Bàn về độ mặt dày thì thật sự không địch lại Thích Niên.
Năm thứ hai tiểu học, Lý Việt cho Thích Niên mượn mô hình rô bốt về nhà chơi. Kết quả cô không cẩn thận làm gãy một chân, khiến Lý Việt tức đến nỗi không thèm để ý đến cô cả tuần lễ. Khi đó Lưu Hạ vẫn còn là một cô bé lương thiện với tâm nguyện thế giới hòa bình, rất nhiệt tình hòa giải hai người.
Không biết làm sao, từ nhỏ Lý Việt đã rất cứng đầu, không phải tùy tiện nói vài câu là bỏ qua. Hơn nữa, mô hình rô bốt này là do cô của cậu mang về từ Mỹ, lại là bản số lượng có hạn, cho nên mọi chuyện rất khó giải quyết.
Thích Niên đi hết tất cả các tiệm bán đồ chơi ở thành phố Z, cuối cùng tìm thấy một mô hình được trưng bày trên quầy hàng của một cửa tiệm, đáng tiếc đó là hàng không bán. Cô định mua mô hình này trước ngày sinh nhật của Lý Việt, vì vậy ngày nào tan học là cô cũng đến cửa tiệm nhõng nhẽo mè nheo với ông chủ. Ông chủ thấy cô là loại không đạt được mục đích thì không từ bỏ, vì thế chưa đến một tuần đã bán mô hình rô bốt cho cô.
Cho nên, trong chuyện theo đuổi này, Lưu Hạ cảm thấy lo lắng cho...Kỷ Ngôn Tín.
******
Sáng nay Thích Niên có tiết, đợi hết giờ học thì về nhà trọ in hợp đồng. Một tờ hai bản, còn photo CMND của cô, ký xong thì cẩn thận đọc lại, xác nhận không sai mới đem đi gửi bưu điện.
Bận rộn một hồi, lúc đến phòng thí nghiệm thì đã trễ.
Kỷ Ngôn Tín đến lớp rồi.
Thích Niên nhẹ chân nhẹ tay đặt balo trên bàn Lưu Hạ ở khu sinh hoạt, ôm giấy vẽ rón rén đi vào. Lặng lẽ không tiếng động, cũng không làm ồn đến người khác. Ngược lại, người ngồi ở bàn làm việc như Kỷ Ngôn Tín vừa ngẩng đầu đã bắt trúng con chuột đi trễ.
Thích Niên le lưỡi, cũng không nấp nữa mà bước tới: "Thầy Kỷ."
Kỷ Ngôn Tín gật đầu, liếc nhìn cô một cái rồi nhỏ giọng nói: "Đến muộn phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, bắt đầu viết đi."
Thích Niên vừa kéo ghế định ngồi xuống, tay vịn lấy mép bàn đứng sựng người: "Bản, bản kiểm điểm?"
Kỷ Ngôn Tín không ngẩng đầu mà chỉ "Ừ", sách bị anh lật sang trang, âm thanh ma sát nhẹ nhàng như ma sát lên ngực Thích Niên, có hơi ngưa ngứa, ngứa làm cho cô muốn gây sự. Thấy cô im lặng, Kỷ Ngôn Tín ngước lên nhìn với vài phần thắc mắc, giọng điệu rất hiền hòa: "Có gì khó khăn à?"
Trong ánh mắt đó lại không có ý tốt.
Thích Niên cắn răng, giơ tay ra: "Cho em mượn một cây bút."
Kỷ Ngôn Tín liếc mắt nhìn bút vẽ trong tay cô, không hề làm khó mà mở ngăn kéo lấy bút cho cô mượn. Thích Niên vừa cầm đã thấy nặng. Xoay mở nắp bút, một mùi mực nhẹ nhàng nhàn nhạt tỏa ra.
Lúc nhỏ Thích Niên viết chữ rất xấu, mỗi lần mẹ Thích kiểm tra bài tập đều phải được Thích Niên phiên dịch. Mà ngay cả chủ nhiệm lớp cũng thường xuyên phản ánh: "Chữ của con gái sao lại có thể xấu như vậy?"
Tâm hồn bé nhỏ của Thích Niên còn chưa kịp tổn thương đã bị mẹ bắt đi học thư pháp bút máy. Không có bất kì trì hoãn nào, vào là dùng bút máy luôn. Hồi đó còn chưa biết việc chọn một cây bút vừa tay quan trọng như thế nào, cô cầm đại bút máy của ba Thích. Kết quả là luyện xong một ngày, tay Thích Niên đau đến nỗi không cầm bút được nữa. Cho nên, suy nghĩ về sức nặng của cây bút này thì biết, nặng như vậy chắc chắn là bút của Kỷ Ngôn Tín hay dùng.
Mở giấy vẽ ra, Thích Niên nhìn một lúc rồi chấm một chấm để định vị. Cô chống cằm suy nghĩ rồi hạ bút bắt đầu viết bản kiểm điểm. Vốn Kỷ Ngôn Tín đang chuyên tâm đọc sách, nhưng bên tai lại vang lên tiếng ma sát nhỏ giữa bút và giấy làm anh phân tâm.
