Hắn đang ngồi bên cạnh, nghe thấy ta đến, chỉ nhướng mí mắt một cái.
“Huệ Phi, nếu như đã có khách đến, vậy ta không ở lại nữa. Bánh đậu xanh trong chiếc hộp thức ăn này tặng cho Quy Tiệp dư đi.” Nói xong, hắn nhấc bước rời đi.
Thậm chí còn không thèm nhìn ta một cái.
Huệ Phi đẩy hộp thức ăn cho ta, nắm lấy tay ta nói: “Muội muội, bánh đậu xanh trong hộp thức ăn này là làm riêng cho muội, muội nhất định phải ăn.”
Chuyện này làm ta thấy hoang mang.
Ta đột nhiên tới đây, cái bánh đậu xanh này sao có thể làm riêng cho ta được? Ta ôm lấy hộp thức ăn, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Huệ Phi đẩy ra khỏi Vân LộCung.
Ta không phải Thiết Hàm Hàm, ra hiệu ngầm đến mức này, rùa đen cũng nhìn ra được cái hộp thức ăn này có cái gì đó là lạ.
Mai Chu chỉ nhìn ta với vẻ mặt đau khổ, vung vẫy khăn tay, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm cái gì mà: “Máu
lạnh vô tình.”. Ta mỉm cười đẩy nàng ta ra khỏi cửa, mở hộp thức ăn ra.
Dưới đĩa đựng bánh đậu xanh là một mảnh giấy vuông vức. Chữ viết tay trên đó là thứ mà ta rất quen thuộc.
Mỗi đêm dưới ánh nến, hắn viết tay phê tấu bằng chữ đỏ, đều giống như nét chữnày.
“Quy Lương.”
“Trẫm đã hứa với Thái hậu, sẽ không tới Nguyệt Thú Các nữa. Trẫm hổ thẹn.”
“Huệ Phi hiểu trẫm, cũng hiểu Thái hậu. Ngày đó nàng ta phái người tới báo tin cho trẫm biết nàng gặp nguy hiểm. Trẫm và nàng ta, đều mong nàng bình an vô sự. Huệ Phi nói, hậu cung gò bó nàng.”
“Có đôi khi trẫm nhìn nàng, luôn
mơ hồ cảm thấy nàng giống như con rùa đen ấy, hẳn là nên trong đất trời rộng lớn này. Trẫm muốn có thể giữ nàng lại thêm mấy ngày, nhưng giờ đây không được nữa rồi. Chỉ cần nàng bình an vô sự, không gặp lại nữa, cũng không sao.”
“Quy Lương, con rùa đen trong hồ Dao Nguyệt cũng giao phó cho nàng. Qua ba ngày nữa, nàng cứ uống những viên thuốc trong bánh đậu xanh này, tự khắc sẽ có người đưa nàng ra khỏi cung.”
“Nhớ, bình an đó.”
Ta đọc đi đọc lại bức thư, xem tới xem lui, cho đến khi ghi nhớ từng chữ một trong lòng, sau đó mới nuốt tờ giấy vào bụng. Thảo nào kể từ lúc đó, ta không thấy hắn đến đây nữa. Thảo nào Huệ Phi ngày hôm đó đến gặp ta lại cười gượng gạo như vậy.
Ta nặn chiếc bánh đậu xanh, lấy viên thuốc màu đỏ ở giữa ra, dùng đầu ngón tay sờ nhẹ, liền biến thành bụi phấn. Đỗ Quy Lương ta còn chưa suy sụp đến mức phải uống thuốc giả chết như này.
Có điều cũng chỉ là một mánh khóe mà thôi.
Ta nhét tất cả những chiếc bánh đậu xanh còn lại vào trong miệng, sợ rằng sau này mình không còn được ăn những chiếc bánh ngọt ngào đến như vậy.