Không một Alpha nào có thể cưỡng lại lời mời mọc ấy. Trì Yến Hành vẻ mặt hơi tối tăm, pheromone kích động giống như biển động, gắt gao bao bọc lấy Ngu Tố.
Giọng anh trầm hẳn xuống: “Cắn một cái?”
Ngu Tố đáp lại: “Đúng rồi, cắn một cái thôi. Em phát hiện lúc mình có thể dùng lực là buổi tối đầu tiên ấy, pheromone của anh công kích hai lần, em tiếp nhận nó hai lần. Lần thứ hai có thể đứng lên, chính là cái đêm anh đánh dấu tạm thời.”
Trì Yến Hành an tĩnh lắng nghe.
“Cho nên, em đoán mình có thể giúp anh chữa trị, anh cũng có thể giúp em chữa trị.”
Trì Yến Hành đáp: “Tôi chưa từng nghe qua cắn Omega còn đính kèm thêm dịch vụ phục hồi chức năng.”
“Vậy giờ thì sao? Chúng ta thử đi, nơi này còn không có người…”
Ngu Tố không hề ngượng ngùng mời gọi, huống hồ cậu còn không phải Omega thuần khiết. Cậu vốn là mỹ nhân ngư dưới biển sâu, chưa nói tới việc lên bờ hóa hình không thể đi lại, Trì Yến Hành có pheromone biển sâu chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Trì Yến Hành ngước mắt, Ngu Tố cũng nhìn anh. Ánh nắng ban chiều chiếu vào qua khung cửa trong suốt, xuyên qua mái tóc vàng bạch kim, chiếu xuống hàng mi và sống mũi của Alpha.
Thật sự rất đẹp. Vừa anh khí vừa tuấn mỹ, dù cả người lạnh lẽo nhưng cũng làm người nhịn không nổi mà đắm say.
Ngu Tố cúi xuống nhìn sát, cúi tới khi chóp mũi chạm vào nhau rồi đột nhiên nói: “Giờ mới để ý đấy, mắt anh không thuần một màu đen nhỉ…”
Yết hầu Trì Yến Hành nảy lên: “Ừm, không phải.”
Ngu Tố tiến tới nhìn cho kỹ: “Giống như rãnh biển nhìn mãi không thấy đáy, thoạt nhìn thì đen kịt nhưng vẫn có tia nắng, vẫn có thể nhìn ra ánh nước xanh lam…”
Trì Yến Hành không nỡ chớp mắt, Ngu Tố nhìn một lúc lâu như vậy cũng cạn lời: “Anh nhìn em lâu như vậy làm gì?”
“Ngu Tố.”
“Hmm, sao thế?”
“Đôi khi tôi thầm nghĩ, em nhiều lúc không hề giống Omega chút nào.”
“… Cắn hay không cắn? Nhanh nhanh cho người ta còn biết.”
Trì Yến Hành không nhiều lời thêm, vóc dáng cao lớn dù Ngu Tố có ngồi vắt vẻo trên lan can cũng không ảnh hưởng.
Trì Yến Hành vươn tay nắm lấy gáy Ngu Tố, chầm chậm ghé vào tai người ta thì thầm: “Ừm, vậy thì cắn một cái.”
Ngu Tố chưa kịp ú ớ gì thì eo mềm oặt theo pheromone biển sâu xâm chiếm, mũi chân cũng thõng xuống dưới, vô thức cọ cọ thắt lưng Alpha.
“Tsk…”
Trì Yến Hành, nhẹ nhàng!!!!!
Răng nanh đâm vào tuyến thể, pheromone nồng mùi biển rót vào dưới làn da trắng nõn, theo sau là cảm giác lành lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo làm người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái từ đầu tới chân. Trì Yến Hành lùi lại. Đối phương chưa có phản ứng, anh nhịn không nổi cúi xuống đặt lên cổ Ngu Tố một nụ hôn.
Ngu Tố không hề có cảm giác gì.
Trì Yến Hành nắm lấy tay cậu: “Thử lại lần nữa, đừng nóng vội.”