Anh liếc mắt nhìn.
Thích Niên đang cúi đầu, viết như có thần trợ giúp, trôi chảy không ngừng.
Kỷ Ngôn Tín hứng thú nhíu mày, nhìn bản kiểm điểm đã viết hơn một nửa của Thích Niên. Ngay ngắn tinh tế, mở đầu là tiêu chuẩn viết kiểm điểm. Chữ viết đàng hoàng đẹp mắt, nếu viết bằng bút lông thì chả khác gì chữ mẫu.
Kỷ Ngôn Tín thờ ơ dời mắt đi: "Quen tay như vậy, chắc viết bản kiểm điểm không ít lần nhỉ?"
Thích Niên vô thức gật đầu, gật xong mới phát hiện là Kỷ Ngôn Tín đang hỏi mình, cô nhíu mày: "Cũng không phải là ghi cho mình em..."
Năm cấp hai cấp ba là thời kì phản nghịch, Thích Niên, Lưu Hạ và Lý Việt thường xuyên cấu kết với nhau làm việc xấu, gây chuyện sinh sự, chuyện gì cũng từng làm. Khi đó Thích Niên giữ vai trò viết bản kiểm điểm cho cả nhóm. Giờ nhớ lại, kí ức của cấp hai, cấp ba chỉ toàn bản kiểm điểm...
Kỷ Ngôn Tín tự động bỏ qua câu giải thích của cô, hỏi: "Bình thường hay bị phạt vì lí do gì?"
"...Đi trễ và lơ là khi đang học." Giọng nói của Thích Niên ngày càng nhỏ.
Kỷ Ngôn Tín cười khẽ, gật đầu khen ngợi: "Không hề oan cho em."
Bàn làm việc của Kỷ Ngôn Tín nằm trong góc phòng thí nghiệm, mọi người đều chú tâm làm thí nghiệm, không ai để ý. Nhưng Thích Niên vẫn đỏ mặt, xấu hổ nói: "Những chuyện này đều là vấn đề nhỏ... Không ảnh hưởng gì lớn cả!"
Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Tôi thích người có quan niệm về thời gian."
Thích Niên dừng một chút, nhìn anh một cái thật nhanh rồi dời mắt, thẹn thùng trả lời: "Em sẽ sửa..."
Ánh mắt đang chăm chú đọc sách của Kỷ Ngôn Tín đông cứng lại.
Toàn bộ thế giới lập tức yên tĩnh.
Thích Niên liền giả ngu, tiếp tục vùi đầu viết bản kiểm điểm.
Một ngàn chữ đối với cô hoàn toàn không là vấn đề. Thích Niên viết xong rồi kí tên và ghi thời gian, nghĩ nghĩ lại thêm một câu: "Thầy Kỷ, em nhất định sẽ trở thành người có quan niệm về thời gian mà thầy thích."
Viết xong, cô cẩn thận đọc lại một lần, vô cùng hài lòng trình cho anh.
Kỷ Ngôn Tín nhận lấy, nhìn từ đầu tới đuôi, lúc đọc đến dòng cuối thì lạnh lùng nhìn Thích Niên, nhíu mày không vui. Nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ thuận tay kẹp bản kiểm điểm vào cuốn sách. Chỉ là ngón giữa giữ gáy sách vuốt vuốt mặt giấy trơn nhẵn một cách mất tự nhiên.
Khoảng một tiếng sau, Kỷ Ngôn Tín cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra về.
Thích Niên không phải là sinh viên chính quy, lại được cho phép đi theo Kỷ Ngôn Tín trong phòng thí nghiệm, cho nên anh vừa đi thì Thích Niên cũng không ở lại nữa. Cô thu dọn balo rồi đi theo Kỷ Ngôn Tín.
Kỷ Ngôn Tín chân dài, bước chân cũng nhanh hơn Thích Niên. Đi một đoạn ngắn trong hành lang, Thích Niên luôn chậm hơn anh hai bước chân. Thích Niên vịn lan can, nhìn chằm chằm bậc thang, tiếng giày vang lên rõ ràng trong hành lang: "Thầy Kỷ, bây giờ thầy về nhà à?"
Kỷ Ngôn Tín đang gọi điện thoại nên không trả lời.
Thích Niên nhớ tới điều gì đó, lấy balo xuống ôm trước người: "Em có đem ức gà tự làm cho Thất Bảo đây..."
Cô vừa mới quay người, định kẹp balo vào tường để lấy thịt gà ra thì bị trượt chân, ngã nhào về phía trước. Thích Niên bị dọa hét toáng lên, chuẩn bị quỳ gối ôm đầu thì có một sức mạnh nắm lấy mũ áo khoác, kéo cô trở lại. Thích Niên quay đầu, gương mặt trắng bệch đầy sợ hãi nhìn Kỷ Ngôn Tín: "Thầy, thầy Kỷ."
