Trì Yến Hành cúi đầu: “Con cũng có rồi, chuyện đã bàn xong nhưng vẫn phải theo trình tự. Tôi còn muốn hỏi em câu này nữa. Em đồng ý lấy tôi nhé Ngu Tố?”
Ngu Tố không che giấu nổi nụ cười.
“Kết hôn à….”
“Ừ, kết hôn.”
“Chậc, con người sao lắm thủ tục rườm rà vậy.”
Trì Yến Hành biết Ngu Tố thỉnh thoảng nói một đằng nghị một nẻo, thế nhưng vẫn hạ giọng dỗ dành: “Rườm rà nhưng cũng có ý nghĩa, chúng ta có thể dẫn Cá Bột Béo đi chơi, dẫn con cùng đi trên thảm đỏ.”
Lời nói cực kì dịu dàng, Ngu Tố ngẩng lên cười nói: “Không giận dỗi mà, nghe anh hết đấy. Thật ra nếu anh không nói thì em vẫn lặng lẽ luôn tưởng tượng khung cảnh ấy, anh đã nói rồi thì em hận không thể biến mai trở thành hôn lễ của chúng ta, muốn cho tất cả đám người kia biết Alpha này là của em.”
Cá nhỏ thẳng thắn khiến người ta không thể đề phòng, Trì Yến Hành quen rồi nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác chấn động.
Anh ôm Ngu Tố.
“Cảm ơn em.”
“Ngại cái gì? Giữa chúng ta là quan hệ công bằng, em theo đuổi anh làm bạn đời, anh cầu hôn em, Cá Bột Béo làm người chứng giám, hoàn hảo.”
Trì Yến Hành im lặng không nói gì. Gió biển dần trở nên lạnh lẽo, anh bế Ngu Tố lên, thuận theo đường cũ quay về.
“Con đường này thật sự rất quen thuộc. Lớn lên gặp lại nhau trên bờ biển, anh cũng ôm em về thế này. Nhưng anh khi ấy mặt mũi lạnh lùng nghiêm túc, không giống như bây giờ, ngày càng phát huy sự đẹp trai.”
“Thì ra lúc đó cá nhỏ cũng đang đánh giá nhan sắc của tôi?”
Ngu Tố không ngượng ngùng thừa nhận: “Em không những đánh giá mà còn nuối tiếc nữa cơ. Đàn ông đẹp trai như vậy nhưng lại y như tảng băng biết đi, không nói gì đã nhắc ngay tới hợp đồng đánh dấu này nọ…”
Trì Yến Hành đứng ở cửa rồi ấn khóa vân tay: “Đời người chẳng nói trước được gì, giá như tôi biết em chính là người định mệnh, hôm ấy tôi chắc chắn phải cắn em ngay trong phòng khách.”
“Con người đúng là thứ tâm cơ.”
Trì Yến Hành dẫn cậu lên nhà: “Tâm cơ cũng đặt lên người em hết rồi.”
Ngu Tố trợn mắt: “Không có thầy dạy cũng hiểu, kiểu gì em cũng mò bằng được bí kíp yêu đương anh giấu trong thư phòng!”
Trì Yến Hành mở cửa đè vai Ngu Tố lại: “Lúc nào cũng hoan nghênh em, nhưng giờ thì nghỉ ngơi đi đã.”
Ngu Tố nằm trên giường, nắm chặt tay cảm nhận sự tồn tại của chiếc nhẫn ngọc xanh.
“Thôi được rồi học sinh xuất sắc môn tình yêu, lên giường đi ngủ đi!”
Bốn thiệp mời được Ngu Diễm cầm đi. Cá Bột Béo được 4 tháng tuổi rồi, Ngu Tố ban đầu nhìn không ra giờ chỉ cần hơi vận động là thấy được sự có mặt của nhãi con. Quản gia bận rộn bù đầu lo lắng không thôi, góc cạnh của bàn ghế đều được bọc đệm mềm.