Vẻ mặt Ngu Tố đều là sự hưng phấn, ậm ừ một tiếng rồi bắt đầu thử bước đi.
Giờ tan tầm tới, một đám người ùa ra như ong vỡ tổ, tầng cao nhất lại càng giống thế giới riêng chỉ có mình họ.
Hành lang an tĩnh. Tiếng gót giày lanh lảnh, mỗi lần nhẹ nhàng sải bước đều có tiếng tiếp đất nhẹ nhàng.
Đáy mắt Ngu Tố chứa đầy bụi sao lấp lánh: “Nhìn nè! Trì Yến Hành! Em đoán không lầm, pheromone của anh có tác dụng thật…”
Trì Yến Hành trong vai đàn ông chịu thương chịu khó làm lan can hình người: “Ừ, hôm nào tìm Ôn Biệt khám lại xem nguyên nhân chính xác là gì.”
Ngu Tố vội chuyển đề tài: “Dù sao cũng là chuyện tốt mà, kiểm tra gì đó để sau… À đúng rồi! Đây là lần đầu em đi nhiều bước như vậy đấy, thì ra đi bằng hai chân là thế này, không hề giống như đi trên lưỡi dao… Hì hì, giày của em có làm bằng bông không Trì Yến Hành ơi?”
“Chỉ là truyện cổ tích thôi, nơi nào có người cá chứ.” Trì Yến Hành thuận miệng.
Bước chân Ngu Tố khựng lại: “Nếu như… Có thật thì sao?”
Trì Yến Hành giương mắt nhìn: “Nếu như có thật, người trần mắt thịt cũng không có diễm phúc gặp được.”
Ngu Tố cực kì bất mãn: “Nếu có con cá ngu ngốc để bị bắt gặp thì sao?”
“Còn phải xem ai là kẻ gặp được.”
“Ừm… Anh thử tưởng tượng nếu như đó là mình đi. Nếu anh ở bờ biển gặp một tiên cá xinh đẹp, tiên cá muốn vì anh thay đổi hình dạng để lên bờ, anh sẽ thế nào?” Ngu Tố nhân cơ hội không khí đang tốt đẹp dò hỏi.
Trì Yến Hành đi một bước trước Ngu Tố, cánh tay lung lay bị kéo theo tầm nửa mét.
“Nếu tôi thật lòng yêu thích thì dù là đuôi cá hay đôi chân tôi đều thích. Nếu là đuôi cá thì tôi sẽ ôm người đó đi, nếu là đôi chân thì tôi sẽ chậm rãi đưa người đó đi, để người đó không hóa thành bọt biển.”
Giọng nói trầm ấm vang trong hành lang trống trải, giống như đang thề trước Thần Điện linh thiêng.
Ngu Tố nắm lấy tay Alpha: “Vậy thì anh nhớ đấy, không được đổi ý đâu nhé. Tuy mỹ nhân ngư bị tổn thương sẽ không hóa thành bọt biển, nhưng sẽ khiến anh vĩnh viễn không bao giờ lần ra tung tích.”
Trì Yến Hành: “Tôi xóa phim rồi, về sau sẽ không để em tiếp xúc với mấy cái phim đó nữa.”
“…”
Chờ đó nhân loại ngu xuẩn, anh đối với sức mạnh chân chính chẳng biết cái mẹ gì hết!!!
Hai người rất lâu mới rời khỏi tòa nhà, tài xế đã đợi sẵn bên dưới.
“Tiên sinh đấy à, tôi còn tưởng ngài giữ Ngu tiên sinh ở lại cùng tăng ca chứ…” Tài xế xuống mở cửa xe.
Trì Yến Hành bố trí chỗ ngồi xong xuôi cho Ngu Tố, bớt chút thời gian đáp lại: “Không có đâu, cùng em ấy tập bài phục hồi chức năng trên tầng cao nhất thôi.”
Tài xế kinh ngạc: “Ngu tiên sinh có thể đứng dậy rồi?”
Nói xong lại cảm thấy mình lỡ buột miệng: “Xin lỗi, tôi không có ý đó đâu ạ…”
Ngu Tố nở nụ cười: “Không sao, chú không cùng tới chỗ bác sĩ nên không biết. Chân cháu bình thường, chỉ cần thêm thời gian tập luyện mới có thể đứng dậy.”
