Khách sạn Thịnh Viễn nằm ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, cách sân bay thành phố B vô cùng xa. Nếu đi thẳng một đường, không đợi đèn giao thông thì cũng phải lái xe mất một giờ.
Trước khi đến đây, Kỷ Ngôn Tín đã đặt phòng ở khách sạn Thịnh Viễn, cũng đặt dịch vụ xe đưa đón chuyên biệt. Sau lần thứ hai tiếp viên hàng không nhắc anh tắt máy, Kỷ Ngôn Tín chỉ kịp dặn Thích Niên theo xe đưa đón đến sân bay. Cả hành trình gặp đèn đỏ, kẹt xe, tài xế lái xe như rùa bò làm Thích Niển ngủ quên mất khi chỉ mới đi nửa chặng đường. Đợi khi tỉnh lại, trên người đã phủ một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, vừa dày vừa ấm. Thích Niên mơ màng ôm áo ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh đã thấy Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt, không biết có phải đang ngủ hay không.
Trong xe không mở đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài chiếu vào mới làm cho toa xe rộng rãi thấy mờ mờ.
Sườn mặt tuấn tú của Kỷ Ngôn Tín ẩn trong bóng tối cũng nhìn không rõ lắm. Chỉ có đường nét gương mặt như điêu khắc, sống mũi cao, bờ môi với đường cong hoàn hảo, ở trong mắt Thích Niên như một pha quay chậm dần dần phóng to, cuối cùng hình ảnh dừng lại nơi đôi mắt nhắm nghiền. Hàng mi dài ngay ngắn để lại bóng râm dưới vành mắt anh, tôn lên đôi mắt đẹp dù vẫn chưa mở.
Trước khi lên xe, Thích Niên còn tưởng tượng, mọi vấn đề vắt ngang bọn họ đều đã giải quyết dễ dàng, hình ảnh lúc gặp lại chắc chắn sẽ đầy cảm động và ấm áp. Dù với tính cách của thầy Kỷ, không thể nào đứng xa xa thấy cô rồi kích động chạy tới ôm cô vào lòng được… Nhưng ít nhiều gì thì sau khi tìm thấy nhau giữa sân bay đông đúc, cả hai thâm tình đứng nhìn nhau.
Kết quả, chẳng có cái nào.
Cô mệt mỏi ngủ quên giữa đường, còn người ngàn dặm xa xôi tới đây, sau khi lên xe thì…thiếp đi. Thật sự là một cảnh đón sân bay đầy bất ngờ.
Sợ đánh thức anh, Thích Niên nhẹ nhàng tựa lại vào ghế. Cô ôm chiếc áo khoác có mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi dầu gội anh thường dùng, quen thuộc thấm vào tận gan. Không nhịn được, Thích Niên vùi mặt vào chiếc áo, mới vừa cọ cọ hai cái đã bị vỗ đầu. Đồng thời, người vừa tỉnh ngủ nói bằng một giọng nam trầm lười biếng: “Anh chỉ mang theo một cái áo khoác thôi, đừng làm dơ.”
Thích Niên đang “tàn bạo” hành hạ áo khoác chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Em làm anh thức giấc à?”
“Anh không ngủ.” Kỷ Ngôn Tín xoa xoa tóc cô rồi rút tay về, điều chỉnh tư thế ngồi: “Chỉ nhắm mắt thôi.”
Lúc nói chuyện, anh vươn tay kéo bả vai cô rồi đột nhiên dán sát lại, chuyển hết trọng lượng cơ thể lên người cô, ung dung hỏi: “Vừa rồi trước khi anh cúp máy, em định nói gì với anh?” Kỷ Ngôn Tín hỏi câu cô định nói lúc tiếp viên hàng không lần thứ hai nhắc anh tắt điện thoại, cô chỉ nói một chữ “Em” rồi chưa kịp nói gì cả.
Em biết rồi?
Em chờ anh?
Em…
“À.” Thích Niên không dám nhúc nhích, lỗ tai đỏ rực lên, trả lời khe khẽ: “Em muốn nói em cũng nhớ anh.”
Kỷ Ngôn Tín vừa nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, dường như cười một tiếng rồi hôn vào sau tai cô, nói: “Sau này những câu quan trọng nhớ nói cho hết.”
Câu quan trọng….
Thích Niên còn đang suy nghĩ ý anh nói, chợt nghe thấy anh từ từ bổ sung: “Ví dụ như, em nhớ anh, em đồng ý, em yêu anh.”
Dưới bãi đậu xe vắng vẻ, chỉ có tiếng mở khóa vang lên xa xa. Mà lúc này, tiếng tim đập của Thích Niên che mờ tất cả, bên tai chỉ còn tiếng “thịch thịch thịch” không dứt.