“Cha kiểm tra cho em rồi, nhãi con khỏe mạnh lắm, còn lớn hơn nhãi con người cá bình thường.” Ngu Tố hơi xấu xa nhìn Trì Yến Hành, “Mãnh cá dự bị…”
Trì Yến Hành ngồi cạnh duỗi tay vuốt ve Ngu Tố: “Mãnh cá thì mãnh cá, pheromone của tôi có tác dụng là được rồi.”
Ngu Tố sớm đã hết ốm nghén, tóm lại chỉ cần có Trì Yến Hành ở bên thì cậu thích ăn gì thì ăn, ngủ ngon không mộng mị.
“Nhưng tác dụng lớn quá, nửa năm rút ngắn lại thành số 0 rồi, nếu không anh nghĩ sao cha em lại tới lấy thiệp mời?”
Trì Yến Hành gật đầu: “Ừ, cha vợ là người biết nặng biết nhẹ.”
Ngu Tố nằm ườn trên sofa: “Ừm, chắc các bác trai nhà ngoại em cũng về rồi, em lâu không gặp làm em nhớ họ quá.”
Nhắc tới họ, dây thần kinh của Trì Yến Hành chưa bao giờ hết căng thẳng. Ngu Diễm vừa đi thì bỏ lại cho anh ánh nhìn cực kì phức tạp, còn nói cho anh biết người cá có thể trạng cường tráng sẽ không gặp khuyết tật ở chân, sắp xếp vị trí ngồi cho tốt vào, tốt nhất là tách con người và họ ra.
Người cá cường tráng?
Tại sao cha vợ lại nhắc riêng anh chuyện này?
Trì Yến Hành đã hiểu ra rồi, chỉ sợ anh không chỉ đương đầu với mấy người bác họ ngoại, còn có mấy người chú khác của Ngu Tố nữa.
Người cá tiến hóa Bờ Bắc.
Cái Ngu Tố để ý lại là chuyện khác.
“Em thấy trước kia anh toàn tăng ca thôi, thỉnh thoảng còn về nội thành nữa, công việc của anh xử lý xong rồi chứ?”
“Xong rồi. Tôi dùng nửa tháng bố trí, thương lượng lại với cha mẹ, ngày 15 chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, mọi người dưới biển cũng sẽ tới kịp.”
Ngu Tố vâng một tiếng: “Như vậy là ổn rồi. Lãnh địa bọn họ vừa rộng vừa xa, muốn tụ họp ngay không hề đơn giản. Anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt vào, em khẳng định 100% họ đều là người gan dạ, nếu không thích con người sẽ không lộ diện nhưng không phải ai cũng đồng ý lên thuyền, đại khái sẽ bơi bên dưới. Anh nên dán thông báo không cho khách khứa lên boong tàu, tránh những việc không “khoa học” lọt vào tầm mắt họ.”
Trì Yến Hành sớm đã có tính toán rồi, cũng đã bố trí xong xuôi.
“Còn nữa…” Ngu Tố nhớ tới bộ dạng mờ ám của A Ninh, “Nếu như lúc ấy xuất hiện cá voi phun nước gì gì đó, hi vọng khách mời đừng quá ngạc nhiên… Người cá tụ tập đông, dễ xảy ra mấy chuyện dị thường…”
Trì Yến Hành: “…”
Cái này… Hình như chưa ai dặn anh thì phải?
Lửa cháy đến mông rồi, Omega nhà anh thân phận đặc thù, tới lúc đó đành vạn sự tùy duyên.
“Tôi biết rồi. Chiều nay phải thử lễ phục, mong cá nhỏ sẽ phối hợp một chút.”
Ngu Tố mỉm cười gật đầu: “Phải làm em thật xinh đẹp đấy nhé, để bọn họ thấy em sống rất tốt ở thế giới con người.”
Trì Yến Hành xoa đầu cậu, thuận tay trượt xuống vuốt ve nơi có Cá Bột Béo.
