mày, tim Thích Niên đập nhanh hơn: "Em...nói gì sai ạ?"
Xe hơi lung lay, Kỷ Ngôn Tín giơ tay lên nắm tay vịn rồi cúi đầu nhìn cô: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể như vậy nữa." Dứt lời, thấy vẻ mặt cô vẫn không hiểu, anh kiên nhẫn nói thêm: "Muốn nghỉ thì phải xin phép, nghe chưa?"
Thích Niên liên tục gật đầu không ngừng, không hiểu sao cảm thấy như mở cờ trong bụng, ngay cả giọng nói cũng vui vẻ lên không ít: "Dạ nghe dạ nghe."
Đang nói chuyện thì đã đến trạm tiếp theo.
Một cơn gió thổi tung mép váy Thích Niên, cô cảm thấy đùi mát mát cho nên luôn nắm tay giữ váy. Tuy đã mang vớ chân và mặc quần đùi, nhưng váy bay bay làm đùi lành lạnh, không hề có cảm giác an toàn.
Những người muốn xuống trạm lại chen tới cửa xe.
Thích Niên vừa phải cẩn thận bảo vệ bánh ngọt để không bị đụng, vừa phải giữ mép váy, thật là hết cách, nhếch nhác không chịu được. Nhiều lần thắng xe giảm tốc độ khiến Thích Niên bổ nhào về phía trước theo quán tính, khó đứng vững.
Cạnh nhọn của hộp giấy đụng vào mu bàn tay Kỷ Ngôn Tín. Anh quay đầu, mặt hơi hồng hồng, vì vừa bị đám người đằng sau xô đẩy lại vừa cố gắng không chạm vào Thích Niên. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỷ Ngôn Tín buông tay vịn ra, chống tay lên thành xe phía sau Thích Niên để giữ thăng bằng. Sau đó anh cúi người, hoàn toàn ngăn cách cô và đám đông.
Âm thanh xung quanh như dần dần trôi xa, chỉ còn lại tiếng tim đập như trống, bịch bịch rung động. Một tay Kỷ Ngôn Tín chặn mép váy, một tay từ từ nhích lên trên chống vào thành xe, đôi mắt kia đen láy như kết băng, nhìn cô một cách lạnh lùng. Thích Niên bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không dám nói một chữ, rụt cổ tránh tầm mắt của anh mà tim vẫn đập loạn thình thịch.
Kết quả là càng bối rối hơn.
Cửa xe mở rộng, gió lạnh thổi vào.
Thích Niên rụt rụt cổ, nhìn bàn tay đặt ở mép váy của mình —— những ngón tay thon dài ấy nhẹ nhàng giữ mép váy, luôn duy trì khoảng cách bằng ngón út để không đụng vào cô. Trong lồng ngực như có một con thú đang lăn lộn, khuấy đảo xuân tâm. Lỗ tai Thích Niên nóng lên, nóng đến nỗi muốn bốc hơi.
Xe còn chưa dừng hẳn, người trên xe đã vội chen xuống.
Kỷ Ngôn Tín bị người đằng sau xô đẩy, bất ngờ nhào tới trước, chỉ kịp dùng khuỷu tay chống ra phía sau Thích Niên để tránh đè lên cô. Nhưng mà, phần trên của tư thế này hơi khó xử, nhìn như đang ôm lấy Thích Niên.
Vốn Thích Niên đang cúi đầu im lặng, chợt trán chạm vào bờ vai Kỷ Ngôn Tín, y như núp trong lồng ngực anh. Cô giật mình ngẩng đầu lên, bất ngờ giao với tầm mắt sâu thẳm. Dựa gần như vậy, Thích Niên còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên áo len của anh. Cô hơi ngớ ra, sau khi thất thần thì mới nhớ đến việc duy trì vẻ mặt của mình, cố gắng...trưng ra bốn chữ —— tọa hoài bất loạn*!
*ngồi trong lòng mà vẫn không loạn
Đáng tiếc, gương mặt đỏ bừng kia không có chút thuyết phục nào.
Việc mập mờ này làm Kỷ Ngôn Tín cảm thấy không được tự nhiên, anh cố gắng không nhíu mi và kéo giãn khoảng cách với Thích Niên. Không ngờ, vừa lui ra phía sau một bước, Thích Niên đã cầm tay anh.
"Thầy Kỷ." Thích Niên căng thẳng liếm liếm môi.
Kỷ Ngôn Tín nhíu mày.
Vẻ mặt này không hề xa lạ.
Dường như anh có thể lập tức đoán được cô muốn nói điều gì, chỉ là còn chưa kịp ngăn cản, anh đã nghe thấy cô hỏi ——
"Kỷ Ngôn Tín, em theo đuổi thầy được không?"
——
Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi...
Thích Niên suy sụp ực mạnh mấy ngụm nước trái cây, nước trái cây lạnh buốt rót xuống cổ, lạnh đến nỗi làm cô run lên, đau buồn từ trái tim.
Lưu Hạ bị biểu hiện như nhập ma của cô dọa cho ngẩn người, cô nàng sợ đến nỗi không dám hỏi xem cô đã làm trò ngu xuẩn gì. Lý Việt tới trễ, thấy trên bàn chỉ còn vài xiên thịt nướng thì ngoan ngoãn đi lấy thêm.