Em nhớ anh, em đồng ý, em yêu anh….
>w< quá đáng, lại trêu cô!
——
Đường về thông thoáng không ít.
Đến khách sạn, Kỷ Ngôn Tín đi làm thủ tục nhận phòng và đăng kí thẻ căn cước. Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên nhìn Thích Niên, hỏi uyển chuyển: “Thưa anh, anh ở một người ạ?”
Vốn Thích Niên đang đếm số ô đen trên nền đá cẩm thạch, nghe vậy bèn vểnh tai lên. Kỷ Ngôn Tín vô cùng tự nhiên nắm tay Thích Niên, trả lời: “Một người, cô ấy có phòng rồi.”
Lúc này nhân viên lễ tân mới cười cười, đưa thẻ căn cước và thẻ phòng cho Kỷ Ngôn Tín: “Thưa anh, đây là thẻ mở cửa phòng của anh.”
Phòng của Kỷ Ngôn Tín và Thích Niên cùng tầng, nhưng cách mấy gian, hơi xa.
Thấy thang máy đến, Thích Niên xem thời gian cũng khá trễ, không thể nói trắng ra “Em đến chỗ anh ngồi một lát” hoặc “Anh đến phòng em rồi chúng ta lại nói chuyện”, nên chỉ có thể phun ra một câu: “Vậy em về phòng trước nha.”
Một câu trần thuật nhưng lại có giọng điệu dò hỏi.
Đợi vài giây vẫn không thấy trả lời, Thích Niên kiềm nén để không giậm chân, rồi bình tĩnh quay người đi. Chân còn chưa kịp bước, cô đã bị anh kéo tay lại. Anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc không ngờ: “Không vội, đến chỗ anh ngồi một lúc.”
Thích Niên cười thầm, nhưng trên mặt lại trưng ra vẻ “Em sao cũng được, anh đã nói đến ngồi thì ngồi”, rồi để mặc anh dắt đi. Sắp đến cửa phòng, Thích Niên mới nhớ ra: “Tiêu Lê Lê đột nhiên xin lỗi, có phải là anh…”
“Ừ.” Kỷ Ngôn Tín không phủ nhận, một tay nắm tay Thích Niên, một tay lấy thẻ quét qua cửa phòng, sau đó dắt cô đi vào.
Sau khi cắm thẻ cảm ứng vào, một tiếng “tích” vang lên, đèn trong phòng nháy mắt vụt sáng. Thích Niên còn chưa kịp thích ứng với ngọn đèn thì một giây sau đã bị Kỷ Ngôn Tín ôm từ phía sau, hai tay che mắt cô. Ngoại trừ chút ánh sáng đỏ xuyên thấu qua kẽ tay, cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Thích Niên dừng bước theo bản năng, lo lắng hỏi: “Chuyện, chuyện gì thế?”
“Đi về phía trước.” Cơ thể anh dán sát, hoàn toàn ôm cô vào lòng: “Sợ thì đi từ từ, anh ở ngay sau lưng em.” Tiếng nói trầm thấp êm ái dịu dàng, như đang dụ dỗ con mồi rảo bước đi vào vòng vây của mình, hết sức nhẫn nại.
Thích Niên lấy lại bình tĩnh, trái tim xao động cũng dần dần lắng xuống. Trong bóng tối do anh thiết kế, cô đi từng bước từng bước về phía trước.
Vào hoàn cảnh nhìn không thấy gì cả, thời gian liền trở nên vô cùng dài. Ngay tại lúc Thích Niên định hỏi khi nào mới dừng lại, bàn tay che mắt cô được buông ra. Người vẫn luôn đi theo sau lưng cô, ôm cô vào lòng bỗng lui về một bước. Trong âm thanh rung động, Thích Niên xoay người, vừa nháy mắt thích ứng với ánh sáng, vừa tìm kiếm bóng dáng Kỷ Ngôn Tín.
Anh bước ra xa cách Thích Niên hai bước, đứng chắp tay sau lưng, nét mặt bình tĩnh và dịu dàng. Sau đó, vào lúc tầm mắt cô ngày càng rõ nét, Kỷ Ngôn Tín quỳ một chân xuống trước mặt cô. Đằng sau lưng anh là một chiếc giường phủ đầy hoa hồng đỏ, những cánh hoa xinh đẹp ghép thành hình trái tim, cứ như thế đột ngột hiện ra trước mắt Thích Niên.
Tất cả đến một cách bất ngờ, làm cô luống cuống tay chân.
