Kỷ Thu cũng đờ người, nhướng cao lông mày nhìn cô, ý tứ trong mắt rất rõ: Chị làm thế nào đây? Với tư cách là một fan chân chính của Thất Tể, việc Thích Niên "ngã ngựa" trước mặt mình thật sự không hề bất ngờ...
Từ đầu lúc Thất Tể nói gặp được nam thần, sau đó dùng hình nguyên mẫu của mình và nam thần vẽ "Mỹ nhân nghi tu", Kỷ Thu đã có một loại cảm giác - Thất Tể cách mình rất gần rất gần, gần đến nỗi hai người có thể vô tình gặp được nhau ở một nơi nào đó vào một ngày đẹp trời. Về sau, cô bé tìm thấy nhiều từ mấu chốt trong truyện tranh. Ví dụ như: Tiên sinh J là Phó giáo sư của viện hóa sinh, nuôi một con Golden tên Thất Bảo rất thông minh, có một ngày cô gái để quên túi của mình trên xe Tiên sinh J, sau đó đến nhà...
Nếu như những điều này vẫn không đủ để chứng minh Thích Niên chính là Thất Tể. Vậy, đến một ngày...
Kỷ Thu trông thấy hình vẽ của cô em họ hay cười, hoạt bát đáng yêu trong bức tranh của Thất Tể. Và thế là hoàn toàn không cần tự mình mở miệng ra hỏi để chứng thực thân phận của Thích Niên. Cho nên, Kỷ Thu biết rõ, trong tay Thích Niên hiện tại chỉ có một bản "Mỹ nhân nghi tu". Hơn nữa, bộ truyện tranh này...đã bị các fan của Thất Tể định nghĩa là bảo điển theo đuổi nam thần 2016.
Nếu Thích Niên đem cái này trình lên, không cần nghĩ thì Kỷ Thu cũng đoán được hậu quả... Kỷ Ngôn Tín không bẻ cổ thì cũng bẻ xương Thích Niên.
Hai tay đặt trên đầu gối của Thích Niên bắt đầu vô thức nắm váy, "À" một tiếng rồi trả lời: "Lần sau...nếu còn nhớ...thì sẽ mang ạ." Dù sao, lúc còn học ở viện hóa sinh cô cũng vẽ không ít tranh nguyên lý... Sửa một chút thì có thể lấy ra dùng.
Kỷ Ngôn Tín quan sát cô qua kính chiếu hậu, tâm trạng vui hơn một cách bất ngờ, anh nhếch khóe môi: "Có việc gạt tôi à, hửm?"
Lưng Thích Niên lập tức lành lạnh.
Đúng lúc này, Kỷ Thu "Uầy" một cái, chỉ vào nhà vệ sinh công cộng ven đường: "Anh họ, anh dừng lại chút đi... Em em em đi toilet."
Kỷ Ngôn Tín nhìn qua bên đường, xác nhận đằng sau không có xe mới từ từ dừng lại. Lòng bàn tay Thích Niên bắt đầu chảy mồ hôi, Kỷ Thu xấu xa chuồn đi trước, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa xe đóng sầm lại. Cả không gian kín, chỉ còn lại cô và Kỷ Ngôn Tín.
Một trước một sau.
Rất hiển nhiên, Kỷ Ngôn Tín không định tha cho cô.
Anh hơi nắm chặt tay, tay còn lại tì lên vô lăng rồi quay người nhìn cô: "Giờ mới nhớ, hình như trước kia quên hỏi..."
Kỷ Ngôn Tín thoáng ngừng, rồi bình thản nhẹ giọng hỏi: "Không định nói cho tôi biết à?"
Đầu óc Thích Niên căng lên, lại nhớ tới lúc bị coi là "kẻ háo sắc". Cô nhướng cằm, lí lẽ hùng hồn: "Trước kia không hỏi, là do thầy Kỷ không có hứng thú với em. Thầy tỏ ra không thích em nhiều lần, em cũng biết ý mà không làm phiền thầy rồi, vậy bây giờ có được coi là thầy trêu chọc em không?"