“Nắm chặt thời gian cá con còn chưa quá lớn, vậy thì cá nhỏ của tôi mới có thể ăn mặc đẹp được.”
Ngu Tố nhíu mày nhìn Alpha nhà mình: “Đêm nay em nằm mơ sẽ mách Cá Bột Béo papa lớn không yêu nó.”
Trì Yến Hành hùa theo giả vờ trấn an bụng Ngu Tố: “Cục cưng chào đời rồi papa sẽ mua cho con quần áo đẹp, nhưng giờ con phải đợi, papa lớn đón được papa nhỏ của con về nhà đã rồi tính tiếp.”
Ngu Tố nhe răng nhéo má Trì Yến Hành.
“Sếp Trì mãi là sếp Trì đỉnh của chóp, đến con mình cũng có thể tính toán được!”Chuyện con người và cháu trai bên nhau tới tai Bạch Anh đầu tiên, đúng vào lúc đang đuổi bắt một con cá voi sát thủ lạc đàn thì gặp Ngu Diễm đang xuôi theo tới Bờ Bắc.
Hai người lớn đánh trực diện luôn.
“Ngu Diễm? Cậu đi đâu mà vội vậy?”
Ngu Diễm nhìn Bạch Anh lại nhớ ra chuyện bị anh em họ lừa tới cống ngầm, không trả lời câu hỏi của Bạch Anh mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “…Đúng lúc có chuyện muốn nói cho anh. A Tố đã tìm được bạn đời, có nhãi con luôn rồi.”
Bạch Anh đứng hình: “Cái gì?”
Ngu Diễm trầm giọng: “A Tố có nhãi con.”
Bạch Anh giật mình: “Tố Tố lợi hại vậy? Con gái nhà ai, trứng cá lớn thế nào rồi?”
Ngu Diễm không nói gì, từ trước đến nay ông không phải người giỏi xã giao, ván đã đóng thuyền nên bất đắc dĩ phải là người thông báo.
“A Tố mang bầu, không có con gái nhà ai hết, lên bờ gặp con người, con cũng là của cậu ta.” Ngu Tố dùng vây cá vỗ vỗ đuôi Bạch Anh, “Anh nhớ báo cho ba người kia một tiếng, tôi tới Bờ Bắc thông báo cho bạn bè trước đây.”
Bạch Anh: “..?!”
Người cá nhìn không ra tuổi tác này bị tin tức ban nãy đánh cho ngu cả người, hoảng hốt xoay người, còn chưa rõ tại sao cháu trai nhỏ trắng trắng mềm mềm lại thành “cháu gái nhỏ” ôm bụng bầu.
Ngu Diễm sớm đã đi mất hút, Bạch Anh đành kìm nén cảm xúc đi tìm mấy đứa em trai nhà mình trước.
Ông nào ngờ khi ba anh em lần nữa gặp lại, trong tay thế nhưng lại cầm một thứ giống nhau.
Bạch Anh: “..Thứ trên tay các cậu ai đưa?”
Bạch Tuấn: “Em rể?”
Bạch Tiêu: “Chà…”
Bạch Sái: “Ồ, chế tác đẹp phết đấy.”
Bốn vị nhân ngư ngồi thành vòng tròn trên tảng đá nham thạch, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
“Nghe nói Ngu Diễm còn đi tìm loài tiến hóa.”
“Việc có vẻ lớn.”
“Em chỉ tò mò không biết thằng nhóc kia làm thế nào thoát khỏi đuôi của Ngu Diễm.”
“…Hình như Tố Tố mang thai con của con người.”
Bạch Anh đưa ra cú chốt chí mạng.
Ba người kia im lặng.
“Vậy nên thứ này tới tay chúng ta?”
Bạch Sái mở thiệp ra xem: “Các anh về cọ rửa đuôi cho sạch vào, tiệc cưới diễn ra trong một ngày nên phải tiếp khách đấy.”