Cái gì mà đèn mờ, cái gì mà hoa hồng, không gì sánh nổi hình ảnh Kỷ Ngôn Tín quỳ trước mặt cô, còn cầm một chiếc nhẫn, làm cô vô cùng chấn động.
Thích Niên gần như muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng vừa có ý đó thì đã bị Kỷ Ngôn Tín bắt lấy cổ tay giữ lại. Anh áp chế nụ cười, cảnh cáo: “Không được chạy, nghe xong rồi nói.”
Thích Niên mím môi, căng thẳng phát run: “Anh…đứng lên hẵng nói”. Lần đầu trong đời gặp phải tình cảnh này, thật sự khiến cô không thể bình tĩnh nổi.
Cảm giác được cô đang cố gắng muốn cho anh đứng dậy nói chuyện, Kỷ Ngôn Tín buồn cười, hỏi: “Em từng thấy người nào cầu hôn mà đứng chưa?”
Thích Niên há hốc, không biết trả lời thế nào.
Cô muốn nói không sao cả…anh đứng lên nói chuyện cũng được, nhưng nghĩ lại…trọng điểm rơi vào chữ “cầu hôn”, sau đó trong đầu cô như đang mở party giật “đùng đùng”.
“Ban đầu không định sớm như thế, ít nhất phải tiến hành theo chất lượng, cho em thời gian để thích ứng.” Kỷ Ngôn Tín trầm ngâm: “Nhưng không thể, từ khi lấy nhẫn, cái ý nghĩ này đã không ngừng được.”
Cho nên cũng không đợi nổi ngày mai em về, mà sắp xếp xong việc ở thành phố Z thì vội vàng đến thành phố B, để gặp em.
“Trước khi ra quyết định này, anh đã suy nghĩ rất lâu, không phải vì anh nên kết hôn, cũng không phải vì đối phó với người lớn, chỉ bởi vì em. Anh có năng lực thay em giải quyết tất cả phiền phức, cũng có thể kiêm luôn những việc ngoài ý muốn trong cuộc sống sau này của em.” Dừng một lát, Kỷ Ngôn Tín cầm tay cô, với bàn tay ẩm ướt mồ hôi của mình: “Cân nhắc đến việc lấy anh đi.” Khi nói đến vài chữ cuối, âm thanh trầm thấp ấy cơ hồ không thành tiếng.
Thích Niên bị bàn tay ấm nóng của anh nắm chặt, đầu óc trống rỗng không cách nào suy nghĩ được, một đống vấn đề chặn trong lòng nhưng chẳng thể nói nổi nửa chữ. Sự căng thẳng này không phải căng thẳng bình thường, mà chỉ có thể khái quát là mặt đỏ tim đập. Lòng dạ hoảng hốt không nói nên lời, không phải vì anh hay chuyện cầu hôn này, mà là không nắm chắc.
Cả trái tim hoang vu chỉ còn tiếng gió thổi, lại có một sự run sợ lan từ lưng đến ngực, tê dại đến mức làm nó mềm nhũn.
“Em, em chưa chuẩn bị…” Quá đột ngột.
“Hoảng sợ hay vui mừng?” Kỷ Ngôn Tín cười hỏi, ngoại trừ bàn tay nóng ướt mồ hồi, trông anh có vẻ không khác gì bình thường.
“Vui mừng.” Thích Niên nhìn chiếc nhẫn kim cương anh đang cầm, bối rối liếm môi: “Rất vui mừng, nhưng em chưa chuẩn bị đầy đủ để làm vợ anh, cũng không gánh nổi trách nhiệm của một gia đình…”
Thỉnh thoảng mẹ Thích cũng truyền bá cho cô những tư tưởng quan niệm vĩ mô như trách nhiệm gia đình này, dẫn đến việc hiện tại rõ ràng cô vội vã muốn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng bị dằn lại bởi trách nhiệm gia đình. Những điều nên nói còn chưa nói… Kỷ Ngôn Tín đổi ý sau khi cầu hôn thì làm thế nào!
“Anh lớn hơn em năm tuổi, đã chuẩn bị xong việc từ từ đợi em. Ý thức trách nhiệm gia đình cũng không cần em cố gắng đi học, em muốn chia sẻ thì cũng chỉ được chia sẻ với anh. Mà tất cả những thứ khác em đều không cần phải lo lắng, quan trọng là…em đồng ý.”
Thích Niên hít mũi một cái, kiềm nén sự cay cay ở viền mắt. Cô biết câu trả lời sau đây của mình sẽ có sức nặng bao nhiêu, cho nên cô nói từ tốn từng chữ: “Em đồng ý”.