Sau khi ngồi xuống thì mới nhận ra, áp suất ở đây hình như hơi thấp. Cậu len lén đụng đụng tay Lưu Hạ, hỏi nhỏ: "Chuyện gì thế?" Lưu Hạ nhíu mày như muốn xoắn lại: "Nếu mà em biết, nên giậu đổ bìm leo thì sẽ giậu đổ bìm leo, nên đổ dầu vào lửa thì đã đổ dầu vào lửa nãy giờ rồi, sao còn ngồi không vậy được?"
Lý Việt: "..."
Ông chủ bưng thêm thịt nướng lên, thấy trước mặt Thích Niên là ba chai không và một đống que tre thì đánh giá ba vị khách hàng, xác định không giống ăn quỵt thì mới hỏi: "Có cần thêm đồ uống gì không?"
"Cần!" Thích Niên một vỗ bàn, hung dữ quát: "Cho một thùng Vượng Tử*!"
*Vượng Tử là tên của một hãng sữa bò
Ông chủ: "..."
Lưu Hạ trừng mắt nhìn Thích Niên, vội ngăn lại: "Uống say rồi, cô ấy uống say rồi. Cho thêm một lon Vượng Tử là được, cảm ơn ông chủ."
Ông chủ im lặng. Uống nước trái cây cũng say nữa hả? Đừng tưởng ông đây ít học rồi ăn hiếp nhá!
Con phố đồ ăn của đại học Z, sau cơn mưa lại náo nhiệt như sân khấu. Thổi kéo cắt đập, mọi thứ đều có. Duy chỉ có quán đồ nướng là yên tĩnh lắng đọng.
"Chính là như vậy..." Thích Niên nhìn Lưu Hạ bằng đôi mắt đẫm nước, yên lặng vươn móng vuốt lấy cây bắp nướng.
Lưu Hạ chặn lại, đen mặt: "Cậu nói lại lần nữa xem?" Cơn thịnh nộ kia, cách một cái bàn mà vẫn tạt vào mặt. Thích Niên không dám, nhìn Lý Việt cầu cứu một cách đáng thương. Lấy được tín hiệu xin giúp đỡ, Lý Việt lập tức ra trận, kéo Lưu Hạ vào ngực: "Đừng tức giận, anh đau lòng."
Thích Niên: "..."
Kiểu gì đây trời?
Lưu Hạ vứt Lý Việt qua một bên, hỏi Thích Niên: "Cậu giữ thầy Kỷ lại rồi tỏ tình trên tàu điện ngầm?"
Thích Niên nháy mắt: "Mình không có giữ thầy ấy..." Chỉ là sờ sờ bàn tay nhỏ bé mà thôi.
"Tỏ tình?" Lưu Hạ hỏi lần nữa.
Thích Niên không dám thở mạnh, gật đầu như gà mổ thóc.
Lưu Hạ tức giận trừng mắt lên, mặt mày như hung thần: "Chỉ vì chuyện này mà bắt mình ngồi đây nhìn cậu ăn hết nửa tiếng hả? Cậu có biết các bé cưng của mình trong đĩa nuôi cấy đang chịu đói hay không?"
Thích Niên và Lưu Hạ, Lý Việt là bạn thân từ thuở bé.
Bé cỡ nào?
Ba mẹ Thích Niên và Lưu Hạ là bạn học, lúc đang mang thai thì cùng hẹn ước, nếu một nam một nữ thì nhất định sẽ cho hai đứa cưới nhau, để thân càng thêm thân. Nếu là hai trai hoặc hai gái thì cho kết nghĩa kim lang... Chả có chút mới mẻ nào.
Theo lời mẹ Thích nói, tình bạn của Thích Niên và Lưu Hạ đã có từ hồi trong bụng mẹ.
Lý Việt là bạn học chung nhà trẻ với Thích Niên và Lưu Hạ, ba mẹ cậu ấy và ba mẹ Lưu Hạ là đồng nghiệp, thường xuyên qua lại. Về sau, ba người cùng lên tiểu học, cấp hai, rồi cấp ba. Trong ba người thì Thích Niên là nhỏ tuổi nhất, vóc dáng cũng nhỏ nhất. Lại thêm khi còn bé thân thể yếu ớt, cho nên luôn được bảo bọc cẩn thận. Cô cũng rất thích mối quan hệ này, dần dà, sự ỷ lại của Thích Niên với Lưu Hạ vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.
Đến khi lên đại học.
Thích Niên học đại học J ở tỉnh J, còn Lý Việt và Lưu Hạ đến đại học Z. Dù chia cắt lâu như vậy, có rất nhiều thứ vẫn giống như lúc trước. Ừm...ngoại trừ hai kẻ lặng lẽ cấu kết làm việc xấu này.
"Không phải chuyện gì lớn." Lưu Hạ bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: "Tỏ tình là chuyện sớm muộn thôi, đầu óc cậu nóng lên tỏ tình sớm cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, có thể bị từ chối sớm một chút thì buông tay sớm một chút."
Thích Niên bịt tai lại.
"Bỏ ra." Lưu Hạ hất cằm, ra hiệu cho cô bỏ tay xuống: "Nghe đây, chuyện đã như vậy rồi, cậu nên buông tay đi thôi. Đưa bữa sáng, đưa thức ăn chó, đưa đồ ăn vặt cho chó, mấy bức tranh cậu vẽ ấy, theo đuổi nam thần ấy, có thể lấy ra dùng rồi." Dứt lời, nhớ tới điều gì, cô nàng híp híp mắt, hỏi: "Cậu hỏi xong câu đó thì sao, thầy ấy có phản ứng gì không?"