Kỷ Ngôn Tín cũng không tốt hơn chút nào, anh bị tiếng hét lúc nãy của cô làm giật mình. Sắc mặt anh tái nhợt, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng. Anh định giáo huấn cô đi đường mà không chịu nhìn, nhưng khi thấy cô thở dốc hồng hộc, dáng vẻ như bị dọa chết khiếp thì không nói được gì nữa.
Thấy cô đứng vững, Kỷ Ngôn Tín mới buông tay ra: "Đừng theo tôi nữa."
Thích Niên còn chưa phục hồi tinh thần, câu cảnh cáo của anh lại khiến cô nghệch ra, không dám nhúc nhích mà chỉ trơ mắt nhìn anh đi mất.
Thật lâu sau, cô mới vuốt vuốt chóp mũi cay cay rồi ngồi xổm xuống.
Sự lạnh lẽo còn chưa biến mất, sợ hãi nhưng không dám khóc thành tiếng, Thích Niên chỉ có thể lấy ống tay áo quẹt nước mắt. Mãi đến khi cả mặt đau rát, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, không thể nào dừng được.
Khốn kiếp!
Kỷ Ngôn Tín đồ đáng chết!
Cô tức giận chửi thầm hai câu rồi xoa xoa đôi chân tê nhức, khập khiễng đi về nhà.
——
Kỷ Ngôn Tín đến chỗ đậu xe, sau khi lên xe anh gọi lại số điện thoại lúc nãy.
Kỷ Thu trốn trong nhà vệ sinh nghe máy, cô bé bịt mũi, nói nhỏ: "Anh họ, khi nào anh tới đón em, em sắp ra rồi nè."
"Nửa tiếng nữa." Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khởi động xe.
"À..." Kỷ Thu gật gật đầu, lại nhiều chuyện hỏi thăm: "Lúc nãy xảy ra chuyện gì thế, hình như em nghe thấy..."
Kỷ Ngôn Tín cắt ngang: "Đồ leo núi chuẩn bị xong hết chưa?"
Quả nhiên Kỷ Thu nhanh chóng thay đổi sự chú ý: "Chuẩn bị xong hết rồi, anh họ, em có thể dẫn bạn theo cùng không?"
"Sao cũng được." Kỷ Ngôn Tín nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái vòng sang bên trái, nhanh chóng lui ra khỏi bãi đậu xe. Anh dặn Kỷ Thu sau khi tan học thì đứng ở buồng điện thoại đối diện chờ mình, rồi cúp điện thoại.
Bài thi giữa kì của Kỷ Thu rất tốt, biết Kỷ Ngôn Tín và Thiệu Túy hẹn nhau đi dã ngoại ngắm mặt trời mọc, cô bé liền quấn quýt lấy Kỷ lão gia đòi thưởng. Lại có thêm Kỷ Vinh ở nhà, Kỷ lão gia cưng Kỷ Thu như vàng ngọc, cho nên hoàn toàn không cần để ý đến Kỷ Ngôn Tín mà quyết định luôn.
Về đến nhà, việc đầu tiên là Thích Niên lên weibo.
Phía dưới status Mỹ nhân nghi tu, các fan đều cổ vũ cô, trái tim tan nát lúc này của Thích Niên mới từ từ bình phục.
Cô uể oải đăng một trạng thái thất vọng ——
Xin lỗi các bạn, nam thần chẳng có chút hảo cảm nào với tôi cả. [khóc lớn]x3 [tạm biệt]x3
Các fan của Thất Tể thấy vậy, lập tức cảm thấy giống như trời sập.
Cơm Gà Hoàng Muộn: "Đừng nha Đại Đại! Chị hãy nghĩ lại đi, tụi em làm hậu thuẫn cho chị, không được bỏ cuộc nha! Con đường theo đuổi nam thần luôn khó khăn vậy đó, cố gắng lên!"
Ăn Nhiều Kẹo Mạch Nha: "Đại Đại, đừng tưởng kiếm cớ là được nha, chúng em không nghe đâu [tạm biệt]. "
Gió Thổi Tây Hồ Cá Giấm Đường: "...Có chuyện gì vậy, Hổ sờ Đại Đại, Đại Đại đừng buồn."
Thích Niên dụi dụi đôi mắt đã đỏ quạch của mình, vừa nghĩ đến sự tốt bụng của các fan vừa thở dài. Cô định đánh răng rửa mặt về nhà rồi tính sau. Cô cảm thấy mình phải dưỡng thương hai ngày mới có thể bình phục.
Trong lúc đang đánh răng, có tin nhắn gửi đến.
Thích Niên ngậm một ngụm nước súc miệng rồi với tay lấy điện thoại lên xem.
Chị Thích, cuối tuần này chị có rảnh không? Em với anh họ đi leo núi dã ngoại nè, chị nhất định phải đi đó, nha?
Ừng ực ——
Thích Niên trợn tròn mắt, kinh hãi đến nỗi nuốt luôn nước súc miệng.