Một câu làm Kỷ Ngôn Tín hoàn toàn nghẹn họng.
Trả lời phải? Anh đâu khùng.
Trả lời không phải...
Hình như hơi yếu thế?
"Không nghĩ rằng..." Anh ho một tiếng rồi cúi đầu.
Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên một bên sườn mặt tuấn tú của anh, tạo ra một đường góc cạnh làm tim Thích Niên đập thình thịch, dường như không khống chế nổi mà muốn nhào tới... Nhưng nghĩ đến hậu quả, cô vẫn ngoan ngoãn dời mắt, nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh nữ.
Con rùa Kỷ Thu này, còn không mau ra!
Câu nói sau của Kỷ Ngôn Tín, vốn là "em lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy", nhưng sắp nói ra thì anh lại ý thức được... Nếu anh nói thế sẽ rất ngả ngớn, vì vậy lại chuyển thành: "Kỷ Thu muốn theo em học vẽ tranh, em nghĩ như thế nào?"
Bỗng nhiên Thích Niên rất có khí phách, kiên cường trả lời: "Em thì không sao cả, chỉ sợ thầy Kỷ lại nghĩ nhiều."
Kỷ Ngôn Tín hơi nhíu mày, nhìn cô cố ý tỏ vẻ "không sao cả" thì thở dài dưới đáy lòng: "Vậy thì dạy nó đi."
Âm thanh nhẹ nhàng kéo dài kia khiến tai Thích Niên đỏ bừng, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
--
Sau khi lại chạy đến viện hóa sinh, Thích Niên nhận ra, nếu không phải cô tự chủ động, thì cô và Kỷ Ngôn Tín chính là hai đường thẳng song song không hề có điểm tương giao. Nếu ngẫu nhiên không kiềm chế được mà muốn nhìn thấy anh, Thích Niên sẽ lấy cớ tìm Lưu Hạ đi ăn cơm, ngồi ôm cây đợi thỏ ở phòng thí nghiệm. Nếu may mắn, có thể nhìn thấy Kỷ Ngôn Tín đang dạy học.
Áo khoác trắng của anh dường như lúc nào cũng phẳng phiu, cổ áo sơ mi lộ ra một đoạn, bóng lưng cao ngất quay về hướng cô ngồi. Chỉ một cái bóng lưng cũng đủ làm tâm hồn thiếu nữ của Thích Niên xao xuyến.
Đối với chuyện thỉnh thoảng xuất hiện của Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín và nhóm học sinh giỏi trong lớp đã thành thói quen. Dù sao thì có một thời gian ngắn, hầu như ngày nào Thích Niên cũng tới lớp điểm danh, hiệu suất đó có thể vượt mặt sinh viên của viện hóa sinh.
Gần cuối kỳ, Thích Niên cũng dần dần chuyên tâm để chuẩn bị ứng phó với cuộc thi. Đối với việc nhỏ tuy cô qua loa, nhưng chuyện lớn thì tuyệt đối sẽ không làm bậy. Câu tục ngữ "Nước đến chân mới nhảy" rốt cuộc đã tới thời khắc để kiểm nghiệm. Nhưng đánh chết Thích Niên cũng không nghĩ tới...giám thị lần này của cô lại là --
Kỷ Ngôn Tín!
--
10 phút trước giờ thi.
Lúc Thích Niên lấy bút chống cằm, đầu gật gù lên xuống thì nghe thấy xung quanh phát ra tiếng hô hoảng hốt. Cô hé mắt ra, nhìn thấy thầy giám thị cầm đề thi đi vào lại yên tâm mắt nhắm...
Tối hôm qua nhà xuất bản hối trang bìa, cô lại tốt bụng giúp một tác giả thân quen làm bìa. Bởi vì hai cái bìa này đã hẹn giao trước cuối kỳ, mà Thích Niên thì hay mắc chứng lề mề, mãi đến tối qua kéo dài không được nữa mới bắt đầu cố sức làm tới rạng sáng. Nếu không phải sau khi Lưu Hạ dậy rồi gọi điện thoại không ngừng cho cô, chắc cô đã ngủ lăn quay ở nhà trọ rồi...