Tài xế cũng vui vẻ theo: “Tốt quá, quản gia biết thì ông ấy cũng vui lắm đấy.”
Chú Hà đương nhiên cực kì vui vẻ, biết tin còn tự mình xuống nấu một nồi cháo xương cá, mỹ danh là để Ngu Tố bồi bổ canxi, hoàn toàn đã bỏ quên ông chủ lao lực nhà mình.
Trì Yến Hành dùng bữa xong lại về thư phòng xử lý công việc, Ngu Tố ôm bụng tròn xoe ngồi trên xe lăn tiêu thực.
Không những học được cách đi đứng còn có “bảo kê”, ăn uống no đủ rồi tâm trạng thoải mái không chịu được.
Ngu Tố nói chuyện phiếm với chú Hà đang thu dọn bàn ăn: “Mấy hôm trước cháu thấy ảnh chụp trong phòng làm việc của Trì Yến Hành, người trong ảnh mặc áo trắng quần đen đứng trước cổng lớn, Trì Yến Hành từ bé đã đẹp trai thế rồi ấy ạ?”
Chú Hà ngẫm lại hình như trong phòng nghỉ có một bức ảnh thật, là lão tiên sinh để lại nghỉ hưu rồi vẫn không mang đi, mỹ danh dành cho con trai hồi tưởng.
“Đó là tiên sinh khi đi biển, nhưng ngài ấy không hề vui vẻ!”
Ngu Tố hỏi tiếp: “Tại sao vậy, đẹp trai vậy cơ mà, có một tấm ảnh chụp kỉ niệm còn gì.”
Chú Hà cố nhớ lại: “Hình như hôm ấy là ngày chúng tôi phải dọn đi, tiên sinh chơi chưa đủ nên không vui vẻ, cả đường về đều xị mặt ra đó thôi.”
Chú Hà dọn bát đũa vào phòng bếp, rót cho Ngu Tố một cốc nước ấm: “Không biết do ảnh hưởng của chuyến đi hôm ấy hay thế nào nhưng tiên sinh sau khi về bắt đầu nuôi cá, bắt đầu chưa có kinh nghiệm nên nuôi tới đâu chết tới đó, mỗi lần có cá trương bụng tiên sinh sẽ im lặng vài ngày, mãi cho tới khi có cá mới bổ sung.”
Ngu Tố nhấp nước ấm: “Nuôi không nổi mấy con cá béo làm Trì Yến Hành buồn tới vậy ấy ạ?”
Chú Hà thở dài: “Vâng, nhiều hôm đi kiểm tra ban đêm đều thấy tiên sinh ra nhìn hồ cá.”
“Nửa đêm cũng muốn bò dậy để xem?”
Ngu Tố hơi chua chua.
Chú Hà là nhân chứng cực kì quyền lực ở đây.
Ngu Tố âm thầm ghi sổ. Đám cá hoang quan trọng như vậy với Trì Yến Hành, may mà lần trước không ăn sạch, không thì Trì Yến Hành nửa đêm ra thăm sẽ khóc lên khóc xuống mất.
Ngu Tố nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Không không, anh đẹp trai không được khóc, phải cool ngầu mới được.
Ngu Tố thấy vậy liền hỏi: “Cháu có thể vào thư phòng của Trì Yến Hành chứ?”
“Đương nhiên rồi, nơi này không có nơi nào ngài không thể tới.”
“Vậy được rồi. Sau bữa tối chú giúp cháu chuẩn bị ít trà bánh, cháu để ý thấy anh ấy ăn hơi ít, lát nữa lên xem thử.”
Chú Hà cầu còn chẳng được, vội vàng hùa theo: “Vâng vâng, tôi đi chuẩn bị ngay đây!”
Ngu Tố gật đầu, soạn ra mấy lời an ủi…
Nuôi không tốt, là nuôi không đúng loài thôi.
Ngu Tố nhéo má, nuôi mình xinh xắn tung tăng nhảy nhót còn gì?