Kỷ Ngôn Tín bước lên bục giảng.
Sáng sớm rét lạnh, mi mắt và lông mày anh đều nhuốm màu sương. Anh nhướng mày rồi nhìn lên, chỉ một động tác đơn giản nhưng lớp học lại ồn ào dậy sóng. Đôi tay thon dài của anh mở túi hồ sơ, bắt đầu phát đề thi.
Lúc vang lên tiếng giấy sột soạt, Thích Niên đã lên tinh thần, xoa đôi mắt nhập nhèm và đợi giám thị phát đề. Đến giờ phút này, cô còn chưa ý thức được, người gác thi phòng cô lại là Kỷ Ngôn Tín.
Thời gian còn rất nhiều, Kỷ Ngôn Tín thong thả rút một tờ đề thi đặt lên bàn Thích Niên. Ngón tay thon dài vụt qua trước mặt cô, Thích Niên trợn mắt rồi ngẩng đầu lên. Kỷ Ngôn Tín khẽ cúi đầu, gương mặt như kết băng, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh lùng trong trẻo, như cách xa ngàn dặm. Thích Niên giật mình cắn cắn nắp bút, không ngừng hoài nghi, chẳng lẽ mình đang ngủ mơ trong lúc thi à...
Lại, lại...không có khí phách mà mơ thấy Kỷ Ngôn Tín!
...
Mãi đến khi --
Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cất giọng lạnh lùng: "Trung thực làm bài."
Sau bốn chữ ngắn gọn... Là âm thanh Thích Niên cắn nát nắp bút.
Là, thật, đó!!!
...
May mắn là giật mình không bao lâu, cô đã kéo lí trí trở về.
Ôm chân Phật lâu như vậy, không thể ôm suông được.
Ngoại trừ trong đầu thỉnh thoảng sẽ nhảy ra vài suy nghĩ như: "Vì sao lại sắp xếp không liên quan đến cuộc thi thế này?", "Vô tình gặp nam thần với bộ dạng bù xù thật xấu hổ", "Tí nữa phải đăng lên weibo nói cho các fan biết, thì nào họ cũng sẽ giật mình với sự an bài của vận mệnh như thế này", còn lại hết thảy đều trong phạm vi khống chế của Thích Niên.
Bình thường đi học cô đều chăm chú nghe giảng, cộng thêm có chuẩn bị đầy đủ, đề thi lần này lại đơn giản cho nên dường như cô là người đầu tiên làm xong.
Kiểm tra bài lại lần nữa, Thích Niên lặng lẽ nhìn trộm Kỷ Ngôn Tín.
Anh ngồi sau bàn làm việc, không hề giống giám thị, ngay cả tư thế ngồi cũng rất thoải mái. Đôi tay xinh đẹp đang lật sách, từng trang từng trang, không phải là nghiêm túc đọc sách mà giống như đang đếm giấy để giết thời gian. Hình như cảm nhận được nhiều ánh nhìn, ngón tay đang lật sách chợt ngừng lại, anh nhìn vào sách hồi lâu, sau đó mới lạnh lùng ngẩng đầu lên quét mắt một vòng. Ánh mắt nghiêm túc, lạnh lùng, lại thêm vài phần áp lực làm người ta không dám nhìn thẳng.
Thích Niên nhìn một lúc thì bắt đầu mệt mỏi, thấy thời gian còn sớm, cô lấy tay trái chồng đầu, giả bộ như đang kiểm tra bài thi rồi lẳng lặng nhắm mắt lại...
Chợp mắt một lúc, cô chỉ chợp mắt một lúc thôi.
--
Ngủ một giấc làm cổ Thích Niên hơi nhức mỏi, nhưng đang ở trước mặt Kỷ Ngôn Tín cho nên cô không dám duỗi tay duỗi chân. Chỉ có thể bóp bóp các đốt ngón tay rồi nộp bài ra về. Vừa bước khỏi phòng học, Thích Niên đã bị gió lạnh ập tới làm lui bước. Cô rụt rụt cổ, nghĩ đến hôm nay là ngày thi cuối thì tinh thần phấn chấn, đến căn tin ăn cơm.
Lưu Hạ đứng ở cửa căn tin đợi, vừa nhìn thấy Thích Niên thì cô nàng đã cười xấu xa: "Sao rồi sao rồi?"
Đến lúc này, nếu Thích Niên còn không rõ Lưu Hạ đã biết mọi chuyện thì...hai mươi ba năm nay cô đã sống vô dụng rồi. Vì vậy, hiếm khi thấy cô đanh mặt: "Rõ ràng cậu chẳng nói gì cho mình biết cả!"
"Mình đoán ngay là cậu sẽ không chú ý đến giám thị mà." Lưu Hạ khoác vai cô, tâm trạng bà tám cháy hừng hực: "Trong cuộc thi mà vô tình gặp được nam thần một cách thần thánh như vậy, có phải rất hăng máu không?"
Sau khi hồi tưởng, Thích Niên thành thật trả lời: "Mình thi xong thì ngủ tới lúc nộp bài luôn... Cậu tin không?"
Vẻ mặt Lưu Hạ lập tức thay đổi: "Chỉ như vậy á?"
Thích Niên tiếp tục nghiêm túc: "Chỉ như vậy thôi!"
"Uổng công lúc thi mình còn mất tập trung..." Lưu Hạ ỉu xìu thở dài: "Kết quả...cậu cho mình nghe thế này."
Thích Niên liếc mắt tức giận: "Để cậu đừng nghĩ quá nhiều, học hỏi một ít từ mình này, tâm tính bình thản."
Lưu Hạ "Xùy" một tiếng, không thèm nói lý với cô. Không biết hai ngày trước là ai ôm chặt cô nàng, mày mặt như muốn khóc rồi nói: "Hạ Hạ, thật là khủng khiếp. Mình tính sơ qua, gần cả tháng rồi không gặp thầy Kỷ. Bệnh tương tư sắp nguy kịch rồi, hu hu hu."
Thích Niên đợi cô nàng quay đi mới chần chừ đưa tay lên vuốt tóc.
Lúc cô ngủ...hình như...
Bị thầy Kỷ nhìn ra thì phải...
--
Ngủ trong giờ thi, dù là ở trường lớp nào cũng đều là hành vi phổ biến.
Thỉnh thoảng có giám thị đi ngang ngoài phòng học, Thích Niên nghe thấy tiếng bước chân thì bừng tỉnh, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn, xác nhận giải trừ nguy cơ mới tiếp tục nhắm mắt ngủ. Mấy lần liền khiến cô hoàn toàn không thèm để ý nữa.
Kỷ Ngôn Tín hạ gáy sách xuống, nhìn đến Thích Niên ở dãy cuối. Sau đó anh nhẹ nhàng đứng dậy, rồi nhẹ nhàng đi xuống bục giảng. Cũng không phải xuống nghiêm túc kiểm tra gì, chỉ là đi qua xem xét thôi.
Từng bước một, đến khi đứng bên cạnh cô.
Hửm?
Ngủ rồi à?
Thực sự ngủ rồi à?
Cũng to gan nhỉ...
Kỷ Ngôn Tín vươn tay, đang muốn gõ nhẹ lên bàn đánh thức Thích Niên thì cô nghiêng người một cái. Anh vô thức giơ tay lên, nhẹ nhàng đỡ cô gái đang lim dim ngủ. Lúc rút tay về, lòng bàn tay còn đọng lại nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô.
Hơi nóng.
Trong lúc lơ đãng, có một chỗ mềm mại nơi đáy lòng chợt xúc động.
Anh rút tay về chắp sau lưng rồi lặng lẽ nắm chặt.
Xem như không thấy, anh bước ngang qua như một cơn gió thoảng.